.
Thi cuối kỳ đã kết thúc.
Lâm Tú Chương là người đầu tiên tới tìm tôi.
Nói đến đây, tôi phải kể với mọi người về cậu ta.
Người anh em này là ánh sáng của team building, thành viên tích cực cần có trong mọi tình huống xấu hổ, rường cột đất nước của hội biến thái, tính tình rộng rãi ra tay phóng khoáng, rảnh rỗi là thích khao các bạn ăn.
Tuy tôi có thành kiến với chuyện lúc trước cậu ta làm, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta quả thực rất lợi hại.
.
Tôi dựa sau bảng thông báo của trường cùng Lâm Tú Chương, chờ bọn anh tôi đi xuống, vừa ngậm kẹo mút vị dâu cậu ta đưa tôi vừa đờ ra.
Công tử bột thực ra cao hơn tôi một chút, nhưng lúc nào cũng thích đặt tay trên đầu tôi, xoa tóc tôi như xoa lông chó.
Tôi hơi lo anh tôi và Từ Dập đang hẹn đánh nhau ở toà nhà dạy học, nhưng Lâm Tú Chương nói với tôi điều ấy không thể xảy ra, vì hai người đó đều để ý hình tượng trước mặt mọi người, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó trước mặt người khác.
Sau một lát, cậu ta lại nói với tôi: "Cho dù có vấn đề với việc này, tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết.
"
Tôi cũng không rõ lắm việc cậu ta nói với việc tôi nói có phải cùng một cái không.
Bách Liên đánh nhau với Từ Dập, cậu ta đi lên can được chắc?
Tôi nhìn cái tấm thân này của cậu ta thì chẳng đánh nổi lại ai đâu.
.
Cậu ta nói không sai, anh tôi và Từ Dập vẫn nguyên một tảng đi xuống, hai người còn trông có quan hệ rất tốt, lúc đi xuống vẫn đang thảo luận câu hỏi.
Anh tôi liếc nhìn về phía mặt Lâm Tú Chương, nói: "Định đi ăn cùng nhau?"
Lâm Tú Chương ấn cổ áo xuống, cười nói: "Tôi biết các cậu muốn nói chuyện, nhưng tôi kín miệng lắm, không chừng còn có thể đưa lời khuyên cho các cậu.
"
"Hôm nay chúng ta không ăn chung," Từ Dập nói, "Lúc đánh nhau có thể sẽ lỡ tay làm bị thương người đứng xem.
"
Bọn họ chuẩn bị ra ngoài đánh nhau tiếp thật à?
Tôi thấy Bách Liên còn xắn tay áo lên rồi.
Hắn mà đổi kính viền vàng thành kính râm là giống y hệt đại ca lăn lộn trên đường.
Tôi nghĩ mẹ kế tôi chắc chắn không biết chuyện anh tôi biết đánh nhau.
Lâm Tú Chương tựa như vì lời của Từ Dập mà sửng sốt một chút, nhưng cậu ta nhanh chóng cười lại, nói: "Nếu nói chuyện ấy, tôi biết một sàn boxing ngầm, các cậu vào đó có thể đánh tuỳ thích.
"
Cậu ta dùng một câu là khiến Bách Liên và Từ Dập cùng chung mối thù, không hổ là đi ra từ hội học sinh.
.
Người anh em này phá rối là hạng nhất, bốn người bọn tôi liền đến nhà hàng lẩu ăn chung một cách bình yên.
Bách Liên ngồi cạnh tôi, hỏi tôi: "Câu hỏi lớn môn Lý lần này biết làm không?"
Tôi nói: "Không nghĩ ra, nhưng em viết hết tất cả công thức em nhớ ra rồi.
"
Câu hỏi hình không gian bài thi cuối kỳ kia cực kỳ khó, tôi không nghĩ ra kẻ đường phụ kiểu gì, thế mà bọn họ còn tranh luận xem đường phụ của ai dễ hơn.
Mỗi khi bọn họ thảo luận đề thi trước mặt tôi, cũng đều khiến tôi cảm thấy mình là người lại giống, não chưa phát triển hoàn toàn.
Bây giờ tôi đã hiểu Từ Dập nói "sẽ lỡ tay làm bị thương người đứng xem" là có ý gì.
Liền cảm thấy bị phỉ báng.
Tôi nhân lúc bọn họ tranh luận, bỏ hết thịt bò ba chỉ vào bát mình.
Đã không có bộ não để học tập rồi thì phải có cái dạ dày ăn được nhiều hơn hai bát cơm chứ!
Anh tôi quay đầu nhìn tôi vùi đầu ăn, hỏi tôi: "Đủ ăn không?"
Tôi nói: "! Gọi thêm một đĩa?"
Hắn liền gọi thêm cho tôi một đĩa.
Sau khi tôi chần xong bát ba chỉ bò thứ , Bách Liên véo véo mặt tôi, nói: "Có phải em béo hơn mấy tháng trước không?"
Tôi nói: "Em dậy thì lần , cơ thể đang phát triển, phải ăn nhiều chút.
"
Vì học kỳ này quá nhiều người tặng tôi đồ ăn vặt, nên tôi không khống chế được.
Nghĩ mặt tích cực, cân nặng tăng vọt có khi nghĩa là tôi đang phát triển theo chiều dọc.
Lâm Tú Chương ngồi đối diện tôi cười, nói: "Vậy hay không thì chúng ta gọi thêm đĩa nữa đi? Chuyện tốt thành ba nhé.
"
Tôi nói: "Người anh em, tôi học thành ngữ vẫn tạm ổn đấy, cái đó là chuyện tốt thành đôi chứ?"
"À," Lâm Tú Chương cúi đầu quấy tương vừng của cậu ta, nói, "Đây là nghệ thuật chế biến lại.
".