Tôi là Nữ Quan Tài

chương 203: tương tây đuổi thi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đầu của tên kia lăn xuống dưới chân tôi, thế mà tên hoạt thi kia vẫn còn gắng sức trở mặt lên trên để nhìn chằm chằm vào tôi.

Âm Long lập tức thu lưỡi rắn lại, như húp từng sợi mì vậy, nó từ từ hút sợi tơ màu đen vào miệng.

Tôi vội vàng đưa tay ra rút sợi tơ đen trong miệng Âm Long, cái này cũng quá bẩn thỉu, dùng để khâu xác chết mà!

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó Lệ Cổ ầm ỉ trở lại trên tay tôi, tên nhóc này thế mà bày ra một bộ dáng uất ức cho tôi xem.

“Ha ha!”

Tôi quay đầu nhìn lại, phía sau là một người có đôi mắt rất xấu, anh ta đang kéo từng sợi tơ màu đen chậm rãi và rất nghiêm túc.

Toàn bộ áo quần trên người anh ta đã bị Lệ Cổ ăn mòn, ngay cả làn da trên cơ thể cũng bị ăn mòn theo. Trên người chỉ còn những làn khói đen dày đặc bốc lên, nếu như không phải Đại Hồng đang ở nhà, tôi cứ nghĩ người này chắc chắn trăm phần trăm là anh em với Đại Hồng.

Nhưng điều kỳ lạ là ở bên trong con ngươi màu đỏ của tên này có những sợi tơ màu đen chằng chịt, hơn nữa xem ra cả người cũng giống như là từng khối thịt được khâu lại với nhau, những đường khâu đó không hề thẳng hàng thẳng lối.

Đen đỏ giao nhau, cả người anh ta giống như một con rối làm việc không cẩn thận, càng kỳ quặc hơn là anh ta còn kéo vài sợi tơ màu đen rồi mỉm cười nham hiểm với tôi.

“Trương Dương! Cô ngẩn người cái gì vậy!” Cô gái mập hét lớn lên với tôi, A Hồng đã dang rộng đôi cánh mới mọc của mình đi về phía đống xác chết đó.

Hóa Độc Câu này lớn lên cũng không ít, sau khi xé toạc ra một lúc, mấy thi thể sống biến thành những người lắp ráp bộ phận, tay chân tách ra, đầu lăn lộn xộn. Cảnh tượng này so với bộ phim chặt người bằng máy cưa mà sư thúc vô lương tâm đưa cho tôi xem lần trước còn thú vị hơn.

“Tê!” Âm Long vẫn đang nuốt những sợi tơ đen đó, thấy A Hồng đang vui đùa rất oai hùng, nó lập tức không chịu thua, rít lên vài tiếng rồi hút hết những sợi tơ màu đen kia, sau đó nhảy về phía sau.

“Trương Dương!” Trọng Đồng Tử kéo chặt sợi chỉ rồi cười ha hả với tôi: “Nghe nói sức khỏe của cô trời sinh khác với người bình thường. Cô nói xem, nếu như cắt tứ chi của cô ra sau đó tôi lấy chỉ khâu lại, khóa chặt linh hồn của cô bên trong con ngươi, liệu có khác gì so với những xác sống này hay không?”

Tôi thấy nụ cười của gã thật xấu, thịt trên gương mặt gã đã bị Lệ Cổ ăn mòn một lần. Cả gương mặt giống như bị người ta dùng dầu đỏ đổ lên, cái miệng ghê tởm mở ra thật lớn, đôi tay dùng sức kết pháp ấn.

Tay trái của tôi chưởng về phía trước, một tia sấm sét từ trên nóc xe buýt bắn xuống, đánh trực tiếp vào đầu của gã.

Đồng thời, tay phải của tôi vòng lại phía sau và đánh vào cửa xe buýt.

“Bùm!”

Tiếng sấm sét xen lẫn với tiếng khởi động của xe buýt, Trọng Đồng Tử ngửa đầu kêu la thảm thiết. Nhưng những tia sấm sét kia từ cơ thể của gã tản ra bốn phía.

Tôi nhìn thấy cái lỗ lớn trên nóc xe buýt và nhìn vào cánh cửa bị vỡ và tên Trọng Đồng Tử không có gì cũng hét lên thảm thiết như vậy. Tôi tự hỏi, công sức tôi luyện mấy năm qua có phải đã vô ích hay không!

Tôi vội vàng kết Kim Cương Phục Ma ấn hướng vào đầu gã. Nhưng khi pháp ấn này bay đến đầu của Trọng Đồng Tử thì mắt cá chân của tôi bỗng đau đớn, một bàn tay trắng bệch kéo một sợi dây màu đen quấn lấy chân tôi.

“A!” Chân tôi dùng sức đá bàn tay trắng bệch đó bay ra ngoài, đầu lưỡi cố gắng hướng lên trên, mười ngón tay siết chặt vào nhau, bắt đầu vận khí rồi đánh vào trên đầu của Trọng Đồng Tử.

Sáu năm tiểu học của tôi quá lười biếng rồi, tôi đã lãng phí thời gian thích hợp nhất để luyện tập. Vì thế, trong ba năm nay, tôi đã cố gắng hết sức để tập luyện một vài thủ ấn. Kim Cương Phục Ma ấn này là một trong số đó. Khi tôi luyện tập, mỗi ngày đều cảm giác như ngón tay sắp đứt đến nơi, không biết đã phá hỏng bao nhiêu đồ đạc ở nhà sư thúc, may mắn là sức mạnh của nó cũng không tệ.

Đúng như dự đoán, ngón tay của tôi vừa đến, Trọng Đồng Tử mở to mắt, hai cái con ngươi ở bên trong mắt bay ra ngoài. Mắt gã vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, chuẩn bị ly hồn.

Tôi thấy đây là một cơ hội, miệng nhanh chóng niệm Phục Ma chú, tôi nghĩ muốn nhân cơ hội này để xử lý gã.

Nhưng dưới chân tôi càng lúc càng nặng, càng lúc càng trở nên đau đớn. Hơn nữa, rõ ràng có vài bàn tay đang chậm rãi bò lên trên người tôi.

“A!” Tôi nhịn đến mức khó chịu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, ôm Nguyên Thủ Nhất, cố gắng hết sức vận động ở đầu ngón tay, một lần nữa đánh Kim Cương Phục Ma ấn lên người Trọng Đồng Tử.

“Á!” Trọng Đồng Tử kêu lên một tiếng đau đớn, những chồi thịt đang mọc ở trên mặt nhanh chóng rút về, sau đó cả cơ thể ngã lui về phía sau.

Tôi vội vàng thu mười ngón tay lại, nhanh chóng kết thêm một cái sấm sét trong lòng bàn tay, sau đó đánh thẳng vào mấy bàn tay đang còn bò trên cơ thể tôi.

Những bàn tay này đều đã bị A Hồng và Âm Long chặt đứt, sau đó lại được những sợi dây màu đen nối liền, chúng đang cố gắng xông về phía tôi và cô nàng mập.

Cô nàng mập đang dùng cổ thuật để bảo vệ bản thân, hai bàn tay phóng ra các loại cổ trùng có thể giúp cô ấy ngăn chặn lại một lúc. Tôi cũng chỉ có hai cái đại pháp bảo là Âm Long và Lệ Cổ, kết quả là hai tên này lại chạy tới tranh đua phá hủy con rối với A Hồng!

Tôi nhìn thoáng qua chiếc xe buýt, có thể nói nó gần như đang tăng tốc trên đường. Lúc này tôi mới phát hiện ra, trên bàn tay và bàn chân của người lái xe có mấy sợi tơ đen liên kết với cơ thể của Trọng Đồng Tử.

Mà ở cửa sau bên này của xe buýt, khắp nơi trên mặt đất là những cái chân cái tay đã gãy, những thi thể không mặc áo quần, đầu và mắt hướng lên trên. Chúng dựa vào những sợi tơ màu đen, liên kết với những cái tay cái chân đã gãy, đi đến bắt tôi và cô nàng mập.

“Hắc! Hắc!” Trọng Đồng Tử đã đứng lên, chỉ là những chồi thịt trên mặt đã rút lui, toàn bộ thịt trên khuôn mặt đỏ bừng hiện ra.

Tôi nhìn đến cảm thấy ghê tởm, vội liếc nhìn cánh cửa phía sau của chiếc xe đã bị nổ tung. Tội nhanh chóng vận nội công bay tới chỗ những bàn tay bàn chân bị gãy ở xe buýt đó, trong tay là hai cái sấm sét. Nhanh chóng lấy trong ba lô ra hai tấm Dẫn Lôi phù, ném trực tiếp vào phía sau chiếc xe.

