Sở Ân có một giấc mơ, trong mơ là một số lời đối thoại.
"...Chỉ có em sẽ mãi mãi mắc kẹt bên cạnh tôi, đến chết cũng là của tôi."
"Cẩn thận không anh sẽ chết trước trong tay tôi..."
Lục Chẩn cười, cúi đầu nói vào tai cô điều gì đó.
Sở Ân nghe không rõ.
...
Đây là tàn dư của kiếp trước trước khi chết, bây giờ chợt nhớ lại trong mơ.
Rốt cuộc khi đó Lục Chẩn nói cái gì?...
Sở Ân lang thang trong giấc mơ, không biết vì sao, giọng nói bên tai bỗng trở nên rõ ràng từng chút một.
Hóa ra ngày đó, giọng Lục Chẩn đè nén tuyệt vọng không ai hay biết nói bên tai cô:
——"Cái mạng này của anh, em có thể lấy bất cứ lúc nào."
Âm thanh khàn khàn, trùng khít với giọng nói của thiếu niên trong đám cháy rất nhiều năm sau.
——"Cái mạng này, anh trả lại cho em."
"!"
Sở Ân đột nhiên mở mắt ra——
Lục Chẩn cũng trùng sinh.
Đây là ý niệm đầu tiên ngay khi cô tỉnh lại.
Sau khi đồng tử dần dần tập trung, cô mới từ từ thấy rõ trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện, rèm cửa sổ được kéo lên, ánh mặt trời ngày đông xuyên qua bỏ quên trên người cô, ấm áp dễ chịu.
Trận hỏa hoạn kia đại khái là kế hoạch dự phòng của Lục Lân Uyên.
Gã biết mình có thể không đoạt được Sở Ân nên nếu như thất bại, gã sẽ trực tiếp hủy diệt, khiến Lục Chẩn phát điên.
Nhưng trận hỏa hoạn diễn ra thuận lợi như vậy, từ lúc cô bị nhốt đến lúc Lục Chẩn tới cứu, Sở Ân dường như có thể cảm nhận được dấu tích thúc đẩy nội dung cốt truyện.
Tựa như từ trong sâu thẳm đã luôn biết rõ sẽ có một lần như vậy.
Sở Ân mở to mắt, ngẩn ra một lúc.
Khi Sở Thật đi từ ngoài vào mới phát hiện ra cô đã tỉnh, anh lập tức kích động chạy đi gọi bác sĩ.
Sau đó tiến đến đầu giường Sở Ân, nhẹ giọng hỏi: "Ân Ân thấy thế nào rồi? Có đau chỗ nào không?"
Sở Ân nhếch môi, lắc đầu một cái.
Lục Chẩn đến kịp lúc, sau đó ôm cả người cô vào lòng, trên người Sở Ân cũng không có vết bỏng, chỉ có cổ họng bị đau nhức do hít quá nhiều khói đặc mà thôi.
Cô khó nhọc nuốt nước bọt vài lần mới khẽ hỏi: "Lục Chẩn đâu ạ?"
Hình dáng Lục Chẩn cuối cùng, sự đổ sụp khủng khiếp trong đám cháy và cả tiếng xương gãy giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Khuôn mặt Sở Thật đờ đẫn một lúc, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho bác sĩ, cúi đầu không lên tiếng.
Lúc biết Sở Ân bị nhốt trong đám cháy, tâm trạng anh gần như sụp đổ.
Cho dù anh muốn lập tức xông vào cứu người thì cơ bản cũng không kịp.
Sở Thật vứt thẳng việc trong công ty đi, chừng như vừa suy sụp vừa vội chạy đến.
Hai người được kéo ra ngoài từ hiện trường vụ hỏa hoạn, tuy trên người, trên mặt Sở Ân đều là tro bụi nhưng khi Sở Thật nhào đến cạnh cáng cứu thương, nhận ra hơi thở của cô vẫn đều đặn, cả người không có vấn đề lớn thì quả tim mới nặng nề rơi xuống.
Mà một người được cứu ra khác...
Lúc anh nhìn thấy Lục Chẩn, người kia đã hoàn toàn mất ý thức.
Toàn bộ phần lưng toàn là máu thịt be bét, xương có dấu hiệu vặn vẹo không tự nhiên.
Sở Thật nghe có người nói, khoảnh khắc cuối cùng khi xà nhà đổ xuống, Lục Chẩn đã nhào lên người Sở Ân, lấy chính mình làm bức tường người che chắn Sở Ân...
Anh mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết được sự thật này.
Lục Chẩn, người thừa kế tương lai nhà họ Lục, đại thiếu gia đỉnh cấp giới tài phiệt, nói là cơ thể ngàn vàng cũng không quá đáng, giờ lại vì cứu em gái anh mà từ bỏ luôn mạng sống của chính mình.
Trong thời gian chờ Sở Ân tỉnh lại, Sở Thật liên tục nhớ đến giấc mơ mình từng trải qua, bắt đầu nghi ngờ sâu sắc.
Một người như vậy thật sự sẽ làm tổn thương em gái sao?
Bác sĩ kiểm tra sơ qua Sở Ân, trên người không có vấn đề gì: "Đừng sợ, đã qua rồi, cố gắng điều dưỡng hai ngày là có thể về nhà rồi em gái nhỏ."
Sở Ân gật đầu: "Em cảm ơn ạ."
Sở Thật không trả lời câu hỏi ban nãy của cô khiến Sở Ân có một dự cảm không tốt lắm.
Cô đưa tay, nắm lấy vạt áo bác sĩ, hỏi: "Cùng em...!người thoát ra ngoài cùng em từ trong đám cháy đâu ạ?"
"À, cậu trai kia hả?" Bác sĩ dịu dàng nhìn cô, nói: "Vẫn ổn, tính mạng được bảo đảm—— Em đừng nghĩ nhiều, hãy chăm sóc bản thân trước."
Chuyện này quả thật không thể không nghĩ nhiều.
Phải bị thương nghiêm trọng đến mức nào mới có thể có sự tình "tính mạng được bảo đảm" và "vẫn ổn" được chứ?
Bây giờ Sở Ân đã hiểu.
Trước đây cô đã nghĩ sai hướng, tưởng là những sóng năng lượng đặc biệt khác có thể là một người giống như cô, có bàn tay vàng đặc biệt.
Nhưng giờ đây cô bỗng ý thức được rằng, ngoại trừ bàn tay vàng thì còn có thể...!trùng sinh giống cô.
Lục Chẩn cũng nhớ tất cả.
"Thế, cậu ấy rốt cuộc sao rồi?" Sở &AcAcirc;n nói chuyện hơi vất vả.
Sở Thật thở dài, không cách nào nói dối được dưới ánh mắt sáng ngời của cô: "Lục Chẩn...!tủy sống bị đập gãy, dẫn đến tổn thương thần kinh nghiêm trọng, cả...!cả người bại liệt..."
Sở Ân bất động nhìn chằm chằm anh.
Cổ họng Sở Thật như bị sưng tấy, nói rất khó khăn: "Nói đơn giản hơn thì chính là trở thành người thực vật..."
Sở Ân từ từ nhắm mắt.
Hơi thở nóng rực như thể vẫn còn ở trong trận hỏa hoạn.
...Đền mạng cho cô, mẹ nó, ai bảo anh dùng loại phương thức khủng khiếp như vậy chứ?
Bọn họ vất vả lắm mới mở ra được một góc của toàn bộ chân tướng đấy.
Sở Thật nắm chặt tay Sở Ân, nhẹ giọng nói: "Nghe lời bác sĩ, đừng nghĩ nhiều nữa.
Nhà họ Lục có địa vị thế nào, các bác sĩ hàng đầu thế giới sẽ được điều đến để chữa trị cho Lục Chẩn, em đừng lo lắng.
"
Sở Ân nhắm mắt lại rồi gật đầu, vùi cằm vào trong chăn, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Nhưng hàng lông mi mảnh dài lại run rẩy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Nhà họ Lục đã lâm vào tình thế hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Đầu tiên là hai phe tranh giành quyền lực, chém giết thâu đêm, sau đó một người vào tù, một người vào bệnh viện.
Kẻ thừa kế trở thành người thực vật, nằm trên giường bệnh phải dựa vào máy móc để duy trì sự sống.
Ông cụ Lục bị "bệnh nặng" vốn là giả vờ, nhưng lần này đã thật sự ngã bệnh.
Ông không biết có phải ông trời đang trừng phạt lão già chết tiệt là ông hay không, trước kia thì mời con ruột của ông đi, bây giờ lại kéo đứa cháu trai duy nhất của ông đến rìa Quỷ Môn quan.
Nhìn Lục Chẩn được đặt ống dẫn nằm trong phòng ICU, tóc ông cụ Lục cũng bạc trắng.
Thư ký bên cạnh đỡ ông cụ đang run lẩy bẩy: "Giám đốc Lục, càng là những lúc như vậy thì ngài càng phải chống đỡ! Thiếu gia nhất định sẽ tỉnh lại!"
Khuôn mặt ông cụ Lục già nua, tựa như trong vòng một đêm đã già đi mất mấy chục tuổi.
Lúc trước, khi Lục Chẩn nói với ông về kế hoạch của anh, ông cũng đã từng do dự.
Nguyên nhân là do mấy chục năm nay Lục Lân Uyên đều xử sự quá kín kẽ không một lỗ hổng, thể hiện dã tâm cũng vừa phải.
Nhưng sự thật đã chứng minh, tất cả sự tình Lục Chẩn nói với ông đều đã trở thành sự thật từng điều một.
Con trai út của mình đã lợi dụng danh tiếng nhà họ Lục để lội vào vũng nước sâu, đến ngay cả ông cũng cảm thấy kinh sợ.
Lục Lân Uyên ra tay tàn nhẫn, một dao chém đứt chướng ngại vật trong tương lai của mình.
Nhưng nếu ông cụ Lục sớm biết cái giá phải trả của tất cả những điều này sẽ là hiện tại thì ông tình nguyện để Lục Lân Uyên tiếp quản công ty, để cháu trai có thể lớn lên bình an.
Lục Chẩn cứu cô bé kia...
Ông cạn lời.
Kiềm chế lớn nhất chính là không đến tìm nhà họ Sở gây phiền phức, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đấy mà thôi.
Ông cụ Lục thở dài một hơi, nghiệp chướng, con trai, cháu trai ông, cuối cùng đều chết trên người phụ nữ.
Đúng là nghiệp chướng...
"Chuyên gia bên Mỹ vẫn chưa đến à?"
"Tối nay hạ cánh ạ."
"Ừ, trực tiếp đến đón và sắp xếp khách sạn tốt nhất cho họ."
"Vâng!"
...
Tất cả các bác sĩ hàng đầu có thể tìm được đều tập hợp hết về phòng điều trị của Lục Chẩn bằng việc sử dụng thế lực nhà họ Lục.
Mọi người nghiên cứu ảnh CT[] của anh một ngày một đêm, sự tình vẫn không khá lên được chút nào.
[] Ảnh CT: là một kiểu chụp sử dụng bức xạ là tia X, thu các hình của một bộ phận nằm trong cơ thể người bệnh, ở các góc độ và vị trí khác nhau để dựng thành một ảnh D của bộ phận đó trên máy tính.
Khi ít người, Sở Ân bước xuống tầng, đi từ phòng bệnh của mình đến phòng chăm sóc đặc biệt bên kia.
Bên ngoài phòng điều trị Lục Chẩn có rất nhiều lớp vệ sĩ vây quanh, cô không len qua được.
Hệ thống học tập ung dung online: "Tất cả những thứ này, thật sự tựa như đã từng gặp qua..."
Sở Ân hỏi: "Tựa như đã từng gặp qua? Trước kia cũng từng như vậy sao?"
Hệ thống học tập bày tỏ một câu có vẻ đúng nhưng thực ra là sai xong thì không lên tiếng nữa.
Sở Ân không thèm để ý đến nó, cô chậm rãi tiến về phía trước, vệ sĩ lập tức ngăn cô lại.
"Em gái, em không thể vào."
Sở Ân mím môi: "Em là bạn học...!của cậu ấy."
"Bạn học cũng không được, thiếu gia không cho phép thăm."
Nhưng vệ sĩ bên cạnh đã nhận ra cô: "Cô là người ngày đó..."
Thiếu gia chính vì cứu cô gái trước mắt này nên mới bị xà nhà đập gãy xương cột sống, bây giờ đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng...
Vệ sĩ nhìn cô gái trước mặt.
Cô mặc đồ bệnh nhân, quần áo rộng thùng thình, cần cổ mảnh khảnh lộ ra ngoài cổ áo tạo ra vẻ mỏng manh xinh đẹp.
Khuôn mặt vô cùng tinh tế, làn da nhẵn mịn như sứ, đôi đẹp đẽ, là kiểu tướng mạo thuần khiết xen thêm một chút thanh tú không nói được thành lời.
Anh bỗng cũng có thể hiểu được vì sao thiếu gia lại như vậy.
Kiểu con gái này quả thật khiến người ta phát điên.
Không biết vì sao, tuy trước kia đại thiếu gia lớn lên rất ưu tú nhưng cấp dưới trước giờ vẫn chỉ cảm thấy anh như một cỗ máy chính xác không hề có sai sót.
Việc thiếu gia dũng cảm quên mình lao vào biển lửa để cứu người trong lòng...!mới thật sự khiến bọn họ khâm phục.
Vệ sĩ thở dài: "Anh nhiều chuyện nói cho em một câu, tình hình của thiếu gia không được tốt lắm, chuyên gia đã hội chẩn một ngày một đêm nhưng cũng không có kết quả, vậy nên em gái à, em..."
"Bằng lòng chờ thì chờ, nếu không muốn thì không ai có thể trách em."
Thật ra anh ta đã nghe lỏm cuộc đối thoại của viện trưởng và y tá trưởng, nếu tình hình của thiếu gia có thể khá lên thì quả là một kỳ tích y học.
Sở Ân khựng lại vài giây rồi mới gật đầu cảm ơn, sau đó quay người rời đi.
Không sao.
Chuyên gia không thể, cô có thể.
Sự tình Lục Chẩn bị thương nặng trở thành người thực vật lúc đầu được che đậy rất chặt chẽ.
Nhưng cuộc tranh giành quyền lực gió tanh mưa máu nhà họ Lục vừa kết thúc, dưới ánh đèn flash của đám phóng viên, Lục Lân Uyên nở mày nở mặt nơi chốn ngục tù, thế nhưng người thừa kế chiến thắng cuộc đại chiến là Lục Chẩn lại chậm chạp không hiện thân.
Phóng viên toàn thành phố đều thấy khó chịu, ngồi rình mấy ngày, cuối cùng cũng tuồn ra được vài tin tức từ miệng y tá ở đó.
Tiếp đó, giấy không bọc được lửa, tin tức Lục Chẩn nằm viện nhanh chóng lan truyền.
Mặc dù không biết tình hình cụ thể, nhưng bị thương đến mức không thể lộ diện được thì hẳn là vô cùng nghiêm trọng.
Cả trường Oái Văn cũng mau chóng biết tin.
[Anh Chẩn của tôi a a a a]
[Tuy nam vương học đường năm nay em không có bầu cho anh nhưng anh vẫn là chồng cũ của em!!!]
[Anh Chẩn tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha hu hu hu hu]
Trong giới nhà giàu biết nhiều tin tức hơn một chút, nhà họ Lương vốn định kết thông gia với nhà họ Lục nên cực kỳ để ý tới Lục Chẩn.
Sau nhiều ngày thâm nhập, cuối cùng bọn họ cũng nghe ngóng được tin tức thực sự của Lục Chẩn, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Tâm trạng Lương Nguyệt Kỳ vô cùng phức tạp.
Mặc dù từ đầu đến cuối cô ta chưa từng có được người này, nhưng giờ đây nhìn anh bị hủy hoại, Lương Nguyệt Kỳ vẫn có một loại tâm trạng tiếc nuối.
Các thiên kim nhà giàu có ý với Lục Chẩn giống Phó Minh Huyên đều ồ ạt đến thăm dò ý tứ của cô, nhưng đây là chuyện lớn, Phó Minh Huyên đã được ông nội nhắc nhở: không thể vì nhanh mồm nhanh miệng mà đắc tội với nhà họ Lục nên chỉ đành nín nhịn không nói lời nào.
Tống Triệu Lâm thông qua anh trai của mình cũng biết được nhiều hơn so với những người khác.
Thậm chí cậu còn biết rõ...!đêm đó Sở Ân cũng ở đấy, vì để bảo vệ cho Sở Ân khỏi bị thương nên Lục Chẩn mới bị đập gãy xương cột sống.
Khi Sở Ân quay lại trường học, các bạn học trong lớp tưởng cô có chuyện mới nghỉ phép nên không phải giải thích nhiều.
Đang sửa lại bài ghi chép, cô bỗng nghe thấy tiếng nước mắt của Tống Thiếu Lâm lộp bộp rơi xuống.
Sở Ân nhìn sang.
Tống Triệu Lâm khóc hu hu: "Chị Ân, anh Chẩn anh ấy, vô cùng nghiêm trọng."
Tuy cậu cũng biết không thể bàn nhiều về việc này nhưng vẫn thấy khó chịu không dứt được.
Sở Ân thở dài, không nói gì, trải bài thi ra làm đề.
Còn vài ngày nữa là thi cuối kỳ, cô nhất định phải nắm lấy thời gian.
...Đạt được quyền hạn.
Tống Triệu Lâm khiếp sợ nhìn cô, Sở Ân dường như không hề bị ảnh hưởng, cho dù Lục Chẩn là vì cứu cô...
Cậu vẫn biết Sở Ân là một người rất vô tình, loại vô tình này quả thật rất cool, rất ngầu.
