" đi nào, bạn ơi " Bởi vì Phó Gia Trạch đột nhiên bạo lôi, clip phải cắt nối biên tập khó khăn, các trang web đã quyết định trực tiếp hạ giá, chương trình ngừng quay.
Lý Quỳ vì thương tổn do chương trình ngừng quay, nên rất nhiệt tình với chương trình tống nghệ mới.
"Tôi muốn thoát khỏi làm tống nghệ vạch mặt trong quá khứ, mở ra một vùng đất mới." Lý Quỳ dừng một chút, bỗng nhiên khuôn mặt thâm trầm, "Tôi nghĩ rồi, chương trình mới này, nhất định đáng kinh ngạc, kích thích, khiến adrenalin tăng cao.
Khán giả xem đếm kinh tâm động phách, người tham gia kinh hồn lạc vía.
Nói chung đây là chương trình để quỷ hát nhảy cho chúng ta xem chút ".
Quỳnh Nhân: "..."
Lý Quỳ đến cùng có biết mình đang nói gì...
Đặc biệt là câu cuối cùng, Quỳnh Nhân không biết làm thế nào để phun tào.
Ngay cả địa phủ cũng không có một chương trình ca hát như vậy?
Dĩ nhiên, địa phủ căn bản không có chương trình ca hát.
Quỳnh Nhân phát hiện ra ở dưới địa phủ không hề có hoạt động nào giải trí, đa số những người công tác trong nghề đều là yêu quái, không phải là hồn ma trong minh giới.
Cậu có thể thu hút , tỷ người hâm mộ trên weibo địa phủ, chính là biểu hiện của cư dân địa phủ về vui chơi giải trí.
Cậu vẫn luôn bế quan sáng tác, không có vội vàng xuất trên các chương trình để hút fan, cũng chính là muốn tặng cho fan minh giới một bài hát mới.
Nghĩ đến việc này, trái tim Quỳnh Nhân chậm di chuyển.
Kỳ thực dương gian có rất nhiều tác phẩm văn nghệ cùng chương trình tạp kỹ ưu tú, hoàn toàn có thể dùng phương pháp mua lại bản quyền để chiếu cho quỷ xem.
Cậu tin rằng chỉ cần có tiền, là có thể bán bản quyền cho quỷ.
Cậu và Dung Trinh Lý Quỳ có quan hệ tốt, có thể ở giữa bắc cầu, thăm dò xem có thể làm tống nghệ dưới minh phủ không, miễn là quỷ hồn thích xem, là có thể từng bước tiến cử nhiều tác phẩm hơn.
Ái khốc tấn có rất nhiều bản quyền, từ phim truyền hình, điện ảnh đến tống nghệ, trong tay nắm bản quyền nhiều đếm không xuể, vừa vặn có thể làm phong phú thêm sinh hoạt của người dân dưới địa phủ.
Cậu có ý nghĩ này, đối với tống nghệ của Lý Quỳ cũng hơi quan tâm.
" chương trình tống nghệ này của ngươi như thế nào?"
Lý Quỳ nói đến cặn kẽ.
Hắn tạm thời đặt tên cho chương trình thần quái này là " luyện tập sinh thần quái", mỗi một kỳ tuyển lựa hàng chục luyện tập sinh, mười bài hát, sẽ rút thăm tại thời điểm bắt đầu chương trình.
Sau khi rút thắm luyện tập sinh sẽ không biết mình rút được bài nào, sau đó sẽ đến nơi thần quái trong truyền thuyết là âm trạch tìm manh mối, tìm được ca khúc mà mình sẽ ca sau đó, với ca khúc có thể tiến hành cải biên dàn dụng và luyện tập, biểu diễn cuối cùng vào lúc nửa đêm.
Mỗi một kỳ đều sẽ phát sóng trực tiếp, cuối cùng chỉ có bốn người tiến vào tranh giải, nhân khí hạng cuối sẽ bị đào thải.
Quỳnh Nhân nghe đến đây liền cảm thấy nghẹt thở.
Chuyện này thực sự rất kinh khủng, kinh khủng vì nó cùng thần quái không hề có liên quan.
Tưởng tượng thể lệ thi đấu này, các luyện tập sinh ở nhà ma âm u khủng bố, run rẩy đi khắp nơi tìm tung tích bài hát của mình, cải biên dàn dựng và luyện tập tốt, chuẩn bị muốn hát.
Phát thanh thông báo ngươi: xxx luyện tập sinh, ngươi đã bị loại, xin mời rời đi hung trạch.
Như thế thảm quá đi...
Lý Quỳ bị mọi người nói treo đầu dê bán thịt chó là không sai.
Quỳnh Nhân: " hình thức cái chương trình này của ngươi cũng quá ác độc đi."
Lý Quỳ lại không phản đối: " kỳ thực vòng giải trí chính là như vậy, tại mọi thời khắc có người xông lên, tại mọi thời khắc có người bị ép xuống.
Hơn nữa tôi cam đoan với cậu, chương trình này của tôi so với tuyển tú của Dung Trình mạnh hơn."
Quỳnh Nhân: " mạnh ở chỗ nào...!"
Lý Quỳ giơ ngón trỏ lên: "số một, không có đánh nhảy vào phân đoạn, nhân khí được vào số người trực tiếp xem trong trong phòng, từ chối thuỷ quân, có một người xem chính là , có hai người xem chính là .
Chỉ có tài khoản thật đã chứng thực hội viên mới được tính, cậu nói tôi so với Dung Trinh có phải là người tốt hơn không? " Quỳnh Nhân: "Nói như vậy...!Xác thực..."
Cách xa ở Long thành tự thanh tâm quả dục tu hành Dung Trinh bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Hắn dựng thẳng lên hai ngón tay: "Thứ nhất, không làm thao tác hối lộ, không thao túng bảng xếp hạng.
Khán giả yêu thích liền lưu lại, khán giả không thích liền đi.
Toàn bộ hành trình phát sống trực tiếp, tất cả phải xem bản lĩnh của họ.
Hơn nữa chính là bởi vì là phát sóng trực tiếp, đại gia phân lượng đều giống nhau, tương đối công bằng.
Chỉ bằng vào này điều, so với Dung Trinh làm qua rất nhiều cuộc tuyển tú đều tốt hơn đi." Dung Trinh liền hất hơi một cái, hắn nghi thần nghi quỷ, có phải là gần nhất vẫn luôn ăn chay, dinh dưỡng không đủ, lực miễn dịch giảm xuống, cho nên bị cảm?
" anh nói như vậy Dung Trinh không có chuyện gì sao, hắn không phải bạn tốt cùng kim chủ ba ba sao của anh sao?"
Lý Quỳ: "Không sao, bản thân hắn cũng biết chính mình chẳng ra gì." Quỳnh Nhân: "..." với cậu mà nói cái chương trình này làm Quỳnh Nhân có chút động tâm, có thể đồng thời thỏa mãn hút fan, luyện gan, biểu diễn ba cái nhu cầu cấp thiết nhất cần giải quyết trước mắt, quả thực như là vì cậu đo ni đóng giày.
"Tôi đi làm luyện tập sinh...!Mà tiền case là bao nhiêu vậy?"
Lý Quỳ kinh hãi đến biến sắc: "Ba ba, ngài hiểu lầm."
Quỳnh Nhân: "?"
Lý Quỳ: " cậu làm sao có khả năng đi làm luyện tập sinh, trong chương trình của tôi, cậu khẳng định phải đi làm đạo sư mà.
Cậu yên tâm, đạo sư cũng có không gian và có điểm nhấn để hút fan.
Chờ bọn hắn biểu diễn xong cậu sẽ nhận xét và chỉ ra những sai sót của họ."
Hai người đạt thành tâm ý kết hợp, Quỳnh Nhân cũng hướng hắn nói một chút ý tưởng của mình, mà không nói rõ, chỉ là ám chỉ Lý Quỳ có thể hay không đem bản quyền bán một ít đổi lại có thể có vài chục hung trạch để quay.
Lý Quỳ lúc đó liền mừng như điên, nếu có thể đem tống nghệ của hắn bán tới địa phủ, vậy hấn nhưng là dương mi thổ khí.
Tỉ lệ người xem ti vi cao thì thế nào, mỗi ngày bị người mắng nói xé bức cẩu huyết, lẽ nào trong lòng hắn liền không có theo đuổi nghệ thuật sao?
không phải là bởi vì khán giá thích xem, nhưng lại mắng hắn thấp kém.
"Nếu như là việc này tôi có thể cùng Dung Trinh nói chuyện, sẽ thương lượng phí bản quyền xuống thấp nhất cho cậu, tôi có rất nhiều chương trình tống nghệ, cậu cũng giúp đỡ hỏi một chút, bọn họ dưới đó có hứng thú hay không?"
Quỳnh Nhân đáp ứng một tiếng.
Quỳnh Nhân đầu tiên là cùng Ngôn Mặc tiết lộ một chút ý nghĩ của mình, Ngôn Mặc cũng cảm thấy không sai, nói: "Cư dân địa phủ nhiều người đang thụ án, vong hồn chờ đợi đầu thai.
thời điểm mua bản quyền, tốt nhất lựa chọn tất cả tác phẩm có tính giải trí và giáo dục cao.
Nếu như vong hồn tại thời điểm đó xem được nhớ trong lòng, sau này có thể sẽ không đi vào vết xe đổ."
Có Ngôn Mặc chống đỡ, Quỳnh Nhân càng ngày càng khẳng định ý nghĩ của mình là có giá trị.
Cậu liền đem sự tình bàn giao cho Đỗ Viễn, chính là chủ nhân của HBL, là công nhân đầu dẹt được Quỳnh Nhân sửa mặt thành công.
Đỗ Viễn đúng là đắc lực, không đến mấy ngày liền tạo ra được video trang web của công ty dưới địa phủ, nhóm máy tính nuôi trong nhà cung cấp kỹ thuật, bìa website là thỏ thỏ thiết kế, lúc vào trang web có hiện thanh tiến độ là con thỏ bông chạy về phía trước, phi thường đáng yêu.
Tống Đế Vương, diêm vương cùng với tần quảng vương điều biểu đạt nguyện ý đầu tư, hai người trước Quỳnh Nhân cảm thấy bọn họ đầu tư thì là bình thường, tần quảng vương làm sao cũng muốn thêm một chân? Bất quá có ba vị đại vương tài chính chống đỡ, Quỳnh Nhân càng nắm chắc.
Vốn là cậu muốn video tên là phú khoái (giàu nhanh), mà bị tất cả mọi người từ chối, Quỳnh Nhân chỉ có thể ủy khuất lùi lại mà cầu tên khác, cuối cùng nó tên là bay lên.
Ngược lại cũng rất cát tường nha.
Website sơ kỳ còn tương đối đơn sơ, Dung Trinh hào phóng đưa một đống bản quyền phim tài liệu lại đây, bay lên bên này lập tức lên giá, hết thảy phim tài liệu đều có thể miễn phí quan sát.
Coi như muốn thu phí, cũng phải đem quỷ trước tiên lừa gạt tiến vào xem trước thì mới thu được tiền mà.
Thời điểm Quỳnh Nhân đang bận việc website, ( hình cụ bách khoa toàn thư) mới xuất bản bắt đầu tuyên truyền.
Quỳnh Nhân là người đứng bìa, đương nhiên cũng phải phối hợp với tạp chí xã tiến hành tuyên truyền.
Lấy được ảnh bìa, cho dù là hình của mình, Quỳnh Nhân cũng bị chấn động sắp không nói được.
Cậu lập tức hỏi Vạn Mạn, tấm này có thể hay không đăng trên weibo dương gian, nếu như fan hâm mộ trên dương gian không thể nhìn thấy tấm hình này, vậy thì rất tiếc nuối.
Vạn Mạn vui vẻ đáp ứng.
Quỳnh Nhân suy nghĩ rất lâu, nên viết cái gì, chăm chú suy nghĩ nửa ngày sau, cảm thấy được lời nên nói cũng đã có trong bức ảnh, không cần nhiều lời.
Liền trực tiếp đăng lên.
Đồng tiểu đồng từ khi tại ( đi nào, bạn ơi) thực tập qua đi, liền thành fan trung thành của Quỳnh Nhân.
Nàng đem weibo của Quỳnh Nhân chuyển thành đặc biệt để ý, Quỳnh Nhân đăng bài sẽ có âm thanh nhắc nhở.
Thời điểm nàng đang tìm tư liệu sống vào ban đêm, đột nhiên nghe được tiếng nhắc nhở, lập tức thả công việc trong tay xuống, mở ra weibo.
Weibo mới không có viết gì, chỉ có một tấm ảnh, đồng tiểu đồng không nhìn kỹ liền trực tiếp mở ra, sau đó người liền sửng sốt.
Đây là một tấm hình, sắc thái diễm lệ nghiêm nghị, có loại cảm giác giống tranh sơn dầu.
Giữa bức hình là một đóa diễm lệ loá mắt Hồng Liên, hình dáng hồng liên so với hoa sen bình thường rất khác xa, càng giống như là kết quả đã trải qua nghệ thuật gia công trừu tượng.
Quỳnh Nhân mũi chân bước vào trong nước, cổ vung lên, ngón tay vuốt ve cánh sen, như muốn hôn nó.
Bối cảnh hơi âm u, dưới đất là khối lớn hắc nham, thanh niên đẹp đẽ cùng Hồng Liên cùng một chỗ, càng có bầu không khí mịt mờ.
Đồng tiểu đồng bất tri bất giác ngừng thở.
Nàng cũng không biết mình nhìn bao lâu, mới bị tiếng thông báo của tin tức công tác đánh thức.
Thường ngày khu bình luận sẽ lập tức trở nên chen chúc, ngày hôm nay lại có vẻ dị thường quạnh quẽ.
Có vị fan nói "Ta không biết nói gì" sau đó mới đăng câu này lên.
Đồng tiểu đồng rất muốn nói câu gì đó, mà suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra từ thích hợp.
Nàng lặng lẽ sờ sờ lại tìm tòi toan đặt xuống vài chữ, Quỳnh Nhân, không khoảng cách, Hồng Liên.
CP đã xây xong, tên gọi sen đoạt được ánh mắt người
Đồng tiểu đồng trịnh trọng để ý lời nói CP cực kỳ, mới yên lòng thả lỏng: " quả nhiên không chỉ một mình mình không nói được gì."
Quỳnh Nhân Hồng Liên cái đề tài này đã vọt tới hot search năm mươi vị trí đầu.
Ngoại trừ " không phải ta " cùng "Tư ha tự ha" ở ngoài, rất ít người bình luận thổi phồng khen ngợi.
Đồng tiểu đồng phi thường có thề hiểu được, khi trước mặt là thứ thực sự mỹ lệ động lòng người, trái lại mọi người sẽ không biết phải nói ra khen ngợi thế nào.
[ sau khi xem nghĩ khen hai câu, mà năng lực ngôn ngữ giống như cấp tiểu học còn chưa được lão sư dậy.
Tôi làm sao xứng đáng xem thứ này...!]
[ cậu ấy có thể hay không trực tiếp phát tài khoản ngân hàng, tôi muốn cho cậu ấy tiền.
]
[ kẹp tóc hào + ]
[ tôi thật hận, tại sao tôi một câu đều nói không ra, tôi thật muốn nói cho toàn thế giới bức ảnh này có bao nhiều đẹp, không nhìn không bị thiếu máu, mà tôi thật sự không nói nổi gì luôn a! Miêu Miều phát điên.
Cực phẩm.]
[ a, đẹp, cậu đến từ vực sâu tột cùng, hay vẫn là từ trên trời xuống ]
[ ba đức lai nhĩ? Tôi cũng nhớ lại được câu này.
]
[ Quỳnh Nhân: Tôi giết người bằng sắc đẹp của mình.]
Ngoại trừ bị chấn động, cũng có nghi vấn Quỳnh Nhân làm sao mỗi ngày đều lăng xê sắc đẹp, làm người khác khó chịu.
Fan không vui, đó thật sự là rất đẹp, cậu lớn lên rất đẹp trai, còn phải mua hot search sao? Nói nữa, mỗi lần Quỳnh Nhân đề tài lên hot search đều cùng fan không có quan hệ gì, bọn họ căn bản không có nỗ lực, chỉ dựa vào khuôn mặt của Quỳnh Nhân xoát nhiệt độ.
Có tài cán gì để mắng, thực sự là cạn lời.
Bất quá cuối cùng cũng không có chuyện gì, bởi vì fan Quỳnh Nhân đều nằm ở trạng thái bị sắc đẹp chấn động, căn bản không có hứng cùng người khác tiến hành cuộc chiến bàn phím.
Weibo trên dương gian nghị luận sôi nổi, fan hâm mộ ở địa phủ còn vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều, bọn họ không chỉ có nắm giữ Quỳnh Nhân cùng Hồng Liên, còn nắm giữ hoá thân long nhân của diêm vương và Quỳnh Nhân.
Hạnh phúc nhân đôi.
Dù cho nguyên bản đối ( hình cụ bách khoa toàn thự) không có hứng thú quỷ hồn, hiện tại cũng khổ sở chờ đợi tạp chí đem bán.
Khi tạp chí lên kệ, website mua bán lập tức bị chen lấn bại liệt, rầm rộ có thể so với , nhân viên kỹ thuật tới giờ đầu thai nhưng vẫn làm việc cật lực, sau khi vất vả mở rộng và ổn định website, hắn mới nhảy vào con đường đầu thai vào giây cuối cùng.
Địa phủ, một nơi đầy những kẻ nghiện công việc.
Một nơi mà tất cả những người lao động trên dương gian đều phải xấu hổ vì chính mình.
Không tới hai ngày, sáu triệu cuốn tạp chí tiêu thụ hết sạch, dù là sạp báo của các địa ngục lớn hay các trang web đã ký thỏa thuận đại lý với ( bách khoa toàn thư về dụng cụ tra tấn) cũng không thể mua được.
Vì không thể mua được ấn phẩm mới, nó thậm chí còn vô tình khiến doanh số bán các ấn phẩm cũ chậm lại.
Truyền thống văn hoá trung hoa mà, đến đều đã đến, mua bản lại đi.
Trong toà tạp chí, mọi người đang có một cuộc họp để thương lượng về số lượng in,tái bản là khẳng định, có tiền mà không kiếm là khốn kiếp.
Vả lại cư dân địa phủ có quá nhiều người vui vẻ hạnh phúc như vậy, bọn họ làm sao nhẫn tâm cướp đoạt đi hạnh phúc vui vẻ của mọi người khi có được cuốn tạp chí có ảnh bìa là diêm vương và Quỳnh Nhân chứ.
Dù có vất vả và mệt mỏi đến đâu, họ cũng nén nước mắt, kiếm bằng được phần tiền này!
" tôi nghĩ in thêm hai triệu bản tương đối thích hợp.
"
" Hai triệu là không đủ, tôi nghĩ hai triệu năm trăm là tương đối ổn.
Tôi có nghe mấy người fan sống của Quỳnh Nhân nói, bọn họ đều dự định một người mua ba bản."
"Tại sao muốn mua ba bản?"
"Là như thế này, một quyển tự xem, một quyển để cất dữ, một quyển giữ lại tặng người.
Việc phát triển ngoại tuyến là như nhau, như vậy mọi người cùng nhau theo đuổi thần tượng sẽ không cô đơn."
"Nói theo cách này, , triệu bản có vẻ hợp lý.
Có khá nhiều người sùng bái diêm vương, cũng phải đem bộ phận sức mua này cân nhắc thêm vào."
Vạn Mạn một mực yên lặng nghe, nàng gõ bàn một cái nói, phòng hội nghị lập tức im nặng.
Nàng khoanh hai tay, để tại trước môi, trầm tư sau một hồi, quả quyết nói: "Tôi quyết định in thêm sáu triệu bản."
"Sáu triệu? Chuyện này...!Cái này không thể nào bán hết được!"
Vạn Mạn chậm rãi gật đầu: "Tôi biết." "Vậy thì tại sao?"
Vạn Mạn: "Bây giờ là bán không hết, sau đó thì sao?"
Nhóm biên tập nháy mắt hiểu ra, Vạn Mạn không hổ là chủ biên a, quả nhiên có ánh mắt lâu dài.
Tuy rằng ( bách khoa toàn thư về dụng cụ tra tấn) là nguyệt san, nhưng cư dân ở địa phủ lâu hơn ở dương gian rất nhiều, bìa được chụp bởi hai nhân vật huyền thoại là diêm vương và Quỳnh Nhân, có giá trị vượt thời gian.
Những ngôi sao bình thường sẽ qua đi, nhưng ảnh hưởng của những siêu sao thời đại và Diêm Vương sẽ còn tồn tại lâu dài.
Ngay cả khi nó không thể bán hết trong một thời gian, số phát hành mới sẽ luôn được mua như những tác phẩm kinh điển đó, vĩnh viễn có người mua.
Nếu xét về lợi ích trong tương lai, thì việc tái bản một lần tất nhiên sẽ tiết kiệm chi phí hơn là tái bản theo từng đợt nhỏ.
Dù sao cũng không cần phải lo lắng về việc sách bị mục nát hay bị mọt ăn ở địa phủ.
Tổng biên tập quả nhiên là tổng biên tập.
" mọi người còn có ý kiến gì không?" Các vị biên tập lắc đầu.
" được, tôi hiện tại liền cùng xưởng in liên hệ."
Ba ngày sau.
" tổng biên tập, lại bán hết rồi! "
Vạn Mạn trông có vẻ buồn bã, nàng nhìn những ngọn núi phía xa, vuốt ve bông hồng bên cửa sổ, thở dài nói: "Ai, liền bán xong."
Nàng hạ quyết tâm, đánh cược nhân phẩm và tương lai của mình với tư cách là tổng biên tập, cắn răng in thêm sáu triệu bản, thậm chí còn thế chấp chỗ ở của mình ở Quỷ Phán Điện, để chứng minh rằng, ánh mắt Vạn Mạn nàng không hề sai.
Nàng muốn chứng minh điều đó cho những người yêu đồ cổ, những người cho rằng người sống không thể xuất hiện trên trang bìa của tạp chí, thưa ngài, thời đại đã thay đổi.
Vạn Mạn đã từng cân nhắc nhiều lần về việc nàng sẽ bị những bóng ma của minh giới cười nhạo như thế nào nếu nàng thực hiện một hành động liều lĩnh, in sáu triệu bản sao cho mục đích của chính mình, dù không biết có bán hết hay không.
Nàng cũng nghĩ tới nếu như bán quá chậm, số tiền thu lại không đủ đúng lúc, ngôi nhà lớn của nàng sẽ thành nhà của ma khác.
