Sau khi ăn trưa xong thì Lý Nhược Hy vẫn chưa tha cho anh, cô chỉ cho anh nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút rồi lại tiếp tục cuộc thử thách. Mộ Dung Hãn lẽo đẽo theo cô lên tận đỉnh đồi thông, vì con đường vừa nhỏ lại đầy đất sỏi nên từng bước chân của ảnh đế có vẻ như rất nặng nề.
- Nhược Hy, cô đợi tôi một lát được không? Tôi không… không leo nổi nữa rồi.
Mộ Dung Hãn chống tay xuống đầu gối của mình rồi thở gấp vì bị mất quá nhiều sức. Còn Lý Nhược Hy thì vẫn thoăn thoắt đi lên, đối với cô leo lên đồi núi là một chuyện rất đơn giản nên cô cứ thế mà đi lên.
- Mộ ảnh đế, anh yếu thật đất, nhấc cái chân lên và đi đi, không thì lát nữa anh sẽ bị tôi bỏ lại phía sau đấy.
Mộ Dung Hãn vừa mới thở dài được một hơi thì lại phải leo theo Lý Nhược Hy vì cô ấy đã đi trước mà chẳng chờ đợi anh.
Mãi sau thì bọn họ cũng tới nơi, ở đây có một mảnh đất phẳng trên đồi trống, những cây thông được trồng theo hàng dài và theo từng bậc một. Bọn họ tùy tiện lựa chọn một chỗ rộng đầy cỏ rồi ngồi xuống. Lý Nhược Hy vẫy vẫy anh lại gần mình:
- Mộ Dung Hãn, anh mau ngồi xuống đây đi.
Mộ Dung Hãn ngoan ngoãn lại chỗ gần mà ngồi xuống, khi đó anh mới nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của anh như sáng lên:
- Oa, chỗ này đẹp thật đấy.
Ở trên cao, hai người họ có thể nhìn thấy phía dưới như thế nào, dù chỉ là dáng dấp nhỏ bé của con người, dù chỉ là những căn nhà nhỏ được xây dựng thô sơ nhưng tổng quan đều rất đẹp đẽ. Cánh đồng lúa bát ngát tới tận chân đồi bên kia rất đẹp, thật khác so với sự ồn ào của thành phố. Mộ Dung Hãn chưa được cảm nhận vẻ đẹp này bao giờ nên rất ngạc nhiên cũng rất tận hưởng. Anh khẽ nhắm mắt lại để hít thở không khí.
Lý Nhược Hy mày mò lấy chiếc bánh bao trong ba lô của mình cùng với chai nước định đưa cho anh. Lúc cô nhìn anh thì lại mỉm cười, Mộ Dung Hãn đang nhắm mắt để cảm nhận hay sao? Cô thấy vậy thì cũng mỉm cười theo nhưng trong lòng lại xuất hiện rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp.
- Nơi đây không phù hợp với Mộ Dung Hãn, mình đã cố ý tạo khoảng cách và sự khác biệt giữa hai người rồi không biết anh ấy có còn giữ quan điểm của mình nữa hay không?
Sau một hồi yên tĩnh, Lý Nhược Hy liền gọi tên anh:
- Dung Hãn, anh ăn cái này đi.
Mộ Dung Hãn nhìn xuống tay cô, đây chẳng phải là bánh bao hay sao? Nhưng vì sao cô ấy lại đưa cho anh?
Lý Nhược Hy đợi mãi không thấy đối phương chủ động lấy nên nhanh chóng đặt vào tay của anh rồi giải thích:
- Chắc là đồ ăn ở đây không hợp với khẩu vị của anh nên tôi đã mua nó ở đầu chợ cho anh đấy.
Mộ Dung Hãn không nhanh không chậm cầm lấy rồi ăn một miếng, vì quả thực thức ăn do cô ấy nấu rất ngon nhưng anh không ăn được nhiều vì không hợp. Mộ Dung Hãn khẽ cười vì cảm kích:
- Cảm ơn cô.
Anh cùng cô nhìn về phía bầu trời phía trước, bây giờ là đầu chiều nên ánh nắng rất gắt nhưng dưới tán thông thì không khí vừa trong lành lại vừa mát mẻ.
Khi Mộ Dung Hãn nhìn sang bên cạnh thì Lý Nhược Hy đã ngủ từ lâu, gương mặt lúc ngủ của cô ấy cũng không được thoải mái có lẽ là do lo âu nhiều thứ lắm.
- Lý Nhược Hy, không biết cô đã trải qua những gì nữa?
Mộ Dung Hãn suy nghĩ một hồi rồi mới dám đưa tay nên vuốt ấn đường của Lý Nhược Hy xuống. Cô ấy như có người an ủi nên an nhiên hơn nhiều.
Mộ Dung Hãn cũng tựa lưng xuống nền đất đầy cỏ và lá, anh hít một hơi như tận hưởng rồi nhắm mắt ngủ.
Trong rừng thông, tiếng chim hót líu lo theo âm thanh len lỏi qua từng khe lá, tiếng sóc sột soạt trên tán cây thật yên bình làm sao.
Cho đến khi Mộ Dung Hãn tỉnh lại thì đã không thấy Lý Nhược Hy đi đâu, anh không hoảng loạn ngay nhưng sau khi tiếng gọi đầu tiên cất lên không thấy trả lời thì anh bắt đầu sợ hãi và lo lắng cho cô ấy.
- Nhược Hy, cô ở đâu? Nhược Hy.
Lý Nhược Hy ở cách đó cũng khá xa nên phải đến câu hỏi thứ hai thì cô ấy mới trả lời:
- Tôi ở đây.
Mộ Dung Hãn nhanh chóng dò theo tiếng của cô ấy mà đến. Khi anh tìm thấy cô thì lại nhìn thấy cô ấy đang nhặt thứ gì đó, anh để ý kỹ hơn khi lại gần thì phát hiện đó chính là hạt dẻ. Nó rất bé lại được bọc bởi những vỏ có gai.
Lý Nhược Hy vẫn chăm chú nhặt hạt dẻ bằng tay không, vì không muốn cô ấy làm một mình nên Mộ Dung Hãn cũng ngồi xuống mà làm theo cô nhưng chưa nhặt được hạt nào ra hồn thì đã bị vỏ gai đâm vào ngón tay mà kêu lên:
- Á.
Lý Nhược Hy sợ anh bị làm sao nên quay lại hỏi han:
- Anh sao vậy?
Khi nhìn thấy hạt dẻ vẫn trên tay của anh thì cô mới cười rồi lắc đầu mà nói:
- Anh không biết nhặt mà sao còn muốn thử?
Mộ Dung Hãn nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp, ánh mắt đó quả thực khiến cô siêu lòng nên cô quyết định cùng anh trở về, dù sao cô cũng nhặt được khá nhiều rồi nên cũng chẳng cần ngồi thêm. Cô nhanh chóng để hạt dẻ vào ba lô rồi đứng dậy.
- Thôi được rồi, chúng ta về thôi.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì lập tức nghe theo, lẽo đẽo đi theo sau cô như một con gà con nghe lời vậy.
Dọc đường đi chỉ toàn tiếng cười khi mỗi lúc thì Mộ Dung Hãn lại kêu rú lên vì nhìn thấy mấy con vật kỳ lạ. Lý Nhược Hy biết chúng không có hại nên còn lấy một con sâu lá đặt lên bàn tay của anh ấy.
- Á, rắn.
Lý Nhược Hy lại lắc đầu, có khi nào anh ám ảnh bởi rắn hay không mà một con sâu bé tí cũng kêu là rắn được là sao?
- Đây là con sâu lá thôi ông nội ơi.
Mộ Dung Hãn được cô ấy an ủi thì lại thôi.
- Vậy à?