Dưới chân là Đại Lực Kim Cương Chú về phía mấy bàn tay bàn chân đứt gãy đó, tôi dùng sức đạp mấy cái, sau đó đá về phía của Trọng Đồng Tử. Một tay tôi kéo cô nàng mập đá văng cửa xe buýt, cũng mặc kệ xe đang chạy nhanh như thế nào, tôi ôm đầu rồi lăn xuống.

Huống chi tốc độ của chiếc xe này, thực sự không phải là bình thường!

Khoảnh khắc tôi lăn xuống thì mông tôi chạm đất trước, tôi cảm thấy xương hông của mình sắp gãy rồi, theo sau đó là đầu đập xuống đất, ngay lập tức toàn bộ đầu óc trở nên loạng choạng.

Cô nàng mập mạp vừa vặn lăn phía sau, đụng phải cái eo tôi, theo quán tính tăng thêm lực đụng vào bồn hoa ở bên đường. Nhưng tôi không dám nán lại quá lâu, quay người kéo cô nàng mập rồi chạy nhanh về phía sau.

Tôi vừa chạy còn vừa phải gọi Lệ Cổ trở về nhưng một chiêu của Lệ Cổ cả người tôi đã bị lừa gạt!

Âm Long!

Lỡ như mà Âm Long rơi vào trong tay của Trọng Đồng Tử, vậy thì sẽ rất thảm!

Mới chỉ tưởng tượng, ở cái bồn hoa bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng trắng nhanh chóng nhảy lên người tôi. Sau đó, một cái lưỡi rắn hướng về phía tôi, phun ra một sợi tơ màu đen ở trong tay tôi, đôi mắt đen nhỏ đầy quầng thâm đen vô cùng vui vẻ gật đầu với tôi.

Lệ Cổ mở rộng ra xung quanh giống như tấm lưới, im lặng không tiếng động trở lại trong cơ thể tôi. Nhưng tên này hoàn toàn trái ngược với Âm Long, có vẻ như không vui lắm.

Tôi cũng không có thời gian để so bì, kéo cô nàng mập chạy một mạch đến con hẻm nhỏ đông đúc bên cạnh. Những người đi ngang qua đường nhìn tôi và cô nàng mập một cách kỳ lạ, hầu như ai cũng quay đầu lại nhìn!

Tôi cũng không quan tâm đ ến việc có an toàn hay không, gọi một chiếc xe máy để chở tôi và cô nàng mập trở về. Nhưng tên lái xe máy kia sống chết không chịu chở, sau lại chúng tôi rút thẻ sinh viên ra cho anh ta xem trước anh ta mới chịu chở.

Vừa lên đường, tên tài xế đó đã giải thích, nói rằng bây giờ trộm cắp xe máy cũng không ít nên anh ta không dám đi đến những nơi ít người.

Tôi buồn bực không muốn trả lời, gió thổi qua xe máy, đầu tôi vừa đau đớn vừa nóng rát, lúc này mới tỉnh táo một chút.

Tối hôm qua, có lẽ là Trọng Đồng Tử đến để thăm dò, chỉ là chúng tôi xuống xe khá sớm, có thể gã cũng đã nhận được tin tức chính mình muốn. Vì vậy tối nay mới đến trực tiếp đến kiểm soát chiếc xe buýt kia.

Tôi không biết gã đã lấy chiếc xe buýt này từ đâu?

Chỉ tiếc là tài xế của chiếc xe đó, nếu như chúng tôi đánh thức anh ta sớm hơn, có lẽ hôm nay anh ta đã không xảy ra chuyện gì.

Hôm nay tôi không dùng quá nhiều sức lực, tuy nhiên lại bị dọa sợ đến no căng!

Tên Trọng Đồng Tử kia thật sự là quá quỷ dị, hơn nữa nghe được rất nhiều tin tức, nói là đến vì Cổ Thần? Ở khu vực Tương Tây này, ngoại trừ chúng tôi ra vẫn có người biết đến Cổ Thần và Cổ động sao?

Là ai tung tin tức này ra, nói chỉ cần tìm được tôi là có thể tìm được Cổ động?

Tại sao không phải là cô nàng mập – người thừa kế chính thức của Miêu y?

Vừa đến nhà, tôi còn chưa xuống xe máy đã bị cảnh tượng trước cửa làm sợ hãi.

Sư thúc đang châm một điếu thuốc nghiêng người tựa vào cửa, khi nhìn thấy tôi trở về thì nâng cằm nhìn tôi, trên mặt là sự đắc ý.

Nhưng phía trước ông ấy là một cái bàn bày ra trước mắt, Đại Hồng mặc một chiếc váy màu đỏ, một bàn tay đang cố gắng ăn cua. Tay còn lại đang cầm một cái túi màu đen đựng bài vị.

Tôi dùng sức dụi mắt để xác định mình không nhìn nhầm! Đại Hồng đang ăn cua!

Ở trên mặt đất đã đầy vỏ cua và càng cua bị cắn nát, một chậu lớn được đặt ở trên bàn, còn có một nồi tôm càng!

Khó trách sư phụ nói Đại Hồng đang ăn cơm, dựa theo thứ ông cho ăn cùng khẩu vị của Đại Hồng, đoán chừng một ngày ăn hai mươi bốn tiếng cũng không thể ăn no.

“Sao lại thành ra như vậy?” Sư thúc đứng từ xa nhìn tình trạng thảm hại tôi và cô nàng mập, không nói nên lời: “Chắc là gặp phải trộm cướp! Ăn trộm tiền hay là cướp sắc? Có muốn sư thúc đi hỗ trợ không?”

Tôi vội xua tay với ông ấy rồi nói: “Con đi tắm trước đây, sau đó con có chuyện muốn nói với sư thúc, rất nghiêm trọng!”

Lần này, gương mặt sư thúc trầm xuống, nặng nề gật đầu với tôi.

Sau khi tắm rửa xong đã qua mười hai giờ, tôi bỗng thấy lý do mình không cao có thể là do thời gian làm việc và nghỉ ngơi sai lệch. Trước đây, mỗi đêm tôi đều phải luyện công, hai đêm này tôi đã gặp phải khá nhiều chuyện.

Hiếm khi thấy gương mặt sư thúc nặng nề, đứng ở bên ngoài chờ tôi. Nếu như không tính đến Đại Hồng đang gặm cua ở bên cạnh thì bầu không khí của chúng tôi cũng có thể coi là bình thường.

Tôi cầm lấy một con cua từ trong nồi, dưới sự tức giận của Đại Hồng, tôi dùng sức bẻ con cua và cắn một ngụm. Sau đó, tôi mới đem chuyện chiếc xe buýt đêm nay kể cho sư thúc.

“Ý của con là người kia dùng sợi tơ màu đen khâu vá lại chân tay của xác sống, sau đó dựa vào sự kết nối của sợi tơ, tay chân sau khi tách ra mà vẫn có thể hành động?” Sư thúc cũng đoạt lấy một con cua, vừa ăn vừa hỏi tôi.

Tôi dùng sức gật đầu, loại xác sống này tôi chưa bao giờ nghe nói, cũng chưa từng thấy bao giờ!

Tương Tây đuổi thi vốn chỉ là vì đưa tiễn những người chết nơi tha hương trở về quê quán của mình, cho nên vẫn không có chuyện chém đứt tứ chi rồi dùng sợi tơ đen khâu lại. Chỉ có thể đuổi xác chết đi, sau này mới có chuyện tìm cương thi để luyện thi.

“Còn nữa, những đôi mắt đó giống như người sống vậy!” Trên gương mặt cô nàng mập xuất hiện sự sợ hãi, nắm lấy một con tôm hùm, ngay cả vỏ cũng không thèm bóc, bỏ vào miệng rồi cắn một phát đầy phẫn nộ.

Tôi nghĩ tới đôi mắt của người chết có thể chuyển động và con ngươi không hề giãn ra, cả người tôi ớn lạnh.

Đồng tử chính là nơi trú ngụ của linh hồn, nếu như đồng tử không giãn ra, có nghĩa là sau khi những người này chết đi, linh hồn vẫn còn sống trong đồng tử. Họ phải nhìn thấy chính mình bị người khác chặt đứt tay chân rồi dùng sợi tơ khâu lại, sau đó còn bị người khác không chế cơ thể để làm việc xấu.

Nghĩ lại thì thật sự thấy quá tội, chỉ có thể trách tôi không thể đánh lại tên Trọng Đồng Tử đó. Chờ lần sau tôi chuẩn bị kỹ càng, nhất định để Ngụy Yến đi cùng mình.

Sư thúc trầm ngâm, đặt con cua xuống rồi nói: “Tương Tây có một phái như vậy, chỉ là không ngờ còn có người khác!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio