Sở Ân dựa vào tường, tay bị Lục Chẩn nắm chặt, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ngón tay Lục Chẩn đè lên mạch đập của cô, có thể cảm nhận được nhịp đập chân thực, từng nhịp từng nhịp.
Vì đến vội, mái tóc đen của Lục Chẩn hơi lộn xộn, tuy khuôn mặt trắng bóc lạnh lùng không có chút biểu cảm, nhưng con ngươi lại rơi lấm tấm những đốm sáng nhàn nhạt.
Sở Ân có thể thấy rõ bản thân trong cặp mắt kia.
Tim cô đột nhiên cũng đập nhanh hơn.
...Cô láng máng cảm thấy Lục Chẩn cuối cùng đã phát hiện ra!
Chuyện đập đèn led lần trước anh đã hơi ám chỉ, bây giờ vừa khéo lại bị anh trông thấy chuyện này...!mọi thứ quá đúng lúc, tựa như nội dung cốt truyện đang âm thầm thúc đẩy trong bóng tối.
Sở Ân cắn lưỡi, lập tức quyết định, mặc xác Lục Chẩn đoán được gì, cô sẽ chối đẩy hết!
Nhất là những gì cô đã làm với anh trước kia...!
Lục Chẩn thở gấp, hơi thở mát lạnh khẽ lướt qua gò má cô.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng như sứ, hàng mi rõ ràng, nhìn cận cảnh đôi mắt có thể đoán được giờ đây cô đang nghĩ gì.
Thiếu niên thấp giọng, mang theo chút hi vọng thầm kín, khẽ hỏi: "Sở Ân, là cậu hả?"
Sở Ân theo bản năng định đáp "Không phải", nhưng lập thức ý thức được thế thì rất giống giấu đầu lòi đuôi.
Cách trả lời chính xác phải là: "Cái gì là cậu hả cơ?"
Cô hỏi vậy xong, khóe môi Lục Chẩn hơi cong lên, sau đó cúi đầu xuống, thì thầm với âm lượng chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Có phải có...!siêu năng lực không?"
Đầu Sở Ân ong ong—— Fuck, tên chó này thật sự đoán được!!
Tâm tư giết người của Sở Ân lại bắt đầu rục rịch, nhưng vì Lục Chẩn đã hoàn toàn phát hiện nên vào giờ phút này cô càng không thể sử dụng kịch bản—— thực ra có động cũng vô ích, cô không thể thay đổi suy nghĩ của anh.
Sở Ân không biết Lục Chẩn liên hệ với mình bao nhiêu, bản thân có thể kịp phản ứng bấy nhiêu lần hay không.
Nhưng tình hình hiện tại kì thực có đôi chút khó xử—— nếu bạn bỗng nhận ra một người xa lạ mới gặp lần đầu đã bắt đầu điên cuồng trị bạn, ám sát bạn thì lý do là gì? Chẳng nhẽ có mối hận thù sâu sắc nào giữa bạn với người đó sao?
Trước mắt Lục Chẩn vẫn chưa thực sự biết gì.
Nghệ sĩ già Sở Ân tung hoành ngang dọc kịch bản gần một năm, rốt cuộc lúc này cũng cảm thấy chột dạ trước mặt nạn nhân lớn nhất.
Cô hơi rụt vai về sau, nhưng đôi mắt đen láy không hề lảng tránh: "Siêu năng lực hả? Tôi có, học siêu giỏi toán."
Lục Chẩn khẽ cười.
Anh vô thức xoa xoa xương cổ tay Sở Ân, trong một khoảnh khắc nào đó, rất muốn nhẹ hôn lên đôi mắt kia giống như kiếp trước.
Nhưng anh biết là không thể, dù cho khát vọng bị kìm nén lâu đến nỗi khiến sống lưng con người ta hơi tê dại.
Lục Chẩn rủ mắt xuống, sau đó buông tay cô ra, lùi ra đằng sau.
Anh không cần tiếp tục gặng hỏi nữa, đã có câu trả lời rồi.
Mặc dù Lục Chẩn không rõ chính xác cô làm như thế nào, nhưng cô thật sự có thể khống chế hành vi người khác...!những nhân vật này thông qua một con đường nào đó.
Một chuyện khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng Lục Chẩn rất rõ thế giới này ra sao nên chẳng hề thấy khó hiểu.
Và cuối cùng anh cũng tỉnh táo ý thức được, vận mệnh của anh thật sự nằm trong tay cô.
Anh tin sợi dây giữa anh và Sở Ân vẫn chưa cắt đứt.
Những lo lắng, đau khổ, phản kháng và giãy dụa kia đột nhiên cũng không muốn tha thiết nói ra nữa.
Lục Chẩn cảm nhận được sự yên lòng lâu ngày chưa gặp trên người cô—— bởi anh biết, trên thế giới này có người có thể cứu anh, cho dù người này muốn giết anh, anh cũng có thể an tâm chết trong tay cô.
Mặt Sở Ân tỏ ra nghi ngờ, lén lút quan sát anh.
Lục Chẩn nhận chiếc mũ bóng chày trong tay cô, đoạn giơ tay, đội lên đầu cô lần nữa.
Hạ tay xuống, tiện tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối bên tai cô ra đằng sau.
Tai sau Sở Ân lập tức râm ran.
Lục Chẩn lịch sự rút tay về sau lưng, khẽ vuốt ve lòng bàn tay, ghi lại xúc cảm tinh tế ấm áp: "Tặng cậu."
Sở Ân nâng vành mũ, dò xét biểu cảm anh, không thể giải thích được: "Tại sao?"
Lục Chẩn: "Bù cho viên kẹo bạc hà kia."
Mặc dù anh vẫn không nỡ ăn.
Ánh mắt Sở Ân hơi kinh ngạc, vậy mà Lục Chẩn lại không tiếp tục tra cứu vấn đề "siêu năng lực" nữa ư? Lẽ nào chưa nhận ra những thứ mình gặp phải có liên quan đến cô?
Anh không tra cứu, Sở Ân sẽ càng không chủ động nhắc tới.
Sau cùng, Lục Chẩn nhìn cô, tiếp đó xoa đỉnh mũ Sở Ân, nói: "Mau đi sử dụng siêu năng lực học tập của cậu đi."
"...A."
Cuộc nói chuyện như thể không có gì thay đổi, nhưng dường như...!mọi thứ đã trở nên khác lúc trước.
Lục Chẩn dõi theo Sở Ân bình tĩnh đi xa.
Sở Ân không muốn phơi bày bản thân, cũng như, Lục Chẩn không muốn nói cô biết mình đã nhớ lại tất cả.
Bọn họ đều căng chiếc ô tự vệ cuối cùng.
Giờ v̑;n chưa đến hồi kết.
Chờ anh làm tốt mọi thứ, chờ anh xử lý đám người xấu sạch sẽ, rồi đây cô sẽ không còn bất kì nguy hiểm nào nữa—— khi đó anh sẽ có thể đến trước mặt cô, bộc bạch tất cả.
Nói với cô...!muốn cái mạng này của tôi? Bất cứ lúc nào nó cũng là của em.
Lục Chẩn nhìn bóng lưng Sở Ân, bất giác cảm thấy mình thật may mắn.
Cả đời này của tôi may mắn biết bao.
Vẫn còn cơ hội...!cúi đầu quy phục em.
Bởi hai người nhà họ Vương điên cuồng tự hủy, vụ việc bây giờ hoàn toàn biến thành trò hề.
Đám học sinh Oái Văn lòng đầy căm phẫn, xôn xao thương tiếc Sở Ân—— hồi nhỏ lạc đường, đã rơi phải vào gia đình này thì thôi, nay cha mẹ nuôi lại vì tiền mà tới bịa đặt hãm hại cô, đúng là kinh tởm!
Lúc đó Hách Điêu cũng đứng ở cổng trường, cậu ta là một bé bot lơi lả chẳng vừa, xưa nay cào mặt không ngán bố con thằng nào, lập tức dẫn đầu một đám chị em, chửi hai người kia xối xả, suýt nữa thì lao lên đánh người ta.
Hiện trường hỗn loạn, tình cảnh lại nâng cấp, cuối cùng hai người được bế thẳng lên đồn.
Kẻ đầu têu vụ việc đương nhiên cũng không bị bỏ quên.
Sở Thu Thu phân phó bọn họ thế nào, quá trình rõ ràng, tất cả đều được nói ra hết.
Ngay hôm đó, Sở Thu Thu bị người ta tóm ở bãi đậu xe, tiếp đó cũng được đưa đến đồn cảnh sát.
"Không phải tôi! Không dính dáng gì tới tôi! Nếu tôi là người uỷ thác thì làm sao bọn họ có khả năng khai ra tôi?!" Sở Thu Thu mất hình tượng rống to: "Chắc chắn là có người hãm hại tôi!"
"Tắt mẹ văn đi" Hách Điêu vuốt tóc, mắng cô ả: "Hai người kia đến mình còn tự khai! Bỏ qua cho chị thế nào được? Không cần tẩy trắng, cả người chị đã hôi thối đến mức không thể gội sạch được nữa rồi, ọe ọe ọe!"
Nói xong còn bịt mũi làm động tác nôn mửa.
Sở Thu Thu suýt nữa tức phát ngất.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Sở Thu Thu vào đồn cảnh sát hai lần, mọi người trong đồn đều biết cô.
"Cô bé, cuộc sống phong phú quá nhỉ?"
Mặt Sở Thu Thu xanh mét, im thin thít.
Có điều đây chỉ là một trận mắng chửi hỗn loạn, chưa thật sự xảy ra va chạm tay chân nên cảnh sát chỉ có thể điều tiết mâu thuẫn hai bên.
Không lâu sau, người nhà họ Sở đến đón Sở Thu Thu đi, những công dân nhiệt tình như Hách Điêu cũng bỏ đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, đồn cảnh sát đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ cục thành phố, đồn trưởng đích thân nghe máy, kính cẩn nói vài câu.
Cha mẹ Vương đã tàn tạ, lại bị lũ nhóc này chọc tức đến tăng huyết áp, bây giờ luôn mồm kêu hối hận.
"Chuyện kia, đồng chí cảnh sát, đồng chí xem tụi nhỏ đã đi hết rồi, có phải chúng tôi cũng..."
"Không được đi!"
Đồn trưởng nghiêm túc bước tới, đứng trước mặt hai người: "Chúng tôi nhận được tin tức nghi ngờ hai người có liên quan đến đường dây buôn người, bây giờ ở lại tiếp tục điều tra!"
Mặt cha mẹ Vương tức khắc trắng bệch.
...
Sở Thu Thu về nhà họ Sở, trông thấy cha mẹ, lập tức muốn cáo trạng.
"Cha mẹ, con——"
Còn chưa kịp nói hết lời, cô ta đã ăn ngay một cái tát giòn vang vào mồm.
"Câm miệng!"
Sở Thu Thu bị đánh suýt văng ra ngoài, kinh ngạc ôm khuôn mặt nhanh chóng sưng đỏ.
Cha Sở: "Mẹ kiếp, mày vẫn chê cha mày không đủ xấu hổ hả?! Còn kiếm mấy người nông dân đó đến trường làm loạn, mày muốn khiến người ta biết xuất thân của Sở Ân à? Nó là con gái ruột của tao, mày thì sao? Có phải mày quên mất cái nơi rách nát gì đó mày sống năm tuổi trước kia rồi hay không?!"
Sở Thu Thu bị đâm thẳng vào nỗi đau thầm kín nhất, không thể tin được kêu lên: "Con cũng là con gái nhà họ Sở mà..."
Cha Sở: "Mẹ nó, mày có cái ích gì? Kết thông gia cũng không giữ được trái tim đàn ông, Trần Hiên Viên không hề có hứng thú với mày! Lại còn đi câu kết làm bậy với ngài Lý, mày đúng là cố tình muốn phá hoại nhà họ Sở!"
"Không có, không phải!"
"Mày không được đến trường nữa, cha mẹ không muốn mất mặt, thủ tục Oái Văn làm xong rồi, sáng mai mày chuyển đến trường trung học bình thường đi!"
Mắt Sở Thu Thu trợn trừng: "Cha!"
"Đừng gọi tao!" Cha Sở thẳng thừng ném giấy tờ vào mặt cô ta: "Gia đình sẽ không đóng học phí cho mày, tự mà cút đến trường học bình thường!"
Sở Thu Thu hoàn toàn sụp đổ.
...
Sau đó không biết có tin tức truyền từ đâu ra, có người nói, tên thật của Sở Thu Thu không phải là Sở Thu Thu mà là Vương Hiểu Yến.
Cô ta và Sở Ân không phải chị em ruột, chẳng qua chỉ là con gái nhà họ Sở nhận nuôi!
"Đệt, tôi có thể nói là thực ra tôi đã có linh cảm từ lâu không?"
"Rõ là hay ghê?? Mình là con gái nuôi mà ngày nào cũng giả bộ cứ như thiên kim đại tiểu thư."
"Vậy cậu ta lấy mặt ở đâu để gây rắc rối cho Sở Ân thế? Vương Hiểu Yến, ha ha ha cười chết mất."
...
"Bạn Hiểu Yến đã chuyển trường rồi, mọi người đừng nghị luận nữa ha ha!"
"Hahahaha vừa há miệng đã chế giễu rồi."
Sự kiện này khiến thiên kim nhà giàu chân chính như Lương Nguyệt Kỳ và Phó Minh Huyên rất vừa lòng.
Hai người bọn họ cùng đồng thuận trong chuyện bốc phốt Sở Thu Thu, cười nhạo Vương Hiểu Yến mấy ngày liền.
Giễu cợt xong thì lập tức giải tán, dù sao bọn họ vẫn là tình địch và đối thủ.
Người khác không biết, nhưng bọn họ sống trong giới giàu có, rõ mười mươi hiện giờ Lục Chẩn xuất sắc cỡ nào.
Ai chẳng muốn ở bên một người như vậy, Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ đều không muốn từ bỏ.
Hiện tại, sức cạnh tranh của hai người cơ bản là ngang hàng.
Dù sao bây giờ xem ra người mà trước kia bọn họ nghi Lục Chẩn thích cũng chẳng giống mấy.
Lục Chẩn đã lâu chưa đến trường, đến rồi cũng không chủ động tìm Sở Ân.
Vì vậy, bọn họ vẫn có khả năng đoạt được cái đùi cao cấp thần thánh này!
...
Lúc Sở Ân biết được chuyện của Sở Thu Thu qua Hàn Sơ Oánh, cô ta đã hoàn toàn biến mất khỏi Oái Văn.
Hàn Sơ Oánh tức giận: "Nhà họ Sở bị ẩm IC à? Lại có cả con gái nuôi, còn đối xử với con gái nuôi như con gái ruột của mình nữa?! Đã vậy bản thân đứa con gái nuôi cũng nghĩ mình có thể trèo lên đầu thiên kim tiểu thư thật...!Đúng là cạn lời, Ân Ân, cậu phải chịu ấm ức rồi hu hu hu."
Sở Ân: "Không sao đâu."
Kiếp này được chơi đùa đứa em gái giả cũng rất thú vị, sau này không thể ngắm vũ điệu hình rắn của ẻm nữa, thật đáng tiếc.
Còn chuyện thân phận thiên kim thật hay giả, ngay từ khi mới bắt đầu cô đã không quan tâm.
Dù sao cô biết rõ sự suy tàn của nhà họ Sở chỉ là vấn đề thời gian.
Hàn Sơ Oánh nhận ra cô thật sự không quan tâm, bèn thay đổi đề tài, không tiếp tục vướng vào chuyện khiến người khó chịu đáng ghét này nữa.
"À đúng rồi Ân Ân, tiền khen thưởng livestream lần trước về tài khoản rồi, tớ đã chuyển sang alipay của cậu."
