Luồng khói mờ ảo tan dần hiện rõ bóng hình hai người mới xuất hiện, đôi mắt tôi mở to tròn như không thể tin nổi, miệng tôi mấp máy như không nói nên lời:
- Sao... đẹp trai quá vậy?
Thực vậy, trong tâm trí tôi thì "Hắc Bạch Vô Thường" phải giống như hai quỷ thần đáng sợ mặc áo trắng và áo đen, đội chiếc mũ nhọn dài và cái lưỡi phải thò lò cả mét nhưng hiện giờ trước mắt tôi thì hai vị quỷ thần đó xuất hiện cứ như là soái ca trong phim ngôn tình vậy.
Bạch Vô Thường mặc bộ đồ vest trắng, tóc dài nhuộm trắng và nhìn khuôn mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú cùng thân hình cáo ráo khó cưỡng. Còn Hắc Vô Thường thì mặc bộ đồ vest đen, tóc ngắn đen như gỗ mun, đeo chiếc kính gọng đen nhìn có vẻ lạnh lùng bất cần cùng dáng đi vô cùng men lỳ.
Nhìn lại bộ dạng của tôi rồi nhìn hai người họ thực sự trong lòng tôi có đôi chút ghen tỵ, đang mải mê suy nghĩ linh tinh thì tâm trí tôi phải quay về hiện tại khi nhìn vào khuôn mặt ẻm ma nữ đang cười khỉnh. Lần này tôi chơi ra lửa thật rồi, không ngờ ẻm lại là con gái của diêm vương, nếu biết trước có ngày hôm nay chắc tôi vĩnh viễn nhốt ẻm trong kính bát quái luôn quá.
- Sao thế? Giờ mới biết chị mày đây là con ông cháu cha thì muộn rồi em ạ! Hắc Bạch Vô Thường xử lý thằng oắt con đó cho ta!
Hắc Vô Thường nghiêm mặt hô lớn:
Quỷ sai! Chấp hành mệnh lệnh!
Từ trong màn đêm u tịnh, một đoàn quân quỷ sai hiện ra báo hiệu ngày tàn của tôi đang cận kề, bàn chân tôi run như cầy sấy không thể bước đi chứ đừng nói là chạy. Tôi nhắm mắt chờ đợi bọn quỷ sai đến bắt hồn tôi đưa về địa phủ, thời gian như trôi thật chậm, mồ hôi chảy xuống từng giọt kèm theo nỗi sợ hãi cùng cực nhưng vang lên trong màn đêm chỉ là tiếng hét của ẻm ma nữ:
- Các ngươi làm gì vậy? Thả ta ra? Thằng nhãi kia mới là người cần bắt cơ mà? Nhầm rồi! Nhầm thật rồi...!
Bạch Vô Thường mỉm cười nói:
- Chúng tôi vâng lệnh Diêm gia! Đưa quận chúa về địa phủ!
Xin người đừng làm loạn thêm nữa!
Đoàn quỷ sai và ẻm quận chúa biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Hắc vô thường quay mặt lại nói với Bạch vô thường:
- Ngươi đưa quận chúa về diêm phủ trước đi! Không biết cô ấy sẽ giở trò gì đâu! Ta ở đây có chút việc riêng sẽ về sau!
Bạch vô thường mỉm cười biến mất trong màn đêm sâu thẳm đâu đây vẫn còn văng vẳng câu nói của y:
- Nhớ thêm cả phần ta vào nhé!
Giờ đây chỉ còn tôi và Hắc vô thường đối mặt với nhau, không biết mục đích của y là gì! Việc riêng mà y nói có liên quan đến tôi không? Liệu hắn có xử lý tôi không? Thật sự nỗi bất an và hoang mang của tôi tăng theo từng giây trong thời điểm này. Vẫn là khuôn mặt lạnh tanh cùng giọng nói đều đều:
- Đáng lẽ bọn ta chỉ có nhiệm vụ đưa quận chúa về địa phủ nhưng... Hắc Bạch vô thường bọn ta trước giờ luôn coi cô ấy như em gái... kẻ nào đối đầu với cô ấy cũng là đối đầu với bọn ta... Chưa kể là ngươi còn dám tự tiện mở đường đến cầu Nại Hà không thông qua địa phủ... Nếu ta không có chút chuyện nên làm thì sau này chữ "Hắc Vô Thường" còn ai xem ra gì nữa!
Tôi run rẩy nhẹ nhàng cúi đầu:
- Tiện dân ngu muội không biết gây họa lớn mong Hắc Vô Thường gia gia rộng lương hải hà tha cho tiện dân một con đường sống!
Hắc Vô Thường cười nhạt gỡ cặp mắt kính xuống:
- Yên tâm là ta sẽ nhẹ tay với ngươi! Chỉ đoạt mạng chứ không ảnh hưởng đến hồn phách của ngươi đâu!
Một cơn gió lạnh thổi mạnh ngang qua, hắc vô thường lao đến tôi như tia chớp bắt đầu cho một cuộc chiến mới sắp được mở ra.