Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lập xong kì môn độn giáp, Chờ gần đến h đêm bà tôi ra hiệu cho hai đệ tử lấp vào bên đường rồi bàn cắt máu gà lập đàn làm phép, dùng máu để nhử cương thi đến. Khoảng nửa tiếng sau có cơn gió mạnh bắt đầu thổi, tiếng quạ réo khắp nơi báo hiệu sự chết chóc tanh tưởi đang kéo đến gần.
Rồi từ đằng xa một bóng người mặc áo quan lại thời nhà thanh trung quốc nhảy từng bước nặng nề đang tiến đến gần, bà tôi ra hiệu cho hai đệ tử nín thở, rồi rải gạo nếp ra trước pháp đàn. Con cương thi dẫm lên gạo nếp, nó gào rú lên đau đớn như bị bỏng vậy và không nhảy lên được.
Bà tôi ra hiệu cho hai đệ tử, sư phụ và bố tôi nhảy ra dùng chỉ đỏ đã được làm phép chạy xung quanh con cương thi và trói chặt nó, nó giãy dụa nhưng chỉ đỏ càng trói chặt nó hơn. Bà tôi không bỏ lỡ cơ hội phi thân đến dùng bùa dán lên đầu con cương thi.
Tấm bùa cực kì linh nghiệm khi áp chế được con quái vật khi nó đứng bất động, bà và hai đệ tử thở phào nhẹ nhõm vậy là đã bắt được mối họa tiềm ẩn.
Nhưng họ đã nhầm, con cương thi giật lên điên hồi, tấm bùa cháy ngay thành than, nó gồng mình lên rồi nhả ra khói xanh ra khắp xung quanh rồi như có áp lực cực lớn, cả người bị bắn ra khá xa.
Làn khói xanh từ từ mờ đi, con quái vật với khuôn mặt gớm ghiếc nhảy từng bước cực nhanh tiến về phía bà nội tôi, Hai đệ tử rất nhanh chạy đến, mỗi người giữ chặt một cánh tay của con cương thi, bà nội tôi lại phi thân đến lần nữa nắm chặt thanh kiếm gỗ đâm thật mạnh vào ngực con cương thi.
Thanh kiếm gỗ chạm vào ngực con cương thi vỡ tan thành từng mảnh, các mảnh vỡ bắn thẳng vào người nó tóe ra ánh sáng như điện giật. Nó gào rú lên đau đớn, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh hai tay khiến sư phụ và bố tôi bị bắn ra khá xa. Rồi nó quay mặt lại nhảy liên hồi chảy ngay về phía hẻm núi.
Lúc này bà nội tôi đã bị thương khá nặng nhưng vẫn ra hiệu cùng hai đệ tử theo vết chân con cương thi để lại đi diệt cỏ tận gốc, vết chân dẫn tới một hang động tỏa ra nồng nặc mùi yêu khí. Lúc này cảm giác của bà nội tôi thật sự rất do dự vì biết có vào chơi tận khả năng tiêu diệt cương thi là không cao, nên bà ra hiệu cho hai đệ tử dùng nhiều tảng đá to lấp hang động lại rồi dùng chỉ đỏ và bùa chú buộc xung quanh hang động.
Tuy không thể tiêu diệt được cương thi nhưng cũng nhốt nó lại để nó không còn hại người được nữa…!
Nói đến đây ông bác già lại nhấp thêm miếng trà nữa, nếu quả thật con cương thi này ngay cả bà tôi và sư phụ còn không trị lại thì làm sao ở hiện tại có thể đấu lại nó đây! Tôi thật sự hoang mang và bối rối về vụ làm ăn lần này của sư phụ. Rồi tôi lại hỏi tiếp:
– Vậy nếu không đủ sức giết nó, sao chúng ta không nhốt nó ở trong hang động đó ngàn năm ngàn kiếp có phải tốt hơn không ạ?
Ông bác già lại trầm ngâm nói:
– Nếu đơn giản như lời con nói thì tốt, nhưng theo thông tin mà già làng bản thông báo lại thì chỉ đỏ hồi xưa đã hóa màu vàng…
nếu ta không nhầm giờ con quái vật ấy đã là cương thi vương rồi… chỉ đỏ và bùa chú sắp trở nên vô dụng với nó, không giữ được lâu nữa.
ÔI thôi, thế lần này đi không phải lành ít dữ nhiều nữa mà là cầm chắc cái chết rồi. Nhưng chắc ông bác già phải có cách giết nó nên mới không lo lắng lắm như thế nên tôi lại cười xòa lầy lội dò hỏi tiếp:
– Sư phụ ơi, với trình độ sư phụ hiện tại chắc tiêu diệt nó cũng đơn giản thôi nhỉ?
Ông sư phụ già nhìn tôi cười nhạt và nói:
– Với trình độ của ta, cũng vừa đủ để nộp mang cho cương thi vương!
Đệch, hiện tại mà ông bác già còn đùa được nữa, đang ngàn cân treo sợi tóc mà không lo lắng là sao
. Nhưng chưa kịp buồn lâu thì ông bác già lại mang đến hi vọng thoát khỏi cửa tử:
– Nhưng vẫn có người diệt được con quái vật đó!
Tôi như đang từ cá chết khô vớ được nước, vì còn sống là còn cơ hội làm con rể ông bác già, là còn cơ hội làm giàu bởi nghề đạo sĩ. Hai mắt long lanh tôi nhẹ nhàng vừa bóp vai ổng vừa hỏi:
– Là ai mà thần thông quảng đại vậy sư phụ!
Ổng mỉm cười nhấp ngụm trà rồi từ từ nói ra chữ vàng:
– Là tiểu tử nhà người đấy! ( Đệch phần -_-)