Tôi là Nữ Quan Tài

chương 227: trồng sợi linh hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi nghe Liên Xuyến đặt câu hỏi, hai mắt cứ bất giác nhìn chằm chằm Viên Sĩ Bình để xem có thể thấy được điểm khả nghi nào không.

Quả nhiên, vẻ mặt Viên Sĩ Bình nháy mắt lộ vẻ áy náy, còn cười nhìn tôi nói: “Chuyện này tôi sẽ tự mình nói với Trương Dương.”

“Trương Dương, kể từ lúc chào đời đến bây giờ chị vẫn luôn sống trong toan tính của người khác, chị không hiểu sao?”

Liễu Oa Tử nhìn tôi cười ha hả tựa như rất vui khi nhìn thấy tôi ngơ ngác.

“Ha ha!” Tiếng cười của Trọng Đồng Tử không biết có bao nhiêu đắc ý, lòng tôi đau xót. Sinh được tôi thật sự không phải chuyện dễ. Vậy mà quá trình từ lúc mẹ tôi lớn lên rồi mang thai, chạy trốn, sinh tôi ra đời, tất cả đều bị người ta tính kế. Thậm chí nó khiến tôi phải tự hỏi liệu tôi có phải là con người hay không?

Tôi siết chặt nắm đấm, mà Đại Hồng bên kia còn đang liều mạng muốn nhào lên phía Trọng Đồng Tử. Tôi níu cô ấy lại, hỏi Liễu Oa Tử trong đầu, mắt dời về phía Nguyên Thần Tịch đánh giá.

Tình huống của anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu, những sợi linh hồn kia liều mạng đấu tranh với đám trùng tử bì. May mắn anh ta còn có thể duy trì hình người, không bất chợt mọc ra cành hay dây leo, cũng sẽ không bị biến thành hình dạng đứa trẻ.

Đám dây thừng trong tay Trọng Đồng Tử đối diện với họ sắp với tới, vẻ mặt gã dần trở nên hưng phấn, duỗi tay mò mẫm như tặc sờ đầu Âm Long rồi lấy ra một hộp nhỏ bên trong chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh lam cũ nát.

Tôi thừa dịp Liễu Oa Tử vênh váo đắc ý với Viên Sĩ Bình, vội nhìn về phía chiếc hộp mới được lấy ra. Bên trong có một nhúm sợi tơ màu đen, không những vậy nó còn biết vặn tới vặn lui, trông khá ghê.

“Há!” Tiếng cười của Trọng Đồng Tử ngày càng đắc ý, gã đặt hộp trên cửa đá, dùng sức kéo dây thừng, nói: “Chờ lát nữa tôi bắt thằng béo kia ra, Liễu Oa Tử mau đến đây giúp tôi cởi bao vải đỏ kia, để tôi nhét sợi linh hồn vào người nó. Sau này chúng ta sẽ có thêm một con hoạt thi nhỏ nhỏ vừa trắng vừa béo. Nó lợi hại lắm đấy, gặp chuyện gì cũng không cần chúng ta ra tay!”

Liễu Oa Tử đắc ý gây khó dễ với Viên Sĩ Bình, khinh khỉnh nhìn tôi một cái rồi đi về phía Trọng Đồng Tử, nói: “Thằng béo này cũng coi như em trai của Trương Dương, Trương Dương vậy mà nhẫn tâm đem nó đi cho rắn ăn à?”

Lòng tôi cười thầm, cậu ta đúng là châm ngòi thổi gió mọi nơi.

Sau khi kết ấn, Lệ Cổn đã tranh thủ lúc họ không chú ý trườn xuống đất. Tôi và nó đã bàn bạc xong, giờ chỉ cần hoạt thi tới nó sẽ lo liệu.

“Đồ ăn ngon! Đồ ăn ngon!” Đại Hồng ở giữa tôi và đứa bé béo ú liều mạng giãy giụa, nước miếng chảy dài bên khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chặp Trọng Đồng Tử.

“Trương Dương!” Viên Sĩ Bình đi đến, mặt đen kịt, có lẽ anh ta muốn nói chuyện với tôi.

Tôi thấy Liễu Oa Tử quay đầu lại nhìn với vẻ hứng thú, mà Trọng Đồng Tử sau lưng cậu ta còn đang cố gắng lôi mấy sợi dây đen trong bụng Âm Long ra ngoài.

Khi đống dây đen chất thành núi bên dưới, cái miệng há to của Âm Long xuất hiện một góc vải màu đỏ, tôi vội vã xoay người như đang định nghe ngóng anh ta nói chuyện rồi hét lớn: “Hành động!”

Một tay luôn đặt sau lưng nhanh chóng kết ấn pháp đánh về phía Liễu Oa Tử, một tay thả Đại Hồng ra để cô ấy nhào lên tông Liễu Oa Tử ngã một bên.

Viên Sĩ Bình thu được tín hiệu của tôi vội lật kiếm gỗ đào xông thẳng về phía Liễu Oa Tử, tôi nhanh chóng chạy theo hướng Đại Hồng xông lên trước Trọng Đồng Tử.

Trọng Đồng Tử dốc hết lực lôi cái bao vải đỏ thẫm trong bụng Âm Long đến bên miệng. Lúc này giữa cái bao vải đỏ kia đã phủ đầy mấy sợi tơ đen, không cần nghĩ cũng biết là sợi linh hồn trong bụng Âm Long.

Mà những sợi dây thừng vói vào bụng Âm Long cũng từ từ tản ra, bám lên bao vải đỏ. Những sợi dây thừng đó được kết từ sợi linh hồn.

Bao vải đỏ rõ ràng là tôi cố ý bắt Âm Long nuốt, nhưng lúc này bị người rút ra còn chưa xong đã có hành động. Tôi thoáng cái đã nhào đến cạnh Trọng Đồng Tử, Đại Hồng vội vã túm dây thừng của gã, há mồm cắn một ngụm to. Những sợi tơ linh hồn cứ thế đứt đoạn.

Tôi không rảnh quản Đại Hồng, trở tay rút kiếm gỗ đào bất chấp đâm thẳng vào mắt Trọng Đồng Tử. Cho dù bọn họ có nhiều người thế nào thì đôi mắt vẫn là yếu điểm đáng chết.

“Ha ha!” Gã đột nhiên cười lớn, hai mắt to không có chút sợ hãi. Lòng tôi thầm nghĩ: “Anh cười đi! Lát nữa tôi sẽ làm cho anh không còn mắt mà khóc!”

Kiếm gỗ đào đột ngột đâm tới, lúc sắp đâm vào mắt Trọng Đồng Tử lại bị một vật dài màu đen quấn chặt.

Kiếm gỗ trong tay tôi phát ra tiếng a a, khói đen bốc lên. Tôi vội vàng buông tay lùi về sau, thế mà trông thấy cái vật đen kia là Âm Long.

“Ha ha!” Trọng Đồng Tử cười lớn, mắt lộ rõ vẻ đắc ý hơn người: “Con Âm Long này cũng được xem là kiệt tác đỉnh cấp của Hình Thi Nhất Phái chúng tôi, tặng cho cô nuôi lâu như thế, cũng nên đòi về rồi!”

“Xè!” Mình Âm Long quấn cây kiếm gỗ đào đã thành than ném một bên, nó kéo theo thân thể từ cửa đá trườn ra ngoài.

“Trương Dương, mau mau đến đây giúp sức!” Đứa bé mập ở phía sau hô hoán, xen lẫn là những âm thanh hỗn tạp.

Tôi quýnh quáng lùi về sau, định duỗi tay kéo Đại Hồng theo. Nào ngờ cô ấy đã nuốt một đoạn dây rất dài rồi, mặt còn thỏa mãn vô cùng. Tôi lôi cô ấy cũng không lôi được chút nào, chỉ có thể từ bỏ.

Lùi liên tục mấy bước về sau xong, tôi vội vàng nhìn về phía cậu bé mập và Viên Sĩ Bình, vừa nhìn đã biết vì sao lần này Trọng Đồng Tử không mang hoạt thi tới. Người ta căn bản đâu có cần!

Nguyên Thần Tịch vậy mà lại ra tay với nhóc béo, hơn nữa toàn bộ nhành cây, dây leo trên người đều là sợi linh hồn màu đen. Trông chả khác nào vừa chui ra từ mỏ than. Hai mắt anh ta giống hệt như Âm Long, chết lặng không có tiêu điểm, động tác còn máy móc vô cùng. Nhóc béo tuy rằng tránh né có hơi chật vật nhưng cũng không gặp nguy hiểm là bao, hét lớn như vậy chắc do không ngờ Nguyên Thần Tịch cũng bị khống chế.

Ngược lại là Nhục cổ của Liễu Oa Tử lại không có gì thay đổi. Nó vừa trút xuống, ngay cả sàn nhà xi mang cũng bị quất thành từng vết trắng sâu hoắm. Viên Sĩ Bình không dám đối chọi trực tiếp, chỉ có thể né trái né phải, tình hình còn nguy hiểm hơn so với nhóc béo.

“A!”

Hai người họ bị quấn cũng không có thảm như tôi. Thân rắn chưa thu nhỏ của Âm Long chui hết ra khỏi cửa đá dùng sức lôi kéo tôi.

Lúc này xà tín của Âm Long không còn chút màu trắng nào, nó bị mấy sợi tơ linh hồn đen đặc quấn chặt làm cho hai quầng thâm mắt nhìn qua cũng không đen như thế.

“Ăn ngon!”

Đại Hồng còn đang liều mạng nuốt đống dây thừng, vừa nuốt vừa phát ra tiếng “chóp chép” ngon miệng.

Trọng Đồng Tử nhìn nhóc béo ăn, vui vẻ: “Ăn ngon không? Ăn nhiều vào, tôi vẫn còn đây.”

Gã nói còn ý chỉ thứ trong hộp của gã, thong dong nhìn Đại Hồng ăn, cũng không có ý định động thủ với đứa béo trong bao vải đỏ, tựa hồ định đợi Đại Hồng ăn xong rồi mới tính đống sợi linh hồn đó lên người nhóc béo.

Cái bao vải đỏ kia đối diện với sợi lịnh hồn vẫn không nhúc nhích, nhóc béo bên trong cũng không còn động đậy nữa. Tôi không biết cậu ta có chết chưa, trước mắt hiện tại chỉ có Âm Long đang tấn công tôi mới là thứ khó giải quyết nhất.

Tôi không có chút nắm chắc nào khi đối đầu với Âm Long, tôi đã được chứng kiến thực lực của nó không biết bao nhiêu lần.

“Xè!”

Tôi còn đang tính toán không biết nên dùng phù chú hay pháp khí đánh phủ đầu, hay động thủ sẽ tốt hơn thì chợt nghe thấy tiếng kêu vang trời sát bên. Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ, vội vã chưởng một tâm lôi chưởng vào miệng Âm Long.

“Ầm!”

Tâm lôi chưởng kia tuy không dùng hết lực vì sợ làm hại Âm Long nên chỉ có thể khiến xà tín của nó thu về trong chốc lát. Tôi thừa cơ hội đó vội vã rút Khổn Tiên thảo kết thành đoàn rồi ném vào miệng Âm Long.

“Ăn ngon!”

Đại Hồng còn đang hò hét, tôi không rảnh nhìn cô ấy nhưng từ thanh âm của cô ấy vẫn đoán được tâm trạng thỏa mãn kia.

“Vèo”

Khổn Tiên thảo nhanh chóng bay tới ngoài miệng Âm Long, tôi định bụng niệm kim cương chú để bó miệng nó lại. Chỉ cần bó miệng nó xong thì xà tín của nó sẽ không chui ra được. Đó là vũ khí lợi hại nhất của Âm Long rồi.

Còn chưa kịp bó chặt, tôi bỗng cảm thấy sức ép trên người. Đuôi rắn đen đặc của Âm Long không biết từ lúc nào đã quấn lấy chân tôi dùng sức siết, lôi như thể muốn lôi tôi về phía nó. Tôi vội vã kéo Khổn Tiên thảo.

Lần này đầu rắn của Âm Long đã bị tôi kéo theo, nhưng đầu đuôi của nó liền nhau nên nương theo lực kéo của nó, tôi buộc chặt được Khổn Tiên thảo trên cái miệng to chưa.

Phía trên bị Khổn Tiêng thảo kéo, dưới bị đuôi Âm Long quấn giật, tôi treo lơ lửng nhìn miệng của Âm Long dần khép lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nắm chặt Khổn Tiên thảo, tôi định bụng buộc lên đuôi Âm Long, đến lúc đó nếu nó định làm gì cũng phải tự dằn vặt mình một lúc.

Mới vừa trống một tay định kéo Khổn Tiên thảo, tôi bất giác cảm thấy cổ lạnh toát.

“Ha ha!” Gương mặt xấu xí của Trọng Đồng Tử từ dưới ngước nhìn tôi, gã cầm cái hộp ngửa đầu cười ha hả.

“Sợi linh hồn này nhét vào cơ thể của cô cũng coi như đáng giá!”

Sợi linh hồn kia vừa chạm vào da tôi đã liều mạng muốn chui vào trong. Cảm giác cũng không đau, ngược lại có hơi lành lạnh ngứa ngáy. Tôi muốn dùng tay trống kia nắm sợi linh hồn nhưng vừa động, đuôi rắn của Âm Long đã căng chặt, Trọng Đồng Tử nhanh tay vớt sợi linh hồn kéo lên đ ỉnh đầu ngoài tầm với của tôi, nói: “Trồng nhiều một chút sẽ ăn cô nhanh hơn.”

Mắt tôi có thể nhìn thấy sợi linh hồn đen chui vào tay của mình, còn có một sợi hung hăng tiến tới. Đi cạnh chúng còn có mấy con nhện màu trắng. Đám này có tốc độ ký sinh rất mau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio