Sau một đêm mây mưa, Tư Phàm tỉnh dậy thì Mục Thâm đã sớm đến công ty.
Nhìn mẫu giấy nhỏ cùng bữa sáng đặt ở trêи bàn, trong lòng liền cũng đã đủ ấm áp rồi.
Tư Phàm tắm rửa thay ra sơ mi trắng, dấu hôn đêm qua hiện lên xanh tím trải đầy ở cổ cùng xương quai xanh.
Lát nữa còn phải qua xem Mục Diệc Thần, vì thế y liền kéo cao cổ áo che kín đi, bởi vì sợ hắn sẽ phát hiện ra.
Thực ra không phải vì Mục Thâm không chịu công khai quan hệ của bọn họ, trái lại còn nhiều lần thuyết phục y.
Nhưng chỉ tại Tư Phàm sợ Mục Diệc Thần không chấp nhận được nên mới bằng mọi cách giấu diếm chuyện này.
Tư Phàm sợ, sợ Mục Diệc Thần sẽ không chấp nhận y.
Sợ y phản đối hai người bọn họ ở bên nhau, sợ gia đình vốn đã không trọn vẹn này còn vì y mà trở nên xáo trộn.
Nhưng hơn cả thế, y thật sự sợ hãi, sợ hãi hai người bọn họ không thể ở cạnh nhau được nữa.
Cho nên, đối với y, như hiện tại đã là quá tốt rồi.
Y không dám đòi hỏi quá nhiều, cũng không muốn mọi thứ lệch quỹ đạo ban đầu của nó.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, Mục Diệc Thần sớm đã nhìn ra mối quan hệ mập mờ của bọn họ.
Thậm chí còn có lần, hắn tận mắt chứng kiến hai người lén lút hôn nhau ở nhà bếp.
Bản thân hắn cũng không hề cảm thấy khó chịu hay nghi kỵ gì, ba hắn đã vất vả đủ nhiều rồi, mẹ cũng đã mất lâu như vậy, ông xứng đáng có một tri kỉ bầu bạn đến cuối đời.
Nhưng nếu như bọn họ đã không có ý định nói rõ ràng, hắn cũng xem như chưa từng nhìn thấy qua.
Tư Phàm một thân trang phục chỉnh tề, rất có phong thái của một vị quản gia mà gõ gõ cửa phòng của Mục Diệc Thần.
“Thiếu gia, tôi vào trong được không?!”.
“Vào đi!”.
Tư Phàm vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của Mục Diệc Thần.
Tư Phàm vẫn như cũ mang theo cháo, thuốc và nước cho hắn.
Nhìn căn phòng bừa bộn, không ít thứ bị đập đến vỡ nát mà không khỏi lắc đầu.
Thân là một Beta, y không cần phải trải qua kỳ phát tình của Omega hay Alpha, đó có thể gọi là một loại may mắn rất lớn.
Tuy không biết rõ khi kỳ phát tình đến thì họ sẽ cảm thấy như thế nào.
Nhưng chỉ nhìn phản ứng đến xem, chắc chắn là không dễ chịu gì, ngay cả một kẻ không sợ trời không sợ đất như Mục Diệc Thần cũng vì nó mà trở nên thống khổ điên cuồng, mất hết lý trí.
“Không cần mang thuốc đến nữa! Kỳ phát tình của tôi đã qua rồi!”.
Thần sắc Mục Diệc Thần đã không còn tái nhợt như hôm trước, trái lại đã bình thường hơn rất nhiều.
Trúc bỏ đi dáng vẻ yếu đuối bất lực ngày hôm qua, hắn của hôm nay đã trở về là một Mục Diệc Thần lạnh lùng tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Bỏ lại một câu liền đi vào phòng tắm đóng sập cửa lại, Tư Phàm chỉ có thể làm theo lời hắn, đem theo thuốc rồi rời đi.
Cơ thể Alpha vốn dĩ hồi phục rất nhanh, mấy vết thương hôm qua đã sớm khép miệng.
Mục Diệc Thần để dòng nước lạnh gột rửa, khiến tâm trí đều thanh tỉnh lạ thường.
Trở lại giường ngủ, bên trêи giường vẫn còn chiếc khăn choàng nằm trơ trọi giữa đống chăn đệm.
Hắn mặt không đổi sắc, đem khăn choàng cẩn thận gấp lại rồi cho vào hộp gỗ như cũ.
----------------------------------
Lâm Hàm mơ màng tỉnh lại sau một giấc ngủ khá dài, cảm giác mặt đang áp lên một thứ gì đó rất ấm áp, còn tay lại đặt lên thứ gì đó rất săn chắc.
Vốn còn mơ ngủ nên cậu chỉ nghĩ bản thân đang ở trêи giường của ký túc, đầu tựa lên ‘gối’ mà dụi dụi mấy cái, tay lại ở nơi săn chắc và tương đối đàn hồi kia mà nắn nắn bóp bóp.
Nhìn người ở trong lòng không chút phòng bị, mới sáng sớm đã rất hồn nhiên mà ở trong lòng hắn ‘đốt lửa’.
Lăng Xuyên không khỏi cười khổ một tiếng.
Lâm Hàm sau một lúc thì cũng phát hiện ra dị dạng, lại còn có một vật cứng rắn không rõ đang chọc chọc vào trong đùi non của cậu.
Lập tức mở choàng hai mắt, đập vào mắt cậu là cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Thứ mà cậu cho là gối nằm lại chính là cơ ngực của Lăng Xuyên, thứ mà tay y đang lần mò lại là cơ bụng của hắn.
Còn có một chuyện ngượng ngùng hơn chính là, ‘thứ đó’ của Lăng Xuyên mới sáng sớm đã ‘ngóc đầu’ dậy rồi, đã thế còn chọc vào thân dưới của cậu.
Lâm Hàm hai má đều đỏ phừng phừng, lại nhìn cái tên nào đó đang cười đùa trêu chọc y, không nhịn được mà đẩy hắn ra, mắng một tiếng: “Biến thái!”.
“Biến thái? Đàn ông buổi sáng ai cũng đều như thế cả, chỉ trừ những kẻ ‘không được’ mà thôi.
Mắng tôi biến thái, vậy chẳng lẽ cậu không như vậy sao? Hay là…cậu thật sự là cái loại kia, không thể ‘chào cờ’ nổi?!”.
Lăng Xuyên môi mỏng nhếch lên, nở một nụ cười đúng chuẩn lưu manh.
Dường như muốn chứng thực điều vừa nói, hắn liền đem tay hướng hạ bộ y mà tới, nhưng nửa đường sớm đã bị Lâm Hàm chặn lại.
“Tôi rốt cục có được hay không, cũng không đến lượt anh quan tâm!”.
Lâm Hàm thẹn quá hóa giận mà nạt lại hắn, ngồi bật dậy định đi ra ngoài thì vừa lúc nhìn thấy Triệu Mặc không biết đã tỉnh từ lúc nào, lại còn đang nhìn sang bên này.
Cũng không biết hắn rốt cục là nghe được bao nhiêu rồi.
Xấu hổ chồng chất xấu hổ, Lâm Hàm liền một mạch chạy ra khỏi lều..