Mỗi lần Từ Lê đến Long Thành, Kim Tuyết Thành đều chờ hắn ở tiệm Canh lê Bạch Vân, giống như gặp gỡ những người bạn bình thường khác, không mặn không nhạt nói những chuyện vụn vặt bên lề, chuyện quan trọng hơn thì một câu cũng không nói.
Có một lần, Kim Tuyết Thành đến tiệm chờ như mọi khi, gọi canh lê và dimsum.
Khẩu vị của anh ta và Từ Lê không giống nhau, cho nên gọi một lúc sáu loại, nhưng chờ đến khi đồ ăn bưng lên lại chỉ có ba loại.
Bà chủ liên tục nói xin lỗi, nói mình tuổi tác đã lớn, không làm được nhiều nữa, muốn đóng tiệm về quê dưỡng lão.
Nhưng hàng xóm láng giềng quanh đây đều đã quen đến tiệm bà mua đồ ăn mua canh, cũng tiếc không muốn bà đi, cho nên bà mới cắn răng cố thêm hai năm nữa, nhưng mà dimsum thì không làm được nhiều như trước.
Kim Tuyết Thành nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng tràn đầy phiền muộn bất an.
Có đôi khi anh ta đã nghĩ, tiệm ăn này chính là liên hệ còn lại duy nhất giữa mình và Từ Lê.
Nếu giờ tiệm Canh lê Bạch Vân đóng cửa, cho dù anh ta có tìm được một cửa tiệm khác thì cảm giác cũng không còn giống như xưa nữa, sợi dây liên kết giữa anh và Từ Lê sẽ bị cắt đứt.
Kim Tuyết Thành đột nhiên nản lòng, anh ta không biết mấy tháng mới được gặp mặt một lần ngắn ngủi như này thì có ý nghĩa gì.
Buổi tối, Từ Lê vừa hạ màn một cái, tháo trang điểm, mang theo một thân khí lạnh đi vào cửa hàng.
Kim Tuyết Thành đầy bụng tâm sự, hỏi đối phương có muốn uống rượu không?
Tiệm Canh lê Bạch Vân cũng có bán rượu gạo ướp hoa quế, số độ không phải thấp, thơm thơm ngọt ngọt, Kim Tuyết Thành coi nó như nước ngọt để uống, ngày mai Từ Lê còn có một buổi biểu diễn, cho nên anh chỉ đưa chén của mình cho đối phương, để đối phương nếm chút vị mà thôi.
Từ Lê chạm lên chỗ miệng chén Kim Tuyết Thành uống qua, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Lúc đó Kim Tuyết Thành đã có chút say say mơ màng, không phát phát ra, hai mắt anh sáng ngời, đầu óc chầm chậm quay cuồng, nói: "Ca sĩ uống một ngụm rượu không khác gì cắt cổ, cẩn thận ngày mai không hát được."
Từ Lê nghe lời để ly xuống, Kim Tuyết Thành lại định rót rượu cho bản thân, bị Từ Lê cản lại.
"Ta đưa cậu về."
Kim Tuyết Thành cười với hắn, gật đầu nói được, chỉ là ánh mắt có chút bi ai.
Hai người đi gần nửa tiếng cho gió rét đêm tối, Kim Tuyết Thành đột nhiên dừng lại, anh nói, Từ Lê, tay tôi lạnh.
Từ Lê cầm lấy tay anh, ủ ấm cho anh.
Thân nhiệt của hắn rất cao, tay Kim Tuyết Thành dần dần ấm hơn, nhưng trong ngực lại thấy lạnh lẽo.
Trong lòng anh thầm nghĩ, chờ đến ngày tiệm Canh lê Bạch Vân đóng cửa, mình và Từ Lê cũng sẽ theo đó mà cắt đứt quan hệ, trở thành hai người xa lạ.
Thực ra nếu nói là cắt đứt, cũng không khỏi quá đề cao bản thân.
Từ Lê chưa từng nói gì, hai người bọn họ chỉ có thể coi như bạn bè bình thường, không thể dùng từ nghiêm trọng như cắt đứt được.
Nhưng ngày đó còn đến nhanh hơn trong tưởng tượng của Kim Tuyết Thành, bà chủ tiệm Canh lê Bạch Vân không cẩn thận gã gãy tay trong cửa hàng, con gái bà không muốn để bà tiếp tục làm việc nữa, kiên quyết đóng tiệm.
Khi Từ Lê đến Long Thành biểu diễn lần nữa, Kim Tuyết Thành đi tới tiệm Canh lê Bạch Vân, cửa hàng cũ đã không thấy đâu nữa, biển hiệu đổi thành ba chữ "Quán Giang Nam".
Kim Tuyết Thành kinh ngạc đi vào trong, đây là một quán chuyên làm món ăn kiểu Giang Nam.
Lúc anh ta đến đã là tám rưỡi tối, khi đó không thể so với bây giờ, đồ ăn không có nhiều món, trong tiệm chỉ còn duy nhất món thịt kho tàu.
Kim Tuyết Thành bèn gọi một chén thịt kho.
Thịt mỡ thì ngấy, thịt nạc thì khô, chủ quán tiết kiệm đường nên lấy nước tương với gạo men đỏ [] để tạo màu, làm thịt mặn chát.
Anh ta ăn hai miếng, chỉ muốn nôn ra.
Đến chín giờ, Từ Lê vẫn chưa tới, quán đã đến giờ đóng cửa, Kim Tuyết Thành chỉ có thể mượn hộp của quán, mang theo số thịt kho tàu không ăn hết rời đi.
Kim Tuyết Thành đã hạ quyết tâm, quán cũ không còn, sẽ không gặp mặt với Từ Lê nữa.
Nhưng khi ngày này đến, anh ta lại không muốn đơn giản kết thúc như vậy, bèn mang theo hộp thịt kho tàu đi tới rạp hát.
Người của gánh hát nhận ra anh ta, để anh ta đi vào hậu trường.
Từ Lê đang tháo trang sức, trên mặt bôi dầu tẩy trang, làm phấn màu đỏ đen loang lổ, không mở mắt ra nổi.
Kim Tuyết Thành quay lại "Suỵt" một tiếng với nhân viên gánh hát đang định lên tiếng, yên lặng đứng một bên nhìn.
Từ Lê lau sạch mặt mới phát hiện Kim Tuyết Thành đang đứng trước mặt mình, giật bắn một cái.
Kim Tuyết Thành ngồi xuống nói: "Trước đây cứ luôn nghe anh hát, không thì hôm nay anh nghe tôi hát nhé."
Khúc anh nghe nhiều nhất là "Mẫu Đơn đình" và "Đào Hoa Phiến", xướng đoạn của Đỗ Lệ Nương và Lý Hương Quân anh ta học được không ít, nhưng chưa từng học hết.
Lúc còn ở trong rạp hát của Từ Lê thì chính là được người này dạy cho từng âm từng từ.
Từ Lê dạy anh ta hát hí khúc luôn rất kiên nhẫn, không dữ như khi dạy người khác.
Thực ra bình thường tính tình Từ Lê rất tốt, nhưng học hí khúc rất khổ, mọi người cũng quen rồi, sư phụ như là trời vậy, muốn đánh muốn mắng đều không được cãi lại.
Kim Tuyết Thành nghĩ, quãng thời gian mình cùng Từ Lê học hát học diễn là những ngày vui vẻ nhất, trên mặt đối phương luôn mang theo nụ cười thoải mái.
Gióng như bây giờ, Từ Lê vừa nhìn thấy mình, cả người dường như đều sáng lên, đây không phải ảo giác của anh ta, cho nên, Kim Tuyết Thành lại càng buồn bã hơn.
Từ Lê chớp mắt, bảo những người không có nhiệm vụ đi hết ra ngoài, trong hậu trường chỉ còn lại hai người họ.
Hắn yên lặng nghe Kim Tuyết Thành hát hí khúc.
Kim Tuyết Thành hát "Giang Nhi Thủy", từ "Vô tình" hát đến " Sống sống chết chết như ý người, không ai không oán", hát được một nửa thì dừng lại không tiếp tục nữa.
"Có phải tôi hát hay hơn ngày trước không?"
Từ Lê cau mày, tiến bộ thì có tiến bộ đấy, nhưng giọng hát và phong cách đều là học được của người khác.
Sư phụ của hắn là Bạch tiên sinh, học theo Bạch phái, nhưng âm sắc của Kim Tuyết Thành hôm nay lại trầm thấp lưỡng lự, từng từ đều như tiếng than thở, phong cách này rõ ràng là Trần phái.
Trong lòng Từ Lê cảm thấy chua xót: "Cậu theo ai học Trần phái vậy?"
Kim Tuyết Thành thấy sắc mặt không vui của đối phương, trên khuôn mặt vốn xưa nay lạnh băng của mình cũng hiện lên ý cười: "Trương Thanh Lan, cô ấy quay phim hát khúc "Mẫu Đơn đình" ở Long Thành, có bớt chút thời gian dạy tôi."
Từ Lê nghĩ Trương Thanh Lan lớn lên xinh đẹp, là phụ nữ, tuổi mới chừng hai mươi, còn có thể thường xuyên cùng Kim Tuyết Thành gặp mặt thì trong lòng lại càng thấy không vui, cố ý nói: "Hôm nay biểu diễn mệt rồi, buổi tối e là không thể cùng cậu đi uống canh lê được."
Kim Tuyết Thành hơi sững sờ một chút, không nói thêm gì, đặt hộp thịt kho tàu lên trên bàn: "Được, vậy tôi về đây.
Cái này để lại cho anh, nấu mặn quá, tôi ăn không vào."
Trong gánh hát nhiều người, diễn hí khúc lại cực khổ, mọi người luôn cảm thấy ăn không đủ no.
Chỗ thịt kho tàu này, bọn họ có thể thêm nước với khoai tây vào nấu lại, mỗi người một bát nóng hổi, coi như thêm món.
Kim Tuyết Thành bỏ đồ lại rồi rời đi luôn, nhất thời trong lòng Từ Lê cảm thấy trống rỗng, hốt hoảng không yên.
Hắn về Địa Phủ tóm rịt lấy Diêm La Vương kể lể từ đầu đến cuối một lượt.
Diêm La Vương bận rộn công tác thế mà lại dừng bút, chăm chú lắng nghe hắn dong dài.
"Anh đã xem qua Sổ sinh tử của người kia chưa?" Diêm La Vương hỏi.
Từ Lê, cũng chính là Tống Đế Vương lắc đầu nói: "Ta không dám xem."
Tóm lại đều là một câu có duyên nhưng không có phận, xem cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Địa Phủ là nơi phán xét, là ngục giam, không phải động tiên trên trời.
Cư dân Địa Phủ tuy nhiều, nhưng nếu phân loại chỉ có thể chia làm hai loại, người canh giữ và người bị canh giữ.
Tống Đế Vương mà còn bị ép phải lên Dương gian giả làm người thường, để giúp cân bằng tâm lý bản thân, hắn làm sao nỡ để Kim Tuyết Thành ở lại cùng mình.
Huống hồ nếu Kim Tuyết Thành sống đến bảy, tám chục tuổi mới qua đời, sợ rằng đã sớm ba con năm cháu, trong lòng đâu còn nhớ đến hắn.
Diêm La Vương: "Nếu anh thật sự thích người ta thì cũng đừng bỏ cuộc, khó hơn nữa cũng có thể nghĩ cách giải quyết, đừng để sau này phải hối hận là được."
Tống Đế Vương nghe thế thì lắc đầu, Diêm La Vương đã tồn tại từ khi Địa Phủ sinh ra, đối phương chưa từng thực sự có liên hệ với bất cứ người nào, sao có thể hiểu được tâm trạng của hắn.
Ngày hôm sau, Kim Tuyết Thành ngồi ở hàng ghế đầu tiên xem trọn vẹn buổi diễn, rạp hát vẫn là rạp hát đó, vị trí vẫn là vị trí kia.
Hạ màn, Kim Tuyết Thành đi ra hậu trường, nói muốn hát nốt khúc "Giang Nhi Thủy" còn đang dang dở kia.
Anh ta hát từ nửa đoạn sau: "Một mảnh hồn chờ đợi, trời đổ mưa dầm, hẹn gặp lại dưới tàng mai."
Lúc này phong cách hát đã quay về với Bạch phái, hoàn toàn biểu diễn theo cách hát mà trước kia Từ Lê dạy.
Hát xong khúc "Giang Nhi Thủy" này, Kim Tuyết Thành nói muốn hát thêm khúc "Túy Đào Nguyên" nữa.
Hôm bọn họ quen nhau, Từ Lê hát "Đào Hoa Phiến", tối hôm nay cũng hát "Đào Hoa Phiến", bắt đầu và kết thúc đều bằng một vở diễn.
Nghĩ đến cuối cùng Lý Hương Quân và Hầu Phương đều xuất gia, Kim Tuyết Thành không khỏi cảm thấy đây là một loại điềm báo.
Anh ta hát lạnh lẽo buốt giá, hát cô đơn sầu khổ, tâm hồn yếu đuối phiêu theo làn gió, hát cho chút tình trong lòng.
Còn hai câu cuối, Kim Tuyết Thành không hát nốt, anh ra nói với Từ Lê, để lần sau hát tiếp, nhưng trong thâm tâm anh ta biết, có lẽ sẽ không có lần sau nữa.
"Tiệm Canh lên Bạch Vân đóng cửa rồi, giờ tiệm mới ở đó tên là "Quán Giang Nam", đồ ăn làm rất tệ, có lẽ chẳng bao lâu nữa cũng đóng cửa thôi." Kim Tuyết Thành nói, "Ngày mai tôi mời anh đến đó ăn."
Kim Tuyết Thành đúng dậy, cầm lấy hộp đừng thịt kho tàu hôm qua, sau khi cất bước lại xoay người nói với Từ Lê: "Tôi thích anh.
Anh cứ nghĩ cho tốt, xem ngày mai có muốn tới hay không?"
"Ngài có tới không?" Quỳnh Nhân hỏi Tống Đế Vương.
Tống Đế Vương lắc đầu, giọng khàn khàn: "Ta không dám tới."
Nếu là là có duyên vô phận, vậy không nên để Kim Tuyết Thành hi vọng.
Tống Đế Vương biểu diễn xong, lập tức cùng người của gánh hát đón tàu hỏa quay về nhà, hắn nằm trên giường, nghe tiếng máy tàu cùng tiếng còi vang lên tu tu xình xịch, lo lắng không tài nào ngủ được.
Đó là một loại điềm báo, dường như chuyến tàu này sẽ đưa hắn đến với kết cục bất hạnh.
Tống Đế Vương nhìn không được nhìn đồng hồ đeo tay, hắn biết "Quán Giang Nam" sẽ đóng cửa vào chín giờ tối, trưa hôm nọ hắn đã đến đó một lần rồi.
Lúc lên tàu, đã quá thời gian quán đóng cửa, Kim Tuyết Thành nhất định đã quay về.
Kim Tuyết Thành chắc chắn là rất thất vọng, rất khó chịu, nói không chừng là từ nay về sau sẽ không bao giờ thèm gặp hắn nữa.
Từ Lê ở trên tàu hỏa rung rung lắc lắc, lay động chính là lòng của hắn, cô đơn treo trong lồng ngực, không nhịn được co rút đau nhói.
Nỗi đau đớn âm ỉ chậm rãi, không ngừng nhắc nhở cho hắn biết bản thân đã mất đi cái gì.
Hắn nghe ngoài cửa có tiếng tuyết rơi, rất nhỏ, sau đó bị tiếng tàu hỏa nuốt chửng không còn, âm thanh mà người khác sẽ dễ dàng bỏ qua đó, lại đập ầm ầm vào trong tai hắn.
Đó là trận tuyết đầu tiên năm đó, tuyết rơi rất lớn, xe lửa đi rất nhanh, trốn khỏi lớp tuyết rơi dày đặc ở Long Thành.
Tống Đế Vương rất muốn gọi điện cho Kim Tuyết Thành, nhưng hắn biết mình không thể, chỉ cần nghe thấy giọng của Kim Tuyết Thành, tất cả quyết tâm của hắn sẽ tan vỡ không còn gì.
Quỷ lại Địa Phủ thường thích người sống, nhưng không có đôi nào có kết cục tốt.
Lòng của người ta cũng sẽ thay đổi theo diện mạo già đi, hai mươi tuổi và tám mươi tuổi, suy nghĩ tư tưởng khác nhau một trời một vực, mà quỷ lại dưới Địa Phủ sẽ không già đi, thời gian của bọn họ đã định trước là sẽ sớm sai lệch.
Hắn viết thư cho Kim Tuyết Thành, viết từng lá từng lá, viết vào đó những gì mình không dám ngay mặt nói ra, nhưng lại chẳng dám gửi đi.
Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.
Tống Đế Vương không có hóa thân, trên Dương gian đóng làm Từ Lê, quay về lại làm việc dưới Địa Phủ, không ngơi nghỉ một giây phút nào.
Từ hôm từ Long Thành quay về đó, hắn đã cắt bỏ toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của mình, nhưng tim vẫn không ngừng đập nhanh.
Hắn nên cảm thấy khó chịu, hắn đã buông tay Kim Tuyết Thành.
Lúc đưa ra quyết định này, hắn cảm giác mình đã từ bỏ tất cả những niềm vui của cuộc đời mà bản thân chưa từng được cảm nhận.
Khi Tống Đế Vương vui đầu vào công việc, Diêm La Vương tới, nói phân công hắn tới Quỷ Phán điện.
"Tới Quỷ Phán điện làm gì, Nghiệt Kính đài của Tần Quảng Vương thiếu dầu, muốn lấy ta làm nến đốt sao?"
Diêm La Vương nhìn hắn nói: "Đi ngay đi."
Phàm là chuyện Diêm La Vương đã nói, tất cả người dưới Địa Phủ đều phải nghe theo, Diêm La Vương rất ít khi ra lệnh cho các Diêm Quân khác làm việc, Tống Đế Vương đột nhiên cảm thấy không ổn, trong lòng hốt hoảng.
Hắn vội vã dịch chuyển tức thời đến, suýt chút nữa đã đập người vào cửa điện.
Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy trong hàng dài người đang xếp hàng trước Nghiệt Kính Đài, có một người rất quen thuộc.
Là Kim Tuyết Thành.
Đêm mà hắn rời khỏi Long Thành, ở đó đổ tuyết lớn, Kim Tuyết Thành đứng ngoài cửa "Quán Giang Nam" chờ hắn cả một đêm.
Lúc về thì nhiễm bệnh, sốt cao ho khan không dứt, sau đó bệnh tình lại đột nhiên trở nặng thêm, đi khám mới phát hiện là bị viêm phổi.
Bệnh tới như núi lở, Kim Tuyết Thành không qua khỏi.
Hắn đứng ở đằng kia, tựa như đang xuyên qua thời gian, trở lại đêm tuyết hôm đó, cả người đông cứng, không thể cử động.
Kim Tuyết Thành chỉ nhìn hắn, nhìn cổn phục đế trên người hắn lâu thật là lâu, sau đó nói một câu: "Hóa ra là như vậy."
Tống Đế Vương vốn có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều chuyện muốn giải thích, nhưng hắn lại không nói gì.
Kim Tuyết Thành không giận hắn, cũng không rơi lệ oán trách, không than vãn kể khổ.
Đang trong lúc chờ đến lượt đầu thai, Kim Tuyết Thành cần tìm một công việc dưới Địa Phủ, Tống Đế Vương ôm hi vọng gửi lời mời, Kim Tuyết Thành đồng ý rồi.
Mặt mày lạnh nhạt gật đầu một cái.
Sau khi gặp Kim Tuyết Thành dưới Địa Phủ, Tống Đế Vương mới đi lật xem Sổ sinh tử của đối phương.
Thọ mệnh của Kim Tuyết Thành không tăng không giảm, thời gian tử vong đã được định trước, không cần biết Tống Đế Vương có tới hay không, tính mạng của người nọ cũng sẽ không giữ được, anh sẽ đúng giờ đúng phút ra đi.
Nhưng cho dù là vậy cũng không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Tống Đế Vương.
Hắn đặt số thư mình viết mà không gửi đi ở trước cửa phòng Kim Tuyết Thành.
Trong đó có vô vàn nhưng lời mà trên Dương thế hắn không thể nói cho đối phương biết.
Hắn lo Kim Tuyết Thành sẽ ném chỗ thư kia đi, nhưng Kim Tuyết Thành không làm thế.
Kim Tuyết Thành chỉnh lý lại nội dung trong thư, sáng tác ra hơn mười trang bản thảo, đặt lên trên bàn hắn.
"Tự truyện cá nhân mà ngài để tôi sửa lại, tôi đã làm xong rồi, tên đặt là "Ngày tháng làm kẻ ngốc trên Dương gian", ngài thấy thế nào?".