Lần thứ hai Phong đến công ty của Chi.
Mỗi lần vào cửa, vẫn e ngại nấp sau lưng Chi, ngại gì, dĩ nhiên là ngại hàng tá ánh mắt như lang như hổ của nhân viên công ty này rồi, ngoại trừ trợ lý Tư trông còn dịu dàng, đám còn lại thật y chang lang sói. Cứ xì xầm rồi nhìn Phong, khiến Phong cảm khái như mình là tên tội đồ.
Chi thì vẫn như cũ, băng lãnh đi trước, không màng thiên hạ, đôi khi lườm Phong cái tội nhát cáy rồi thôi.
Phong có cho vàng cũng không biết sở dĩ bị nhìn ngó như vậy một phần cũng là vì tin đồn đã tràn lan công ty này từ ba ngày qua. Giám đốc xin nghỉ vì phải bận việc cùng người thân, mà người thân là nàng, mà giám đốc như Chi chưa bao giờ vì gì mà nghỉ, lại vì nàng.
Đó. Mới biết nàng đối cô ấy thật quan trọng. Trước giờ càng không biết cô ấy là ai trong các quan hệ của giám đốc? Lại thêm Tư Tư trợ lý bồi chuyện cho họ. Thế nên người trong công ty đều cho rằng, cô ta - Phong Phong, là người yêu trá hình nhân viên học việc của Lý họa sĩ - giám đốc của họ.
Chính xác ~
Đã ba ngày qua từ cái hôm sống dở chết dở đó, tuy Phong nhất nhất nói cô đã ổn trong ngày thứ hai, nhưng Chi cứ một mực không chịu cho cả hai người đi làm, muốn ở nhà trông Phong cho được, tại không an tâm.
Kết quả cuối cùng là hôm nay mọi thứ đã lại ổn định đâu vào đấy, Phong chở Chi đến nơi rồi cô sẽ nhốt Phong một chỗ để Chi yên tĩnh xử lí hết văn kiện.
Lên tới văn phòng chính, Chi nhìn đống văn kiện xếp thành chồng chồng lớp lớp nằm sẵn ngay ngắn trên bàn, mới nhận ra bấy lâu nay cô đã bỏ bê công ty này như thế nào, nếu không nhờ Nhã giúp đỡ việc quản lý coi sóc, có khi đã phải phá sản từ lâu rồi không chừng.
"Phong!"_Chi tay nhanh chóng lật những tài liệu quan trọng nhất ra làm trước, xếp những thứ khác ra sau. Mắt lia qua những thống kê sổ sách và những hợp đồng làm ăn của công ty vừa nhận được. Thấy yên tĩnh, mới gọi.
"A?"_Phong đang ôm cuốn truyện ngồi một góc trên sofa, cái kiểu ngồi gác chân lên ghế không mấy thiện cảm. Giọng Chi từ sau nghe đều đều.
"Ngồi chơi ngoan đó, tôi làm việc."_cùng một nụ cười, khi họ một mình với nhau, thật khác với khi có nhiều người ở bên họ nha.
"Ân... hừ, .."_Phong dẩu môi lên_"Tôi cũng không phải con nít."
"Hm ~"_Chi cười khẽ, hài lòng nhìn lại sổ sách. Lâu lâu mệt mỏi hay vươn vai sẽ nhìn đến bóng ảnh Phong trên sofa kia.
"...."
"...."
Căn phòng thật yên ắng. Cũng thật lâu làm việc, không biết thời gian, càng không để ý xung quanh. Phong cũng không có quấy rối hồ nháo, rất ngoan ngoãn một góc ghế ngồi.
Tay gõ lộc cộc máy tính thật nhanh cùng chuẩn xác, từng ngón tay thon dài như ăn nhập với bàn phím, Chi liếc mắt nhìn những con chữ được soạn ra, cô lại cầm một bên tài liệu của TTA và một xấp hồ sơ về công ty của tập đoàn bên đó.
Toàn chữ là chữ, nhìn màn hình thì càng mỏi mắt, Chi ngán ngẩm vươn vai ngáp dài, theo quán tính nhìn đến chỗ Phong ngồi, nhưng không thấy đâu cả.
"!?"_Cảm thấy lạ, đang tính gọi Phong một tiếng thì điện thoại bàn trong phòng réo lên.
Điiìiing.... Điiíiing..... Điiiiiiiingggggg.....
Chi nhanh chóng chộp vội cái điện thoại bàn không dây áp vào tai, lo là kinh hãi ai kia trong khí im lặng, không gian yên tĩnh tự dưng bị tiếng điện thoại đánh động cảm giác thật giật mình. Chi đưa điện thoại tựa vai, tay nhanh chóng xếp gọn sổ sách một góc, rồi rón rén ra ghế Phong ngồi nãy giờ coi sao.
"Alô?"_giọng Chi trầm thấp lại khe khẽ truyền vào điện thoại.
"Alô, vâng cho hỏi có phải xưởng sách của họa sĩ Lý không ạ? Vâng cảm phiền xin cho nối dây với văn phòng của giám đốc ..."
Đầu dây bên kia, nghe cho kĩ mới nhận ra giọng một người con gái, hết lời nhanh nhảu. Chi ngạc nhiên một chút, nhưng hiểu ra, có thể người này tính gọi đến văn phòng phía dưới để nối máy, nhưng bên dưới đó thiết bị nối máy đã hỏng lâu rồi.
Lại gần Phong mới nhận ra, Phong đang ôm cuốn truyện trong lòng ngủ khò khò, Chi nhìn Phong, lúc nào cũng thấy tên này thực dễ thương, vậy mà còn bảo không phải con nít.
Nhưng cũng thấy tâm hơi xót, cái tướng ngủ rất kì cục, đầu kề trên thành ghế, chân quơ xuống đất, chỉ hai tay là ôm khư khư quyển truyện, hẳn là buồn quá rồi không có gì làm chơi đó. Chi nhìn cảnh này chợt cao hứng vừa tội vừa buồn cười, giọng cũng vì vậy hơi vui hơn, dù vẫn lạnh lùng.
"Tôi là giám đốc - Lý họa sĩ đây. Xin hỏi gọi cho công ty tôi các vị có việc gì?"
Chi vừa nói từng thanh âm vừa bước đi, lục trong tủ có cái mền còn mới, một tay cầm điện thoại, một tay cầm mền đắp lên người Phong. Lần trước Chi lục được nó trong tủ, nghe Nhã nói là hay dùng để đắp cho Hạnh khi bà chị đó ngủ gục do đợi chờ.
"Vâng, vậy thật tốt, tôi là người đại diện của tập đoàn TTA - Thanh Trúc, muốn gặp để trao đổi công tác làm ăn với xưởng xuất bản đây, nếu không phiền, nói chuyện điện thoại cũng không tiện lắm, chúng ta hẹn một địa điểm trò chuyện cụ thể ha?"
"Ân. Vậy tùy cô quyết định, tôi cũng đang có thời gian rảnh."_Chi nói đến đây nhìn Phong, con người còn ngủ chảy nước miếng.
"Vậy khoảng mười giờ tại cafe Vân Gia, khá gần với xưởng sách của công ty cô đó, thấy thế nào?"
"Quyết định vậy đi. Tôi cúp nha"
"Vậy tốt, tôi đợi cô."_người bên kia cũng cảm khái phiền hà, liền cúp máy.
Thanh âm tut tut còn sót lại trong điện thoại. Chi đem nó cất về chỗ cũ, nhìn đồng hồ trên tay cũng đã chín giờ bốn mươi hai, nghĩ nếu có lay người trên sofa dậy cũng kịp giờ, nhưng Chi lại nghĩ khác.
Nhân cơ hội này một mũi tên trúng hai con nhạn. Môi Chi cong lên.
Cô để yên cho Phong ngủ, tiến ra tủ áo lấy thêm cái áo khoác khoác lên người, quệt chút son lên môi. Cầm túi xách. Đi ra ngoài phòng.
.
Đi xuống lầu, dĩ nhiên gặp phải là văn phòng của trợ lý Tư, cô tiến lại bàn cô ấy, sẵn đưa một xấp tài liệu.
Trợ lý Tư là người theo việc của Uyển Chi từ khi cô mới lập nghiệp ra công ty này, chuyện về Uyển Chi biết không ít, là một nữ giới hai bảy tuổi, cao người, lại hơi ốm, tóc mái buộc chùm như cây dừa, phần tóc còn lại để xõa ra lưng;
Còn đối với trợ lý Tư, Chi đã giúp đỡ rất nhiều cho cô và gia đình cô, nên ngoài quan hệ lão bản - nhân viên, họ càng gần như là chị em kết nghĩa.
"Họa sĩ Lý?"_Trợ lý Tư rất ngạc nhiên, vì ít khi giờ này thấy giám đốc ra ngoài, lại không mang theo cô nàng học việc kia.
Nhưng Chi chỉ chìa trên bàn cô xấp tài liệu, giọng lạnh băng mặt lãnh mạc.
"Tư Tư, phiền chị điều tra kĩ càng về công ty nhánh M của TTA."_nói rõ từng chữ, đợi cho trợ lý gật đầu hiểu chuyện, lại nói thêm_"Hiện tại tôi có việc phải ra ngoài, chị làm xong việc này có phiền không, lên phòng tôi chăm sóc học việc của tôi. Cô ấy hôm bữa giờ mệt mỏi, nên tôi để cho ngủ trong phòng. Giờ tôi lại bận mất rồi.."
Chi càng nói về Phong, mắt càng thêm vạn phần ôn nhu chôn giấu nơi đáy mắt long lanh điềm đạm. Trợ lý Tư theo họa sĩ Lý cũng hơn một năm, không lẽ lại không hiểu con người cô gái này sao. Thấy lão bản yêu chiều người của cô ấy như vậy, chẳng lẽ còn không nhận ra sai trái. Liền gật đầu.
"Được được Uyển Chi, cứ giao cho tôi."
"Tốt quá, cảm ơn Tư Tư nhé ~"_Uyển Chi gật nhẹ, xoay người đi còn bồi thêm_"Nếu tôi chưa về mà chị ấy đã dậy, phiền chị"
"Đã rõ."_Tư Tư phía sau gật gật đầu nhìn theo bóng lưng họa sĩ Lý đang khuất dần sau các dãy hành lang nối tiếp. Bỏ tài liệu lại một bên, loi nhoi tò mò lên phòng giám đốc.
"Tư Tư, vụ gì vậy?"
"Giám đốc mình đi đâu vậy?."
Một hai người gần đó thấy chị Tư cười cười sau khi giám đốc bỏ đi khỏi cửa, liền nghi ngại xáp xáp lại hỏi chuyện, Tư Tư chỉ lấy tay ra dấu im lặng với họ rồi vặn khóa mở cửa phòng.
.
.
"..."
Còn Chi, gần mười giờ, nắng không quá gắt, cô đã đi được vài bước để ra quán cafe như dự liệu. Nhìn đồng hồ, mới chín giờ năm mươi lăm. Tức sẽ đến sớm năm phút. Chi là vậy, thà đợi người chứ ít khi để người đợi, cũng là một cách tạo uy tính đấy.
.
Qủa nhiên, chưa có ai tới. Chi nhàn nhã ngồi xuống ghế rồi gọi một tách trà nóng từ phục vụ. Nãy giờ ra đây cũng mười phút, không biết Phong cưng ở văn phòng ngủ đã dậy chưa hay còn ngủ nhỉ?
Khi người phục vụ vừa bưng tới ly trà, cũng là lúc Chi nhìn ra một bóng người mặc vest đen bước vào cửa quán, nhìn sơ qua đều lầm tưởng con trai, nhưng Chi đã xem qua hồ sơ.
Cảm thán người này ngoài đời chụp hình so với hồ sơ có chút đẹp hơn. Lại còn tóc ngắn, khá giống Phong, dù Phong có để ít tóc đen dài đến vai. Vì Chi đã dặn trước cho phục vụ. Nên không đầy một phút sau, cô gái đó đã an tọa trước mặt Chi.
"Thanh Trúc của TTA?"_Chi bình thản uống trà, khí tràng lạnh giá cô phóng ra có chút ảnh hưởng đến người kia. Nhưng có vẻ cô ấy không đến nỗi quá nhát như Phong. Trúc chỉ gật đầu chào.
"Lần đầu gặp, xin chiếu cố cho, Lý họa sĩ."
"Ừm.."_Chi nhìn nhận người này một chút, da trắng mắt sáng, cũng khá là trưởng thành so với tuổi. Mới hai mươi hai mà đã quản lý cả một tập đoàn, không vừa chút nào. Hay chẳng qua cũng chỉ là ba mẹ để cho, y như bản thân mình nếu đồng ý cũng sẽ có, thôi?
"Vậy, chúng ta nói thẳng vào vấn đề luôn ha..."_Trúc cắt đứt mạch suy nghĩ của Chi, đưa ra một xấp các giấy tờ tài liệu.
"Gì đây?"
"Chúng tôi, muốn hợp tác với xưởng xuất bản của cô."
Lời đề nghị có phần làm Chi ngạc nhiên, một trong bộ tứ tập đoàn lớn nhất, lại đi hợp tác với xưởng sách vừa ra đời vài năm trở lại của cô sao?
Trúc treo trên mặt nụ cười tươi, không để ý cái sự bất ngờ lồ lộ một chút trên khuôn mặt kia, cô lấy tay vuốt vuốt vài lọn tóc bay ngược gió, làm lấp lánh lên ở ngón áp út tay trái một chiếc nhẫn bạc.
Cô ta.. đã kết hôn?
Chi thực cảm thán mình đã "già" rồi, khi ngồi với cô gái còn đầy sức trẻ như Trúc, dù biết cảm giác tự ti đó chỉ ít thôi, nhưng khi đang làm việc như thế này mà lại thực nhớ Phong Phong. Cái con người lúc nào cũng thoải mái suy nghĩ như một đứa trẻ vậy..
.
"Khụ.. khụ.."_người ta bị nhắc thì hắt xì, cô này bị nhắc thì ho, tại đang ngủ nên tiếng phát ra cũng không đến nỗi lớn. Tư Tư đang ngồi đọc sách và "canh" đứa trẻ lớn này, nhìn cũng đẹp trai, nhưng cái vẻ ngủ vậy lại trẻ con quá. Những việc giám đốc nhờ mình đều hoàn tất, giờ chỉ chờ thỏ con dậy rồi dụ dỗ thôi a ~
.
Trong khi đó, ở quán cafe, Trúc trình bày hết những lợi nhuận, nguyên nhân và sự cần giúp đỡ cũng như hợp tác với Chi.
Cũng khá là thuyết phục, Chi không nghe hết được, nên lén mở máy thu âm lại, đôi khi được vào khoản nào hoặc thấy thiếu xót liền nói để người kia bổ sung vào các điều khoản hợp đồng. Khí nóng Trúc tỏa ra cùng khí lạnh của Chi khiến cuộc nói chuyện có phần cân bằng. Như một con ngạ lang (sói đói) đang đàm phán với một con mèo hoang về việc hòa nhập lãnh thổ vậy.
"Cô lấy gì chắc chắn rằng sẽ giúp đỡ chúng tôi?"
"Kinh phí, nhân lực, chúng tôi không thiếu, thậm chí có thể giúp đỡ cô tận tình, cái chúng tôi cần là tài năng của cô và việc phát triển hơn về các chi nhánh công ty cô. Nếu chúng ta hợp tác, tôi có tiếng, cô có lời cao."_Trúc đánh lông mày nháy lên_"Không phải đó là cái cô cần?"
"..."_Chi hơi ậm ừ._"Tại sao lại là công ty tôi, không phải các xưởng khác?"
Trúc cười khẩy_"Lẽ dĩ nhiên là tôi đang lợi dụng cô rồi, đúng là không qua mặt được cô mà."
Chi hơi híp mắt nhằm moi thm điểm bất thường từ Trúc. Lợi dụng? Đó là cách các công ty kết hợp với nhau, thôi, lý do TTA muốn nâng đỡ công ty cô? Vì nếu nâng đỡ chi nhánh công ty nhỏ này, đến khi nó lớn lên không phải sẽ rất được việc sao? Tính toán một chút, thì họ sẽ phải dựa dẫm công ty mình không ít. Nhưng đó cũng là cách TTA làm việc a.
"..."
Cao ngạo không khác gì Phong Phong, Chi chợt cảm thán rất nhớ khuôn mặt bánh bao phính phính đó, làm trẻ con thật vui. Agh ~
.
Tư trợ lý quan sát cô nhóc này, không biết thế nào mà người này lại có thể cảm hóa được băng tảng như giám đốc? Mà người này rất giống, y như tranh vẽ bước ra của Bạch Hải Phong vậy, không biết từ đâu kiếm được? Hay là chiến lược quảng bá mới đây?.
Tư Tư càng nghĩ càng cúi gần người sát Phong để nhìn cho rõ. . .
"A... ách xì..iiiiiiiiii.!!!!!"
"Ối trời ơi ~ "_nước miếng nước mũi văng hết mặt Tư Tư, chị ta phải lùi ra sau hét lên một tiếng.
"... Hơ?"
Phong đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh, rồi mắt nhắm mắt mở dụi dụi mình trong chăn, cơ hồ tỉnh dậy. Ngạc nhiên hơi sợ hãi thấy người trước mặt cúi quá sát mình, nhưng không phải Uyển Chi.
"Trợ lý Tư?"
Hơi nhìn kĩ nhận ra, mới thấy Tư Tư đang dùng khăn lau mặt, trên mặt đầy các vết đờm nhớt (eo).
Phong nghĩ qua nghĩ lại cũng hơi hiểu vấn đề, run run huơ huơ tay trước mặt Tư Tư.
"T-Tôi xin lỗi, Trợ lý Tư.. ơ.. nhưng mà sao cô lại ở đây vậy?"_Phong nhìn nhìn rồi ngó ngang_"Uyển Chi đâu?"
"phì..."_Tư Tư hơi dỗi một chút, kiên nhẫn lau hết vết dơ trên mặt, không lo vì làm bẩn người khác, toàn là Uyển Chi.
Hơi hờn nhìn tên này, chợt cảm nhận được, có khi nào tên này như vầy mà lại cưa đổ nổi Uyển Chi? Tin được không trời? Nhưng nhìn cái vẻ nhìn ngơ ngác nai vàng kia của Phong, Tư Tư cũng không ngại hiềm khích quá lâu.
Liền nghĩ ra một kế, câu khóe môi cười khẩy khiến người trước mặt hơi giật mình.
"Giám đốc vừa ra ngoài, dặn tôi ở lại để ý đến Phong học việc của cô ấy..."
"Tôi không phải con nít"_Vừa nghe giới thiệu vậy Phong liền le lưỡi thở ra, trong khi người kia vẫn nói tiếp.
"Thế nên sao chúng ta không ra ngoài làm quen mọi người một chút nhỉ? Cô cũng đói bụng rồi phải không? Tôi định đợi cô dậy liền rủ ra ngoài kia cùng mọi người ăn, có muốn đi chung không?"
Đây hẳn cũng là ý của giám đốc, cho cô ấy gần gũi hơn với mọi người, như vậy khi Chi bận rộn, cũng không hẳn sẽ buồn chán gật gù ngủ trông rất khó coi, lạ càng thấy thương tâm hơn.
"Cái này.."_nghe đến ăn dĩ nhiên là thích rồi, nhưng mà, phải đi xa khỏi chỗ này a? Uyển Chi dặn nếu không có việc không được đi lung tung.
"Sao vậy? Chỉ là loanh quanh trong xưởng thôi, không đem bé đi bán đâu à ~"_Tư Tư nhịn cười nhìn nhóc này, lấy khí thế trêu trêu ghẹo ghẹo đùa giỡn dõ dành. Phong nghĩ cũng đúng, liền đứng dậy, dù gì ngủ nhiều cũng không tốt nha ~
"Ân, vậy tôi đi với."
"Okie ~"_cá cắn câu, Tư Tư lôi cô nhóc cao gầy hơn mình đến mang tai này ra khỏi phòng, thuận tiện kéo ra giữa đông người.
"Yo ~"
Tuy trẻ con thì trẻ con thật, nhưng ra đến nhiều người, Phong lại khá hiên ngang, soái soái trước ánh mắt ngạc nhiên cười cười chào mọi người. Ai cũng nhìn người này, không đến nỗi tệ, không hổ danh là bảo bối của giám đốc, nhưng lại rất có dáng dấp vệ sĩ.
Được cái Phong Phong rất cởi mở, khác với giám đốc lạnh lùng, nên cô làm quen rất nhanh với mọi người. So với họa sĩ Lý lạnh lùng đều có phần khác nhau.
Cái duy nhất Phong không chịu được,là mùi nước hoa của nơi này, hơi nồng.
.
"Hợp đồng dài hạn, thế nào, Lý