Gần đây hắn có quen biết với một thiếu niên tên Tịch Thuần, dù chỉ mới quen nhau nhưng lại ăn ý và trò chuyện rất hợp.
Và cũng thông qua cậu ấy, hắn giống như đã nhìn thấy lại được một Lâm Hàm ngây thơ hồn nhiên của quá khứ.
Ánh mắt thanh triệt thấy đáy cùng với tính cách dịu ngoan hiểu chuyện kia đã ngay lập tức lấy được hảo cảm của hắn.
Chính vì thế nên hắn đối xử với Tịch Thuần đặc biệt hơn những người khác một chút, nhưng điều này lại khiến Lâm Hàm phát cuồng.
Cậu tung ra rất nhiều tin tức về gia thế khó khăn của Tịch Thuần, cũng tung ra rất nhiều bức ảnh được cắt ghép tỉ mĩ về Tịch Thuần và một lão già nào đó để mọi người chế nhạo, phỉ báng cậu ấy bằng những lời lẽ khó nghe.
Rốt cục, chịu không nổi đã kϊƈɦ, sỉ nhục cùng xa lánh của mọi người mà Tịch Thuần đã suýt chút nữa nhảy lầu tự vẫn.
Nếu không phải lúc đó hắn tới kịp thì Lâm Hàm đã gián tiếp hại chết một mạng người rồi.
Cậu tưởng rằng mình đã làm rất bí mật, sẽ không có ai biết tất cả mọi chuyện đều là cậu ở đằng sau thao túng hết thảy.
Nhưng cậu đã quá tự mãn rồi, mọi chuyện cậu đã làm, hắn đều biết.
Trong chuyện này, và cả những chuyện trước kia nữa đều có một phần lỗi của hắn.
Nếu lúc nhỏ hắn không dung túng cậu, chiều chuộng cậu đến không có giới hạn như vậy thì việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
Hắn nhất định sẽ cùng cậu làm rõ chuyện này, vạch rõ ranh giới để cậu không càng đi càng xa, vượt qua cả giới hạn.
Hắn đã đòi lại công đạo cho Tịch Thuần, giám định những bức ảnh kia đều là giả tạo, vạch mặt cả những kẻ liên quan phía sau, duy chỉ có cậu là hắn quyết định che giấu tự mình giải quyết.
Thẳng thắng nói ra hết thảy những gì hắn biết, những thứ hắn suy nghĩ nhưng cậu vẫn một mực không biết hối cải, vẫn cứ cố chấp biện minh, dùng lời nói dối để che lấp mọi chuyện.
Cậu không nghĩ rằng mình đã làm sai, cũng không quan tâm đến hậu quả, chẳng những thế còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người bị hại.
Cậu chỉ cần thỏa mãn mục đích của mình là được, không quan tâm đến bất kì ai nữa cả.
Hắn cũng không biết từ khi nào, cậu lại trở thành con người điên cuồng, ích kỉ như vậy.
Kể từ lần đó, cậu chẳng những không tiết chế hành vi, tự kiểm điểm lại chính mình mà còn ngày càng ngang nhiên làm bậy.
Đeo bám hắn chặt chẽ hơn, phòng bị những người đến gần hắn dữ dội hơn.
Những hành vi điên cuồng đó, chẳng những đã triệt để cắt đứt tình cảm bao nhiêu năm qua của hắn đối với cậu, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu thế mà lại dám ở trước mặt toàn thể học viên của học viện tỏ tình với hắn.
Hắn hiện tại đã không còn chút cảm tình nào với cậu thì nhận lời bằng cách nào? Cậu làm như vậy là cố tình ép hắn, bức bách hắn.
Cậu biết rõ cho dùng hắn không yêu cậu, thậm chí là ghét cậu nhưng vẫn sẽ không nhẫn tâm với cậu, nể mặt ba mẹ cậu để dung túng cho cậu.
Cậu nghĩ tỏ tình ở trước mặt nhiều người như vậy, vì danh dự của cậu hắn sẽ không dám từ chối.
Nhưng lần này cậu đã nghĩ sai rồi, cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không nhận lời đâu.
Nhưng mà có lẽ hắn đã đánh giá quá thấp khả năng tự biên tự diễn của cậu rồi.
Sau khi bị hắn tự chối, cậu chẳng những không cảm thấy xấu hổ hay chủ động rút lui mà còn dùng cả cái chết ra để uy hϊế͙p͙ hắn.
Với tính cách nhu nhược miệng cọp gan thỏ đó của cậu, hắn chắc chắn là cậu sẽ không dám làm, chỉ là mạnh miệng vậy thôi.
Nhưng mà còn chưa kịp để hắn nói thêm lời nào thì cậu đã tự mình hại mình, trượt chân té đập đầu vào cạnh sắt.
Máu tươi nhuộm đỏ trêи sàn gạch màu sáng, hắn lúc đó không nghĩ được cái gì nữa, hoang mang cực độ chạy đến bế cậu đưa vào bệnh viện.
Mặc dù đó không phải hoàn toàn là lỗi do hắn, nhưng trách nhiệm vẫn là một mình hắn gánh lấy.
Đối mặt với chất vấn của gia đình cậu, còn phải chịu gia pháp từ ông nội và răn dạy từ phía ba mẹ.
Hắn không còn từ ngữ nào để hình dung cảm xúc của mình lúc này, hỗn độn đến mức khiến đầu óc hắn choáng váng và còn có một tia oán giận không nói nên lời.
Ông nội bắt hắn đến nhà thăm cậu, giải thích mọi chuyện và xin lỗi gia đình cậu.
Hắn không cãi lời, nhưng cũng không muốn dây dưa dính líu đến cậu một giây phút nào nữa.
Hôm đó gặp lại cậu ở trêи giường bệnh, thân thể vốn đã gầy nay lại càng ốm yếu hơn.
Sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, trêи đầu còn quấn một lớp băng trắng thật dày.
Hắn rất nhanh phát hiện ra, ánh mắt cậu nhìn hắn đã không còn si mê điên cuồng như trước, trái lại là một mảnh lạnh lẽo còn mơ hồ tỏa ra sát ý nồng đậm.
Sát ý đó tuy chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng hắn có thể khẳng định, hắn không nhìn lầm.
Bác sĩ nói cậu bị mất trí nhớ, quên đi tất cả kí ức trước kia, quên luôn ba mẹ và cả hắn.
Cậu không còn đeo bám lấy hắn, cũng không còn dùng ánh mắt mê luyến hay chiếm hữu điên cuồng để nhìn hắn.
Lâm Hàm của bây giờ giống như trở lại làm Lâm Hàm của ngày trước, chỉ là trúc đi vẻ hồn nhiên ngây thơ như trẻ con.
Đôi mắt kia vẫn thanh triệt như vậy, nhưng kèm theo đó là lạnh lùng băng lãnh không chút độ ấm.
Cậu bài xích tất cả mọi người, kể cả ba mẹ và hắn.
Nhưng cũng đồng thời cậu ngày một tỏa ra quang mang chói lọi, thu hút ánh nhìn của người khác, khiến người ta nhìn vào liền sẽ không thể quên.
Từ ngày xảy ra tai nạn, mất hết đi kí ức, cậu giống như hoàn toàn biến thành một con người khác.
Ngay cả thói quen hay tính cách đều đã thay đổi, nhưng thay đổi này đều nghiêng về mặt tích cực.
Một Lâm Hàm như thế thực sự khiến người ta yêu thích, khiến người ta muốn thân cận.
Chính vì vậy, hắn muốn bắt đầu làm quen lại với cậu từ đầu, chỉ đơn giản là một người bạn.
Nhưng tiếp xúc lâu ngày, hắn càng nhận ra nhiều điểm tốt từ cậu, khiến hắn lún càng ngày càng sâu.
Có nhiều lúc hắn cũng không thể hiểu nổi chính mình, cho dù là cùng một người, nhưng cảm giác với trước và sau khi mất trí nhớ lại khác xa nhau một trời một vực.
Chẳng lẽ ai mất trí nhớ cũng đều sẽ trở nên như vậy ư?.
Triệu Mặc làm người không có chấp niệm gì quá lớn, chỉ có chuyện xoay quanh Lâm Hàm của trước kia mới đè nặng trong lòng hắn đến vậy.
Nhưng đến hiện tại hắn đã tìm được Lâm Hàm mà hắn mong muốn cho nên hắn không có chấp niệm.
Vì không có chấp niệm sẽ không sinh ra cảm xúc tiêu cực, không có cảm xúc tiêu cực thì hắn sẽ không bị mộng cảnh cắn nuốt, không cần phải cố sức thoát ra mà vẫn có thể bình an vô sự..