Tôi là Nữ Quan Tài

chương 211: ăn chị lớn lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi nhìn cái mặt nạ chậm rãi biến mất bên cửa sổ, cảm giác hoảng hốt trong lòng kia cũng chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn Đại Hồng, không biết vì sao cô ấy lại có thể cảm nhận được cảm giác hốt hoảng này trước cả tôi.

Hơn nữa, tâm trạng của Lệ Cổ Âm Long ở bên cạnh xuất hiện chấn động rõ ràng, chỉ có tôi là phát hiện chậm nhất.

“Là cái mặt nạ kia đúng không?” Vương Uyển Nhu chậm chạp đi đến từ phía sau, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như tôi, bảo: “Có thể nói một chút không, trong mấy ngày qua, cô đã làm gì với cái bài vị trước khi xảy ra chuyện thế?”

“Không có gì!” Cô nàng mập thở gấp tiếp lời, chỉ vào Đại Hồng bảo: “Chỉ dẫn theo cô ấy trở về, sau đó cô ấy tìm ra bài vị, Trương Dương nhớ Trường Sinh nên luôn nuông chiều cô ấy, bây giờ thì tốt rồi! Đầu tiên là Trọng Đồng Tử đưa theo một đống hoạt thi nửa sống nửa chết chạy đến, sau đó là Liễu Oa Tử – đồ đệ của Đồng Đại Thu kia, tiếp theo chính là tên Nguyên Thần Tịch bệnh tâm thần kia, Đại Hồng cũng thành Trọng Đồng Tử! Trương Dương, bây giờ cô đã hối hận vì nhặt người rồi chứ!”

Tôi bị cô nàng mập nói cho không còn cách nào khác, nhìn gương mặt uất ức của Đại Hồng, vội vã lấy lại bình tĩnh, nói với Vương Uyển Nhu: “Mị tộc có quan điểm gì với Trọng Đồng Tử không?”

“Trời sinh trong thân thể của Trọng Đồng Tử có hai linh thể, nghe nói loại người Mị tộc này là nhiều nhất, bởi vì nhất định họ còn có sơ tâm ngoài sự mị hoặc, cho nên họ mới có hai linh thể! Truyền thuyết nói Trọng Đồng Tử có hai linh thể trong một thân thể, nếu có phương pháp bí mật, có thể dẫn một linh thể sang một cơ thể khác, cũng không biết có phải thật thế không!” Vương Uyển Nhu nhìn thoáng qua Đại Hồng, rồi lại nói một cách kỳ quái: “Vị tộc nhân Mị tộc này cũng la lùng quá, dường như đã bị tổn thương căn cơ, tôi cũng không rõ nữa!”

Đại Hồng cảm thấy rất sợ vì bị Vương Uyển Nhu nhìn chằm chằm, co người ra đằng sau tôi, bảo: “Trương Dương cứu tôi, tôi sẽ nói với Trường Sinh mà!”

Vừa nghe đến Trường Sinh, tôi chợt mềm lòng, tôi nghĩ nếu Trường Sinh có ở đây, chắc chắn cậu sẽ che chở cho cái người không biết là sư tỷ hay là sư muội này, lập tức an ủi cô ấy, đặt đệm sofa lại, hỏi phải làm sao bây giờ!

“Đinh Lương!”

Cô nàng mập quay đầu, chợt chỉ vào cửa ra vào rồi gọi to.

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên thấy sư thúc buồn bực từ ngoài cửa đi vào, nh́n thấy bọn tôi đang nhìn chằm chằm vào mình, chợt giật mình, đảo mắt một vòng rồi hét lớn: “Mấy đứa làm gì với cái nhà rồi!”

Nhìn chung quanh, tôi đột nhiên có phần ngại ngùng, đang muốn giải thích với ông ấy thì thấy ông ấy không ngừng co mười ngón tay lại, tôi biết ngay ông ấy thế này là muốn đánh đòn phủ đầu.

Tôi bèn nhanh chóng khoa trương nói với ông ấy: “Sư thúc mang bài vị đi đâu rồi? Bài vị đâu?”

“Chuyện kia… Trương Dương, cô hay đó!” Một người đàn ông mặc thường phục cũng không che được khí khái hào hùng ở cổng, cười nói với tôi.