Sở Ân: "Đó là tài khoản cậu kiếm mà."
Hàn Sơ Oánh: "Nhưng số lượng phát và phần thưởng đều là vì cậu—— bây giờ mỗi ngày đều có người tìm cậu, nói chừng nào cậu mở tài khoản thì bọn họ sẽ theo dõi.
Nói thật, cậu có thể thử xem xét chút! Dễ kiếm nhiều tiền!"
Sở Ân thật sự nghiêm túc thử suy ngẫm.
"Tớ sẽ nghĩ kỹ" Sở Ân nói: "Nhưng quan trọng nhất hiện giờ là kiểm tra mô phỏng và thi cuối kì."
Hàn Sơ Oánh: "Rõ rõ."
Giữa cái nóng của mùa hè, kì thi tuyển sinh đại học năm nay cuối cùng cũng lặng lẽ đến.
Ba ngày sau, lớp mũi nhọn khối tổ chức kiểm tra mô phỏng thi đại học, kéo dài hai ngày.
Mặc dù bây giờ đã có thể tìm thấy đáp án trên mạng, nhưng để kiểm tra trình độ thực sự của mình, hầu hết các học sinh vẫn chưa xem đáp án.
Lớp mũi nhọn có ít học sinh nên có điểm rất nhanh.
Lần này, trong cả khối cũng không có điểm + như bài kiểm tra của trường nữa, có điều Sở Ân vẫn yên vị ở hạng nhất với tổng điểm , bỏ rơi người thứ hai điểm.
Thời gian thi cuối kì của Oái Văn vừa khéo vào đúng thời gian công bố điểm đại học.
Vừa thi xong, Hàn Sơ Oánh liền tra kết quả thi tuyển sinh đại học.
"Đệt, điểm đứng đầu toàn tỉnh ban xã hội là ?!"
"Ân Ân, cậu chỉ kém có điểm!!"
Bây giờ cô mới lớp ! Làm đề thi đại học chỉ thấp hơn thủ khoa tỉnh điểm! Đây là trình độ đỉnh cao gì vậy trời!
Sở Ân cũng hơi bất ngờ.
Sau đó, trong lòng dấy lên một cảm giác vui sướng.
Có lẽ tương lai đầy hi vọng chính là cảm giác này.
Nếu thật sự giành được vị trí thủ khoa thì cô có thể điều chỉnh kịch bản đến mức nào? Nghĩ thôi cũng khiến người ta hưng phấn.
Ban giám hiệu Oái Văn và các thầy cô đều rất phấn khởi—— Thủ khoa tương lai! Bọn họ nhất định phải cẩn thận hun đúc!
Tụi Khương Nghiên đi đến ngưỡng mộ bài thi Sở Ân, tiếp đó mong đợi hỏi: "Ân Ân, sau này thi đại học, cậu muốn học ngành gì?"
Suy cho cùng, với số điểm của Sở Ân, cho dù không phải thủ khoa cũng có thể tha hồ chọn vào những trường đại học hàng đầu cả nước.
Sở Ân ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: "Chắc là tài chính."
So với tham gia nghiên cứu khoa học, cô càng muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Kiếp trước cô học kinh doanh, ở bên cạnh Lục Chẩn, mưa dầm thấm lâu học được rất nhiều điều, đáng tiếc không thể thật sự phát huy được quyền cước của mình.
Nếu kiếp này suôn sẻ, cô cũng có thể làm sếp, động một tí vài chục triệu, tạo dựng đế chế thương mại của riêng mình, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể đạp lên đầu Lục Thị.
Đến khi gặp nhau trên thương trường, tên chó Lục Chẩn kia cũng phải kính trà cô!
Bạn học xung quanh nhìn cô cười rộ lên, dồn dập gãi đầu.
Đang nói chuyện ngành học sao tự dưng lên cơn ngáo vậy??
Lục Lân Uyên vừa ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong chiếc xe đang chờ ở cửa.
Tuy đã được tháo băng gạc nhưng vết thương trên mặt vẫn chưa lành hẳn, biểu cảm lúc này vô cùng bất ngờ.
Trước mặt người khác, Lục Lân Uyên luôn toát ra vẻ phong độ thanh thoát, trước giờ cực kì chú trọng hình tượng của bản thân.
Sau lần bị nện cho biến dạng, gã đã không thể xuất hiện được ở nơi công cộng suốt một khoảng thời gian.
Ngày nào trợ lý riêng cũng báo cáo tình hình cho gã, toàn bộ tập đoàn Lục Thị đều ổn định, nếu có điều gì khác lạ, có lẽ chính là biểu hiện quá xuất sắc của người thừa kế là Lục thiếu gia.
Trẻ tuổi, chín chắn, quả quyết, trời sinh khứu giác nhạy bén hệt như có thể dự đoán trước được kinh doanh tương lai, giúp anh liên tục thực hiện hai dự án lớn, khiến các giám đốc Lục Thị và toàn bộ giới kinh doanh phải khiếp sợ.
Ở tuổi này lập được thành tích như vậy thì gọi là thiên tài quả không ngoa.
Cháu trai quá xuất sắc, ông cụ Lục mừng đến nỗi sắp khỏi luôn bệnh cũ.
Các gia tộc tập đoàn lớn lũ lượt đến thăm hỏi, khi đến còn dẫn theo cả con gái.
Ông cụ Lương hẹn ông cụ Lục uống trà rất nhiều lần, lời lẽ cũng công khai ám chỉ Lục Chẩn chính là đứa cháu rể tương lai mà ông ta đã coi trọng từ lâu!
Ông cụ Lục là một con cáo già, bây giờ tất cả gia tộc đều có chuyện cần cầu cạnh nhà họ Lục, không hẳn sẽ không có lựa chọn tốt hơn so với hai nhà, ông bèn lập tức đánh thái cực.
Tất cả những việc này đều truyền đến tai Lục Lân Uyên thông qua tai mắt rải rác khắp tập đoàn.
Lục Lân Uyên dựa vào ghế sau, khép hờ mắt.
Trẻ con trưởng thành quá sớm sẽ không còn đáng yêu đâu.
Vội vàng lộ lông chim ra như vậy để làm gì? Không muốn chú che chở nữa sao?
Gã không nói lời nào, tài xế và trợ lí riêng trong xe cũng không dám thở mạnh.
Bẵng đi hồi lâu, Lục Lân Uyên mới nhẹ nhàng mở lời: "Đến biệt thự đi, thư giãn một chút."
Xoa dịu áp lực mà đứa cháu nhỏ gây ra cho gã.
Trợ lí riêng hơi rùng mình: "Vâng."
...
Nhà xưởng cũ nát ẩn náu nơi ngoại ô thành phố, bước vào lại không khác gì chốn bồng lai.
Đây là nơi Lục Lân Uyên tiện tay kinh doanh, cảnh sát xung quanh cơ bản sẽ không đến.
Bây giờ chưa về đêm, lượng khách tương đối ít.
Lục Lân Uyên quen cửa quen nẻo xuống dưới lòng đất, mỉm cười hỏi: "Hôm nay có trò vui không?"
Một người đàn ông kính cẩn tiến lên, cúi đầu phục tùng, không hề tỏ vẻ khác thường vì vết thương trên mặt gã.
"Dạ có thưa ngài Lục.
Có một đứa bé mới rất non nớt, vẫn luôn giữ lại cho ngài ạ.
Lục Lân Uyên nở nụ cười, thân thiết vỗ nhẹ lên má anh ta rồi đi về phía phòng cách âm sâu trong hành lang.
Đi được vài bước, gã đột nhiên dừng lại, nghiêng nửa người sang, nở nụ cười ung dung, quý phái.
"Roi thì sao?"
Người kia lập tức trả lời: "Thưa, thưa ngài, tôi sẽ mang đến phòng ngay cho ngài."
Nụ cười trên mặt Lục Lân Uyên hết sức hài lòng, đoạn xoay người, ánh mắt trở nên hưng phấn.
Vết thương trên mặt gã trông thật khó chịu, vậy nên gã muốn trên mặt người khác cũng phải có một đường.
Đánh bằng roi có thể tạo ra hình dạng này không ta? Gã phải thử mới được...
...
Tống Diên Xuyên dựa vào cửa xe, nhìn Lục Lân Uyên ra khỏi nhà xưởng cũ nát.
Trên mặt gã vẫn sót lại vẻ hưng phấn, cực kì tương phản với khí chất nho nhã gã cố sức duy trì.
Chậc chậc.
Mẹ kiếp, đúng là lão già biến thái.
Lục Lân Uyên đi đến, trông thấy anh: "Ồ, Tiểu Tống, có muốn đi xuống chơi chút không?"
Tống Diên Xuyên xua tay: "Hôm khác đi."
Hai người đứng ngoài xe nói chuyện công ty, sau đó Lục Lân Uyên bỗng điềm nhiên hỏi: "Thằng cháu tôi gần đây ở tập đoàn làm rất tốt nhỉ?"
Mặt Tống Diên Xuyên không thay đổi: "Cũng được."
Lục Lân Uyên chớp mắt: "Cậu cho rằng tương lai nó sẽ thế nào?"
Tống Diên Xuyên cười chế nhạo: "Mười năm sau hẵng nói đến tương lai, bây giờ vẫn chỉ là một thằng nhóc."
Lục Lân Uyên mỉm cười.
Hai người nói chuyện xong, Tống Diên Xuyên không ở lại lâu, nhanh chóng lái xe rời đi.
Lục Lân Uyên ngồi trên xe của mình, dùng giọng điệu tán dóc nói với trợ lí riêng: "Cậu biết không, thực ra rõ ràng Tiểu Tống cũng thấy A Chẩn rất giỏi, cậu ta quan tâm tôi nên mới nói như vậy."
Trợ lí riêng đáp: "Nhưng chắc chắn ngài Tống hiểu rõ hiện tại Lục thiếu gia vẫn chưa thể so với ngài."
Lục Lân Uyên nhún vai: "Tôi già rồi, thanh niên bây giờ đều ưu tú quá."
Không ra tay quản lý, cháu trai yêu quý đã muốn dẫm lên đầu gã rồi——
Những người như Lục Chẩn, ngay từ khi sinh ra đã được cả thế giới ưu ái, hệt như trung tâm vũ trụ.
Nếu bọn họ được phân chia thành nhân vật như trong phim điện ảnh, thì người anh trai chết trẻ và đứa cháu trai xuất sắc của gã đại khái chính là nhân vật chính của thế giới, còn gã có lẽ sẽ là một tên phản diện vặn vẹo.
"Nhưng đổi lại ông trời cũng rất công bằng, tuy nhân vật chính chói mắt nhưng bọn họ đều có nhược điểm trí mạng mà nhân vật phản diện không có."
Trợ lí riêng không hiểu, nhưng lập tức bày ra vẻ mặt phù hợp hỏi: "Nhược điểm gì ạ?"
"Cậu có biết đàn ông nhà họ Lục có gì đặc biệt không?" Lục Lân Uyên như thể đang nói đến điều gì đó thú vị, bắt đầu cười ha hả: "Đừng nhìn tôi, không phải tôi, tôi cũng không được thừa nhận—— ý tôi là đám đàn ông thuần chủng nhà họ Lục cơ."
"Về mặt tình cảm thì bọn họ đúng là lũ chó cực kì ngu xuẩn."
"Bọn họ có thể bị đàn bà dắt mũi, không buông bỏ được người này, chẳng buông bỏ được người kia.
Không chỉ bị đàn bà lừa mà thậm chí sẽ từ bỏ tất cả vì đàn bà, ngu không bằng một con chó."
Trợ lí riêng không dám hé răng nửa lời.
"Vậy, cậu biết cách thắng loại người này như thế nào chưa?" Lục Lân Uyên mỉm cười hỏi.
Trợ lí riêng run rẩy đáp: "Xin ngài Lục chỉ giáo."
"Tất nhiên là đi tìm nhược điểm của bọn họ rồi~".