Triệu Vy Vân nhanh chóng được đỡ lên đưa ra ghế ngồi nghỉ, gương mặt ánh lên sự trách móc.“Tại sao cô lại đẩy tôi?”“Có sao?” Lâm Ý Nhiên trợn mắt nói dối.“Rõ ràng, mọi người đều nhìn thấy?”- trợ lý Địch Thanh đi qua nói“Nhưng cô có bị gì đâu.” Lâm Ý Nhiên cười hiêp mắt gian xảo: “Tôi là thấy cô đứng ko vững mới đưa tay đã giữ lại, thế mà bị cô oan uổng thế này.”“Cô…” Triệu Vy Vân không nói lại Lâm Ý Nhiên mồm mép, chỉ có thể ấm ức nghẹn ngào khiến mọi người thương cảm.Lâm Ý Nhiên ko thèm nói tiếp với Triệu Vy Vân, quay sang người đàn ông khí chất bất phàm đứng sau đám người: “Ôi Tần tổng đại giá quang lâm đến đoàn phim để thăm Nhiên Nhiên à?”Cô mặt trơ mày tráo thấy người sang bắt quàng làm họ khiến mọi người ở đây phải hít một ngụm khí lạnh.Ai ko biết, vị đại tôn Phật này không thể dây vào, dù mọi người đều muốn nịnh nọt lôi kéo làm quen để có chỗ dựa dẫm, nhưng ko ai nghĩ có thể mặt dày vô sỉ như Lâm Ý Nhiên được.Lâm Ý Nhiên chưa kịp nhào đến, trước mặt đã bị trợ lý Hàn Duệ cùng vệ sĩ ngăn lại.Thật ra căn bản cô cũng chỉ muốn làm trò thôi, trước khi tiến vào phạm vi m cô đã dừng lại rồi.Nhưng gương mặt vẫn thể hiện sự tiếc hận, kiễng chân nói với vào: “Tần tổng, ngài còn nhớ Nhiên Nhiên ko? Chúng ta đã gặp nhau trong lễ kỷ niệm năm ra mắt sản phẩm T tháng trước.”Đây cũng là do hệ thống nói với cô.
Trong buổi lễ kỷ niệm này, Tần Cảnh Sâm có một bài phát biểu, nguyên chủ ngay tại đây nhất kiến chung tình với hắn, còn có cả nữ chính nữa.
Nhưng ko ai lại mặt dày vô sỉ như nguyên chủ bám dính ko tha, còn trực tiếp đến dưới công ty hắn ôm cây đợi thỏ, thậm chí ngay cả chuyện đề nghị làm tình nhân ấm giường cho hắn cũng đã đưa qua, nhưng như cũ vẫn ko hề được hồi đáp, còn bị nhân viên và vệ sĩ không chút lưu tình đuổi đi.Trái lại, nữ chính khéo léo biết cách đối nhân xử thế hơn nhiều, tình cảm tích tụ trong lòng nhưng ko dám thể hiện ra ngoài, vẫn là tùy thời mà tỏa sáng đúng lúc, thu hút ánh nhìn của nam chính.Dù có đám người hằm hằm đứng chắn trước mặt, Lâm Ý Nhiên vẫn thấy rõ cái nhíu mày của Tần Cảnh Sâm, hắn xoay người, biểu tình lạnh lùng, cước bộ thong thả đi về phía khu vực nghỉ đã được tổ sản xuất chuẩn bị sẵn, nửa câu thừa thãi cũng ko ban bố cho cô.Lâm Ý Nhiên giả bộ níu kéo, bước chân ko ngừng đi lùi về phía sau, cho đến khi thấy hắn ngồi xuống ghế, không thèm quay đầu lại, mới sung sướng giơ ngón tay cái với hệ thống: [Ha ha, có vẻ đã làm cho nam chính chán ghét thêm một chút rồi.][Nhìn ký chủ với nữ chính hai trạng thái khác nhau hoàn toàn, nam chính mắt sáng hẳn sẽ nhìn nhận rõ ai tốt ai xấu.