Nàng đã sớm làm chuẩn bị cho một trận chiến lâu dài, cũng đã xây dựng đủ quyết tâm và dũng khí cho bản thân, nhưng tại sao chỉ trong ba ngày đã bán hết veo?
Điều này không phải có nghĩa là các quyết định kinh doanh và tầm nhìn kinh doanh của cô ấy hoàn toàn sai lầm sao? Nàng cho rằng việc in thêm sáu triệu xác nhận sự dũng cảm của nàng, mà sự thực chứng minh, nàng lá gan vẫn là quá nhỏ.
Nàng đã đánh giá thấp giá trị thương mại của sự kết hợp giữa Quỳnh Nhân và Diêm Vương.
Nàng đã kiếm được rất nhiều tiền cho tạp chí, cũng kiếm được rất nhiều tiền cho bản thân, nhưng nàng đã thua.
Biến đi, đồ diêm minh tệ chết tiệt.
_____________
Quỳnh Nhân không quá ngạc nhiên khi nghe thấy số tiêu thụ của tạp chí.
Đó là một tạp chí chụp được hoá thân của diêm vương, ở địa phủ sinh sống không mua một quyển quả thực không thế nào nói nổi mà.
Cậu nghe Đỗ Viễn nói, gần đây các hồn ma ở minh giới thương nói " bạn mua nó à?" " bạn bên sen nhân hay long nhân?" "Hồng Liên chỉ là một đóa hoa làm sao có thế cùng hoá thân của diêm vương so sánh?"
Và như thế.
Có vẻ ngay cả những cu dân ở địa phủ cũng không biết rằng vua của diêm la là một bông sen đỏ.
Quỳnh Nhân nhất thời hứng khởi, tiến vào cõi âm weibo CP liếc mắt nhìn, sau đó liền mặt đỏ tới mang tai lui ra ngoài.
Quỷ hồn quả nhiên rất đáng sợ.
Chắc chắn những người hâm mộ khác sẽ bình thường hơn nhiều.
Cậu mang hy vọng tìm kiếm Liên Nhân, tự động liên kết với siêu thoại Liên Thủ Nhãn Tiền Nhân ( sen đoạt được ánh nhìn của nhân).
Nội dung bên trong, Quỳnh Nhân xem không hiểu, nhưng cậu đã bị sốc.
Quỳnh Nhân ngay lập tức nghĩ ra trong đầu, thần tượng thực sự nên giữ một khoảng cách nhất định với người hâm mộ, khoảng cách này bắt đầu từ việc không tọc mạch vào cuộc sống của người hâm mộ.
Làm thế nào tất cả lại chỉ có màu vàng mà không có màu khác?
Diêm Vương cách nhau một bức tường nhìn điện thoại, đồng rử run rẩy.
Nguyên lai còn có thể như vậy!
Hắn phi thường chấn động, cảm nhận được mị lực của văn học và hội hoạ dương gian.
Không hổ danh là sức sáng tạo của người dương thế hơn gấp nhiều lần người dưới địa phủ, quả nhiên ý kiến giới thiệu các tác phẩm dương gian của Quỳnh Nhân thật sự rất sáng suốt.
_____________
Vài ngày sau, đoàn phim ( Hoa Đào Phiến) khởi quay, phần lớn phần diễn của Quỳnh Nhân đều là độc lập, nhưng có mấy cảnh cùng hai vị vai chính diễn chung.
Thông báo chính thức sẽ diễn vào ban đêm, cậu sáng sớm liền ra ngoài, cậu muốn đi loanh quanh địa điểm quay phim, để cảm thụ không khí.
Quỳnh Nhân bắt một chiếc taxi và chạy đến địa điểm quay ở ngoại ô phía đông, nhưng có một vụ tai nạn ô tô trên nam lộ, đường tắc đến lỗi cẩu cũng không qua được.
Quỳnh Nhân chỉ yêu cầu tài xế rẽ phải, nơi đó có lối vào tàu điện ngầm, giao thông công cộng nhanh chóng và thân thiện với môi trường, đồng thời tài xế cũng có thể thoát khỏi cảnh kẹt xe.
Cậu lo lắng rằng mình sẽ bị người nhận ra, vì vậy đầu tiên cậu lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, sau đó mang khẩu trang.
Sau đó chỉ cần cúi đầu bước đi, sẽ không bị người phát hiện.
Quỳnh Nhân lên tàu một cách thận trọng, quả nhiên không có đưa tới người khác vây xem.
Ngày hôm nay đi lên tàu điện ngầm đúng thời gian tốt, không có nhiều người trên tàu.
Cậu tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, dù sao cũng thấy nhàm chán, liền đem ( Hoa Đào Phiến) nguyên tác lấy ra xem.
Quỳnh Nhân luôn cảm thấy tác phẩn thê lương khúc triết như vậy không quá giống thư ký Kim hoặc Tống Đế Vương viết ra, nhưng cả hai vẫn một mực chắc chắn tác giả là đối phương.
Này hoàn chinh vừa ra ( Rashomon).
Quỳnh Nhân nhìn tiểu thuyết, mắt cậu đảo qua khi lật trang, trong lúc vô tình nhìn thấy năm, sáu giọt máu trên đầu ngón chân.
Cậu ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ công sở tái nhợt đang ôm bụng dưới, vẻ mặt đau đớn.
Sẽ không phải là...!
Quỳnh Nhân mặc dù không có bạn là con gái, nhưng cậu cũng nghiêm túc tham gia một lớp sinh lý học.
Quỳnh Nhân nhớ ra rằng trong balo nhỏ của mình vẫn còn một chiếc áo khoác mỏng, có thể quấn quanh eo cô gái, nên cậu cởi bỏ ba lô nhỏ, tìm chiếc áo khoác mỏng bị cậu cuộn bên trong.
