Trong bữa tiệc đính hôn, con trai mang một người phụ nữ đã li dị và ngồi tù về, nó còn vì cô gái ấy mà đánh bạn thân của tôi.
Tôi xoay người tát nó ba cái:
“Mấy năm nay mẹ đối xử tốt với con, nên con quên mình họ gì rồi nhỉ?”
“Từ nay về sau, mẹ với con đoạn tuyệt quan hệ.”
1.
Tôi luôn đối xử dịu dàng với đứa con duy nhất của mình, Bạch Cẩn Du, cho dù nó gặp ông bố không nên thân kia sau lưng tôi, tôi chưa ngăn chặn bao giờ.
Nhưng tôi không ngờ sự khoan dung của tôi lại khiến nó kiêu ngạo như thế.
Vị hôn thê của nó, là con gái của bạn thân tôi, Lục Vu, hôm nay là ngày đính hôn của hai đứa.
Lễ đường được trang trí bằng hoa hồng vừa được vận chuyển từ Ý về bằng máy bay, váy của Lục Vu được may ba năm rưỡi bởi những người có tay nghề lâu năm.
Hôn nhân của tôi và bạn thân không tốt, cố ý tổ chức như vậy là vì muốn thỏa mãn giấc mộng tình yêu hồi trẻ của chúng tôi.
Mà những thứ này bị chính tay con trai tôi phá hủy.
Nó dẫn theo một người phụ nữ xa lạ đi vào lễ đường, cô gái kia mặc một chiếc áo thun và quần bò cũ nát, gương mặt dịu dàng đáng yêu, lo lắng đi theo sau Bạch Cẩn Du.
Lục Vu nhìn tôi khó xử, bạn thân vỗ tay con bé, lắc đầu với tôi.
Các vị khách khác cũng im lặng, mọi người đều nhìn Bạch Cẩn Du và cô gái kia.
Hắn vội vã cầm tay cô gái kia tới trước mặt tôi, mặc kệ ánh nhìn của người khác.
Tôi làm mẹ của Bạch Cẩn Du hai mươi bốn năm, tôi hiểu nó muốn gì.
Để giữ mặt mũi cho bạn thân và Lục Vu, tôi cố nén giận, cười nói: “Cẩn Du, hôm nay là ngày đính hôn của con, mẹ hi vọng con tỉnh táo một chút, có chuyện gì thì sau khi về nhà rồi nói riêng.”
Chỉ tiếc con trai tôi là một thằng ngu, nó không thấy được sự tức giận bị nén lại trong mắt tôi, chỉ khờ dại mong ngóng nói với tôi:
“Mẹ, con không yêu Lục Vu, con chỉ muốn cưới An An thôi.”
“Cô ấy ngây thơ hiền lành, hoàn toàn khác với cô chiêu như Lục Vu, mẹ, tác thành cho con đi!”
Tôi hít sâu một cái, không dám quay đầu nhìn sắc mặt của bạn thân.
“Bạch Cẩn Du, sao anh có thể làm nhục tôi như thế?”
Lục Vu chưa bao giờ bị đối xử như vậy, huống gì những lời làm nhục con bé lại do vị hôn phu của nó nói chứ.
Bởi vì được dạy dỗ rất tốt nên con bé chỉ có thể đỏ mắt, bảo trì hình tượng trong tình huống này.
Cô gái tên An An kia ló đầu từ sau Bạch Cẩn Du ra, cẩn thận nói xin lỗi: “Xin lỗi cô Lục, là lỗi của tôi, tôi sẽ tặng Cẩn Du lại cho cô ---“
“Câm mồm!”
Tôi và Lục Vu cùng nhau nói, Lục Vu hỏi: “Cô dùng thân phận gì để nói câu đấy?”
“Lục Vu, cô có giận thì trút lên tôi này, đừng làm khó An An!”
Con trai tôi nư con chó điên bị chuốc thuốc, nó đi nhanh về phía trước rồi đẩy Lục Vũ ngã xuống.
“Đủ rồi!”
Tôi đứng dậy giữ chặt Bạch Cẩn Du, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc, tên ngu bị tình yêu làm mù mắt này cuối cùng cũng đứng im, chỉ có thể kêu một tiếng: “Mẹ.”
Tôi lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn Du, thả lỏng tay nó ra.
Bạn thân đỡ Lục Vu dậy, lúc đi ngang qua tôi thì vỗ vai an ủi:
“Chu Chu, đừng giận Cẩn Du.”
Tôi nắm lấy tay cô ấy: “Cậu yên tâm, tớ sẽ đền bù cho Tiểu Vu.”
Nói xong, tôi không quan tâm Bạch Cẩn Du đang muốn nói chuyện mà quay người, nói với khách khứa:
“Hôm nay tôi có việc nhà phải giải quyết, xin lỗi mọi người, buổi lễ đính hôn này chỉ có thể hủy bỏ, hi vọng mọi người thông cảm, tôi sẽ chuẩn bị xe tiễn mọi người về, đợi sau khi giải quyết xong việc nhà sẽ đến tận nhà xin lỗi.”
“Mẹ, mẹ có thể cho con và An An đính hôn thay thế mà!”
Tôi nhìn Bạch Cẩn Du với ánh mắt vô cảm: “Con không nên làm mấy hành động mất mặt đó trước mặt các chú bác ở đây!”