Tôi vừa trông thấy anh ta đã biết xong đời rồi, lần nào gặp anh ta cũng chẳng có chuyện gì tốt.

“Viên Uy, cậu nói đi!” Sư thúc cũng vô cùng thất vọng, ngồi xuống ghế sofa, khoát tay với bọn tôi rồi nói: “Ngày mai chúng ta lại phải liều mạng rồi!”

Ông ấy vừa mới dứt lời, tất cả pha lê trong phòng bỗng nhiên ầm ầm rung động.

Tôi vội kết pháp ấn nhìn quanh bốn phía, đột nhiên pha lê trong pḥng khách roạt một tiếng nát hết, sau đó một bóng dáng màu trắng mập mạp lập tức lóe lên, nhanh chóng vọt vào nhà tôi.

“Dừng lại!”

Tiếng mắng từ cách vách!

Bọn họ xem nhà tôi là cái gì thế!

Tôi nhanh chóng vọt đến, chỉ thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp toàn thân không mảnh vải che thân để lộ cả ‘chích bông’ đứng trước ngăn tủ của tôi, cố dựng mũi lên ngửi gì đó.

“Chiêu!”

Tôi không nỡ nặng tay với nhóc mập trắng trẻo này, vội kéo tấm màn che trên đầu nó ném qua.

“Trương Dương! Mau thu tay lại đi!” Vương Uyển Nhu đưa tay kéo tôi một cách cực nhanh.

Nhưng đã muộn, tôi chỉ cảm thấy trong tay đau xót, lệ cổ tận sâu trong tim tôi truyền đến một cảm giác vô cùng khó chịu, tiếp theo hai tay tôi nóng rát đau nhức hệt như bị lửa thiêu cháy.

Tôi vội vã buông màn cửa trong tay xuống, lại đưa tay qua xem một chút, hai cánh tay và bàn tay đều là bóng nước, hơn nữa còn đỏ hệt như bị bỏng nước sôi vậy.

“Chị?” Đứa bé trắng trẻo mập mạp kia thoát ra ngoài khỏi cái màn cửa kia, sững sờ nhìn ta kêu lên.

Tình huống gì thế này?

Tôi không thể chấp nhận Nguyên Thần Tịch nói tôi là em gái của anh ta, càng không thể chấp nhận được việc đứa bé gọi mình là chị mà mình dùng cái màn cửa này bọc nó lại sẽ bị bỏng!

“Trương Dương, mau lui lại!” Vương Uyển Nhu nhanh chóng kéo tôi thối lui ra ngoài cửa, cô ấy cầm quạt xếp trong tay, vô cùng căng thẳng nhìn đứa bé kia, nói: “Đây chính là bào thai bước ra từ trong cái quan tài đá kia!”

“Chị!” Dường như đứa bé kia vô cùng cao hứng, nó chợt đưa tay lao về phía tôi.

Tôi nhìn phần lợi trống rỗng béo mập của nó, nghĩ thầm ai có thể ngờ được một đứa bé trắng trẻo mập mạp đáng yêu như thế này lại có lực sát thương như thế chứ.

“Chuyển!” Đột nhiên, Vương Uyển Nhu vung cái quạt xếp trong tay về phía trước một cái, hai luồng ánh sáng vàng bay thẳng vào người đứa bé kia.

“Oa!” Kia đứa bé chợt khóc lớn một tiếng, duỗi cái tay nhỏ trắng nõn ra phía trước, trong nháy mắt chẳng còn thấy hai luồng ánh sáng vàng kia đâu nữa.

“Xoạt!”

Bốn phía phòng vang lên tiếng đổ vỡ, tiếp theo đó là tiếng vô số đồ vật nhỏ bé rơi xuống đất.

Tôi có thể biết được kết cục của tất cả đồ vật bằng thủy tinh trong căn phòng này và tình trạng bi thảm của căn nhà này vào ngày mai!

“Trương Dương, cô đi mau!” Vương Uyển Nhu chợt đẩy tôi về phía sau, tiếp theo bước một bước về phía đứa trẻ kia, nan quạt xếp đột nhiên duỗi dài từng đoạn.

Vương Uyển Nhu bỗng giương nó ra phía trước, chỉ thấy quạt xếp kia đâm về phía đứa bé kia.

“Oa!” Đứa bé kia vô cùng uất ức dẩu môi, đưa cái miệng nhỏ khẽ cắn về phía trước, dùng sức cắn cái quạt xếp của Vương Uyển Nhu.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng răn rắc, thế mà cái quạt xếp kia của Vương Uyển Nhu lại gãy thành đoạn.

“Chị!” Đứa bé cắn gãy quạt, chợt đưa tay kéo cổ tay Vương Uyển Nhu một cái.

Chỉ thấy tay nó vừa chạm vào Vương Uyển Nhu, mặt cô ấy đã lộ ra biểu cảm đau khổ, tôi bước lên phía trước kéo tay đứa bé kia một cái, nói: “Buông tay!”

“Ăn chị để lớn! Ăn chị để lớn!” Đột nhiên, trên mặt đứa bé kia hiện lên một nụ cười, phun cái quạt xếp trong miệng ra, dùng sức hất Vương Uyển Nhu ra phía sau, há mồm cắn vào tay tôi.

Bà mẹ nó! Thế này tính là chị gì chứ! Ăn tôi để lớn!

Mẹ mày không cho mày ti sữa hay sao thế!

Tôi vội dùng sức muốn rút tay lại, lại cảm thấy dường như toàn bộ bong bóng trên tay đều bị vỡ ra, đau thấu tim gan.

Tôi gấp rút cắn một cái vào đầu lưỡi, dồn sức niệm chú ngữ, thừa dịp miệng nó còn chưa đưa miệng tới, phun một ngụm nước bọt vào cái mặt trắng nõn của nó.

“Phèo!”

Quả nhiên một ngụm nước bọt kèm theo máu kia đã có tác dụng, tiếp theo chính là tiếng khóc lớn của trẻ con.

Tôi thấy đã có cơ hội, chân cũng dùng lực, đá một cái lên cái bụng phình lên của đứa bé, chẳng màng đau đớn trên hai cánh tay, một tay cào đến một tay kết ấn, khẽ chụp về phía đứa bé.

“Oa! Chị!” Trong nhất thời, đứa bé nhận chiêu ở ba chỗ, bỗng há mồm khóc lớn.

Tay tôi đau như thể sắp đứt lìa, rút ra một cái, biết không thể mềm lòng, vội vàng rút Âm Long ở bên hông ném về phía đứa bé kia.

“Khì!” Nhưng mỗi lần bị tôi ném ra, Âm Long lại chạy ngược hướng phía đứa bé kia.

“Trương Dương! Nhận kiếm này!” Sư thúc theo sau tiến đến, ném cây kiếm gỗ đào của ông ấy cho tôi, bảo rằng: “Phá Thiên Môn!”

Tiếp theo, tự ông ấy cũng rút cây kiếm gỗ đào của Viên Sĩ Bình ở đằng sau, chân đạp Vũ bộ niêm phong cửa sổ căn nhà của tôi lại.

“Chú phòng thủ nhân vị!” Viên Sĩ Bình nhìn bố trí trong căn phòng một chút, gật đầu nói với tôi.

Tôi vội liếc nhìn sang chỗ sư thúc đứng một cái, nhanh chóng lui sang trái hai bước, đối thiên nhân tam tài với sư thúc và Viên Sĩ Bình.

“Chị!” Đứa bé khóc lớn vài tiếng, đưa đôi mắt đáng yêu ngập ánh nước nhìn tôi, giang tay chạy về phía tôi: “Chị ơi, ôm!”

Nhìn bàn tay kia càng lúc càng đến gần, lòng tôi chợt cứng rắn, dốc sức đâm kiếm gỗ đào trong tay về phía trước, đâm thẳng vào Thiên Môn trên đỉnh đầu trụi lủi của nó.

“Chị!” Đứa bé chợt ngẩng đầu một cái, trong đôi mắt đen như mực chợt lóe lên lệ khí, nó bỗng há miệng, một cái lưỡi thật dài lập tức cuốn lấy kiếm gỗ đào, dùng sức co lại.

“Két!” Ấy thế mà kiếm gỗ đào lại vang lên tiếng đứt gãy.

“Chiêu!” Không biết Vương Uyển Nhu ở sau lưng đã đứng dậy từ lúc nào, vỗ mạnh cái quạt xếp đã gãy vào Thiên Môn của đứa bé kia một cái, quát lên.

“Oa!” Đứa bé lập tức khóc lớn một tiếng, gió âm trong cái miệng há ra nổi lên bốn phía.

“Trương Dương, mau khiến nó ngậm miệng lại!” Cô nàng mập ở phía sau cũng vội hét to.

Tôi vừa định đưa cây kiếm gỗ đào đã gãy vào trong miệng đứa bé, đã thấy có vài lệ quỷ xanh xanh vàng vàng sắc mặt cực kỳ khủng bay ra từ trong miệng nó!

Lệ quỷ kia vừa ra khỏi miệng của đứa bé, lập tức chia hướng đánh về phía chúng tôi, tôi vội kết ấn đối phó với mấy con lệ quỷ kia.

“Hê! Hê!” Đứa trẻ vỗ tay cười hê hê, nhanh chóng nhấc bàn chân trần, bình bịch chạy ra ngoài.

“Chiêu!” Hai tay của tôi đau không chịu nổi, mắt thấy kia lệ quỷ sắp đánh tới, bận bịu kết Kim Cương Phục Ma đánh mạnh vào lệ quỷ kia.

“Hà hơi!” Lệ quỷ kia thở ra một hơi, toát miệng vươn răng đánh tới.

“Tật!” Kiếm gỗ đào trong tay tôi chỉ còn một nửa, vội vàng chuyển nửa đoạn kiếm gỗ đào còn lại, đâm mạnh vào trán của lệ quỷ.

Sau đó, tôi chuyển tay kết Chưởng Tâm Lôi cho lệ quỷ đã vút qua đằng sau tôi, đầu lưỡi nhanh chóng m út mạnh vào miệng vết thương vẫn còn chưa khỏi, phun một ngụm nước bọt lên đó.

Tiếp theo, vừa dùng sức với kiếm gỗ đào trên tay, vừa nói với Ngụy Yến: “Mau tới thu lệ quỷ! Đây chính là công trạng rất lớn!”

Ngụy Yến bị dọa đến mức không biết đã rút đi đâu, nghe tôi nhắc đến công trạng, lập tức vung quạt xếp chạy tới, vung lên với lệ quỷ đã bị kiếm gỗ đào của tôi vây khốn.

Tôi thấy lệ quỷ kia đã tiến vào, chân nhanh chóng đạp Vũ bộ, đánh một chưởng Chưởng Tâm Lôi vào con lệ quỷ mặt đã bị nước bọt của tôi ăn mòn ở phía sau, sau đó dùng sức đâm một nửa kiếm gỗ đào vào trán của nó, lại nói với Ngụy Yến: “Tiếp nào!”

“Được!” Trước giờ, Ngụy Yến rất thích chiếm hời có sẵn, chuyển quạt quay người thu lấy.

Con lệ quỷ vừa bổ nhào về phía Viên Sĩ Bình quay lại, há to miệng áp vào mặt Ngụy Yến.

“Chiêu!” Sư thúc ở phía xa chợt đánh một lá bùa đến, bức lui con lệ quỷ kia, lại nói với cô ấy: “Còn quan tâm có công hay không à, trực tiếp đánh tan là được!”

Tôi nghe sư thúc hét như thế, đang muốn dùng kiếm gỗ đào đâm mạnh vào ấn đường của con lệ quỷ này để trực tiếp đánh tan.

Lại thấy nửa cái quạt xếp ở bên cạnh hiện lên một luồng ánh sáng trắng, mái tóc trắng của Vương Uyển Nhu rối tung, một tay cô ấy nắm lấy cây trâm ở trên đầu vung lên, sắc mặt vô cùng nặng nề, vậy mà con lệ quỷ kia thoáng cái đã hóa thành một làn khói bụi.

“Diệt!” Vương Uyển Nhu hừ một tiếng, xoay quạt xếp trong tay, trong phòng hiện lên một làn ánh sáng trắng, con lệ quỷ khác cũng chẳng thể mảy may thoát khỏi!

Tôi quan sát căn nhà một chút, chợt co cẳng chạy ra bên ngoài.

“Con đuổi cái gì!” Bỗng nhiên, sư thúc hét to một tiếng với tôi, ông ấy tức giận ngồi giữa một đốn hỗn độn: “Con không hỏi chuyện về cái bài vị kia nữa à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio