Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

chương 32: một mảnh thâm tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì dưới tình huống ghen tuông lần trước mà hắn đã tự hại mình, Cảnh đại BOSS chưa bao giờ biết hối hận là gì giờ đây lại rất muốn đi mua thuốc hối hận để uống.

Cuối cùng, khi đối mặt với Mộ Mục, Cảnh Dực Tước cũng đã học được cách phải cân nhắc trước khi hành động thay vì dựa theo trực giác và tình cảm của bản thân, thật đáng mừng.

Thế nhưng có thể chạy thoát hay không còn phải đợi nghiên cứu thêm.

Ngày đó sau khi trở về, Mộ Mục và Cảnh Dực Tước đang bị khí tức phiền muộn bao quanh đi tới phòng của hắn, đừng nghĩ bậy nha ~~ chỉ là đi phối âm, dùng thân thể để an ủi người nào đó và vân vân làm sao mà được cơ chứ....

Nhưng mà, nói như vậy thôi chứ mỗ trung khuyển cũng đã nhanh chóng quét hết tâm tình phiền muộn vì mất đi phúc lợi kia qua một bên để cả đêm vui cười hớn hở cùng với Mộ Mục hoàn thành xong tiểu manh kịch. Sau đó liền phụng mệnh đưa Mộ Mục trở về.

Hôm sau chính là ngày cắt băng khánh thành của resort, mà Cảnh thiếu – đối tượng đang ăn mặc anh khí mê người khiến cho một đám lão tổng hay CEO của mấy công ty lớn nhỏ nào đó đều đến để bấu víu quan hệ.

Phát hiện mục tiêu của mình cùng cha cậu ấy và Trác Tịch – bạn trai tin đồn của ông không! có! ở! đây!

Khi đó, đám người nọ bị hàn khí của hắn làm cho tản ra, không dám tới gần.

Cảnh Dực Tước tìm Cao Địch để hỏi vị trí của Mộ Mục, “Quản lý Cao, một nhà bác Mộ ở chỗ nào?”

“Cảnh thiếu, ngài không biết?” Cao Địch lại cảm thấy hàn khí từ cảnh BOSS lại thấp xuống một bậc, tự biết mình hỏi bậy, vội vã nói ra những gì mình biết, “Sau khi cắt băng, Mộ tổng bảo công ty có chút chuyện, phải rời đi trước.”

“Chỉ một mình ông ấy đi?”

“Không phải, còn Mộ thiếu gia và Trác tổng.”

“Tôi biết rồi.” Vì vậy nguyên ngày hôm đó, Cảnh Dực Tước mang theo nhãn mác “Gần tôi là muốn chết”, khiến cho người đứng bên cạnh hắn cứ như đang ở trên không, tình cờ lại có mấy người không có mắt, điếc không sợ súng đi tới bắt chuyện cuối cùng lại trở thành nơi trút giận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta vốn là đường phân cách tiêu hồn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bên trong cao ốc của tập đoàn Cảnh thị, các nhân viện lại một lần nữa bị áp suất thấp cúa BOSS nhà mình chèn ép.

Lần này không có ai dám nghị luận về Tổng tài phu nhân ra sao, như thế nào nữa. Bởi vì lần trước sau khi cơn bão qua đi, theo nhiều nguồn thông tin cho biết, BOSS – một trong những người đàn ông độc thân giàu có của năm đang yêu.

Chính vì vậy cho nên đợi hội nghị kết thúc xong, sau khi bọn họ nhìn BOSS đã đi xa, một đám người cư nhiên lại bắt đầu đánh cược, lần này ông chủ rốt cuộc có theo đuổi được người yêu hay không, hay là vẫn bị người ta từ chối

Oh My God, bạn có thể tưởng tượng ra một đám tinh anh nhân sĩ đang mặc trang phục nghiêm trang đột nhiên như dân cờ bạc mà nhào vô cá cược.... Thật là áp lực trong áp lực đó....TAT

Trở lại chuyện chính, kỳ thực nguyên nhân làm cho tâm tình của Cảnh Dực Tước thăng trầm lớn như vậy, không sai, ngoại trừ Mộ Mục của chúng ta thì còn ai khác nữa ╮(╯▽╰)╭

Từ lần trước, lúc mà Cảnh Dực Tước cố ý điều tra, sau đó hai người bất ngờ mặt rồi lại cùng nhau đùa giỡn, cuối cùng Cảnh Dực Tước bị mất liên lạc với Mộ Mục.

Bất luận là lần thứ hai hay lần thứ ba, Cảnh Dực Tước đã đợi một tuần lễ nhưng vẫn không thấy Mộ Mục online QQ. Hắn vô cùng hối hận, tại sao lúc trước mình lại quên hỏi số di động của cậu ấy chứ!

Vì thế nên gần đây, quanh quẩn bên người Cảnh thiếu luôn là một tầng áp suất thấp, thuận tiện cũng khiến cho thành tích và giá cổ phiếu của Cảnh thị ngày càng đi lên.

(BOSS quá khủng bố, khiến cấp dưới không thể làm gì khác hơn là làm việc chăm chỉ để tránh bị gió lốc quét đến.)

Mà Mộ Mục cũng không vui vẻ gì cho cam. Lần trước, lúc cha Mộ tiếp điện thoại xong lại vội vã cùng Mộ Mục, Trác Tịch trở về. Điều đó đã chứng tỏ công ty phần mềm kỹ thuật của Mộ thị gặp phải phiền phức không nhỏ.

Liên tiếp mấy ngày nay, Mộ Mục đều nhìn thấy cha mình và chú Trác đi sớm về trễ, cả người rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, đôi mày trên trán tuy vẫn nhíu lại nhưng càng ngày càng thêm sâu sắc.

Mộ Mục biết mình không giúp được gì nên cũng không cứng rắn đi đến đó mà yêu cầu chia sẻ. Chỉ có thể dặn dò quản gia làm thêm nhiều món để tẩm bổ, rồi lại đích thân đi đưa cơm cho hai người và vân vân.

Tuy rằng, vì không muốn để cho Mộ Mục lo lắng nên Mộ Thần vẫn chưa nói cho cậu biết mọi chuyện cụ thể, nhưng dựa trên khả năng quan sát của Mộ Mục, cuối cùng cậu cũng rõ ràng, phần mềm mà công ty vừa công bố kế hoạch phát hành đã bị đánh cắp và được bán với giá cao hơn cho các công ty đối thủ.

Bây giờ, cha Mộ không chỉ muốn bắt được nội gián, hơn nữa ông còn muốn thỏa thuận với đối phương để mua lại phần mềm, tránh phải việc công khai ra ngoài, ảnh hưởng đến uy tín của công ty.

Mộ Mục kỳ quái, tại sao lúc trước không thấy Mộ gia gặp phải chuyện này, lẽ nào dù không có Cảnh Dực Tước, Mộ gia vẫn luôn gặp phải nguy cơ?

Cậu không ngừng đem nguy cơ lần này của công ty trở thành nội dung tiểu thuyết không thể xoay chuyển mà suy nghĩ.

Cuối cùng, Mộ Mục cũng bình tĩnh lại, mở laptop ra, click vào biểu tượng chim cánh cụt đã lâu chưa đụng đến.

Nhìn thấy những tin nhắn và lời thăm hỏi của Cảnh khuyển, Mộ Mục mỉm cười, ánh mắt kiên định, nội dung tiểu thuyết thì sao, cậu không tin mình không bảo vệ nổi Mộ gia.

Một tuần lễ trước

Quân Lâm: Mộ, tại sao lâu như thế mà cậu không online?

Sáu ngày trước

Quân Lâm: Mộ, là tại tôi chưa được sự cho phép của cậu mà đã tự ý điều tra nên cậu giận sao?

Ba ngày trước

Quân Lâm: Mộ, cậu lên thì trả lời tôi một câu.

Hai ngày trước

Quân Lâm: Được rồi, ngày hôm nay cậu lại không onl.

Ngày hôm qua

Quân Lâm: Tôi rất nhớ cậu…

Vừa xong

Quân Lâm: Mộ! Rốt cục cậu cũng lên TAT

Mộ Mục: Ừ.

Quân Lâm: Cậu không onl một thời gian dài rồi, tôi rất nhớ cậu đó %>__﹏

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio