Đến công viên, Băng Di và Mộc Miên lóa mắt bởi biết bao trò chơi. Hai người phân vân không biết chơi trò nào đầu tiên.
Băng Di nhìn vào bản đồ của công viên, suy nghĩ một lát rồi khều tay Mộc Miên. Cô chỉ vào nơi có biểu tượng hình quả bí haloween trên bản đồ:
- Nhà ma nhé!
Mộc Miên mở to mắt nhìn cô, gằn từng chữ một:
- Cậu thích chết à, Triệu Băng Di?
- Ơ. Tớ đã làm gì cậu đâu? Băng Di vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Im ngay!
Mộc Miên hét lên với cô, khuôn mặt tối đen lại.
Băng Di im lặng, không nói gì, hai mắt long lanh nhìn Mộc Miên. Cô cứ như thế trong s. Sau khi định thần lại, cô mới dám lên tiếng:
- K...không...đ...đi...thì...th...thôi....
Mộc Miên vẫn vô cùng tức tối, mắt cô đầy tia lửa đạn:
- Grừ grừ.
- Tớ đã bảo không đi thì thôi mà. Cậu đừng có tức nữa.
Mộc Miên: im lặng, nhìn Băng Di chằm chằm.
Băng Di cũng đọ mắt Mộc Miên một lúc. Rồi cô quyết định chuyển sang biện pháp " hơi mạnh":
- Này. Tớ nói cho cậu biết nhé. Cậu mà còn thế nữa là tớ bán cậu cho Hoàng Long đấy.
- Cậu dám? Mộc Miên đã tức rồi lại càng tức hơn.
Băng Di vỗ vào vai Mộc Miên cái bộp, cô trêu tức:
- Cậu nên nhớ tớ là Triệu Băng Di. Nhá!
Nói xong, cô nhanh chân chạy biến, trước khi để bà chằn kia bắt được và dần cho một trận nhừ tử. Mộc Miên phóng hết sức đuổi theo Băng Di. Hai người dồn nhau, chạy mấy vòng trong công viên.
Chạy được một lúc Băng Di mệt quá nên ngồi nghỉ xuống vệ cỏ. Cô quay xung quanh, nhìn tứ phía nhưng không thấy Mộc Miên đâu.
Lạ nhỉ? Hay là như cánh chim non lạc lối ở đâu rồi? Băng Di thầm nghĩ.
Bỗng, một con người thất thểu đi lại phía cô. Khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhiều, trán đẫm mồ hôi. Tuy vậy, bàn tay vẫn giữ chặt hai nắm đấm, giơ trước mặt Băng Di:
- Cậu chết chắc rồi.
Băng Di thấy Mộc Miên thì kêu la thất thanh:
- Ối, ối. Tha cho tớ. Mộc Miên ơi, tớ chừa rồi.
Lần này, người bị đơ toàn tập không phải Băng Di mà là Mộc Miên. Cô có định làm gì đâu mà Băng Di đã hoảng sợ thế. Khác xa với tính cách dữ dằn mọi ngày.
- Tớ đã làm gì đâu mà cậu sợ thế?
Mộc Miên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Băng Di, thở hổn hển. Cô phải công nhận là Băng Di chạy nhanh, đuổi mãi không kịp lại còn khiến cô mệt đứt hơi nữa.
- Chẳng lẽ tớ lại phải chờ cậu làm gì tớ à? Băng Di thấy Mộc Miên không có ý định đánh mình nên ngang nhiên phản bác lại.
- Cậu lại muốn ăn đòn phải không? Mộc Miên hăm dọa.
- À, không, không. Băng Di lắc đầu liên tục.
" Đã đánh được cái nào đâu mà dọa. Xí, tưởng tớ sợ cậu chắc. Ảo tưởng sức mạnh. Nhất định tớ sẽ trêu cậu thêm mấy vụ nữa để xem ai sợ ai. " Băng Di thầm nghĩ, cười gian xảo.
Mộc Miên quay sang, nhìn Băng Di: " Nhìn mặt thấy gian ghê. Định âm mưu gì đây mà. Đừng có nghĩ tớ hiền nhé Triệu Băng Di. Rồi cậu sẽ biết tay tớ ".
Ngồi được lúc, Mộc Miên kéo Băng Di đứng dậy.
- Cho tớ nghỉ chút nữa đi.
Băng Di cố nài nỉ. Khi nãy cô chạy bán sống bán chết, va hết người này đến người kia, mệt gần chết. Chân cô tê cứng, mỏi nhừ, người rã rời. Vậy mà còn bị Mộc Miên lôi đi nữa. Haizz, ông trời thật là bất công mà!
- Không nghỉ ngơi gì hết. Đi!
Mộc Miên một mực kéo Băng Di đi, mặc cho Băng Di cứ than thở bên tai mình.
Đến khu vui chơi,.Băng Di hỏi Mộc Miên:
- Chơi trò gì?
Mộc Miên chỉ tay lên chỗ đoàn tàu đang chạy với tốc độ siêu tốc:
- Tàu lượn.
- Ok.Băng Di đồng ý.
- Ở đó đợi, tớ đi mua vé. Cô nói tiếp.
- Ừ.
Băng Di đi lại quầy bán vé mua lấy hai tấm vé. Khi quay lại, cô thấy Mộc Miên đang vui vẻ trò chuyện với anh chàng nào đó trong lúc đợi đến lượt.
Kin? Băng Di ngạc nhiên khi nhận ra anh chàng đó là Kin. Sao anh ta lại ở đây nhỉ? Vô tình hay cố ý đây?
Lưỡng lự một lát, Băng Di đi lại chỗ đó. Cô đưa vé cho Mộc Miên, ánh mắt liếc nhìn Kin:
- Vé của cậu này.
- Ừ. Mà vé của cậu đâu?
- Đây. Băng Di giơ vé lên cho Mộc Miên xem.
Mộc Miên không nói gì nữa, cô quay đi nhìn xung quanh và nhìn đoàn tàu đang lao rất nhanh trên thanh ray vòng xoáy. Tự nhiên cô thấy hơi sợ .
Còn Băng Di vẫn đang chăm chăm nhìn Kin. Cô thắc mắc không biết anh ta ở đây làm gì.
- Tại sao anh lại ở đây? Băng Di hỏi thật nhỏ.
- Đi chơi . Kin cười gian trả lời.
- Khó tin đấy.
Băng Di cố tình nói to lên để mọi người nghe thấy. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về Kin và cô. Mộc Miên thấy lạ nên hỏi cô:
- Cái gì vậy Di?
Băng Di nhìn Kin, anh ta vẫn rất bình thản. Cô nhấn mạnh câu nói đầy hàm ý của mình:
- À. Anh chàng này bảo anh ấy đi chơi công viên một mình nên tớ thấy lạ thôi. Làm sao một người như thế vào đây lại không có mục đích gì.
Kin khẽ nhếch khóe môi lên sau câu nói của Băng Di. " Mỉa mai cả tôi cơ đấy. Cô được lắm, Regina"
Mộc Miên lắc đầu nhìn Băng Di. Cô chẳng hiểu Băng Di đang ám chỉ điều gì nữa.
- Đến lượt chúng ta rồi Băng Di.
Mộc Miên reo lên khi thấy đoàn tàu dừng lại.
- Ừ. Băng Di trả lời, nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn Kin ngờ vực.
Con tàu chia làm tám khoang. Băng Di và Kin ngồi khoang thứ tư, Kin ngồi khoang thứ năm, ở ngay sau hai người.
Tàu chạy, lao với tốc độ kinh hồn. Mấy cô gái trên tàu la hét sợ hãi. Mộc Miên cũng không nằm ngoài số đó. Cô nhắm hai mắt lại, miệng không ngừng la hét. Chỉ khổ cho Băng Di ngồi bên cạnh, đã bịt chặt hai tai rồi mà vẫn bị tiếng hét kinh hồn của Mộc Miên làm cho choáng váng.
Đằng sau Kin cũng khổ sở chẳng kém gì. Ý định của anh ta chỉ là đến tìm Băng Di thôi chứ ai ngờ mình phải chịu cảnh la hét không giới hạn này. Hic, đau đầu quá!
Năm phút sau, tàu dừng lại. Mộc Miên mặt tái mét vì sợ. Băng Di thì đầu như muốn nổ ra, cảm tưởng cô sẽ không bao giờ nghe thấy âm thanh gì khác ngoài tiếng la hét ám ảnh hai bên tai.
- Tớ thề tớ sẽ không bao giờ chơi trò này nữa. Mộc Miên thề với Băng Di. Không ngờ cảm giác ngồi tàu siêu tốc lại đáng sợ tới vậy, đến giờ vẫn thấy run.
- Tớ cũng thề là không bao giờ tớ chơi mấy trò chơi mạo hiểm cùng cậu nữa. Băng Di đáp lại.
Mộc Miên thấy cô nói vậy thì chỉ hừ một cái rõ lạnh rồi chạy đến quầy bán kem trước mặt.
Băng Di đưa mắt nhìn xung quanh tìm Kin. Thấy anh ta đang bước nhanh ra phía cổng công viên, cô vội đuổi theo.
Kin biết Băng Di đang đuổi theo mình nên bước chân có phần chậm lại. Đến cạnh một chiếc xe ôtô đen đã đợi sẵn ở đó, Kin mới dừng lại nói với Băng Di:
- Vào đi. Anh ta nói như đang ra lệnh.
- Nói đi. Có chuyện gì? Băng Di không vào trong xe theo lời Kin, cô nghiêm giọng hỏi.
- Vào trong rồi sẽ biết.
Băng Di miễn cưỡng vào trong xe cùng Kin. Kin ra lệnh cho lái xe chạy xe.
- Khoan đã. Tôi không nói tôi sẽ đi cùng anh. Còn bạn tôi trong công viên nữa. Băng Di cản lái xe lại, rồi quay qua nói chuyện với Kin.
Kin nhìn cô:
- Dù cô không đi thì tôi cũng phải đưa cô đi bằng được. Đó là lệnh.
Nói xong, anh lại ra lệnh cho lái xe cho xe chạy,.mặc cho Băng Di ngăn cản tới mức nào.
Băng Di tức giận khi lời nói của mình không có trọng lượng, cô trừng mắt lên với Kin:
- Anh đừng chọc tức Regina tôi.
Kin biết mình đã chọc tức nhầm người nên không dám trêu nữa. Anh ta nghiêm túc lại:
- Phía Org.G trở lại sớm hơn so với dự kiến của chúng ta. Thế nên kế hoạch thay đổi.
- Ra vậy.
Băng Di nghe Kin nói xong chỉ đáp lại hai chữ lạnh lùng. Nhắc tới Org. G là nhắc tới vết thương, nỗi thù hận đã hằn sâu vào tim cô. Cô hận bọn chúng, hận đến tận xương tuỷ. Ngày nào còn chưa xử lí được bọn chúng là ngày đó vết thương kia luôn nhói đau trong lòng cô.
Nhưng còn hắn thì sao? Cô đột nhiên nghĩ tới hắn...