Cả lớp học trong phút chốc im như tờ, Lâm Hàm buông tay. Thản nhiên ngồi lại chỗ cũ giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, còn Mục Diệc Thần trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc rồi cũng không có ý gây chuyện hay đánh trả. Hắn chỉ nhìn Lâm Hàm bằng một ánh nhìn sâu xa rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu.
Hành động này của hắn, một lần nữa lại khiến lớp học một trận xôn xao. Mục Diệc Thần xưa nay nổi danh là người có thù tất báo, hôm nay Lâm Hàm ở trước mặt nhiều người như thế vũ nhục hắn, thế mà hắn lại dễ dàng cho qua như thế ư? Chẳng những không tẩn cho Lâm Hàm một trận mà còn chịu nhượng bộ ngồi chung một bàn với cậu, này đúng là chuyện lạ a.
"Câm miệng!".
Lớp học xôn xao, ồn ào bị một tiếng quát của Mục Diệc Thần mà im phăng phắc. Ai nấy đều thức thời ngậm miệng lại, đơn giản vì Mục Diệc Thần hắn là một cái tên điên, chỉ cần chọc điên hắn, bọn họ cũng không dám chắc bản thân có được toàn mạng trở ra hay không.
Mục Diệc Thần ánh mắt thâm thúy liếc sang nhìn Lâm Hàm. Nắm đấm vừa rồi dùng bao nhiêu lực, hắn là người ra đòn nên hắn là người hiểu rõ nhất sức nặng của nó. Thế nhưng vừa rồi, Lâm Hàm là dùng tay không mà đỡ, đúng vậy, là tay không, cậu ta còn chẳng hề sử dụng đến một chút tinh thần lực hay siêu năng lực để đỡ.
Người này, hắn nhìn không thấu. Chẳng phải trước kia vẫn rất yên phận làm một Beta với thể chất cấp D, bình thường đến không thể nào bình thường hơn ư? Nhưng hiện tại, sao lại đột nhiên bộc lộ sức mạnh lớn như vậy? Sức lực kia, nếu hắn đoán không lầm thì chính là cấp A.
Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Mục Diệc Thần, Lâm Hàm chỉ khẽ liếc hắn rồi quay đầu chuyên tâm đọc sách.
Không khí trong phòng học luôn ở trạng thái căng thẳng ngột ngạt cho đến khi giáo viên bước vào lớp.
Trêи bục giảng, một người đàn ông trung niên vận trêи mình y phục quân nhân màu đen bóng, viền áo mạ vàng ánh kim. Trước ngực áo còn treo mấy cái huy hiệu trông có vẻ rất oai.
"Cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ có một bài huấn luyện thể chất đột xuất. Đặc biệt, còn có sự xuất hiện của thiếu tướng Triệu Mặc, giám sát chúng ta trong suốt quá trình huấn luyện.
Lần này là một thời cơ tốt nếu các em biết nắm bắt lấy! Đợt huấn luyện lần này sở dĩ thiếu tướng Triệu Mặc đích thân giám sát là vì đội quân đặc chủng của Tinh Hệ vẫn còn thiếu người.
Lần này, chỉ cần thể hiện tốt trước mặt thiếu tướng, cơ hội để các em gia nhập vào đội đặc chủng Tinh Hệ là rất cao! Vì vậy, hôm nay các em phải phát huy hết tất cả khả năng của mình, hoàn thành bài huấn luyện tốt nhất có thể. Đã rõ chưa!".
"Rõ!". Vừa nghe phải huấn luyện đột xuất, ai nấy đều là một bộ chán nản, nhưng khi nghe nhắc đến sự xuất hiện của Triệu Mặc, mặt mày ai nấy đều sáng rỡ bởi vì, Triệu Mặc chính là một huyền thoại của cả Tinh Hệ này, một người được tôn sùng kính nể như một đấng tối cao.
Cả lớp tinh lực tràn trề, đồng thanh hô ứng. Chỉ trừ ra hai người, một là Lâm Hàm mang bộ dạng thờ ơ, một là Mục Diệc Thần với vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
------------------------------
Sân huấn luyện
Triệu Mặc ngồi đối diện trung tâm sàn đấu, bộ dạng anh tuấn, khí chất mười phần thu hút không ít ánh nhìn e thẹn của các Omega. Bên cạnh hắn còn có thêm vài người, đều là những nhân tài kiệt xuất trong đội đặc chủng Tinh Hệ.
Lâm Hàm, Mục Diệc Thần cùng toàn thể lớp F cũng đồng loạt ra sân. Hôm nay sân đấu có vẻ rất náo nhiệt, hầu như tất cả các lớp đều có mặt, hội tụ không ít gương mặt kỳ tài.
"Tất cả chú ý! Buổi huấn luyện đột xuất hôm nay diễn ra theo nguyên tắc, không được sử dụng ám chiêu. Phải dựa vào thực lực chân chính của mình, người trụ ở trung tâm sàn đấu đến phút cuối cùng sẽ là người chiến thắng.
Không phân biệt cấp bậc, không phân biệt tuổi tác hay lớp nào, chỉ cần các bạn đủ mạnh, đủ kiên trì trụ đến giây cuối thì người đó là người chiến thắng!
Trận đấu....bắt đầu!". Huấn luyện viên sau khi thông qua trận đấu liền vẫy cờ hiệu đánh dấu trận đấu đã bắt đầu rồi lùi ra khỏi trung tâm sàn đấu.
Toàn thể học viện Tinh Hệ Viễn Phù hoàn toàn bùng nổ, ai nấy đều muốn bản thân tỏa sáng, bộc lộ được năng lực tiềm ẩn và được mọi người vinh danh công nhận.
Mở đầu màng đấu đầu tiên đã là sự xuất hiện của hai gương mặt sáng giá của học viện, một người ở lớp A và một người mạnh nhất lớp B, cấp bậc không chênh lệch bao nhiêu. Là một trận đấu khá gay cấn và hồi hộp, rất đáng xem.
Lâm Hàm ngồi ở dãy ghế đầu, quan sát được toàn bộ quá trình diễn ra trận đấu nhưng lại hữu ý vô tình cách sàn đấu mà đối diện với Triệu Mặc.
"Này! Uống không?!". Chỗ bên cạnh có người ngồi, Lâm Hàm quay sang thì phát hiện hóa ra là tên tóc đỏ Mục Diệc Thần. Trêи tay hắn còn cầm hai chai nước, một chai đang uống dở, chai còn lại đưa về phía cậu.
"Cảm ơn!". Lâm Hàm cũng không khách khí mà nhận lấy nước từ trong tay hắn, ngửa đầu ra uống nước. Yết hầu theo đó khẽ chuyển động lên xuống, quyến rũ chết người.
Mục Diệc Thần nhìn cậu đến có chút thất thần, học chung lớp gần cả năm nay, đây là lần đầu tiên, hắn phát hiện cậu lại chói sáng như thế. Gương mặt đẹp đến từng góc cạnh.
Từ vụ lúc sáng, hắn bây giờ đối với cậu nhiều hơn là hứng thú, muốn thân cận và lật mở tất cả các bí mật của cậu, muốn thân thiết với cậu hơn. Bây giờ nghĩ lại, hắn cũng không biết bản thân làm vậy vì mục đích gì, đơn giản là làm theo bản năng của cảm xúc đi?!.
Phía đối diện, Triệu Mặc đương quan sát trận đấu thì quay sang liền thu được một màng này vào mắt. Mày không khỏi nhíu lại, ánh nhìn hướng Lâm Hàm trở nên thâm thúy khó lường, còn ánh nhìn hướng Mục Diệc Thần nhiều hơn một phần địch ý. Có lẽ, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy.