Dưới ánh đèn mông lung, Trần Sóc vuốt ve miệng mình, nhớ lại hương vị ngọt ngào vừa nãy, không phát hiện mình đang ngây ngô cười.
Điện thoại đột nhiên vang, Trần Sóc bừng tỉnh, nhất thời trên mặt đỏ như nhuộm, nóng như bị mặt trời thiêu đốt. Thế này là thế nào? Không đâu lại bị một tên ranh hôn quấy rồi, vậy mà còn hồ đồ say mê. Điên rồi, thật sự là điên rồi!
Trần Sóc chật vật đứng dậy tiếp điện thoại: “Uy, ai? Thiên Vũ!” Trần Sóc trợn mắt ngạc nhiên.
“Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, cám ơn bạn hiền đã chiếu cố. Đợi khi tôi về tôi sẽ đãi cậu một chầu. Hiện tại cậu đừng có mà làm khó làm dễ tôi, tôi sống rất tốt. Cứ như vậy đi, lần tới gặp!” Nói nhanh vài câu, căn bản không nghe thấy Trần Sóc truy vấn, Tiếu Thiên Vũ mau mắn cúp máy.
Không như vậy không được a, chuyện hết sức là siêu nhiên, phi thực tế này làm sao có thể giải thích rõ ràng để Trần Sóc hiểu. Nhẹ nhàng thở ra, Tiếu Thiên Vũ xoay người lại: “Chỉ mong Trần Sóc có thể không làm phiền cậu nữa. Tôi thì chỉ lo lắng về người mà cậu ta dẫn đến cùng.....”
Tiếu Thiên Vũ im bặt, kinh hoảng trợn mắt nhìn Bùi Minh bên cạnh. Không xong rồi! Bùi Minh nghi hoặc nhìn hắn, trong giây lát tỉnh ngộ: Tiếu Thiên Vũ gọi bằng điện thoại nhà cậu!
Ngơ ngác nhìn vào điện thoại di động trong tay, miệng Trần Sóc khép mở nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Khai Dương...... Khai Dương......”
Khai Dương vỗ mớ bụi bám trên người, đứng dậy, buồn bực nện vào đầu. Tốt nhất là đừng nên đến gần người kia nữa, không khéo bản thân cũng rơi vào vòng luẩn quẩn chẳng có lối ra, vạn nhất nếu không cẩn thận lại làm chuyện hàm hồ, y cũng không muốn mình cũng trải qua cái chuyện phun máu mũi tùm lum kia mà bị mất tiên khí. Nhưng có vẻ như lòng không thật mong là sẽ không có quan hệ gì, sự tình càng ngày càng phiền toái.
Khai Dương nghĩ mình có nên bịt mặt lại rồi chạy xông vào nhà đó, bất chấp tất cả tóm cổ con thú bốn chân kia đi, sau đó đến một nơi heo hút nhanh chóng giải quyết gọn lẹ. Nếu không sợ ở nhân gian vận dụng pháp lực sẽ bị sư tổ phát hiện hành tung từ đấy bại lộ việc y đánh mất phù li hoán hình thủy thì mọi chuyện đâu có chật vật thế này!
“Khai Dương! Khai Dương!” Đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ dọa Khai Dương nhảy dựng, xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trần Sóc tựa như một cơn gió lao thẳng đến, thất kinh hô to. Lúc nãy không có lưu lại số điện thoại của Khai Dương, ngay cả nhà y ở đâu cũng không biết, này nếu tìm không thấy y ~~
“Khai Dương!” Trần Sóc kinh hỉ vọt tới, ôm lấy Khai Dương.
Khai Dương giật mình ôm lại Trần Sóc: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Trần Sóc nói năng lộn xộn giải bày: “Tôi tin! Tôi tin cậu! Thiên Vũ gọi điện đến, nói tôi không cần tìm cậu ấy. Chính là dãy số này, là số điện thoại nhà Bùi Minh. Cậu ấy đang ở chỗ đó!”
Khai Dương chớp chớp mắt, không hiểu lắm lời Trần Sóc nói. Bất quá có thể biết được chút manh mối, anh tin tưởng Tiếu Thiên Vũ đang ở nhà Bùi Minh.
“Anh đừng hoảng, tôi biết nên làm thế nào.” An ủi Trần Sóc đang kích động, Khai Dương cau mày, rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt?
Tiếu Thiên Vũ nhìn Bùi Minh đầy dò chừng, bây giờ còn có thể làm gì được đây? Tiếu Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Quên đi, chuyện tới nước này rồi thì đừng giấu cậu ta nữa. Như thế này, khẳng định cậu ta sẽ lại đến, chờ cậu ta đến đây liền đem chuyện này nói ra rõ ràng. Ai ~~ gây sức ép nhiều ngày… thế này, cũng không biết khi nào thì mới đến cuối cùng!”
Bùi Minh an ủi vỗ lưng hắn: “Đừng lo quá, Trần Sóc cũng không phải người ngoài. Tôi hiện tại lo lắng về người mà anh ta mang theo cùng.”
Tiếu Thiên Vũ vô lực tựa vào sô pha “Đừng nhắc đến hắn nữa, vừa nhìn thấy hắn cả người tôi liền như nhũn ra, xương cốt đều rã rời.”
Bùi Minh lạnh lùng liếc hắn: “Phải không, người nọ muốn ôm cậu, cậu còn trốn tránh cái gì a? Giả vờ thanh cao mà không thèm ngó lại cái mặt mình xem có hợp không!”
Tiếu Thiên Vũ mặt tái hẳn “Bùi Bùi, khi nào thì cậu có tâm tư nghĩ vậy? Người kia căn bản không phải người thường!”
“Tôi biết! Mắt hắn sáng lấp lánh như sao trời, không mở miệng cũng vẫn có thể nghe thấy hắn ta nói cái gì.” Bùi Minh không tự chủ được rùng mình, vẻ mặt thiếu niên kia thật sự làm cho người ta khó chịu, giống như cậu cướp đồ của cậu ta mà còn mặt dày không chịu trả.
“Cậu nói thử xem việc tôi bị biến tới biến lui như vậy có liên quan gì đến hắn không?” Như chợt hiểu được cái gì, Tiếu Thiên Vũ đè thấp âm thanh.
“Khó nói, cũng có thể lắm!” Bùi Minh kinh nghi.
“Phù thủy?”
“Người ngoài hành tinh?”
“Hắn bắt tôi trở về có phải hay không muốn làm thí nghiệm gì nữa?”
“Trần Sóc đã bị hắn khống chế?”
Hai đôi mắt kinh hoảng nhìn nhau không chớp nháy, hai người đó chắc lại sẽ đến đây! Làm sao bây giờ? Trốn đi!
Hai người, một suy nghĩ, đồng lòng chạy đi thu dọn hành lý. Bùi Minh lục tung nhà cửa gom hết mấy vật dụng cần thiết, Tiếu Thiên Vũ móng vuốt không tốt đành dùng miệng tha từng cái áo cái quần vào vali. Hai người luống cuống tay chân kéo hành lý ra cửa, ngoài cửa Phương Phương đang trố mắt nhìn lạ lẫm.
Phương Phương đang muốn ấn chuông cửa, liếc mắt một cái đã thấy Bùi Minh đang kinh ngạc đứng trước lối vào. Nguy rồi! Bùi Minh lòng thầm than khổ, sao lại xúi quẩy mà đụng phải vị Đại tiểu thư này. Tiếu Thiên Vũ trợn trắng mắt liếc Bùi Minh, nếu không vì hiện tại cần vội vàng chạy đến trối chết, nói gì cũng phải buộc Bùi Bùi rành mạch phân chia ranh giới với con nhỏ đáng ghét này! Nhưng bây giờ, trốn chạy vẫn quan trọng hơn!
Lặng lẽ chuồn đi, Tiếu Thiên Vũ quay đầu nhìn Bùi Minh, chui qua bụi hoa rậm rạp, chạy thẳng vào con đường nhỏ.
Bùi Minh thấy Tiếu Thiên Vũ đã biến mất trong bóng tối, lại xấu hổ nhìn Phương Phương cười. Lần trước tuy rằng là tình thế bắt buộc, nhưng rốt cuộc cũng là chính cậu hôn người ta, còn nói thích. Hiện tại phải giải quyết thế nào a, chẳng lẽ bảo mình không còn nhớ hôm ấy đã xảy ra chuyện gì ư? Thấy Phương Phương cười ngày một chói chang tiến về phía mình, Bùi Minh tuôn mồ hôi ướt cả lưng.
“Phương Phương, ách ~~ thực xin lỗi...... Kỳ thật tôi......” Bùi Minh sốt ruột càng không tìm được lời thích hợp, trong lòng thì ra sức mắng tên đầu sỏ khiến mình làm vậy!
“Cái gì thực xin lỗi a? Anh hãy nói thật cho em biết. Chuyện ngày đó có thật lòng là anh muốn vậy không?” Phương Phương trào nước mắt.
Bùi Minh lập tức luống cuống, cậu làm thế chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, nhưng sao có thể nói rõ với con gái nhà người ta! Giải thích thế thì ai tin a? Bùi Minh vắt hết óc ra cũng không biết phải nói gì, lại sợ Trần Sóc bọn họ tùy thời sẽ tới.
“Phương Phương, hiện tại tôi có việc gấp cần phải đi vài ngày, cô chờ tôi trở lại, trở về nhất định giải thích rõ ràng với cô.” Không chờ cô gái phản ứng, Bùi Minh chạy nhanh cái vèo mặc kệ tiếng gọi thống thiết phía sau, cậu chỉ càng gia tăng cước bộ. Đột nhiên, cánh tay bị người ta nắm lấy!
“Bùi Minh!” Trần Sóc thở mạnh, siết lấy tay cậu: “Thiên Vũ đâu! Cậu giấu cậu ấy ở đâu?”
Bùi Minh bị anh nắm phát đau, cười gượng giãy ra: “Sao anh quay lại? Tôi có chút việc phải đi trước.”
Giống như một trận gió, Khai Dương đã đứng trước mặt Bùi Minh “Con chó kia đâu? Tiếu Thiên Vũ đâu? Đem bảo bối của tôi ra đây!” Tinh quang trong đôi con ngươi chớp động, Bùi Minh run rẩy cả người.
Cậu chậm rãi lui về phía sau, mạnh miệng hỏi lại: “Ai là bảo bối của cậu? Đừng không biết xấu hổ! Cậu có quan hệ gì với Thiên Vũ và tìm hắn làm gì?”
Khai Dương vạn lần cũng không ngờ câu nói của mình lại bị người khác hiểu thành như vậy, tức suýt chút nữa đã ói ra máu
Trần Sóc cũng kinh ngạc không kém: “Khai Dương, cậu nói Thiên Vũ..... Cậu sớm đã quen biết cậu ấy?” Vô số liên tưởng lập tức xông thẳng lên não, Trần Sóc nhìn Khai Dương đầy trông chờ.
Cơn giận không sao kiềm chế được, trán Khai Dương nổi đầy gân xanh, quát lớn “Đủ rồi! Im hết cho tôi!” Y đường đường là thất tinh Khai Dương, sao lại phải chịu đựng mấy chuyện dở hơi thế này a!
“Oanh!” Một trận khói nhẹ nổ bung. Tinh quân sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng. Bị sức nổ làm cho quần áo rách bươm, Bùi Minh đáng thương bị dọa té ngã.
Đồng thời, người cũng hoảng sợ không kém là Trần Sóc đang đứng phía sau. Khai Dương ngẩn người, do giận quá mà quên khống chế chính mình, biến người ta thành như thế đúng là có chút quá phận. Nhìn Bùi Minh, y xấu hổ nói “Đây là ngoài ý muốn...... Sẽ không có lần sau.”
“Không ~~ có ~~ gì ~~” Thanh âm run rẩy kèm theo tiếng khóc nức nở của Bùi Minh vang lên. Trần Sóc hoảng hồn, giúp đỡ cậu dậy “Bùi Minh, cậu không sao chứ?”
“Ô ~~ giỏi lắm ~~~ cậu là đồ bất nhân! Tên ranh như cậu mà lại dám ôm bom bên người, tôi sẽ không để yên cho cậu! Có ngon thì đừng chạy!” Trần Sóc liều mạng ôm lấy Bùi Minh, Khai Dương lại như là cảm giác được gì, xoay người chạy đi như một tia chớp, biến mất ở phía trước.
Trong rừng cây rậm rạp, lớp tinh quang bao phủ lên thân ảnh cao lớn, sắc ngọc hào quang chiếu sáng trên trâm cài tóc của thiếu niên, giữa mi tâm là vết chu sa tròn. Dung nhan thanh lệ bất phàm, đây đúng là tiên nhân ở cõi trời.
Quang ảnh bao phủ trên mặt đất, Tiếu Thiên Vũ-người nằm im. Một cỗ lưu quang kỳ lạ theo đầu ngón tay hắn tràn ra, dòng thanh dịch chảy trên đất như một thứ động vật vô hình thái bò lan trên đất, kiếm tìm thứ gì đó sau lại hội tụ thành một khối, bay lên không.
Khai Dương chạy đến nơi, nhíu mày nhìn, trong lòng thở dài. Lấy ngọc bình trong ngực áo ra, giơ cao trong không trung, khối thanh dịch như bị ngọc bình dẫn dụ, ngoan ngoãn chui tọt vào trong.
“Thiên Xu......” Khai Dương bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Thiếu niên mỹ lệ lấp lánh hào quang miễn cưỡng đáp “Khai Dương, ngươi vốn làm sai, lại khăng khăng một mực sai càng thêm sai! Ngươi cho là ngươi không trở về Thái Hư Cung thì có thể tiếp tục lừa dối sao?”
Khai Dương cau mày: “Sư tổ đã biết?”
“Ngươi nghĩ mình có thể giấu được ai? Tham luyến hồng trần đánh rơi phù li, cư nhiên còn tác động tình ý, vướng vào tà niệm, còn không mau theo ta trở về hướng sư tổ lĩnh tội!” Thiên Xu chính trực thuyết tội.
Khai Dương cúi đầu, trầm mặc một lát: “Thiên Xu, ngươi hãy về trước bẩm báo sư tổ, Khai Dương biết sai rồi. Bất quá ta phải xử lý ổn thỏa chuyện ở đây, dù sao hết thảy đều do ta gây nên.”
Thiên Xu gật gật đầu: “Xong việc lập tức quay về Thái Hư Cung, sư tổ đang đợi ngươi!” Xoay người đi, Thiên Xu lại quay đầu nhìn Khai Dương, có điểm thương hại thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều sẽ cầu xin giúp ngươi, chính ngươi tốt xấu gì cũng nên tự kiểm điểm mình!” Khai Dương nghe vào mặt liền đỏ bừng.
“Thiên Vũ!” Bùi Minh chạy đến, liếc mắt liền nhìn thấy Tiếu Thiên Vũ đang nằm trong bụi cây. Trong lúc hoảng sợ, Bùi Minh ôm gương mặt lạnh lẽo của Tiếu Thiên Vũ, ý niệm duy nhất trong đầu cậu chính là: Thiên Vũ đã bị tên khốn kiếp nào giết chết.
Gắt gao ôm lấy Tiếu Thiên Vũ, Bùi Minh đau đớn gào khóc. Trần Sóc ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, không thể tin được mà nhìn Khai Dương đang im lặng bên cạnh. Tâm tưởng hỗn độn không nghĩ được gì.
Tay Tiếu Thiên Vũ run nhẹ, ôm lấy thắt lưng Bùi Minh. Sau đó ngưỡng đầu khỏi lòng Bùi Minh, thở mạnh: “Bùi Bùi a, cho tôi thở hai hơi đi, xong rồi cậu lại khóc tiếp.”
Bùi Minh mặt đầy lệ ôm siết Tiếu Thiên Vũ.
May mắn trong vali có quần áo, Tiếu Thiên Vũ rất nhanh đã mặc đồ vào, ôm chặt Bùi Minh, dùng mọi cách xoa dịu, lau nước mắt trên gương mặt cháy đen của cậu.
“Khụ......” Khai Dương xấu hổ ho một tiếng, mất tự nhiên xoa gáy. Mặc kệ là phàm nhân hay là tinh quân, bị hai đôi mắt chất chồng bi ai cùng oán niệm nhìn như thế rất là khó chịu a.
“Cái kia...... Thực thật có lỗi vì đã khiến mọi người bị liên lụy. Hiện tại cũng chỉ có thể rành mạch giải thích. Ta vốn là tinh quân trong bắc đẩu thất tinh, gọi là Khai Dương tinh quân, nhận lệnh của sư tổ Thái hư chân nhân đến Dao trì, mang Phù li hoán hình thủy của Đông Sơn địa tiên hồi cung. Vốn tiên phàm khác biệt, ta chưa bao giờ được thăm thú nên nhất thời tò mò, nửa đường lẻn đi ngao du.”
Khai Dương thật thấy chuyện cũng rất bình thường. Lén xuống thế gian là chuyện phạm vào giới luật của trời, nhưng chỉ cần có cơ hội ai lại không muốn một lần nhìn thấy hồng trần náo nhiệt chứ? Thần tiên cũng buồn a! Lần trước hạ phàm cũng là chuyện hai năm trước, lần này thật vất vả mới trốn được, vì thế nhất thời bị ma quỷ ám ảnh liền lưu lại hơi lâu. Nghĩ nhìn một lát thôi sẽ trở về mà không bị ai phát hiện, nhưng lại bị cảnh đẹp của thế gian kỳ quái làm mê mắt. Đang lúc si mê ngắm thắng cảnh danh lam, lại không biết thế nào đã đánh rơi phù li thủy, lúc này mới nhận ra đại họa.
“Ta nơi nơi tìm, chỉ tìm được ngọc bình. Sau lại dựa vào bản tính của phù li tiên thảo mới tìm được phù li thủy, nguyên lai phù li thủy bị người kia hít vào người. Phù li thủy vốn là thứ trọng yếu do cửu chuyển kim đan luyện thành, linh tính cực mạnh lại rất phản phúc. Thứ dịch bị Tiếu Thiên Vũ hấp thụ vào người chẳng may đã lưu lại dấu vết của loài chó nên hắn mới bị biến hình như thế và gây ra vô số chuyện rắc rối. Biện pháp duy nhất chính là phải tìm được hắn, thu lại phù li thủy.” Khai Dương nói xong, cũng không quản những ánh mắt đang trân tráo nhìn mình.
Tiếu Thiên Vũ miễn cưỡng đáp: “Nếu đây là thật sự, sao tiên nhân đây không nói rõ với tôi, tránh được một hồi náo loạn đến thế!”
Khai Dương thở dài: “Đó là thiên cơ, căn bản không phải chuyện các ngươi nên biết đến. Ta chỉ muốn nhanh thu hồi phù li thủy, lại không nghĩ rằng sự tình càng ngày càng rối ren.”
“Cho nên cậu mới giả vờ giả làm cảnh sát đến tiếp cận tôi, gạt tôi tin cậu, đưa cậu đến gặp họ. Tôi thực ngốc mới bị cậu điều khiển.” Trần Sóc miệng nói khổ nhưng bỗng nhiên lại muốn cười.
“Vốn không cần phải phiền toái như vậy, hơn nữa ta cũng đã sớm tìm được. Nếu không thấy bọn họ đang...... Ta đã sớm làm xong.” Nhớ tới ngày đó, Khai Dương đỏ mặt ho khan vài tiếng: “Cho nên mới tìm đến ngươi, hy vọng có thể mượn sức của ngươi trợ giúp tìm về bảo bối. Không phải có ý định lừa gạt ngươi.”
Thấy vẻ mặt mất mát của người kia lại chợt thấy khổ sở. Khai Dương thở sâu, thôi đi! Nhân gian không phải nơi ở lâu, tiên phàm vĩnh cách, không ai có thể ngoại lệ. Phù li thủy đã bình an hồi thiên cung, sự tình tuy có chút rối loạn nhưng cũng không nghiêm trọng.
Một đoàn hào quang vây lấy Khai Dương, trong suốt như nước. Giữa làn hào quang Khai Dương thần thái sáng láng, tóc dài tung bay, xiêm y ngân bạch thướt tha. Không còn nhìn thấy vẻ khờ khạo của cậu cảnh viên kia nữa, chỉ còn sót lại sự diễm lệ cùng thanh cao mà phàm nhân không có. Đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời nhìn lướt qua ba người, mỉm cười “Các vị, tại hồng trần gặp gở là vì hữu duyên, Khai Dương mãi ghi nhớ trong lòng. Nay thời gian đã đến, Khai Dương phải về cung phục mệnh. Các vị bảo trọng.”
Hào quang rung vãi khắp nơi, lại quây quần thành khối bao lấy cả người thiếu niên xinh đẹp. Đột nhiên ý thức được sẽ không bao giờ được nhìn thấy người này, thứ cảm giác mất mát, trống trải giăng mắc trong lòng Trần Sóc, anh không tự giác lui về sau vài bước, ngửa đầu ngơ ngác nhìn.
Trong trời đêm, tinh quang lấp lánh phủ lấp Khai Dương, y cúi mắt nhìn, trong một khắc đôi con ngươi tinh động hiện lên một tia nuối tiếc nhưng nó chỉ lướt qua rất nhanh, sau y đã khôi phục lại vẻ đạm mạc mà một tiên nhân cần có, quay lưng đi, hướng về cõi xa xôi ngoài sức tưởng tượng cũng như ngoài tầm với của con người. Ánh háo quang chói lòa nhạt dần, và biến mất. Trên trời, thất tinh bắc đẩu, sáng lung linh. Thôi không nhìn nữa, Tiếu Thiên Vũ bỗng nhiên thấy có điểm hư không. Mấy ngày nay đã quen với chuyện phi nhiên này, nay lại khôi phục lại bình thường, mọi thứ như chưa từng phát sinh. Ngược lại cảm thấy có chút trống vắng.
Quay đầu lại, Trần Sóc cũng đã cúi đầu nhìn mặt đất, có lẽ cũng đang thấy giống hắn.
“Xong hết rồi sao?” Bùi Minh có điểm không cam lòng ngước đầu nhìn không trung.
“Cậu còn ngại bị làm phiền không đủ sao? Không xong thì còn có thể thế nào nữa?” Kéo Bùi Minh vào lòng, ôm chặt, xoay người quay về. Từ nay về sau không bao giờ lo lắng bị biến tới biến lui nữa, hết thảy đều đã xong.
Tiếu Thiên Vũ cúi đầu hôn vành tai Bùi Minh, nhỏ giọng dụ dỗ: “Bùi Bùi, tôi sẽ trả phòng mình lại, dọn đến ở chung với cậu. Cậu cứ yên tâm, sau này tôi sẽ không làm gì khiến cậu phải buồn rầu hay khổ sở.”
Bùi Minh ngượng ngùng cười: “Vậy thì tiền thuê nhà là cậu trả, cả tiền gas, điện nước, tất tần tật mọi thứ cậu cũng bao trọn gói luôn đi!”
Tiếu Thiên Vũ mặt ảo não: “Bùi Bùi, cậu ỷ lại tôi như vậy tôi rất vui nhưng mình chia : được không?”
“:!”
“:?”
“:. Một cắc cũng không được thiếu!”
~~
Tại nhà bếp, Tiếu Thiên Vũ hùng hổ trổ tài.
Hôm nay là sinh nhật Bùi Minh, Tiếu Thiên Vũ đang ra sức làm vài món ngon cho cậu.
Lãng mạn là gì? Lãng mạn chính là làm cơm cho người phù hợp vào thời điểm thích hợp. “Tôi nấu cơm cho cậu, tôi rửa chén cho cậu~~” Tiếu Thiên Vũ vừa xào nấu vừa huýt sáo.
Bùi Minh cũng năng nổ mà trải khăn bàn, thắp nến, tuy rằng sinh nhật mỗi năm mỗi có nhưng năm nay có chút đổi mới. Nghe thấy mớ âm thanh tạp nham từ nhà bếp vọng ra, khóe môi Bùi Minh cũng mấp máy, cười không thành tiếng.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết vọt ra từ nhà bếp khiến Bùi Minh run tay làm ngã cả nến xuống bàn. “Thiên Vũ!” Chạy ào vào nhà bếp như một cơn gió, Bùi Minh thống khổ nhìn con chó nhỏ đang rúc trong đống quần áo. Bình tĩnh đi tới, vươn tay ôm lấy chó cưng, nước mắt Bùi Minh khẽ rơi: “Thiên Vũ, đừng sợ. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ cậu biến thành cái gì, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu, tôi yêu cậu.”
Cúi đầu hôn chóp mũi ướt nước của chó cưng khiến nó kêu ô ô, vươn đầu lưỡi liếm nước mắt của cậu.
Một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau, lời nói nóng bỏng phả vào tai: “Nói thì phải giữ lời, cậu đừng khi dễ con chó này không biết nói mà chạy làng nhá”
Sớm chuẩn bị tinh thần Bùi Minh lại nổi điên, Tiếu Thiên Vũ siết chặt vòng tay, thả trôi những lời tận đáy lòng vào không trung.
Bùi Bùi, sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em.
Mọi chuyện lại trở về như lúc đầu, những phồn hoa náo nhiệt của cuộc sống hằng ngày tạm lắng đi. Nhưng trong công ty quảng cáo, Trần Sóc bỏ điện thoại xuống, không khách khí mà quay sang hét vào mặt Tiếu Thiên Vũ “Đừng có dở chứng nữa! Chúng ta là người làm ăn, nếu không mời khách ăn cơm, không uống rượu nói chuyện phiếm thì sao moi được tiền? Nhanh đi với tôi!”
Sắc mặt Tiếu Thiên Vũ nhăn như trái khổ qua, thuyết trình “Hãy nghe tôi nói, cậu đừng lôi kéo tôi vào con đường tội lỗi nữa, khó khăn lắm tôi mới có đượcc hai ngày tốt đẹp vừa rồi.”
Trần Sóc vỗ vai hắn: “Người anh em, kiên cường một chút. Đường đường là một thân nam nhi, sao vừa nhắc đến chuyện lập nghiệp thì lại như chuột thấy mèo vậy?”
“Cái gì ~~ tôi mà là chuột? Đừng có nhảm, tôi phải gọi là mãnh hổ mới đúng!”
“Phải, phải, cậu là mãnh hổ, Bùi Minh nhà cậu là Võ Tòng!” Trần Sóc bĩu môi, lấy bản kế hoạch đập vào vai Tiếu Thiên Vũ: “Đây chính là miếng mồi giá một trăm ngàn tệ, liên quan trực tiếp đến tương lai ăn mặn hay ăn chay của chúng ta! Đừng trách tôi không báo trước, nếu dự án này mà không thành công thì tôi sẽ hai tay dâng cậu cho Võ Tòng!”
“Này, này! Đây chả khác gì là đang áp bức người khác hết! Trần Sóc!” Tiếu Thiên Vũ vừa la lối vừa chạy theo Trần Sóc.
Có lẽ vì uống rượu hơi nhiều, hoặc trong lòng có tâm sự, mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại Trần Sóc đều không ngủ lại được nữa.
Tiếu Thiên Vũ chết tiệt kia dám giả vờ bệnh tật trên bàn nhậu, hại anh phải thay hắn uống không biết bao nhiêu ly, hiện tại bụng vẫn thấy khó chịu. Bất quá, sự khó chịu này cũng không hẳn vì rượu, mà còn là vì giấc mơ vừa rồi.
Trong mơ, có đôi khi là thiếu niên xinh đẹp ấy, lúc lại là cõi bồng lai tại ngoại, nhiều khi cũng là bầu trời tiên ảo hoa mỹ. Bất luận là gì, anh đều thấy như mình bị đùa cợt. Ai ~~ Trần Sóc thở dài, bước chân xuống giường.
Đêm khuya thanh vắng, sao nhiều lấp lánh. Giữa biển trời mênh mông là dãy ngân hà với muôn ngàn vì tinh tú chớp nháy, tọa giữa khoảng không phương bắc là chòm thất tinh bắc đẩu sáng rọi, ngôi sao thứ sáu trong chòm sao, có tên là Khai Dương. Trần Sóc mở cửa sổ, để làn gió đêm tự do đi vào. Cuộc gặp gỡ ấy cách đây cũng đã hơn một năm, không rõ vì sao đêm khuya giật mình tỉnh lại giữa cô đơn lại chợt nghĩ đến người đó, nhớ đến nụ hôn ngoài ý muốn kia. Tình huống đó liệu có tính là tôi quấy rối cậu không, thiên thần của tôi? Trần Sóc khẽ hé môi cười, hết kiếp này có lẽ tôi sẽ không có thể gặp lại cậu, nói ra chỉ e người đời lại bảo người si tình nói chuyện nằm mơ. Khai Dương, hãy cho tôi được gọi như thế một lần nữa! Ai đã khiến tôi không thể quên em?
《 End 》