Khi Trình Tuyết Ý mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Đập vào mắt cô là bức tường màu be sạch sẽ, trong phòng đặt hai chiếc sô pha màu xám nhạt, tách trà xanh trên bàn cà phê vẫn còn đang bốc khói, nhìn cách bày trí xung quanh thì có vẻ đây là phòng tiếp khách.
Rõ ràng là cô đã chết rồi, tại sao bây giờ lại…?
“Cô tỉnh rồi?”
Trình Tuyết Ý nhìn về phía giọng nói vang lên thì phát hiện bên cạnh còn có một cô gái mái tóc ngắn nhìn có hơi đầy đặn.
Sắc mặt của cô gái này không được tốt cho lắm, khi thấy cô thức dậy thì đặt tạp chí trên tay xuống, giọng nói có hơi mỉa mai: “Chị thật sự rất khâm phục cô, lúc này rồi mà vẫn còn có thể ngủ được.
”
“Một chút nữa Từ tổng sẽ đến, cô nhớ kỹ phải xin lỗi chân thành một chút, cho dù là như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải được ngài ấy tha thứ, bằng không đến lúc đó ngài ấy chấm dứt hợp đồng thì cô có muốn khóc cũng không được!”
Chị ấy nói tới đây thì càng cảm thấy tức giận hơn, tức giận mắng: “Cô nói đi tại sao cô phải đi trêu chọc ngài ấy?”
Trình Tuyết Ý ngây người, rốt cuộc là sao? Tại sao cô nghe một chữ cũng không hiểu vậy?
Nhưng giây tiếp theo rất nhiều ký ức xa lạ hiện lên trong đầu cô.
Nhờ vào những ký ức đó cô phát hiện mình đã xuyên sách!
Quyển sách đó tên [Tổng tài cưng chiều tiểu bạch hoa] là một quyển truyện viết về giới giải trí.
Nữ chính Liên Khê là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp và yếu ớt, nam chính Từ Kỳ Ngôn là một tổng tài có trị giá trên trời, còn Trình Tuyết Ý lại trở thành nữ phụ cùng tên với cô.
Tiểu bạch hoa: Người có dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, hở một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình để lấy được sự đồng cảm của người khác.
Nữ phụ này là một diễn viên tuyến mười tám, trong sách miêu tả nhan sắc của cô ấy và nữ chính có vài phần tương tự, đều xinh đẹp và yếu ớt nhưng đáng tiếc là cô ấy quá ngu xuẩn và độc ác.
Một lòng si mê nam chính, vì theo đuổi nam chính mà không ít lần ngáng chân nữ chính.
Từ Kỳ Ngôn yêu nữ chính sâu sắc, làm sao có thể dung túng cho nữ phụ tung hoành như vậy được, vì vậy hắn chỉ cần động một ngón tay thì đã có thể khiến cho nữ phụ thân bại danh liệt.
Trong nhất thời Trình Tuyết Ý không biết là nên vui hay nên buồn.
Còn chưa nói, trước khi chết cô cũng chẳng may mắn gì, từ nhỏ đã không cha không mẹ, thân thế đã vô cùng bi thảm, cuộc sống cũng không hề suôn sẻ.
Cô ở kiếp trước chỉ là một diễn viên quần chúng, rõ ràng diện mạo vào kĩ năng diễn xuất của cô đều không tệ, nhưng đã bước vào nghề ba năm một lời thoại cũng chưa từng được nói, cô được biết đến là một người diễn vai xác chết và người qua đường chuyên nghiệp nhất.
Vào lúc cô cảm thấy chán nản nhất thì vô tình gặp được một thầy bói, ông ấy nói vào năm cô tuổi thì cuộc sống của cô sẽ có một sự thay đổi lớn.
Trình Tuyết Ý tin vào những lời nói đó, bắt đầu làm việc chăm chỉ trở lại, nhưng vào ngày sinh nhật tuổi thì cô đã bị xe tông chết ngay tại cổng phim trường Nam Viên.
Vốn nghĩ rằng ông thầy bói kia là kẻ lừa đảo, ai ngờ khi mở mắt thì đúng thật là thay đổi lớn thật.
Tuy có hơi khó tin nhưng tục ngữ chẳng phải có câu thà sống còn hơn phải chết không phải sao?
“Cô đã nghe rõ chưa?” Người đại diện Tô Ngu thấy bản thân nói hơn nửa ngày mà Trình Tuyết Ý vẫn không mở miệng đáp lại, ngay lập tức giọng nói cao lên tới một quãng tám.
Trình Tuyết Ý xoa thái dương nói: “Chị đợi em suy nghĩ một chút đã.”
Tô Ngu: “?”
Ký ức trong đầu có hơi lộn xộn, tốn hơn nửa ngày thì Trình Tuyết Ý mới hiểu được nội dung của vấn đề.
Hóa ra hôm qua khi nguyên chủ tham dự một bữa tiệc thì vô tình nhìn thấy nam chính đang đứng một mình, nên đã bước tới đưa thẻ phòng cho hắn!
Nhưng tổng tài đại nhân là một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, thì làm sao cảm thấy hứng thú với một phụ nữ tự dâng mình tới cửa được chứ? Hắn cầm lấy thẻ phòng kia nhẹ nhàng ném xuống đất, lạnh nhạt nói:
“Đợi chuẩn bị chấm dứt hợp đồng đi.”
Sau đó quay lưng rời đi ngay lập tức với bộ dạng lạnh lẽo đáng sợ.
Nguyên chủ là diễn viên của công ty nam chính, sau khi Tô Ngu nghe thấy diễn viên của mình quấy rối tổng tài thì sợ tới mức hồn bay phách lạc, vì vậy chị ấy tìm mọi cách để đưa Trình Tuyết Ý tới gặp mặt Từ Kỳ Ngôn xin lỗi, hy vọng có thể lật ngược tình thế.
May mắn tình hình hiện tại vẫn chưa quá tệ, lúc này nữ chính vẫn chưa xuất hiện nên nguyên chủ vẫn chưa có khả năng "xuống sân khấu".
Hôm nay cô chỉ cần xin lỗi Từ Kỳ Ngôn rồi sau đó tránh xa hắn ra, nghiêm túc đóng phim thì cuộc sống vui vẻ hạnh phúc sẽ không còn xa nữa.
Trình Tuyết Ý cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nét mặt cũng không còn căng thẳng nữa, khóe môi hơi cong nói:
“Chị Tô yên tâm, lát nữa em sẽ xin lỗi Từ tổng.”
Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ nặng nề của phòng khách được đẩy vào..Trình Tuyết Ý và Tô Ngu theo bản năng nhìn qua.
Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, bờ vai rộng cùng cổ thon dài, yết hầu nhô ra tràn ngập hormone nam tính.
Một nữ thư kí nhỏ xinh đẹp đi bên cạnh hắn, hắn vừa đi vừa nghiêng đầu dường như đang phân phó việc gì đó.
Người đàn ông có đôi mắt đen nhánh sắc bén nhưng cặp kính gọng vàng giúp hắn tăng thêm vài phần ưu nhã, làm trung hòa khí chất lạnh thấu xương trên người hắn, tóm lại vị Từ tổng này chung quy rất đẹp trai !
Khó trách nguyên chủ lại say mê hắn tới như vậy, kiếp trước Trình Tuyết Ý chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp hơn hắn.
Cô nhìn tới ngây người, vẫn là Tô Ngu phản ứng nhanh, gọi một tiếng: “Từ tổng.”
Trình Tuyết Ý vội vàng bước lên chào hỏi.
Từ Kỳ Ngôn hơi gật đầu, nét mặt lạnh nhạt từ đầu tới cuối.
Hắn bước đến ngồi trên sô pha, nói thẳng:
“Tôi không có nhiều thời gian, hai cô nói ngắn gọn một chút.”
Tô Ngu đương nhiên biết người này bận rộn tới mức nào, vì vậy chị ấy cũng không nói dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
“Vậy tôi xin nói thẳng với Từ tổng, ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, bởi vì Tuyết Ý uống hơi nhiều rượu có thể làm ra vài hành động khiếm nhã, ngài đại nhân đại lượng có thể cho cô ấy một cơ hội sửa chữa lội lầm được không? Đứa nhỏ này vừa mới ra mắt không được bao lâu, nếu như bị Thịnh Gia hủy hợp đồng, chỉ sợ tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hết.”
Tô Ngu là một người đại diện lâu năm của Thịnh Gia, cũng đã dắt theo không ít người nổi tiếng, chỉ là bây giờ bọn họ đều tự lập công ty riêng của mình, mấy năm nay chị ấy cũng không dắt theo người mới nào, hiện tại trong công ty có mỗi Trình Tuyết Ý là người mới có diện mạo xuất sắc nhất, nếu chị ấy đã có ý định dẫn dắt thì bây giờ không thể dừng lại được.
Từ Kỳ Ngôn hơi nhướng mày, giọng nói có chút châm chọc:
“Uống quá nhiều sao?”
Ánh mắt hắn chuyển qua phía Trình Tuyết Ý:
“Thật không?”
“…Phải.” Trình Tuyết Ý bị Tô Ngu đá chân một cái.
Ý nghĩa của cái đá chân này quá rõ ràng: Nếu cô còn muốn lăn lộn trong cái giới này thì phải biết ngoan ngoãn mà nghe lời.
Trình Tuyết Ý cô tự nhận bản thân không có bất kì ưu điểm gì nhưng được một cái đó là cô rất biết điều.
Cô hơi rũ mắt, nhỏ giọng giải thích:
“Từ tổng, ngày hôm qua tôi uống hơi nhiều nên mới xúc phạm ngài, xin ngài…tha lỗi cho tôi.”
Cô không biết bản thân đã gây ra nghiệt gì mà bây giờ lại phải chính miệng thừa nhận bản thân đã xúc phạm một người đàn ông.
Trình Tuyết Ý biết người này mình không trêu vào được, cho dù trong lòng không muốn xin lỗi thì cô vẫn phải làm thôi vì cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Từ Kỳ Ngôn mím môi không nói gì.
Trình Tuyết Ý cảm thấy bất lực trước sự im lặng này, cô vẫn chưa đủ thành khẩn à?
Ngay lúc cô vắt óc để suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo thì đột nhiên bên ngoài có chút ồn ào, cùng với đó là giọng nói hơi hoảng hốt của thư ký nhỏ:
“Anh Thi, Từ tổng đang có khách, anh không thể đi vào…”
Còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao gầy đẩy cửa bước vào.
Bầu không khí im lặng trong giây lát.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie màu đen, làn da trắng đến mức khiến bao cô gái phải ghen tị, đôi mắt hai mí, cùng lông mi dài, phía dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ.
Người này trông có vẻ ốm yếu nhưng lại mang theo khí chất quyến rũ.
Trình Tuyết Ý ngạc nhiên, đây là nhan sắc thần tiên gì vậy? Nhân vật trong tiểu thuyết đều đẹp trai như vậy à?
Thư ký nhỏ đứng trước cửa, nét mặt có hơi lo lắng: “Từ tổng, thật xin lỗi tôi…”
Dường như Từ Kỳ Ngôn cũng không quan tâm lắm, hắn dựa lưng vào ghế thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Người đàn ông lạ mặt, lười biếng dựa lưng vào cửa nói: “Từ tổng cứ xử lý việc của ngài trước đi, tôi đứng đây chờ là được.”
Từ Kỳ Ngôn không trả lời hắn, đôi mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Trình Tuyết Ý như cũ, hắn chậm rãi nói: “Việc ngày hôm qua, tôi tạm thời sẽ không truy cứu nữa.”
“Chỉ cần sau này cô làm tốt bổn phận của mình là được.”
Vẻ mặt của hắn đầy sự kiêu ngạo và thờ ơ của một người có địa vị cao, khiến Trình Tuyết Ý không khỏi giật mình.
“Từ tổng xin ngài hãy yên tâm.” Tô Ngu cam đoan ngay lập tức: “Tôi xin hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa, phải không Tuyết Ý?”
“Phải phải phải, tôi xin hứa.” Trình Tuyết Ý nịnh nọt trả lời, thiếu điều muốn đưa ba ngón tay lên lập lời thề.
“Được.” Từ Kỳ Ngôn hơi rũ mắt xuống dường như không muốn nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt đó của cô: “Các cô có thể đi rồi.”
Hắn đã hạ lệnh đuổi khách, Trình Tuyết Ý giống như nhận được ân xá, nhanh chóng đứng lên rời đi nhưng khi cô vừa đứng lên thì người đàn ông ngồi đối diện lạnh giọng lên tiếng nói:
“Cô Trình, thay vì nghĩ cách dùng quy tắc ngầm thì cô nên dụng tâm cho việc diễn xuất hơn.”