Những lời đắc ý của sư công thật sự giống như sét đánh ngang tai tôi!
Trước đây tôi đã nói với sư công chuyện tôi được đạo trưởng Diêu dẫn đi xem thi thể Viên Sĩ Bình, lúc đó sư công cũng không nói ông ấy có quen biết đạo trưởng Diêu?
Hơn nữa đạo trưởng Diêu còn là người sáng lập một trong những Tam Thanh ở Ngọc Hoàng cung?
Vậy ông ta gọi Viên Sĩ Bình là tiểu sư thúc thì chẳng phải bị rối loạn bối phận à?
“Vô Lượng Thiên Tôn!” Đạo trưởng Diêu đứng trên đài cao, vẫy tay từ rất xa nói với sư công: “Không biết Tần lão tiên sinh đại giá quang lâm, bần đạo không tiếp đón từ xa!”
Nhìn đạo trưởng Diêu nhẹ nhàng đứng ở nơi đó, tôi chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng!
Tôi đã biết đạo trưởng Diêu mười mấy năm, trước nay luôn cho rằng ông chỉ tu đạo chứ không tu thuật, nhưng bây giờ ông lại là người sáng lập một trong những Tam Thanh ở Ngọc Hoàng cung, điều này làm tôi không thể tin được.
Còn sư công dường như rất phấn khích, vỗ vai lão Miêu bảo lão đi nhanh lên, nhưng lão Miêu vẫn không nhúc nhích.
Lão cũng đã từng gặp đạo trưởng Diêu, hiểu về biểu hiện của đạo trưởng Diêu trước mặt chúng tôi giống như chúng tôi.
“A! Các vị đạo hữu, vào uống chén trà đi!” Đạo trưởng Diêu cười với chúng tôi, sau đó vung ống tay áo đi thẳng vào trước.
Trường Sinh cầm nửa thanh Kiến Mộc, quay đầu nhìn chúng tôi rồi hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tôi nhìn vẻ mặt sư công từ đắc ý đến thất thần rồi trở nên trắng bệch, trong lòng biết rằng ông ấy đang rất đau thương.
Lão Miêu vội nói: “Chúng ta cứ coi như không biết, để sư công tìm cách ngăn cản ông ta, chúng ta đi tìm quan tài!”
“Ông già này, người ta lừa chúng ta, bây giờ ba bên đối chất, mấy người còn định giả bộ như không bị lừa!” Tôi nghe lão Miêu nói thì cảm thấy như vậy cũng quá giả tạo rồi?
Sư công đã nói rõ thân phận của đạo trưởng Diêu với tôi, từ biểu hiện của đạo trưởng Diêu cũng có thể nhận ra ông cũng đã hiểu, chúng ta còn phải giả vờ không biết để cản ông ta à?
“Chúng ta chia binh làm hai đường hay là xông vào?” Sư thúc cũng hơi lưỡng lự.
Sư công nặng nề ngẩng đầu nhìn lên nói: “Chúng ta đi lên trước đi!”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói suy nghĩ của mình ra với họ, sau đó thì cứ hành động tùy theo hoàn cảnh.
Khi xác định phương án một, Trường Sinh xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Phải hành động nhanh lên, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế Kiến Mộc được mất!”
Tôi nhìn Kiến Mộc quay cuồng như con quay trên không trung, trong lòng hơi lo lắng Trường Sinh sẽ không thể kiểm soát nó, chỉ có thể nhờ anh ấy ra sức kiềm chế trước, còn chúng tôi thăm dò ý định của đạo trưởng Diêu trước rồi tính sau.
Lúc lên bậc thang có mấy đạo sĩ dẫn đường cho chúng tôi, đãi ngộ đặc biệt này khiến những mọi người càng chú ý đến việc dâng hương, nhưng tâm trí chúng tôi đã tập trung vào đạo trưởng Diêu, nên không có tâm trạng chú ý đến những người này.
Quan tài trong Ngọc Hoàng cung thật sự phiền phức, người trong Ngọc Hoàng cung càng nhiều, bây giờ có khả năng đạo hạnh của đạo trưởng Diêu còn cao hơn sư công, cho dù chúng tôi xông vào cũng không chắc phần thắng.
May là quỷ sai Vương Uyển Nhu còn có chức năng có thể di chuyển tự do trong miếu đường của cô ấy, vậy nên chúng tôi có thể đi hỏi tin tức trước, nếu không chúng tôi sẽ ở trạng thái hoàn toàn bị động.
Đạo trưởng Diêu vẫn tiếp đón chúng tôi trong căn phòng nhỏ ông ta gặp tôi lần trước, ngay cả thi thể của Viên Sĩ Bình vẫn ở đó, hơn nữa không có chút dấu hiệu hư hại nào cả.
Nếu phía sau tôi không có rất nhiều người, nếu tôi không mặc váy dài đi giày cao gót, thì tôi nhất định sẽ cho rằng lần trước mình không đi ra ngoài.
“Ngồi đi!” Đạo trưởng Diêu vẫy nhẹ tay với chúng tôi, tiểu đạo sĩ bên cạnh rót trà cho chúng tôi.
Tôi đang suy nghĩ có nên tấn công trước hay không, hất trà vào mặt ông ta rồi tấn công, vậy thì trước hết tôi sẽ trách ông ta vì sao lại lừa dối tôi, sau đó xem ông ta phản ứng như thế nào.
Lão đạo trưởng ngay cả ngụm trà cũng không cho uống, ông ta cũng chưa uống miếng trà nào đã chỉ vào Kiến Mộc trước mặt Trường Sinh nói: “Mầm cây này là cây thần nào vậy? Các vị đạo hữu dùng cành cây thần này để cảm ứng gì?”
Không ngờ ông ấy lại chộp lấy cơ hội ngàn năm có một của tôi, tôi ném mạnh ly trà xuống đất rồi nói: “Đạo trưởng Diêu ông có ý gì, sư công của tôi giao tôi cho ông chiếu cố, vậy mà sao ông còn lừa tôi!”
“Vị tiểu thí chủ này muốn gây sự à!” Đạo trưởng Diêu thậm chí còn lườm tôi, ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ, ông nói: “Sao tiểu thí chủ không nghĩ đến chuyện Viên Sĩ Bình chết dưới lôi phù của tiểu thí chủ trong Ngọc Hoàng cung!”
Tôi tức giận vì đạo trưởng Diêu đến mức phát run, nhưng khi nhìn thấy Viên Sĩ Bình nằm bất động trên giường, tôi lại không nói nên lời, dù sao thì Viên Sĩ Bình đã chết là sự thật.
“Đạo trưởng Diêu, chúng ta nói cho rõ ràng đi, lần này chúng tôi đến đây để tìm vài thứ, cho dù ông có đồng ý hay không, chúng tôi vẫn sẽ đi tìm!” Sư công đột nhiên vỗ bàn quát to: “Trước đây tôi xem ông là bạn tốt, coi như tôi đã nhìn lầm rồi, chỉ cần ông giải thích rõ ngọn nguồn thì chúng tôi sẽ không làm khó ông!”
Tôi nghe sư công nói điều đó một cách thành khẩn, hơn nữa rõ ràng quá bất thường, có vẻ như trước đây ông ấy thực sự coi đạo trưởng Diêu là một người bạn.
Trong lòng tôi thấy không ổn, tôi cũng có cảm tình sâu sắc với Yao đạo sĩ, ngày xưa tôi có không ít lớp học buổi sáng và buổi tối ở Ngọc Hoàng cung, dù lão đạo sĩ này là người phụ trách nhiều công việc của Ngọc Hoàng cung, nhưng có vẻ rất nhàn rỗi, còn thường xuyên ở bên tôi, không khách sáo chút nào, vậy nên so với Viên Sĩ Bình nghiêm túc ít nói, thì mười lần đến Ngọc Hoàng cung có chín lần tôi ở với đạo trưởng Diêu.
