Mộ Dung Hãn đứng từ xa rồi chứng kiến toàn bộ, mọi người đều về hết vậy mà có một mình cô phải dọn dẹp hết trang phục và đồ trang điểm hay sao? Cũng thật bất công mà.
Lúc này, điện thoại anh bỗng kêu lên thông báo tin nhắn của bà nội:
- Cháu trai thân yêu của ta, nhớ giúp đỡ con bé nhé. Ta về trước rồi, cháu cũng nhớ đưa con bé về nhé.
Mộ Dung Hãn lắc đầu rồi nhìn về phía trước, thì ra bà của anh lại quen cô ấy hay sao?
Lý Nhược Hy cũng nhận được một tin nhắn từ ai đó:
- Cháu dâu của ta, cháu yên tâm, cháu trai của ta sẽ giúp cháu dọn dẹp.
Lý Nhược Hy bật cười, cô lắc đầu rồi chủ động nói với anh:
- Còn không mau giúp tôi, nếu không tôi mách bà của anh đó.
Mộ Dung Hãn bỗng từ bóng tối vào, anh đứng trước mặt của cô rồi nói:
- Cô gái, cô không nhớ tôi sao?
Lý Nhược Hy lúc này mới để ý người đàn ông trước mặt mình, ban đầu cô chỉ nghĩ có người giúp đỡ thì nhàn hạ hơn nhưng xem ra không ổn rồi, cô đâu thể để ảnh đế làm việc này được. Ảnh đế Mộ Dung Hãn đối với cô cũng chẳng phải thần tượng nhưng lại là người thầy online của cô, vì cô đã học diễn xuất từ ánh mắt của anh ta nên có chút bối rối.
- Tôi… tôi. Anh… anh thật sự là Mộ Dung Hãn sao?
Câu hỏi của cô cũng thật gượng gạo, mặc dù cô bất ngờ thật nhưng cô đã sớm đè nén xuống nên giọng điệu vẫn hơi lố quá rồi. Lý Nhược Hy nhíu mày, cúi gằm mặt xuống không dám nói gì, chỉ đợi phản hồi từ đối phương.
Mộ Dung Hãn biết được cô ấy không quá bất ngờ nên mới cười nhạt, xem ra cô gái nhỏ này không giống fan của anh rồi.
- Ừm. Nhưng cô vẫn chưa nhận ra tôi sao?
Lý Nhược Hy vẫn lắc đầu, cô nhìn anh với ánh mắt không hiểu gì, đương nhiên ai cũng biết anh là Mộ Dung Hãn mà, sao tự dưng lại hỏi như vậy cơ chứ?
Mộ Dung Hãn vẫn rất kiên trì để khiến cô nhớ ra mình nên anh ta hạ mái tóc vuốt ngược của mình xuống sau đó đeo khẩu trang vào.
Lúc này, Lý Nhược Hy mới dần nhớ ra, cô lập tức nói:
- Là người anh em hôm qua, chúng ta gặp nhau ở tiệm tạp hóa, rồi ra ngồi bờ hồ đúng không?
Lý Nhược Hy chưa bao giờ nghĩ mình lại có duyên với Mộ Dung Hãn như vậy đâu, vì vốn cô luôn gặp chuyện xui xẻo, vậy mà lại được làm quen với thần tượng của giới trẻ thì đúng là một điều may mắn nhất từ trước tới giờ.
Không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn, cô cảm thấy mình và anh không còn khoảng cách quá lớn, bọn họ cũng đều có một cuộc sống bình thường như vậy, cùng nhau mua đồ ở tiệm tạp hóa nhỏ, cùng nhau ra bờ hồ ngồi hóng gió.
Sau khi dọn dẹp xong thì cũng muộn, cô lập tức nói lời tạm biệt:
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.
Mộ Dung Hãn ban đầu là bị ép buộc nhưng sau đó thì lại là tự nguyện, anh cũng chưa từng làm những việc hậu kỳ như này, thật sự mà nói mấy đồ hóa trang của họ rất nặng, thậm chí còn nhiều chi tiết nữa. Có lẽ đây sẽ là một trải nghiệm của bản thân anh.
Lý Nhược Hy cùng anh đi xuống hầm gửi xe, tuy nhiên xe của cô chỉ là một chiếc xe đạp, còn xe của anh thì lại là một chiếc xe thể thao có giá đắt đỏ, bây giờ thì cô mới cảm nhận được khoảng cách giữa họ, thật sự quá khác biệt.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cô còn thực tế thì Mộ Dung Hãn có trách nhiệm đưa cô về nên đã vác cả chiếc xe đạp của cô vào cốp xe của mình, mặc dù có hơi chật chội nhưng gập ghế sau xuống là ổn rồi.
- Xong rồi, cô mau lên xe đi, chúng ta về.
Lý Nhược Hy cười nhẹ, cô nhìn từng hành động của anh mà không hề chớp mắt, quả thực anh làm việc rất nhanh lẹ, cũng không quá cầu kỳ. Cô biết chuyện này là một mình do bà nội Bùi của anh bày ra nhưng cô cũng nên tận dụng để nhanh chóng về nhà.
- Được thôi.
Hai người họ vừa mới lên xe thì anh liền hỏi cô địa chỉ:
- Nhà cô ở đâu?
Lý Nhược Hy liền nói địa chỉ:
- Tòa nhà X.
Mộ Dung Hãn nghe xong thì không nói gì lập tức cười mỉm, thì ra cô ấy cùng tòa nhà với anh. Vì dạo này anh phải đóng phim ở khu vực này nên căn nhà đó chính là nơi ngủ gần nhất, mặc dù có hơi bất tiện.
Tới hành lang của tòa nhà, Lý Nhược Hy mới quay lại rồi hỏi anh:
- Sao anh lại theo tôi đến tận nơi, tôi còn tưởng anh là hàng xóm của tôi đó.
Mộ Dung Hãn cười cười, anh gãi đầu rồi nói với cô:
- Cũng không hẳn là hàng xóm, tôi ở căn đối diện với cô.
Lý Nhược Hy gật đầu, cô không nói gì lập tức vào nhà của mình, chạy một mạch vào phòng ngủ rồi nhảy lên giường ngủ.
- Thì ra, bà ấy có sắp xếp hết rồi.
Căn nhà này thực ra cũng chẳng phải của cô, là do bà nội Bùi tặng cho cô, cô cũng không muốn nhận nên cô nói khéo là mượn cho đến khi có điều kiện chuyển đi nơi khác. Vì viện phí, tiền thuốc thang của bà ngoại quá cao nên cô cũng không còn cách nào ngoài nhận sự giúp đỡ từ bà ấy.
vì thế, cô vô cùng kính trọng người bà này, bà ấy cũng ấm áp như bà ngoại của cô vậy.
Mộ Dung Hãn vừa về phòng đã bị bà nội gọi điện kiểm tra bài tập:
- Sao rồi, cháu đưa con bé về chưa?
Anh đương nhiên cũng là một học sinh xuất sắc nên trả lời rất có trình tự:
- Đương nhiên rồi ạ, cháu cũng giúp cô ấy dọn dẹp hậu kỳ nữa. Bà nội, bà xem cháu đã hoàn thành công việc chưa ạ?
Bà nội anh ở đầu dây bên kia liền mỉm cười rồi hỏi đùa anh một câu:
- Thế cháu đã biết nó ở đối diện chưa?
Mộ Dung Hãn biết ý đồ của bà nội mình, bà ấy rất muốn làm mối anh với cô ấy. Anh cũng không phải là dạng người nhanh chóng quyết định nên cũng cần có thời gian tiếp xúc.
- Rồi ạ.
Bà nội nghe xong thì thấy vui mừng trong lòng, như vậy thì chẳng mấy mà mình có chắt để bế đâu nhỉ? Nói xong thì bà cũng cúp máy rồi ăn táo, nói chuyện với mẹ của Mộ Dung Hãn:
- Con dâu, con cũng nên chuẩn bị tinh thần đón dâu đi là vừa.
Mẹ của anh cũng chỉ gượng cười mà thôi, xem ra lần này thằng con mình lại khổ rồi.
- Vâng ạ.