Ký chủ rất là xuất sắc đó.]- Hệ thống khen ngợi lần nữa.Cả hai người lén lút làm động tác ăn mừng cùng nhau, cũng ko cảm nhận được có một đạo ánh mắt kín đáo liếc về phía mình.Hình như cảm giác có gì đó ko đúng.Có phải là quá vui vẻ rồi ko?Thấy bóng dáng cô bay nhảy rời khỏi khu vực quay, đạo diễn Lưu chậm mồ hôi trán thở dài nhìn vị đại boss trước mặt.
Trước nay, vị này có bao giờ xuất đầu lộ diện ở đoàn phim, sao lần này lại thân chinh đến đây, còn ngay thời điểm xảy ra chuyện cãi vã mất mặt thế này, khiến ông làm đạo diễn ko biết làm sao để biện giải.Sự xuất hiện của Tần Cảnh Sâm ko chỉ khiến đạo diễn bất ngờ mà tất cả mọi người đều ngỡ ngàng ko tin vào mắt mình, Tần tổng là ai chứ, là rồng thấy đầu ko thấy đuôi đấy, cai quản cơ ngơi to lớn của Tần thị, anh ta có bao giờ để vào mắt ba cái hạng mục đầu tư giải trí của TC Ent cơ chứ, lần xuất hiện ở lễ kỷ niệm năm đã là coi trọng lắm rồi, dù gì TC Ent vẫn là một công ty con trực thuộc tập đoàn, lúc cần cũng phải cho nó một chút mặt mũi để nhắc nhở mọi người.Nhưng việc xuất hiện ở đoàn phim một dự án của TC Ent vẫn là lần đầu tiên.
Cho nên mọi người có mặt ở đây ko thể ko cảm thấy kích động.Dàn diễn viên chính tranh thủ cơ hội tiến đến chào hỏi, gần quan được ban lộc, đạo lý này ai cũng biết mà, huống gì bình thường Tần Cảnh Sâm là đại nhân vật cực kỳ khó tiếp xúc.Dù nổi tiếng là người lạnh lùng, ko có tình cảm và nhẫn tâm trong công việc nhưng Tần Cảnh Sâm vẫn rất thân sỹ và lịch thiệp khi xã giao bên ngoài.
Chỉ là khí chất lạnh nhạt và gương mặt thâm trầm tương đương khối băng vạn năm tùy thời có thể đâm chết người vẫn khiến người đối diện e ngại, không rét mà run.Tần Cảnh Sâm nhìn nhóm diễn viên chính đang nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình tự giới thiệu, khóe môi khẽ nhếch lên đường cong chuẩn mực, gật đầu coi như đáp lại, lại đưa mắt nhìn qua Triệu Vy Vân, mở miệng hỏi, chất giọng trầm như tiếng đàn cello: “Không sao chứ?”Triệu Vy Vân thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ ửng, e thẹn nhìn người đàn ông đẹp trai quý khí trước mặt, không ngờ người này vậy mà lại có chút để ý đến mình: “Không ạ, tôi ko sao, cám ơn Tần tổng đã quan tâm.”Mà những người xung quanh nhìn thấy thái độ của Tần Cảnh Sâm với Triệu Vy Vân, nhất thời đã tự thêu dệt không biết là bao nhiêu chuyện trong đầu, rồi lại len lén đưa ánh mắt hâm mộ qua nhìn hai người họ.Nghe Triệu Vy Vân nói vậy, Tần Cảnh Sâm ko tiếp tục ở lại, dứt khoát quay người đi theo sản xuất đi đến phòng họp của ê kíp.“Tôi sẽ chú ý răn đe lại nhóm diễn viên, để bọn họ ko làm loạn nữa.
Mong Tần tổng không để bụng chuyện hôm nay.” Giám chế vội vàng đứng bên một ra sức hứa hẹn.Căn phòng vô cùng im lặng, một tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.“Hừm...” Âm thanh bật ra từ khuôn miệng đẹp hoàn mỹ của Tần Cảnh Sâm khiến trợ lý Hàn Duệ chú ý.
Gương mặt của Tần Cảnh Sâm trầm tư, đôi mắt rũ xuống, nhìn nước trà từ từ nguội dần.
Hắn ko hề bỏ sót qua vẻ mặt há hốc của Lâm Ý Nhiên khi kéo vai áo Triệu Vy Vân lúc nãy kia.Còn cả bộ dáng vô cùng vui vẻ khi rời đi nữa chứ!Không giống trước đây chút nào..