Hơn nữa cậu cũng biết rằng Sở Ân không yêu cầu anh Chẩn cứu cô nên cô không cần phải có nghĩa vụ thế này thế kia.
Nhưng có lẽ do cậu quá đa sầu đa cảm, vừa nghĩ đến thiếu niên đã từng cực kỳ sôi nổi, bây giờ lại nằm cắm đầy ống dẫn trên giường thì vô cùng buồn bực.
Sở Ân dừng bút lại, quay đầu nhìn về phía Tống Triệu Lâm: "Tôi đang cầu phúc."
Tống Triệu Lâm khịt mũi một cái: "Hả?"
Sở Ân nói: "Tôi hỏi mọi người, nghe nói học sinh lớp sắp thi đại học cầu phúc rất linh nghiệm, chỉ cần chuyên tâm học hành thì Phật tổ sẽ nghe thấy."
Hai mắt Tống Triệu Lâm tỏa sáng: "Thật sao!!"
—— Giả đấy.
Nhưng tên ngốc này sẽ tin.
Sở Ân xoa đầu cậu: "Thế nên học đi."
Mấy ngày sau đó, Tống Triệu Lâm hiển nhiên bắt đầu học hành đàng hoàng thật.
Mà tốc độ ôn đề của Sở Ân cũng có thể so được với quỷ.
...
Thi cuối kỳ kết thúc, cuối cùng đã đến ngày trở lại trường nhận thành tích.
Trong khoảng thời gian này, tình hình thực tế của Lục Chẩn bị đào móc lên từng chút một, gây ầm ĩ huyên náo ở khắp mọi nơi.
Có báo nói, người thừa kế duy nhất nhà họ Lục đột nhiên phát hiện mắc ung thư, gần đây đang tiến hành trị liệu.
Cũng có tin tức ngầm nói, vì người thừa kế duy nhất bị áp lực quá lớn, xảy ra vấn đề tinh thần nên mới không cách nào lộ diện được.
Đủ loại đa dạng ý kiến, mỗi loại đều có các phương thức vô cùng thảm.
Lúc thành tích được công bố, các môn học của Sở Ân vẫn rất đỉnh.
Mặc dù học kỳ này có xảy ra vài sự kiện to nhỏ nhưng may mà cô có nền tảng vững vàng, bình thường cũng nỗ lực nên kết quả vẫn đạt hạng nhất.
Sau khi thành tích tiếng Anh, Toán, khoa học xã hội công bố toàn bộ, Sở Ân đã vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên.
Nhưng vẻ mặt cô vẫn chưa thể thả lỏng, bởi vì nhiệm vụ học tập hệ thống phát hành lần này không phải là thi được hạng nhất mà là hơn điểm.
Thi cuối kỳ lớp dựa theo thi đại học, hệ số độ khó không thấp.
Trước mắt, ba môn chính cô đã lấy được điểm, cuối cùng chỉ còn lại môn ngữ văn mà cô không giỏi nhất.
Cô cần thi được ...
Lúc thành tích ngữ văn được công bố, Khương Nghiên phấn khởi chạy tới: "Ân Ân! Cậu làm văn được điểm tối đa!"
Sở Ân giương mắt: "Tổng điểm thế nào?"
Khương Nghiêm: "! Quá đỉnh!!"
Sở Ân bỗng thầm thở phào, bấy giờ mới hậu tri hậu giác cảm thấy mệt lử.
Cô biết mình kém môn văn nên mấy ngày nay chuyên chú học văn, một mình viết nửa cuốn tài liệu luận văn, xem ra đã có ích.
"Ting—— hoàn thành nhiệm vụ [Thi cuối kì đạt +], chúc mừng kí chủ nhận được quyền hạn [sửa đổi câu đơn]~"
"Kí chủ, cô muốn sử dụng để làm gì đây~"
Sở Ân: "Trả đồ."
Hệ thống học tập khó hiểu: "Đồ gì á?"
Sở Ân: "Mạng."
Lục Chẩn trả cho cô, cô không cần.
Cô thà rằng để Lục Chẩn tỉnh lại, nói rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Hệ thống học tập ngoảnh mặt làm thinh, bỗng nói: "Kí chủ, không phải cô vẫn luôn muốn khiến nam chính chết hay sao?"
Sở Ân: "Nhưng lần này Lục Chẩn đã liều chết cứu tôi."
Hệ thống học tập: "Vậy nếu anh ta bất ngờ tự chết thì sao?"
Sở Ân: "Im."
