Nhìn nam nhân đang bước từng bước đến gần về phía mình, trái tim Lâm Hàm cũng đập lên ngày một mạnh mẽ.
Mái tóc đỏ rực kia, gương mặt quen thuộc kia, cho dù có đốt thành tro cậu cũng sẽ không nhìn lầm.
Chỉ là, dường như mỗi lần cậu gặp lại hắn, hắn đều khoát lên mình một loại khí chất khác nhau.
Lần đầu tiên gặp ở lớp học, hắn khi đó khoác lên mình dáng vẻ của một học sinh lưu ban lưu manh, ngang ngược, nóng nảy, bốc đồng.
Lần thứ hai gặp nhau là tại quán bar, hắn khi đó lại khoác lên mình một vẻ tà mị dụ hoặc, nhưng cũng nguy hiểm chết người.
Lần này gặp lại, cũng là gương mặt đó, nhưng khí chất băng lãnh cùng trầm ổn kia lại làm nên một Mục Diệc Thần hoàn toàn mới.
Hắn giống như đã thay đổi rất nhiều, bên trong ánh mắt kia, không còn sự nóng nảy hay bạo ngược.
Nó toát lên một vẻ trầm tĩnh nội liễm, khiến người khác vừa tôn kính vừa e dè sợ hãi.
Bước theo sau hắn còn có một đoàn người nữa, cũng giống như người bước ra đầu tiên kia, đều vận trên mình quân phục màu trắng.
Đồng dạng, thái độ của họ đối với Mục Diệc Thần rất tôn kính.
Chỉ thấy hắn nói nhỏ gì đó với một người trong số họ, người nọ liền cúi đầu vâng dạ rồi điều khiển phi hành khí rời đi.
Lâm Hàm vô thức đứng nép vào giữa hai người Lăng Xuyên và Triệu Mặc, hòa cùng hơn trăm người để hắn không chú ý đến mình.
Nhưng dường như cậu đã lầm rồi, ánh mắt sắc bén kia vừa lướt qua, dường như chỉ cần như vậy cũng đủ để hắn định vị được vị trí của cậu ở nơi nào.
Mắt thấy hắn tiến về phía này ngày một gần, tim Lâm Hàm giống như sắp nảy ra ngoài.
Cậu cúi đầu che đi tầm mắt, chân vô thức lùi về sau, giống như chỉ cần làm như vậy, cậu sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Triệu Mặc nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt rất nhanh đã biến đổi.
Lại nhìn sang Lâm Hàm bên cạnh, hắn không khỏi đau lòng mà ôm lấy cậu, siết chặt lấy bả vai cậu, cho cậu cảm thấy an lòng.
“Làm sao vậy?!”.
Lăng Xuyên nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, trong mắt Triệu Mặc thì toát ra địch ý cùng căm ghét.
Còn trong mắt Lâm Hàm thì toàn tránh né, mơ hồ còn toát ra lo sợ bất an.
Này rốt cục là chuyện gì xảy ra?.
“Ở đây không tiện nói chuyện, về rồi nói!”.
Triệu Mặc ôm lấy Lâm Hàm chặt hơn một chút rồi hướng Lăng Xuyên giải thích một câu ngắn gọn.
Lăng Xuyên cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Hàm bày ra dáng vẻ đó.
Mà hết thảy đều vì sự xuất hiện của người kia mà ra.
Hắn liếc nhìn về phía Mục Diệc Thần rồi cũng không nhiều lời, chỉ bước tới ôm lấy eo cậu, xoa xoa mái tóc mềm mại kia thực dịu dàng ôn nhu, tựa như trấn an, tựa như bảo bọc.
Mục Diệc Thần từng bước tiến sát về phía bọn họ, nhưng là, chỉ cách khoảng chừng ba bốn bước chân, hắn lại đột ngột dừng lại.
Hắn tựa như không quan tâm, nhìn hết một lượt tất cả những người ở đây.
Nhưng khi nhìn lướt qua ba người đang ôm chặt lấy nhau kia, trong mắt không khỏi toát ra ánh sáng lạnh.
Chỉ là, sắc mặt hắn từ đầu tới cuối đều không hề biến đổi qua, ánh mắt kia cũng rất nhanh đã thu hồi về.
"Như mọi người đã thấy, người đến đón mọi người không phải là của Đặc Chủng Tinh Hệ, mà là của Quân Bộ.
Sẵn đây tôi cũng giới thiệu một chút, tôi là Mục Diệc Thần, là người sẽ đồng hành với mọi người một khoảng thời gian khá dài và giám xác mọi người huấn luyện.
Chắc hẳn trong đợt huấn luyện lần này, tất cả mọi người đều có thể nhận ra điểm bất thường của nó.
Rõ ràng, tính nguy hiểm và độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Thậm chí là đã có gần tám mươi phần trăm số người tham gia phải bỏ mạng.
Nhưng mà, đổi lại, cái giá mà mọi người nhận được, là cơ hội để chính thức đặt chân vào Quân Bộ.
Bước đầu tiếp cận với con đường của một quân nhân thực thụ.
Có cơ hội được ra chiến trường, có cơ hội được lập công, có cơ hội để vang danh khắp Tinh hệ.
Tinh hạch mà mọi người thu được, chính là thành quả chứng minh cho những nổ lực đó.
Và Quân Bộ sẽ dựa vào nó mà phân chia cấp bậc cho từng người một.
Tuy nhiên, cũng có những người có được tinh hạch không hoàn toàn dựa vào thực lực, sử dụng những mánh khóe tầm thường.
Thậm chí là hãm hại cả đồng đội.
Chính vì thế, để tính công bằng được đề cao nhất có thể, mọi người cũng sẽ phải trải qua thêm một cuộc huấn luyện nữa.
Còn có, hiện tại theo vệ tinh hiển thị cho thấy ở đây tất cả bao gồm có người sống sót.
Nhưng tập hợp ở đây chỉ có người.
Vẫn còn thiếu một người nữa.
Tôi đã cho người đi cứu viện rồi, cho nên mọi người sẽ phải chờ đợi trong giây lát.
Được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi".
Mục Diệc Thần nói hết câu liền nhếch môi, đôi con ngươi thâm thúy một lần nữa đảo qua ba người Lâm Hàm liền nhanh chóng dời đi.
Lâm Hàm lúc này mới thở phào được một hơi, nhờ có Lăng Xuyên và Triệu Mặc ở bên cạnh, tâm lý cậu cũng bình ổn đi phần nào.
Có lẽ là do sự ràng buộc của ấn ký ở sau gáy, bị sự thuần phục từ trong cốt tủy của Omega đối với Alpha đã đánh dấu chính mình ảnh hưởng đến.
Lần này gặp lại, Lâm Hàm giống như vô thức sinh ra ý nghĩ thuần phục đối với Mục Diệc Thần.
Nếu không phải ý chí kiên cường cùng tinh thần lực cường đại, nói không chừng cậu đã tuân theo bản năng của một Omega, thuần phục dưới chân của hắn rồi..