Giữa hai người đàn ông mà Cảnh Dực Tước lại bán manh, đã vậy còn có biểu hiện quấn người cộng thêm bộ dáng giả vờ đáng thương, Mộ Mục không thể làm gì khác hơn là mang theo Cảnh trung khuyển trở về phòng của mình.
“Anh ngồi đợi ở đây một chút, tôi đi thay quần áo.”
Sau khi mở cửa, Mộ Mục ném Cảnh Dực Tước vào phòng khách, còn mình thì đi về phòng ngủ tắm rửa rồi thay quần áo.
Hết cách rồi, tuy rằng mùa xuân không quá ấm áp, thế nhưng đi chơi nguyên một ngày vì thế trên người vẫn tỏa ra một mùi hương có chút đáng sợ, hơn nữa còn câu cá, hái trái cây làm bẩn quần áo. Mà bản thân Mộ Mục lại hơi có tính khiết phích, cậu cũng không quan tâm đến việc có lễ phép hay không, vọt thẳng vào buồng tắm.
Cảnh Dực Tước ngồi một mình ở phòng khách, trong lòng đã sớm vui mừng không chịu được. Tuy rằng không biết Mộ Mục đi làm cái gì, nhưng Cảnh trung khuyển vẫn ngoan ngoãn như trước mà ngồi ở đằng kia, chờ Mộ Mục ra.
Khoảng mấy phút sau, Mộ Mục đã trở lại. Chỉ là…
Cảnh Dực Tước rống lớn, vừa gặp mặt mà đã nhận được phúc lợi lớn như vậy, mình hời to rồi! Lén lút sờ sờ mũi, rất tốt, định lực không tồi, không có chảy máu mũi...
Mộ Mục mặc áo ngủ của Tửu Điếm cung cấp, bởi vì vội vàng mà buộc dây lưng hơi lỏng lẻo, cổ áo cũng không tốt lắm. Một cánh tay giơ lên để lau tóc, làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mộ Mục nhìn mỗ Cảnh ngốc lăng, lại cân nhắc một chút, đây chính nam chính lạnh lùng có bối cảnh cường đại trong truyền thuyết?! Không nhìn ra vẻ lạnh lùng nào hết, rõ ràng rất ngốc rất ngu, lại còn thích bày ra bộ dáng giả vờ đáng thương mà!
Cảnh Dực Tước cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn một lúc, sau đó mới hoàn hồn mà dời tầm mắt đi. Nhìn thấy tóc sau của Mộ Mục còn ẩm ướt, ánh mắt lóe lên, hỏi Mộ Mục vị trí của máy sấy…
Vì vậy, cha Mộ giải quyết xong ân oán cá nhân liền đi thay quần áo, sau đó đến phòng gọi Mộ Mục xuống ăn khuya, lại thấy đứa con nhà mình đang ngồi ở trên ghế sa lon, còn được một người đàn ông xa lạ đang sấy tóc cho?!
“Mục Mục?”
“Cha, người tới rồi.” Mộ Mục chào hỏi một chút, sau đó lại giới thiệu, “Đây là bạn của con, Cảnh Dực Tước.”
“Chào bác.” Khuôn mặt khốc khốc () của Cảnh Dực Tước lộ ra nụ cười.
Tuy Mộ Thần nhìn thấy cái người đàn ông anh tuấn kia đang mỉm cười với mình nhưng bản thân ông vẫn không thể nào vừa mắt. Nè nè, tôi còn chưa bao giờ sấy tóc cho Mục Mục đâu, dựa vào cái gì mà cậu có thể! Nhìn cậu cười đến mức lộ ra ý xấu như thế kia, tôi mới không bị cậu mê hoặc!
Chỉ có thể nói, tuy cha Mộ có chút mơ hồ trong việc tình cảm của bản thân nhưng đối với người có lòng mơ ước con trai của mình, EQ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần. Nếu để Trác Tịch biết được, nhất định sẽ khóc luôn cho coi....
Sau khi Mộ Mục giới thiệu thì cậu liền đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình mà không để ý đến ánh mắt bất thiện của cha hướng về phía Cảnh Dực Tước.
Cảnh Dực Tước vừa cầm máy sấy tóc, vừa nói một câu “Trời lạnh, nên sấy khô tóc” nên cậu liền tự động cho hắn sấy. Bọn họ giới thiệu tên của mình xong, liền trầm mặc.
Hai người đàn ông, một người thì đang thắc mắc kỳ quái, giao tình của cậu và đối phương có tốt đến mức khiến cho nam chính – người có địa vị cao như vậy lại hạ mình đi sấy tóc cho người có địa vị thấp giống cậu? Một người khác vì đã thấy được người mình yêu, trái lại không biết nên nói gì nên đành phải chăm chú với xúc cảm trên tay.
Mộ Thần đợi một lúc thì phát hiện ra hai đứa, một đứa vẫn cứ thất thần, một đứa thì lại chuyên tâm sấy tóc, không ai thèm để ý mình, đành mở miệng lần nữa.
“Mục Mục, xuống ăn tối không?”
Mộ Mục cũng cảm thấy có chút đói bụng, nhanh chóng đáp ứng, còn hỏi người phía sau có đi hay không.
Cảnh Dực Tước nghe thấy Mộ Mục lễ phép mời, không ngoài dự liệu, nhiệt liêt vui mừng mà đáp ứng.
Cuối cùng, Mộ Mục mang theo người cha hơi buồn bực của mình và Cảnh Dực Tước đang hưng phấn đi lên phòng ăn ở lầu ba.
Có lẽ vì tổ chức tiệc rượu nên hôm nay phòng ăn có rất nhiều người. Phần lớn là mấy người trong yến hội đều tập trung xây dựng quan hệ, khi xong việc thì mới phát hiện mình chưa ăn gì, sau đó cũng không trở về phòng, trực tiếp tới phòng ăn trên lầu ba để lấp đầy dạ dày.
Người trong phòng ăn đang dùng bữa lại thấy Cảnh thiếu trong buổi tiệc lúc nãy luôn trưng cái bản mặt lạnh lùng, ai tới chào hỏi cũng không tỏ vẻ gì thế mà hiện tại lại cười đến xán lạn như một bông hoa với hai người kia.
Sau khi ba người ngồi xuống, một nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới.
“Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì?”
“Một phần sườn cừu nướng.” Mộ Mục tiện tay mở một trang ra, rồi nói.
“Tôi cũng giống vậy.” Mặt khác, hai người nọ trăm miệng một lời.
“Ba phần sườn cừu nướng. Dạ được. Xin hỏi ngài có cần đồ uống không?”
“Ba ly nước cam.” Lần này Mộ Mục nói thẳng ba phần.
Mà ai biết được hai người nọ vẫn không thèm nghe, lại một lần nữa trăm miệng một lời “Giống vậy!”
Nhân viên phục vụ (°_°), “Xin hỏi mọi người muốn uống tổng cộng là chín ly nước cam sao?”
Mộ Mục liếc mắt một cái, hai người nào đó tự biết mình thất thố mà đỏ mặt, trả lời “Ba ly là được rồi.”
“Dạ vâng, ba phần cừu non nướng, ba ly nước cam. Xin hãy chờ một chút.” Nhân viên phục vụ thu lại thực đơn rồi lui xuống.
Thời điểm đang chờ thức ăn mang lên:
“Cảnh Dực Tước? Cậu chính Cảnh thiếu của cái tập đoàn Cảnh thị kia?” Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Mộ Thần liền hỏi.
“Vâng, thưa bác.” Cảnh Dực Tước trả lời ngay, phỏng chừng đối với cha của mình, hắn cũng không có cung kính đến thế.
“Làm sao cậu và Mục Mục quen biết nhau?” Tuy rằng trong lòng nhìn hắn không vừa mắt, nhưng nét mặt cha Mộ vẫn rất hiền hòa.
“Chúng cháu quen biết trên internet.” Bé ngoan Cảnh Dực Tước ăn ngay nói thật, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, trả lời.
… …
Thời gian hai người hỏi đáp chậm rãi qua đi. Mộ Mục nghe thấy mấy câu hỏi như muốn tổng điều tra nhân khẩu kia của cha Mộ, cứ nghĩ là sở thích mới gần đây của cha mình, lại nhìn thấy nam chính trả lời hết sức cao hứng (?!) nên cậu không có xen mồm đánh gãy.
Rốt cục, nhân viên phục vụ bưng thức ăn tới. Cảnh Dực Tước trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như xong!
Chú thích:
() Khốc khốc = cool ngầu