Không muốn suy nghĩ, không muốn trả lời.
...Cũng không muốn anh ta chết.
Cô nhìn trong kịch bản viết:【Cuối cùng thì các chuyên gia đành tiếc nuối bỏ cuộc, tỏ vẻ mình bất lực.
】
Sở Ân vẽ một đường dài, gạch xoẹt toàn bộ những chữ này đi.
Cô viết:【Lục Chẩn khỏi bệnh, đây là một kỳ tích y học.】
"Thần linh" chính là không có đạo lý như thế.
Bởi vì cô có siêu năng lực.
...
Ông cụ Lục lo âu đến mức rụng cả đống tóc,
Người người đều nhòm ngó tương lai nhà họ Lục.
Nếu như Lục Chẩn thật sự đổ, cho dù ông cụ Lục có khỏe mạnh thì nhà họ Lục cũng không có người nối nghiệp, không tránh khỏi kết cục như nến tàn trước gió.
Các gia tộc hào phú đang lặng lẽ quan sát, nhà họ Tống cũng là một trong số đó.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng Tống Diên Xuyên nhìn tình trạng Tống Triệu Lâm cần cù học tập mấy ngày hôm nay thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Chỉ có điều trong một lúc quan sát, anh ta phát hiện cứ sau mỗi phút viết, Tống Triệu Lâm sẽ nâng bút lên ngực, nhắm mắt lẩm bẩm, vẻ mặt rất thành kính.
Tống Diên Xuyên thực sự nghi ngờ cậu đã gia nhập vào tà giáo.
Đi đến nghe lén mới nhận ra cậu đang nói: "Thượng đế, ông trời, Phật tổ, hãy phù hộ cho anh Chẩn vượt qua cửa ải khó khăn, ít nhất là có thể lấy lại được ý thức, Amen, Hallelujah, a di đà Phật!"
Tống Diên Xuyên: "..."
Con mẹ nó, bây nên cầu nguyện cho trí khôn của mình đạt đến trình độ bình thường trước đi.
Tống Diên Xuyên đi đến ban công, đốt điếu thuốc.
Anh cũng không ngờ tới cục diện hiện giờ, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, kết cục của "đứa con trai trời chọn" vậy mà lại như thế này.
Vì Tống Diên Xuyên đứng bên phe Lục Chẩn, có quan hệ thân thiết với nhà họ Lục nên cũng biết rõ nhiều tình tiết hơn.
Với trình độ chữa bệnh hiện tại, Lục Chẩn cơ bản đã là đồ bỏ đi.
Cho dù có thể lấy lại ý thức thì cũng liệt nửa người, cả một đời sẽ cứ như vậy.
Cũng đúng, người được chọn không phải lúc nào cũng là người được chọn...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phòng bệnh của Lục Chẩn, vệ sĩ kích động xông ra: "Thiếu gia tỉnh rồi! Nhanh báo cho lão gia, thiếu gia tỉnh rồi!"
...
Lục Chẩn mở mắt.
Bắp thịt toàn thân cứng đờ, hẳn là do đã nằm quá lâu.
Anh mất vài giây mới hiểu ra tình hình, ý thức được nơi này là phòng điều trị của bệnh viện.
Trước khi mất ý thức, cảm giác đau đớn giống như bị chém đứt ở lưng đã dần dần mất hẳn.
Anh từ từ cảm nhận thử, phát hiện cả người mình đều rất bình thường, tựa như chưa từng bị chết đi một lần.
...Biển lửa sôi sục, cô gái trong lồng ngực, nụ hôn lạnh lẽo, đau đớn xé lòng, ùn ùn lướt qua trong đầu.
Lục Chẩn im lặng một lúc.
Sau đó đột nhiên bắt đầu cười.
Cười đến mức không kiểm soát được, toàn thân run rẩy.
Là Sở Ân.
...Cô không để anh chết.
Đây là một thần tích, thần tích do chính tay cô giáng xuống.
...
Tin tức Lục Chẩn khỏi bệnh còn được che đậy kín hơn so với tin tức bị thương bại liệt.
Sau khi ông cụ Lục mừng như điên xong thì nghiêm khắc phát lệnh cấm khẩu, không ai được phép nói sự tình của Lục Chẩn ra ngoài, nếu không chỉ sợ rằng anh sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm để tiến hành giải phẫu quan sát.
Bị thương nghiêm trọng và tổn thương dây thần kinh trên toàn cơ thể như vậy mà anh lại có thể đứng lên toàn vẹn như không tổn hại gì.
Tuy ông cụ Lục đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nhưng giây phút này đã suýt rơi nước mắt khi nhìn thấy anh.
"Ông nội, con không sao." Lục Chẩn đưa khăn tay cho ông lão.
Anh quả thật không nghĩ đến những hậu quả khác, nhưng dù mạng Sở Ân và mạng chính anh cùng đặt một chỗ thì anh nhất định sẽ không chút do dự mà chọn cái trước.
Ông cụ Lục tuyệt nhiên không dám trách cứ anh, Lục Chẩn tốt lên cũng đã là phúc của Bồ Tát rồi.
Ông quyết định bỏ ra một số tiền lớn để đầu tư xây miếu, đền đáp ưu đãi của ông trời đối với nhà họ Lục bọn họ.
"Vậy nếu đã ổn rồi thì đừng ở lại nơi xúi quẩy như bệnh viện này nữa.
Về nhà điều kiện cũng giống vậy, ông nội đã sắp xếp mọi thứ xong rồi."
Lục Chẩn mỉm cười.
"Con không vội, đợi thêm một chút."
Anh còn có chuyện rất quan trọng.
Đêm khuya ở phòng bệnh VIP.
Hành lang vắng lặng, không một bóng người, hệt như đang cố ý đợi ai đó đến.
Rạng sáng, cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh đội một cái mũ trùm đầu lớn bước vào.
Lục Chẩn ngồi dựa vào đầu giường, trên đùi còn có một quyển sách.
Anh đã sửa sang lại, mái tóc đen sạch gọn mềm mại, gò má lạnh nhạt trắng bóc, đuôi mắt điểm xuyết nốt ruồi lệ đỏ hồng.
Anh thu lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như một thiếu niên yên tĩnh nhã nhặn.
Lục Chẩn hơi nghiêng người nhìn cô tới gần, sau đó ném sách sang một bên.
Sở Ân kéo ghế đến, ngồi xuống, bỏ mũ ra, khoanh tay nhìn anh.
Lục Chẩn dịu dàng rủ mắt.
Ánh mắt hai người xen vào nhau, như thể một cuộc đối đầu im lặng.
Trải qua một đời dò xét, suy đoán, cuối cùng đã hiểu rõ...!chúng ta đều là người năm đó.
"Sở Ân." Lục Chẩn gọi cô.
Một tiếng nhẹ nhàng, cách biệt hai kiếp.
Sở Ân khẽ siết chặt góc áo.
"Tuyên bố trước" Cô nói: "Tôi cứu anh là vì chuyện chưa chấm dứt, không phải cái gì khác, anh đừng nghĩ nhiều."
Lục Chẩn nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Phương diện nào?"
Anh dừng lại một chút, nói: "Tôi nghĩ, khả năng đều là phương diện kia."
Sở Ân: "...Anh đúng là không cần mặt mũi."
Lục Chẩn nở nụ cười: "Không cần."
Mạng đều là nhặt về, khuôn mặt còn gì quan trọng nữa.
Thứ quan trọng nhất kiếp này, chỉ còn người trước mắt này thôi.
Chỉ có em.
Sở Ân ngoảnh mặt sang một bên.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh khẽ khàng của thiết bị y tế đang hoạt động.
Một lúc lâu sau, Sở Ân mới quay mặt lại, tâm trạng bỗng hơi kích động.
Cô đã chịu đựng quá lâu.
"Vậy nên anh giam tôi bên người là vì Lục Lân Uyên muốn ra tay bắt tôi? Nhưng anh không thể nói cho tôi biết? Anh còn càng thay đổi càng xấu xa, như một tên thần kinh, nghi ngờ hết cái này đến cái kia, tôi thật sự rất muốn giết chết anh, Lục Chẩn."
Lục Chẩn vẫn cười, thế nhưng đáy mắt dần dần hiện lên một chút màu đỏ tươi.
Người anh yêu đang tố cáo mọi uất ức của mình ở trước mặt anh, mà những uất ức này đều là do một tay anh tạo thành.
Không gì có thể đau lòng hơn.
"Anh có biết anh thật sự rất đáng ghét không? Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn gồng mình chống đỡ, anh cảm thấy anh mạnh lắm sao? Hay anh cảm thấy tôi không xứng để biết? Chỉ xứng làm bé ngoan bên cạnh anh? Lục Chẩn, con mẹ nó tôi..."
Sau lưng rõ ràng không có vết thương nhưng Lục Chẩn vẫn cảm nhận được cảm giác đau đớn như bị xé nát.
Anh muốn nói, bởi vì anh...
"Không nói ra được thành lời."
Lục Chẩn bỗng ngẩn ra.
Vừa nói dứt lời, Sở Ân lại như bị chọc giận, đột nhiên đứng phắt dậy, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào anh, chẳng sợ bố con thằng nào mà phát tiết hết hờn giận hai kiếp.
"Không nói ra được thành lời ư? Anh cảm thấy khó mở miệng lắm hả? Anh bỉ ổi hơn cả Lục Lân Uyên hay sao mà không nói ra được thành lời? Nói một câu thì chết à? Anh cảm thấy đây là lý do hợp lệ, tôi nín nhịn lâu như vậy tôi sẽ tin sao? Lục Chẩn, con mẹ nó có phải anh đang nói lấy lệ hay không?!"
Nói xong mấy câu cuối cùng, cô thực sự bật khóc nức nở.
Cô luôn luôn quan tâm.
Năm ấy, khi nhìn thấy Lục Chẩn vào buổi tối hôm đó, cô vốn...!rất vui vẻ.
Thậm chí còn thầm hối hận vì mình không trang điểm.
Sau khi lên đại học, Lục Chẩn vẫn luôn đến tìm cô, sau đó đột nhiên biến mất một thời gian, ngày đó anh đột nhiên xuất hiện, cô vốn muốn mắng anh một trận, tiếp đó mời anh đi ăn kem.
Nhưng kể từ ngày đó đến mấy năm kế tiếp, bọn họ đều luôn chung sống với nhau.
Nhưng cô không bao giờ gặp lại được thiếu niên đã khiến trái tim cô rung động nữa.
Anh có thể đi chết.
Nhưng người nào sẽ ở bên cô?
Đôi mắt Lục Chẩn đỏ sọng, nổi đầy tơ máu, sau đó khàn giọng lên tiếng: "Bởi vì quy tắc của thế giới này...!Anh không thể giải thích."
Nhưng bây giờ, anh có thể nói ra.
Lục Chẩn rõ ràng đã nhận ra gì đó, bàn tay buông xuống trên chăn bắt đầu run rẩy.
"Ý thức của anh và...!thiết lập nhân vật liên tục hợp nhất, khi không kiểm soát được sẽ mất khống chế.
Mà anh...!không thể giải thích, bởi vì đây là quy tắc."
Thế giới này là một quyển sách, thiết lập nhân vật của Lục Chẩn là...!nam chính cố chấp vừa gặp đã yêu ánh trăng sáng, cầu mà không được, hắc hóa giam cầm.
Dựa theo nội dung truyện, anh và ánh trăng sáng nhất định phải lận đận ngược tâm, cuối cùng thê lương kết thúc.
Nhưng ý thức tự chủ của anh thức tỉnh, nỗ lực chống lại va chạm, ý muốn chiếm hữu trong thiết lập nhân vật, ghen tuông, khát khao kiểm soát lập tức tăng vọt gấp mấy lần, bản thân trong cái thể xác kia chỉ có thể khổ sở khống chế.
Sở Ân dụi mắt, ngạt mũi nói: "Lừa quỷ à? Vậy vì sao giờ anh có thể giải thích rồi?"
...Đúng.
Vì sao.
Lục Chẩn bỗng nở nụ cười, đôi mắt hơi cong, một giọt nước mắt nhẹ lăn xuống theo khóe mắt.
Bởi vì sự khống chế biến mất rồi...
Lục Chẩn gần như hiểu ra nguyên nhân ngay lập tức, anh cười đến phát khóc.
Anh vốn định lấy cái chết để trốn thoát khỏi quy tắc thế giới.
Thế nhưng "vị thần linh" nằm ngoài quy tắc đã chen ngang, tự tay sửa lại câu chuyện, trao cho anh một cuộc sống mới.
——Vì vậy từ nay về sau, cô trở thành quy tắc của anh.
Sở Ân cùng đưa anh nhảy ra khỏi vòng tròn kia.
Lục Chẩn bỗng nắm chặt tay Sở Ân, khẽ kéo, cô bất ngờ ngã nhào lên người anh.
"Anh làm cái gì vậy?!"
Tay Lục Chẩn run run, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lên, sau đó nhẹ nhàng, thành kính hôn lên vầng trán cô.
Một đời cực khổ đã được chính tay cô cứu rỗi.
Bắt đầu từ bây giờ, em là thế giới của anh.
"Anh sẽ không mất kiểm soát nữa" Lục Chẩn ôm người trong lồng ngực, khẽ hôn lên gò má cô: "Chỉ là vẫn như xưa...!thích em đến phát rồ.".