Căn hộ nhỏ của Lâm Ý Nhiên từ sau khi được dọn dẹp sạch sẽ đã sáng sủa và thơm tho hẳn lên.
Cho dù bỏ không - ngày cũng ko bừa bộn, mùi ẩm mốc đã được thay bằng mùi thơm của nước lau sàn, mùi hoa cỏ và cả mùi nắng.Lâm Ý Nhiên thoải mái lăn lộn trong căn phòng nhỏ, trước đây cô cũng mong muốn có một nơi dành riêng cho mình nhưng lương nhà giáo ít ỏi, cộng thêm ba mẹ cũng ko dư dả, sau khi anh trai có bạn gái, toàn bộ số tiền trong nhà đều dành dụm để mua nhà cho anh ấy cưới vợ, thành ra Lâm Ý Nhiên năm trời vẫn phải sống chung với người lớn trong nhà.Sau khi từ phim trường Long Tịnh trở về, chị Hồng đã nhắn tin cho Lâm Ý Nhiên, thông báo nhận được catse bên đoàn phim thanh toán, sáng hôm sau số tiền vạn đã nằm trong tài khoản của Lâm Ý Nhiên.[Đóng phim có ngày bằng tiền lương tháng đi làm giáo viên, hèn chi ai cũng đổ xô đi làm diễn viên.][Đáng tiếc, nghiệp diễn viên của ký chủ chỉ kéo dài trong năm mà thôi.]- Hệ thống cắt ngang niềm vui sướng của Lâm Ý Nhiên.[Thế thì trong thời gian này ráng cày thôi, tích cóp một khoản gửi cho gia đình nguyên chủ, coi như cảm ơn cô ấy đã cho tôi có cơ hội sống lại.]- Lâm Ý Nhiên tính toán một chút.Vừa mới nói xong, điện thoại đã vang lên một tiếng, màn hình hiển thị số của Trần Hồng.Lâm Ý Nhiên bắt máy lên, giọng chị Hồng đã sang sảng: “Ý Nhiên à, em nói cho chị biết, hôm vừa rồi quay có chuyện gì xảy ra ko?” khiến cô giật nảy, chẳng lẽ chị Hồng biết vụ cô đẩy ngã Triệu Vy Vân ở phim trường sao?“Đâu có gì đâu chị, mọi thứ vẫn ổn, sao thế?”- Lâm Ý Nhiên hỏi dò.“Thật ko đó, ko được giấu chị đâu đấy.” Trần Hồng nửa đe nửa dọa.“Chị phải tin tưởng em chứ.”- Lâm Ý Nhiên thiếu điều chỉ còn vỗ ngực xưng nam tử hán đại trượng phu như trong mấy phim kiếm hiệp.Im lặng một chút, đột nhiên chị Trần Hồng cười ha hả ra tiếng: “Tất nhiên là chị tin em rồi, chị biết em là người thông minh mà, sẽ ko để chị lo lắng đâu, rất tốt nha.”Lâm Ý Nhiên nghe tiếng cười của chị Hồng biết là đã vượt qua cửa ải, thở phào hỏi: “Gọi em có chuyện gì ko vậy?”“À, Thôi trợ lý có nhắn chị, bên bạn anh ta có một dự án phim hiện đại cần tìm vai phụ, thấy có vẻ hợp với em nên muốn giới thiệu em qua, hỏi chị lịch em có rảnh để đi gặp họ một chút ko?”“Thôi trợ lý à?” – Có phải cái người trợ lý đạo diễn suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với cô ko nhỉ?“Đúng rồi, em làm cách nào mà thu phục được anh ta vậy? Trước đó còn một bộ ko muốn quen biết với chúng ta, bây giờ lại chủ động muốn giới thiệu em qua đó.
Em nha, được lắm đó.” – Chị Hồng tựa hồ đang vô cùng phấn khích mà bắn ra một tràng khen ngợi, sau đó gửi qua một địa điểm kèm thời gian cuộc gặp mặt, lại nói vài lời dặn dò khích lệ rồi cúp mắt.Lâm Ý Nhiên đang làm ổ trên giường, nhìn tin nhắn gửi đến, lục tục ngồi dậy rửa mặt chải đầu, thay một bộ váy dài ngang gối khá thanh lịch rồi đi ra ngoài.Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng ở lầu trung tâm thương mại gần quảng trường dân sinh, thời điểm hẹn trùng với giờ cơm trưa, nên Lâm Ý Nhiên ko cần lo lắng cho cái bụng của mình mà lập tức đi vào phòng bao.Trong phòng đã có người ngồi, người là Thôi trợ lý mà cô biết, người đàn ông trẻ tuổi ngồi chính giữa đang nói chuyện với Thôi trợ lý, phụ nữ trung niên đang xem menu.
Lâm Ý Nhiên lễ phép cúi chào rồi ngồi xuống bên cạnh Thôi trợ lý.Nhìn thấy cô ăn mặc nghiêm chỉnh thuận mắt, lại khiêm tốn ngồi bên cạnh, Thôi trợ lý cũng giãn ra, gật đầu đáp lại, đưa tay qua bên hai người còn lại, giới thiệu về Lâm Ý Nhiên.“Đã đến rồi, chúng ta vào chuyện chính nhé.
Đây là Chung Thịnh, đạo diễn của dự án phim “Nếu không là giấc mơ”, anh ấy có xem vài phân đoạn của cô mấy hôm trước nên ngỏ ý muốn gặp mặt trao đổi.”- Thôi trợ lý mở miệng“Không để mất thời gian của mọi người, tôi sẽ trình bày luôn.
Dự án này là một webdrama hiện đại kể về sự đấu đá và scandal của một gia đình giàu có trong giới thượng lưu.
Hôm nay mời cô đây đến vì tôi cần tìm một diễn viên cho vai nữ phụ.
Đây là nhân vật phản diện điển hình trong mối quan hệ tay ba với nhân vật nam nữ chính.
Dự kiến lịch quay là tháng sau.
Không biết lịch trình của cô Lâm đây thế nào.”- Đạo diễn Chung Thịnh vô thẳng vấn đề.“Hiện tại lịch của tôi còn trống, nếu được cũng rất muốn hợp tác với ngài.” Lâm Ý Nhiên ko siểm nịnh đáp lại.“E hèm…dù là vai thứ chính nhưng chi phí sản xuất bộ phim này ko phải là quá nhiều, catxe có thể ko bằng được với những dự án khác, ko biết cô Lâm đây có ngại ko?”- Người phụ nữ hắng giọng, nhìn qua Lâm Ý Nhiên dò hỏi.“Đừng khách sáo, chị cứ chia sẻ đi ạ.”- Lâm Ý Nhiên thấp thỏm trong lòng, vấn đề tiền này nói nhẹ ko nhẹ, nói nặng…thì quả thật là rất nặng với cô đó, cô đang muốn kiếm tiền thật nhanh đây.Thấy thái độ Lâm Ý Nhiên cũng tốt, nhà sản xuất cũng ko muốn giấu diếm: “Tôi cũng đã báo với Trần Hồng, catse của cô Lâm đây trong dự án này, chúng tôi cố gắng đáp ứng trong khoảng - vạn, cô thấy sao?”Gì chứ, vạn á, cô có nằm mơ cũng ko nghĩ quay vai phụ đã nhận đc nhiều vậy đây, làm diễn viên thật là dễ kiếm tiền quá đi, hèn chi ai cũng đổ xô đi làm người nổi tiếng.“Đối với tôi ko vấn đề gì, được cơ hội hợp tác với các vị đây là vinh hạnh cho tôi rồi ạ.”- Lâm Y Nhiên nụ cười rộng đến mang tai, vẫn rất khiêm tốn đáp.“Vậy tốt rồi, đây là kịch bản, cô Lâm xem kỹ đi, có gì ko hiểu thì gọi cho tôi, đầu tháng sau chúng ta khai máy.”- Chung Thịnh lịch sự nhã nhặn nói chuyện với Lâm Ý Nhiên.
Mọi chuyện bàn bạc thuận lợi, không khí trong phòng cũng lên cao hơn, cả phòng bao vui vẻ dùng cơm tiện bề thắt chặt thêm tình hữu nghị.Ăn bữa cơm mất một buổi trưa, trời đã về chiều, Lâm Ý Nhiên vươn vai đứng trên đường, nhìn thùng rác gần đó cũng cảm thấy thuận mắt.
Còn ko phải vì sắp bỏ túi được một khoản tiền lớn mà vui mừng phấn khởi hay sao?Nhưng người xưa có câu, niềm vui ngắn chẳng tày gang, đúng thật đã ứng nghiệm, còn ngay tại lúc này, khi Lâm Ý Nhiên chưa thích thú được bao lâu.Bóng dáng mảnh mai yểu điệu như bông hoa lê trong sương sớm của Triệu Vy Vân đã hiện bên đường phía đối diện.
Lâm Ý Nhiên nhớ ra khu vực trung tâm của Minh Thành này là nơi tọa lạc của rất nhiều kiến trúc nổi tiếng như tòa tháp chữ T của tập đoàn Tần thị, khu trung tâm thương mại Paradise hay khách sạn kiến trúc Baroque Phục Hưng hình vương miện The Grand City và hiển nhiên văn phòng đại diện của TC Ent cũng được đặt ở ở khu vực này.
Công nhận với sự hậu thuẫn của Tần thị đằng sau, tiềm lực của TC Ent coi như đứng đầu Minh Thành, đặt một tòa nhà trụ sở ở đây cũng ko có gì hiếm lạ.[Nữ chính xuất hiện!]- Hệ thống nhắc nhở[Thế là tôi chuẩn bị lên đài đúng ko?]- Lâm Ý Nhiên thăm dò[Còn phải hỏi, nhanh đi qua đó đi, cho dù nam chính ko ở đây, nhưng chỉ cần hình ảnh cô ức hiếp nữ chính được đăng trên mạng, thế nào cũng đến tai nam chính, đến lúc đó...hắc hắc hắc…]- Hệ thống cười khả ố.Lâm Ý Nhiên liếc xéo nó một cái.
Giữa thanh thiên bạch nhật này mà nó muốn cô nổi cơn điên mắng chửi người ta ư? Đây là muốn đẩy cô vào chỗ chết mà, bị người đời chửi rủa mà chết đấy.Thật tình cờ, Triệu Vy Vân ấy thế mà lại đưa mắt qua đây, gương mặt nhăn nhẹ một cái, hẳn nhiên đã phát hiện ra Lâm Ý Nhiên đang nhìn cô ta.Ưỡn ngực thẳng lưng, Lâm Ý Nhiên dáng vẻ chiến sĩ hi sinh vì đại nghĩa, nện đôi giày cao gót phân bước đến trước mặt Triệu Vy Vân.Lên thôi, sớm chết sớm siêu sinh.“Cô đến đây làm gì?” Triệu Vy Vân mở miệng hỏi trước khiến Lâm Ý Nhiên đơ người một giây, đệt, cô ta cướp câu hỏi của cô rồi, vậy thì lấy đâu ra khí thế hưng sư vấn tội đây.“Bộ tôi ko thể đến đây? Ai cấm chứ? Cô à? Cô cho cô là ai vậy Triệu Vy Vân”- Lâm Ý Nhiên hất hàm, vẻ mặt kiêu căng đúng kiểu người muốn gây sự.Triệu Vy Vân vốn là một cô gái tri thức sinh trưởng trong gia đình gia giáo, trước nay đều đi trên con đường bằng phẳng dưới sự che chở của gia đình và bạn bè, quả thật là một người thanh thuần trong sáng, nhìn cái bộ dáng hùng hổ ko muốn nói lí của Lâm Ý Nhiên, hiển nhiên ko thể đấu lại, chỉ đành cụp mắt nhìn xuống đất, hoàn toàn là dáng vẻ cam chịu bị người ta ức hiếp.“Sao ko dám nhìn tôi, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ động lòng người của cô đâu rồi, sao trước mặt tôi lại bày ra cái vẻ tội nghiệp này, cho ai coi hả? Tần Cảnh Sâm sao? Trời cao hoàng đế xa, cô nghĩ Tần tổng có khả năng xuất hiện ở đây để ra mặt thay cho cô ko?”- Lâm Ý Nhiên phồng mang trợn mắt mà chỉ thẳng vào Triệu Vy Vân.Người đi đường đã bắt đầu chú ý đến động tĩnh của hai cô gái, bước chân đi ngang qua cũng chậm hơn, một số người còn lấy điện thoại ra hướng về hai người họ.“Tôi nói cho cô biết, cô muốn giành đàn ông với tôi à? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng đừng mơ.
Tần Cảnh Sâm tôi đã xác định rồi, bớt lượn lờ trước mặt anh ấy đi, đừng tưởng tôi ko biết cô có tâm tư gì với người ta.
Muốn học đòi người khác câu dẫn đàn ông cũng phải nhìn xem đụng vào ai chứ.”- Lâm Ý Nhiên càng nói càng hăng, nước miếng đã văng tung tóe.
Thật sự mấy vai diễn người đàn bà chanh chua đanh đá đi đánh ghen tiểu tam cũng chỉ được đến thế này mà thôi.Triệu Vy Vân bị chọc trúng tim đen, gương mặt đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Ý Nhiên, đôi mắt đã ầng ậng nước, nghẹn ngào nói ko ra hơi: “Cô…cô nói bậy, tôi không có, Tần tổng anh ấy với tôi là...là…”“Là cái gì, nói ra nghe thử, có phải ý cô là đôi bên lưỡng tình tương duyệt, Tần Cảnh Sâm nguyện ý bảo hộ cho cô, mà cô cũng ko ngại lấy thân báo đáp, dâng trọn tấm chân tình phải ko nào? Không biết xấu hổ.” – Lâm Ý Nhiên ép sát, từng bước vạch trần tâm tư và mộng tưởng của Triệu Vy Vân trước nhiều người.Nhìn thấy đã có một số lượng người đứng từ xa chỉ trỏ bọn họ, Triệu Vy Vân thẹn không thể ngay lập tức rời khỏi, lau vội nước mắt muốn quay lưng đi, lại bị Lâm Ý Nhiên bắt được cánh tay kéo lại, hiển nhiên là ko muốn buông tha khiến Triệu Vy Vân ko nén được tức giận vung tay một cái thật mạnh, cả người Lâm Ý Nhiên lảo đảo lùi lại bước mà túi xách Triệu Vy Vân cầm trên tay cũng bị tung ra, rơi xuống đất.Một bóng người vụt qua, túi xách trên mặt đất cũng không cánh mà bay theo, Triệu Vy Vân nhìn thấy một màn trước mặt, sững người, lắp bắp kêu lêu: “Túi của tôi…túi của tôi…”Chưa nói dứt câu, một tiếng hét như hổ gầm đã vang lên bên cạnh: “Đứng lạiiiiiiiiiiiii.”Lâm Ý Nhiên hùng hổ co giò đuổi theo như một cơn gió.Tên trộm có vẻ là nhất thời nhìn thấy nên nổi lòng tham, chỉ biết ôm túi len lỏi chạy trong dòng người đi bộ.
Lúc đầu cứ tưởng ngon ăn khi nhìn hai cô gái chân yếu tay mềm đang tranh cãi bên đường, có ngờ đâu lại đụng thứ dữ.
Ai nói cho hắn biết cô gái này từ đâu ra được ko? Hắn đã chạy được nửa tiếng đồng hồ rồi mà cô ấy vẫn bám theo sít sao đằng sau lưng.Lâm Ý Nhiên theo quán tính đuổi theo tên trộm trước mặt, chẳng còn quản hình tượng hay diễn trò gì sất, cởi phăng đôi giày cao gót ra mà sải từng bước chân dài, cảm giác ko khác gì lúc thi marathon km ở hội thao của trường.Bóng dáng tên trộm hơi nghiêng ngả, hắn ta đã bắt đầu thấm mệt, quay đầu lại nhìn đằng sau, ko thấy cô gái nữa, đang muốn đứng lại thở, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở: “Này, chưa gì đã mệt rồi à, chưa được cây số đó, tiếp tục đi.”Gương mặt Lâm Ý Nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, miệng còn liên tục cổ vũ, chân vẫn theo tốc độ chạy của hắn không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Tên trộm giật nảy mình, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, còn quản mệt cái khỉ khô gì nữa.Hình ảnh trên đường thành ra vô cùng quỷ dị, thanh niên đi ăn trộm gương mặt như thấy ma chạy thục mạng trên đường, cô gái xinh đẹp thì chạy bên cạnh, vô cùng ân cần mà khích lệ hắn ta.Cuối cùng ko thể chịu nổi, tên thanh niên ngã vật ra đất, lồm cồm bò dậy, hai tay cầm cái túi dâng lên như báu vật, miệng thở hổn hển cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, chị gái tha cho em lần này, em nhất thời nổi lòng tham, chị gái xinh đẹp làm ơn tha thứ cho em được ko?”Lâm Ý Nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy túi, thái độ ko đồng tình: “Tôi tha cho cậu thì bảo vệ ở đây cũng ko tha cho cậu đâu, tốt nhất là yên phận về đồn đi, từ nay về sau đừng đi trộm cắp nữa, cậu còn trẻ, chỉ cần kiên nhẫn sẽ kiếm được công việc tốt.”Lại một vòng chạy trở về chỗ trung tâm thương mại, Lâm Ý Nhiên tâm trạng hưng phấn khi làm được chuyện tốt mà quên béng mất vai diễn dang dở của mình khi nãy, hồn nhiên vén váy, xách đôi giày trên tay, đạp lên nền đá hoa cương vẫy tay với Triệu Vy Vân đang đứng đực ra đấy, giọng vui vẻ: “Này, túi của cô, tôi đã lấy về rồi đây.”“Chạy cũng giỏi thật.”- Giọng đàn ông trầm trầm gợi cảm đầy từ tính đột nhiên vang lên giữa hai người..