Khi cậu tìm thấy chiếc áo khoác, lại ngẩng đầu, cô gái kia cũng đã không thấy.
Quỳnh Nhân cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của cô gái, đau như vậy không có nguy hiểm gì đi, cậu đã từng thấy trên weibo, một số phụ nữ có thể ngất đi vì đau.
Trong nháy mắt, xe ngừng, Quỳnh Nhân đến trạm, cậu do dự một phút chút, nghĩ rằng hay mình nên đi xem tình hình của cô gái kia, cùng lắm thì ngồi nhiều thêm mấy trạm, cũng không phải chuyện gì to lớn.
Cậu đứng dậy và định đi về toa phía trước, đột nhiên dừng bước, tránh sang một bên một chút rồi nhìn xuống sàn.
Máu trên ngón chân cậu vừa biến mất.
Ngày hôm cậu cũng ngồi trên tuyến đường số chín.
Này cũng có chút không ổn a.
Quỳnh Nhân đem mũ ép xuống.
Đứng trong buồng xe nhìn hai bên tìm kiếm, không thấy thân ảnh của cô gái kia, ngược lại nhìn thấy một người đàn ông hung ác mặc áo ba lỗ.
Người mặc áo ba lỗ ngừng lại, cầm một tờ truyền đơn, tựa hồ muốn đưa cho ai đó.
Vị trí kia tại toa xe đầu, chỗ ngoặt bên trong hành khách, Quỳnh Nhân đứng ở vị trí không nhìn thấy.
Quỳnh Nhân lập tức nghĩ đến lần trước tại tuyến số chín bắt được ma cọp vồ.
Nàng chính là tại tuyến số chín nhặt được tập sách nhỏ, mới đi sai bước, từ bỏ đầu thai, ngược lại mai phục tại tuyến số chín tìm thế thân.
Quỳnh Nhân vội vã đi vài bước đến đó, quả nhiên nhìn thấy cô gái với một vết máu đỏ đang ngồi ở ghế trong góc, chuẩn bị lấy tờ rơi trong tay người đàn ông mặc áo ba lỗ.
Loại cướp quỷ của địa phủ này, phải trừng trị thích đáng loại lừa quỷ làm ác này!
Thời điểm cậu toàn tâm muốn cứu ma nữ chưa phạm tội này, lại không biết có người cũng đang len lén nhìn cậu.
Cố Mộng Tang nhìn chăm chú Quỳnh Nhân rất lâu.
Hắn tại trên internet có một cái biệt hiệu, lão già ngìn tuổi.
Cố Mộng Tang thời điểm mới vừa thông qua tuyển tú bạo hoả, hắn cảm thấy mình là một thanh kiếm đang đứng ở đỉnh lưu.
Hắn rất phấn khích.
Ai ngờ Trần Duệ Trạch đột nhiên xuất hiện, cấp tốc giết chết hắn, thành đỉnh lưu năm ấy.
Album ca nhạc của hai người thường xảy ra va chạm so sánh, mỗi lần Trần Duệ Trạch ra ca khúc mới thành tích đều thắng hắn.
Sau đó Trần Duệ Trạch chuyển hình làm diễn viên, Cố Mộng Tang cảm thấy được cuối cùng cũng coi như có thể lấy hơi, tiếp tục hướng đỉnh lưu thần tượng ca sĩ đoạt lại.
Nhưng mà Phó Gia Trạch liền dùng một loại chẳng hiểu ra sao tốc độ nhảy lên thành một đời mới dỉnh lưu.
Khát vọng đồ vật gần ngay trước mắt, nhưng chính là lấy không được cảm giác thực sự quá tệ.
Gần nhất Phó Gia Trạch vào ngục giam, Cố Mộng Tang cảm thấy được lần lượt giờ cũng đến phiên hắn đi.
Kết quả vẫn là có người trào phúng hắn vĩnh viễn là ông lão ngìn tuổi, hắn lúc này mới phát hiện, fan hâm mộ của Quỳnh Nhân tuy rằng còn kém hắn triệu, mà ca khúc đã lặng yên không một tiếng động leo lên bảng thành tích.
Đáng giận nhất là chính là, kia thậm chí không phải bài hát mới của Quỳnh Nhân, mà là bài hát trong album từ ba năm trước.
Nhận thức của Cố Mộng Tang đối với Quỳnh Nhân khá phức tạp, hắn là một fan hâm mộ lâu năm của những câu chuyện siêu nhiên, điều hắn thích nhất là đăng bài trên các diễn đàn siêu nhiên.
Khi Quỳnh Nhân lên hot search vì sự kiện báo mộng, hắn đã giành cả ngày trên diễn đàn, tranh luận với tất cả những người nói Quỳnh Nhân không phải là kẻ cường điệu, kiên quyết đứng về sự cố báo mộng này là giả.
Hắn tuy rằng cảm thấy được Quỳnh Nhân thủ đoạn quảng bá có vẫn đề, mà nghiệp vụ năng lực xác thực rất mạnh, hắn có chút bội phục, còn có chút đố kị.
Ngày hôm nay hắn muốn đi ngoại thành phía đông phòng chụp bìa tạp chí, thế nhưng ở nam lộ xảy ra tai nạn, có một tài xế say rượu lái xe đâm phải mấy chiếc xe liền, còn đụng phải người phụ nữ có thai băng qua đường, làm đường tắc nghẽn nghiêm trọng.
Hắn muốn đi ngoại thành phía đông chụp ảnh, cũng chỉ có thể lựa chọn ngồi tàu điện ngầm tuyến số chín.
Bởi vì chụp tạp chí sẽ trang điểm theo chue đề, hắn trước khi ra cửa sẽ không hoá trang.
Hắn lo lắng ở trên tàu điện ngầm bị người nhận ra mình để mặt tiều tụy không hoá trang, có thể nói là võ trang đầy đủ, đem mình che đến mức rất kín.
Quỳnh Nhân vừa mới lên xe, Cố Mộng Tang liền nhận ra đây là người nào, dù Quỳnh Nhân đã che kín, nhưng người cậu vẫn có đặc điểm nhận ra, Cố Mộng Tang muốn không nhận ra cũng không được.
Bất quá hôm nay Quỳnh Nhân hành động có chút kỳ quái, cậu đầu tiên là ở trong ba lô sau lưng tìm kiếm gì đó, sau đó nhìn chung quanh, hướng phía trước mặt toa xe đi.
Cố Mộng Tang thật tò mò, làm bộ bộ dáng đổi toa xe, đi theo xem sao.
Quỳnh Nhân đi tới toa xe phía trước, bỗng nhiên thân thủ kéo một cái, giống như cướp đồ của từ tay một ai đó, liền nắm chặt nắm tay đối không khí một trận bạo chuy.
Cố Mộng Tang trí tưởng tượng phong Phú lập tức điều động.
Hẳn là Quỳnh Nhân có bệnh tâm thần đi...!
Có bệnh sớm trị a, sớm một chút thoát ly giới diễn viên đi.
Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy có một nam nhân ở phía sau hắn nói: "Xin chào, xin hỏi bạn có thể ký tên cho tôi không?"
Cố Mộng Tang bật thốt lên nói một tiếng được, bản năng nghĩ xoay người đối với người hâm mộ nở nụ cười, nhưng hắn thoáng nhìn thấy Quỳnh Nhân nhìn về bên này, lập tức quay đầu làm bộ vô sự phát sinh.
Hắn mấy ngày gần đây khó giải thích được buồn bực mất tập trung, ăn không ngon ngủ không ngon, vành mắt đen giống như gấu mèo, người đều biến khó coi, hắn không thể dùng dáng vẻ ấy xuất hiện ở trước mặt Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân thẳng tắp từ bên cạnh hắn đi qua, cũng không nhìn hắn, Cố Mộng Tang nghe thấy âm thanh xé giấy, sau đó liền nhìn thấy mảnh giấy vụn rơi xuống.
Quỳnh Nhân xé giấy ký tên của fan làm gì?
Cố Mộng Tang hiện tại choáng váng, chỉ thấy trang giấy bị xé sau khi rơi xuống cư nhiên tiêu thất, một luồng khí lạnh từ gót chân bay lên đến đầu.
Không không không không không thể nào...!
Hắn tuy rằng yêu thích thần quái cố sự, nhưng hắn là kẻ kiên định vô thần a.
Cố Mộng Tang ôm tâm tình bi tráng chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt chính là cái vóc người cao tráng mà khuôn mặt sầu khổ, trong tay siết bút, một cái mặt trắng còn dài hơn cả ngựa, đại khái phỏng chừng hơn năm mươi cm.
Này căn bản không phải người a.
Quỳnh Nhân đang thấp giọng quát lớn: " ngươi thành thật cho ta, còn dám lừa người kí tên lấy thế thân, ta đem đầu ngươi xoá sạch!"
Thần sắc phi thường hung ác, nam mặt ngựa khúm núm gật đầu.
Cố Mộng Tang nhất thời cảm thấy được chính mình tam quan vỡ nát.
Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn hắn, Cố Mộng Tang theo bản năng run run một cái, ôm lấy đầu mình.
Quỳnh Nhân thái độ ôn hoà lại: "Ngươi ở đây chờ ta một phút chốc, đừng sợ, chỉ cần ngươi không kí tên, liền không có chuyện gì."
Quỳnh Nhân sau khi nói xong, liền đi tới toa xe phía trước.
Cố Mộng Tang đột nhiên nhìn thấy nơi đó xuất hiện nhiều hơn một nữ nhân sắc mặt trắng bệch.
Nàng ôm bụng dưới, phía dưới đang chảy máu.
Những giọt máu rơi trên đất, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi.
Cố Mộng Tang tuy rằng tự xưng là kẻ vô thần, nhưng hắn tại diễn đàn thần quái nhiều năm như vậy, hết sức quen thuộc trong truyền thuyết quỷ hại người các loại thủ đoạn.
Việc hắn ngày hôm nay trải qua mà nói, nhất định là đại mặt ngựa muốn bắt hắn làm thế thân, hắn tuy rằng không ký tên, nhưng bởi vì theo bản năng đáp ứng một tiếng " được ", loại này cam kết tương đương với đem hắn hướng cõi âm lôi một bước.
Cho nên hắn mới vừa không nhìn thấy cô gái đang chảy máu này, hiện tại lại đột nhiên có thể nhìn thấy.
Cố Mộng Tang quả thực muốn khóc, hắn vì sao lại gặp phải chuyện như vậy.
Quỳnh Nhân cũng là tức giận, áo ba lỗ quỷ kia quả nhiên chính là ở trên tàu điện ngằm phát phi pháp tiểu quảng cáo, đưa cô gái kia truyền đơn pháp thuật hại người.
Cậu tóm quỷ áo ba lỗ đánh mấy quyền, đang muốn thông báo cho Mạnh Thâm lại đây đem quỷ áp giải xuống địa phủ ngay, liền nghe thấy âm thanh âm hồn bất tán đang lừa người ký tên.
Kẻ ngu si kia còn nói " được ", Quỳnh Nhân chỉ có thể trước tiên xông tới đem giấy xé đi, tuy rằng có thể nói ra tiếng nhắc nhở hắn không được kí tên, nhưng đại đa số mọi người kỳ thực rất khó ngay lập tức phản ứng lại việc chính mình gặp quỷ, sợ đã bị quỷ mê hoặc, mê mê sảng sảng mà đi ký tên lên đó.
Chờ cậu đem giấy kí tên xé đi, áo ba lỗ quỷ cũng nhân cơ hội chạy, Quỳnh Nhân tâm lý có chút ảo não.
Nữ quỷ trẻ tuổi mặc công sở kia luôn run rẩy, Quỳnh Nhân xem tình trạng của nàng cùng các quỷ khác không quá giống nhau, tựa hồ còn không có phản ứng lại mình đã chết rồi, càng không muốn tùy tiện kinh động nàng, liền hỏi: "Ngươi muốn đi chỗ nào?"
Người phụ nữ trẻ tuổi mở mịt nói: "Tôi mới vừa bị xe đụng phải, bây giờ muốn đi bệnh viện, mà không gọi được xe.
Có một lão bà bà cùng tôi nói chuyện, chỉ tôi đi tàu điện ngầm ngồi tuyến số chín, tôi liền mơ mơ màng màng tới."
Nàng cau mày ôm bụng: "Đau quá a."
Cố Mộng Tang đột nhiên nhớ tới sự cố ngày hôm nay xảy ra ở nam lộ, liền lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn tin tức bản địa, rất nhanh liền thấy tình hình hiện trường của cô gái này.
Quần áo giày đều giống trong hình.
Hắn vừa liếc nhìn chính thức tuyên bố, đôi mắt trợn tròn.
"Nàng còn chưa có chết, " Cố Mộng Tang có chút kích động, "Còn tại bệnh viện cấp cứu, khả năng chính là ly hồn không tìm được thân thể."
Quỳnh Nhân ngơ ngác, trực tiếp bấm gọi video nói chuyện với Ngôn Mặc, bên kia rất nhanh nhận máy.
Quỳnh Nhân nói đơn giản tình huống, Ngôn Mặc nói nếu đã ly hồn, vậy thì ngồi vào trạm cuối cùng, đi tìm điểm trợ giúp, công nhân nơi đó sẽ đưa sinh hồn trở lại.
Cô gái này không biết là bởi vì nguyên nhân sinh hồn ly thể, hoàn là mới vừa trải qua tai nạn xe cộ, người vẫn luôn có chút tỉnh tỉnh.
Quỳnh Nhân nhìn dáng vẻ ấy của nàng, thực sự không yên lòng để bản thân nàng một mình đi tìm điểm trợ giúp, cũng may là buổi quay chụp diễn ra vào buổi tối, cậu tự mình đưa cô gái này đi điểm trợ giúp sau đó cũng tới kịp.
Cậu chuẩn bị cùng Trần Duệ Trạch nói một tiếng chính mình có thể sẽ tới muộn chút, liền nhìn thấy áo ba lỗ quỷ kia ở toa xe đằng trước, chậm rãi đi về phía trước, cứ lén lén lút lút nhìn về phía sau.
Hai người vừa đối mắt, áo ba lỗ quỷ hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện mình ẩn thân phép thuật mất hiệu lực, biết rõ chính mình đánh không lại Quỳnh Nhân hắn bắt đầu liều mạng chạy về phía trước.
Mà truyền đơn trong tay hắn tựa hồ có vạn cân trọng lượng, áo ba lỗ quỷ vì bị truyền đơn kéo, căn bản chạy không nhanh.
Biểu tình cho thấy đã phải dùng lực cực kỳ hiệu quả chạy được năm centimet.
Áo ba lỗ quỷ gấp đến độ muốn đem truyền đơn bỏ rơi, nhưng đống truyền đơn này lại như dính trên tay hắn, vô luận hắn làm bất cứ động tác gì, một tấm đều không rơi xuống.
Nhìn thấy động tác của quỷ áo ba lỗ, Quỳnh Nhân lập tức phản ứng lại, con quỷ này cùng ma cọp vồ giống nhau, không thể dời khỏi!
Bằng không hắn chỉ cần rời khỏi tàu điện ngầm là cậu sẽ không bắt được, nhưng bây giờ Quỳnh Nhân coi như lại có thể đánh, làm người sống không thể xuyên tường đuổi theo.
Quỳnh Nhân sợ cô gái này sinh hồn chạy đi mất, đối Cố Mộng Tang nói: "Làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc nàng một lát.
Tôi muốn đi bắt quỷ kia."
Cố Mộng Tang bất ngờ gập quỷ bây giờ còn được giao trọng trách trông coi quỷ, cả người đều có chút không quá tốt, hắn bị hai cái quỷ tiền hậu giáp kích, cảm thấy được cả người đều liền lãnh liền cứng.
Cố Mộng Tang run lấy bẩy, hai cái chân mềm đến như mì sợi giống nhau, tuy rằng trong buồng xe còn có những người khác, mà trước mắt chỉ có Quỳnh Nhân có thể làm cho hắn có cảm giác được an toàn.
Hắn muốn cùng Quỳnh Nhân rời đi, nhưng con quỷ áo ba lỗ này thoạt nhìn so với cô nương này cùng đại mặt ngựa đáng sợ nhiều hơn, hắn liền ở lại.
Ủ rũ gật đầu, trong thanh âm có chút nghẹn ngào: "Vậy ngươi sớm chút trở về."
Quỳnh Nhân: "..."
Cậu quay người hướng áo ba lỗ quỷ nhanh chân rời đi.
Mắt thấy Quỳnh Nhân cách mình càng ngày càng gần, áo ba lộ quỷ biết chắc chạy không thoát, con mắt hơi chuyển động, xoay người quỳ xuống khóc lớn: "Ta oan a, ta cũng là người bị hãm hại, có nỗi khổ mới có thể làm này đó không vẻ vang sự tình, ta..."
Quỳnh Nhân một quyền đánh lên trên cằm của hắn.
"Không muốn nghe.".