Nhưng một khi để tình cảm xen vào thì sẽ khó làm việc, câu này không sai.
Sư công vừa dứt lời thì đạo trưởng Diêu lập tức đứng dậy nói: “Chuyện trong Ngọc Hoàng cung không cần Tần lão tiên sinh chỉ đạo!”
“Ông!” Sư thúc đập bàn dường như rất tức giận, nhưng sư công chỉ xua tay với ông ấy, không nói thêm nữa.
Tôi nhìn sang Trường Sinh đang và đầu bếp Ngụy đang ngồi uống trà, còn Tiểu Bạch suýt trèo lên bàn người ta, nghĩ rằng chúng ta không thể thua trận phải không?
“Tư!”
Tôi vừa kéo đầu bếp Nguỵ để anh ta không uống trà nữa thì có tiếng ọc ọc vang lên, sau đó ông ấy đột nhiên đứng dậy phun hết nước trà trong miệng vào người đạo trưởng Diêu.
“Tôi đang uống nước mà, cô kéo tôi làm gì! Vị đạo trưởng, tôi thật sự xin lỗi!” Đầu bếp Nguỵ thậm chí còn rất lịch sự đánh vào tay tôi, rồi lôi chiếc khăn tay rách nát không biết từ đâu ra, định lau mặt cho đạo trưởng Diêu.
Tôi không biết sao lại thế này, nhưng vừa rồi đầu bếp Nguỵ phun miếng nước ra rất điêu luyện, đầu tiên ông ấy nhanh chóng lắc lư từ bên này sang bên kia để tránh đạo trưởng Diêu, sau đó đột nhiên dừng lại phun vào mặt đạo trưởng Diêu.
Hơn nữa người thực vật có tràn đầy linh lực, phun ra miếng nước cực kì khí thế, rõ ràng chỉ có một ly nước, mà phun ra từ trong miệng ông ấy giống như một vòi phun nhỏ, cảm giác như một nửa số nước trong ao được máy bơm nước áp suất cao bơm ra cũng không hiệu quả bằng, hơn nữa tốc độ quá nhanh và sự việc xảy ra đột ngột, nên đạo trưởng Diêu thực sự không né được.
“Không cần!” đạo trưởng Diêu trừng mắt nhìn đầu bếp Ngụy, vươn tay chặn khăn tay ông ấy đưa ra, kéo ống tay áo lên lau nước trà trên mặt.
Trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên câu nói của đầu bếp Nguỵ rằng tuy ông ấy làm việc không đáng tin cậy, nhưng sẽ không cẩu thả như vậy, tôi vội vươn tay giữ chặt ống tay áo đạo trưởng Diêu, giật lấy chiếc khăn từ tay đầu bếp Nguỵ rồi lau mặt cho đạo trưởng Diêu: “Đạo trưởng Diêu, chuyện lừa chúng tôi là chuyện khác, vì tôi mà ông Ngụy lỡ phun nước vào mặt ông thật sự là lỗi của chúng tôi! Để tôi lau giúp ông!”
“Không cần!” Sắc mặt đạo trưởng Diêu từ từ tái xanh, duỗi tay chặn lại chiếc khăn trong tay tôi.
Tôi nhìn mặt đạo trưởng Diêu, đột nhiên cảm thấy trên khuôn mặt của ông ta dường như có gì không đúng, như thể cả khuôn mặt đã bị một ngụm trà của đầu bếp Nguỵ làm cho trắng bệch.
“Sư thúc tổ của tôi đã nói không cần rồi!” Tiểu đạo sĩ bên cạnh định tiến lên hỗ trợ thì bị nhãn lực cực kỳ sắc bén của Tiểu Bạch đánh ngã.
Dường như Trường Sinh, sư thúc, cô nàng mập và lão Miêu cũng hiểu ra, lập tức tiến lên kéo đạo trưởng Diêu, vừa kéo vừa hét lên: “Trương Dương mau lau cho đạo trưởng Diêu đi!”
Nghĩ mà buồn cười, rõ ràng đang nhân cơ hội trả thù, chiếc khăn đầu bếp Ngụy lấy ra trông cực kỳ bẩn thỉu, không biết ông ấy đã dùng để tắm rửa hay lau chân.
Sắc mặt đạo trưởng Diêu càng ngày càng tái nhợt, không ngừng duỗi tay chặn tay của những người khác, nhưng hiển nhiên đám người Trường Sinh không chỉ duỗi tay ra kéo mà còn sử dụng thuật pháp.
Tôi dơ khăn ra, trong lòng thầm niệm Kim Cương chú, nghĩ đến cái cách đạo trưởng Diêu đối mặt với chúng tôi vừa nãy, tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, lần này tôi không chà được mặt ông ta thì tôi cũng sẽ chà da ông ta.
“Các người tránh ra cho tôi!” Cuối cùng đạo trưởng Diêu không chịu nổi nữa mà hét lớn một tiếng, bắt đầu gồng mình tránh thoát.
Tôi đang kéo tay áo ông ta thì cảm thấy nhói đau, tay tôi bất giác buông lỏng ra, vừa định thần lại thì thấy sư thúc cũng bị đau đang liên tục thổi hơi vào lòng bàn tay, còn cô nàng mập đau đến mức cả nhăn nhó cả khuôn mặt.
Chỉ có hai người Trường Sinh và lão Miêu chảy mồ hôi đầy mặt nhưng vẫn kéo đạo trưởng Diêu không buông.
“Ông ta muốn tôi xông lên sao!” Đầu bếp Ngụy tức giận tiến lên, vươn tay ôm đạo trưởng Diêu.
Bây giờ sắc mặt của đạo trưởng Diêu không thể dùng từ trắng bệch để miêu tả nữa, ai đã từng giặt quần áo bằng tay sẽ biết, nếu tay ngâm nước lâu sẽ xuất hiện một lớp da trắng, sắc mặt của đạo trưởng Diêu bây giờ là như vậy.
Nhưng rõ ràng đầu bếp Nguỵ chỉ phun một ly trà vào mặt ông ta, cho dù như thế nào cũng sẽ không làm mặt ông ta trở nên như vậy.
“Ông là người phương nào?” Giọng nói đạo trưởng Diêu trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm đầu bếp Nguỵ quát to: “Ông đã phun cái gì lên mặt tôi?”
Tôi đoán có lẽ đàu bếp Ngụy không chỉ phun trà đơn giản như vậy, tôi nghĩ đạo trưởng Diêu còn có bí mật khác, vội vàng nói với Tiểu Bạch đang chơi đùa với tiểu đạo sĩ: “Đi ra canh cửa đừng để ai vào!”
“Vâng!” Tiểu Bạch lập tức vỗ vào sau đầu tiểu đạo sĩ một cái, rồi chạy nhanh ra cửa.
Với sự giúp đỡ của đầu bếp Nguỵ, đạo trưởng Diêu cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng đều bị đầu bếp Nguỵ ngăn cản, tôi nhìn chiếc khăn trong tay, trực tiếp lôi Âm Long ra cuốn lấy nửa người dưới của đạo trưởng Diêu, rồi nghiêng người tiến lên.
“A! A!” Đạo trưởng Diêu bị trói tay chân đột nhiên cười to nói: “Không ngờ nhiều năm trôi qua, vậy mà cũng có người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tôi!”
Tôi thấy giọng nói của ông ta dường như có hơi quen thuộc, nhưng tay tôi đã chạm đến mặt đạo trưởng Diêu, trong đầu không ngừng niệm Kim Cương chú trong lòng tôi vẫn, tôi dồn sức vào tay, có cảm giác như đang chà xát một lớp da thật sự.
Tôi vội vàng bỏ chiếc khăn tay ra nhìn thì đập vào mắt là một khuôn mặt đỏ bừng với những mầm cây phình to tung bay.