Lâm Dị hết hồn, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn Trình Dương: "Anh..."
Trình Dương cực khổ ra hiệu "OK" với cậu.
May mà chiều cao mỗi tầng của khu ký túc xá này không cao, mặt đất bên ngoài không phải xi măng mà là bùn đất nên Trình Dương ngã xuống không thể chết được. Sau khi xác nhận Trình Dương không có việc gì, Lâm Dị lại tiếp tục ngẩng đầu, hướng tầm mắt về phía phòng 204.
Cậu và Hạ Huy... nói chính xác là giữa cậu và thi thể của Hạ Huy chỉ cách một cái cửa kính, cả người của Hạ Huy đều dán chặt vào cửa sổ.
Mặc dù Lâm Dị đã chuẩn bị tinh thần trước tử trạng đáng sợ của Hạ Huy, nhưng đột nhiên không phòng ngừa gì mà mặt đối mặt với Hạ Huy như thế này, Lâm Dị thừa nhận, cậu hoảng thật.
Cơ thể Hạ Huy như được chắp vá với nhau.
Lâm Dị quan sát, có thể thấy toàn bộ cơ thể Hạ Huy bị chia làm năm bộ phận chính, bao gồm đầu, tứ chi và cơ thể. Năm bộ phận tạo thành thi thể của Hạ Huy có khe hở, tứ chi tách ra hơi phân hủy, cậu nhìn thấy mười ngón tay của Hạ Huy cũng bị cắt đứt, là máu đặc sền sệt phía trên cửa sổ mà người cậu đang áp sát.
Lâm Dị cẩn thận đẩy cửa sổ xuống, theo động tác của cậu, thi thể áp vào cửa kính cũng theo đó mà lung lay sắp đổ.
Cậu chỉ có thể dừng động tác lại, không thì thi thể của Hạ Huy sẽ bị tách thành từng mảnh mất.
Toàn bộ cửa sổ dính đầy máu, Lâm Dị không thể nhìn thấy toàn cảnh cụ thể trong phòng 204. Cậu chỉ có thể tập trung vào thi thể của Hạ Huy.
Thi thể đang mỉm cười với cậu, nhưng chỉ cần người tham gia tử vong trong Thế giới Quy tắc thì thi thể của họ đều mỉm cười với cậu, cho nên Lâm Dị không thể phát hiện được gì dựa vào biểu cảm gương mặt của thi thể.
Tất cả những gì có thể quan sát là bản thân thi thể mà thôi.
Vừa rồi Lâm Dị và Trình Dương đoán thứ truy đuổi họ tối qua là một đám mèo đen.
Cho nên, lúc trèo qua cửa sổ, Lâm Dị đã tưởng tượng ra cái chết của Hạ Huy, hắn sẽ bị đám mèo đen cắn xé, khiến người ta không thể nhận dạng được, người đầy máu thịt, nghiêm trọng hơn sẽ bị mổ bụng.
Nhưng Lâm Dị không ngờ rằng cái chết của Hạ Huy lại như thế này, xét theo các bộ phận trên cơ thể Hạ Huy bị chia ra thì vết mổ rất gọn gàng, như thể là dùng một con dao sắc bén cắt đứt dễ dàng.
"Anh Lâm Dị."
Ở tầng dưới, Trình Dương bất an gọi Lâm Dị một tiếng.
Trời đã sáng từ lâu, cũng đã tới giờ lên lớp rồi, Trình Dương nhìn thấy có người đi ra từ cửa ký túc xá, cậu ta sợ không biết Nhậm Lê sẽ xuất hiện lúc nào, xong lại tiện đà phát hiện ra Lâm Dị đang ở bên ngoài cửa sổ thì toi.
Lâm Dị quan sát thi thể thêm lần nữa, quay trở lại phòng 203, đóng cửa sổ phòng 203 từ bên ngoài rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Trình Dương ôm mông đứng dậy, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ sợ hãi vì bị thi thể của Hạ Huy dọa sợ.
"Đi học trước đã." Lâm Dị nói.
Mặc dù NPC trong Thế giới Quy tắc 8-4 không nhiều như trong Thế giới Quy tắc 4-4 nhưng muốn tìm được nhân vật chính trong Thế giới Quy tắc này vẫn là một điều rất khó khăn.
Hiện tại, các NPC có lời thoại bao gồm nữ giáo viên và dì ký túc xá, so sánh hai NPC này thì nữ giáo viên sẽ giống với nhân vật chính hơn.
Mục đích cuối cùng của bọn họ là tìm ra tuyến chính của Thế giới Quy tắc 8-4 nên họ bắt buộc phải đến lớp của nữ giáo viên này.
Hai người đi đến tòa giảng dạy.
Trình Dương đợi đến khi mông hết đau mới hỏi Lâm Dị: "Phát... phát hiện được gì rồi sao?"
"Ừ." Lâm Dị nói: "Nhưng cũng chẳng nhiều lắm."
Trình Dương giống như chim non gào khóc chờ mồi, chờ Lâm Dị đưa phát hiện dâng đến tận miệng: "Là gì?"
Lâm Dị nói: "Ngoài mèo ra, nơi này hẳn là còn thứ gì khác nữa."
Trong Thế giới Quy tắc có logic thông thường, theo logic thông thường, vết cắt tứ chi của Hạ Huy rất trơn tru, những con mèo đó căn bản không thể tạo ra được những vết cắt như vậy.
Hơn nữa máu còn đặc đến mức khiến Hạ Huy dính vào cửa sổ, chứ nói gì đến lông mèo. Nhưng Lâm Dị lại không nhìn thấy sợi lông mèo nào trên người Hạ Huy cả.
Thứ giết Hạ Huy không phải mèo, thậm chí lũ mèo không hề vào phòng Hạ Huy.
Vậy thứ giết chết Hạ Huy chỉ có thể là thứ khác.
Trình Dương khó hiểu: "Lần theo mùi hương là mèo, nhưng Hạ Huy lại không phải do mèo giết ư?"
Cậu ta giật mình: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ... là Nhậm Lê sao?"
"Không có khả năng này." Lâm Dị dứt khoát nói: "Anh Nhậm Lê không cần thiết phải tự mình ra tay giết Hạ Huy."
Cậu hiểu sự nghi ngờ của Trình Dương.
Sau khi bọn họ chạm vào gói hàng, con mèo xuất hiện, thực ra mèo là một loài cực kì thận trọng nhưng chúng vẫn luôn đuổi theo bọn họ, không thể có khả năng chỉ đơn thuần là bám theo họ được.
Mèo xuất hiện ở Thế giới Quy tắc vào ban đêm, rất dễ liên tưởng đến nó là công cụ được quái vật sử dụng để giết người.
Điều mà Trình Dương nghĩ mãi vẫn không hiểu là rõ ràng thứ truy đuổi họ đêm qua là mèo, sau khi bọn họ rửa tay xong thì mèo cũng biến mất, nhưng Hạ Huy thì lại không thể rửa tay được, bởi vì cả toà ký túc xá chỉ có đúng nhà vệ sinh công cộng duy nhất ở tầng một, phòng ngủ không có nhà vệ sinh, cũng không có ống nước, vậy thì tại sao con mèo lại không ra tay gì chứ?
Lâm Dị đáp: "Anh Trình Dương, anh quên rồi à, mèo đã mở gói hàng."
"Vẫn nhớ." Trình Dương gật đầu: " Nghĩa là sao?"
Lâm Dị nói: "Mèo ngửi thấy mùi liền mở gói hàng, thứ bên trong theo đó cũng sẽ lộ ra. Mà tại sao thứ kia lại tìm đến Hạ Huy? Hoặc là bởi Hạ Huy không loại bỏ mùi hôi trên người, hoặc là bởi tờ biên lai ghi trên phiếu chuyển phát nhanh là tên Hạ Huy."
Trong gói hàng có đính kèm một tờ phiếu biên lai, chứng tỏ gói hàng này có thể đã được gửi qua đường bưu điện đến quầy chuyển phát nhanh của ký túc xá Trường trung học Báo Hương
Cũng vì người nhận gói hàng tên là Hạ Huy nên nó xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh số 204 của Hạ Huy.
Vừa mới đưa ra hai giả định, Lâm Dị càng thiên về cái sau hơn.
Lý do vì sao thiên về cái sau cũng rất đơn giản, mùi hương thu hút mèo lại thu hút thêm cả thứ khác nữa, cách sắp xếp này có vẻ như lặp đi lặp lại, lại khiến thiết lập của tủ chuyển phát nhanh trở nên dư thừa.
Lâm Dị nói ẩn dụ: "Cũng giống như Death Note vậy, tên người nhận trên phiếu chuyển phát nhanh chính là tên được viết trong Death Note. Vì sao mèo lại xuất hiện thì tạm thời tôi vẫn chưa rõ mục đích là gì, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, mèo và đồ vật bên trong gói hàng có liên hệ mật thiết với nhau."
Trình Dương suy đoán: "Mở hàng chuyển phát nhanh?"
Cậu ta nói: "Tôi có xem qua nhiều video về cái này. Sau khi nhận được hàng chuyển phát nhanh, nhiều người chủ đã cho chó mèo của mình đến mở hàng chuyển phát nhanh. Hay mấy con mèo này chuyên lấy đồ trong gói hàng đi?"
Lâm Dị xem xét suy đoán của Trình Dương.
Khả năng này không cao.
Cậu nói: "Nếu sau khi nhận được gói hàng, tôi hàn kín tủ chuyển phát nhanh lại để gói hàng ở trong tủ chuyển phát mãi mãi thì sao."
Căn cứ vào những vết xước trên mặt quầy của tủ 101, trình của những con mèo đó vẫn chưa đủ để phá sắt thép.
Trình Dương gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, nếu tôi mà là quái vật 8-4, tôi sẽ chẳng thiết lập như vậy đâu, để dụng cụ giết người của mình vào trong gói hàng, rồi lại bày vẽ ra một đám mèo để mở gói hộp. Thừa thãi vãi."
Quả thực là vậy, việc quái vật bố trí như thế chỉ khiến cho NPC thêm khó khăn mà thôi.
Đang nói chuyện thì cả hai đã đến phòng học lớp 2-1.
Trong lớp đã có một số NPC học sinh ngồi sẵn, Lâm Dị và Trình Dương đi tới chỗ ngồi mà bọn họ đã chọn ngày hôm qua rồi ngồi xuống. Những người tham gia khác và nữ giáo viên vẫn chưa đến, Lâm Dị bắt đầu quan sát các NPC mang thân phận học sinh.
Các NPC có thân phận học sinh đều mặc đồng phục của trường trung học Báo Hương, tổng cộng 13 người, cả nam cả nữ.
Nhưng kỳ lạ là khuôn mặt của một số NPC này bị mờ ảo, giống như một người cận thị nhìn từ xa, cảm giác là có ngũ quan, nhưng ngũ quan trông như thế nào thì không thể thấy rõ được.
Một số khác thì có thể nhìn rõ nét mặt, Lâm Dị thầm đếm trong lòng, có năm NPC học sinh có thể nhìn rõ nét mặt, bọn họ đều ngồi chung ở một chỗ.
Vào lúc những người tham gia khác lần lượt đến, năm người họ sẽ nhìn những người tham gia này rồi lại cúi đầu.
Đang lúc Lâm Dị cảm thấy kỳ quái thì nữ giáo viên và chuông vào học kéo tới cùng lúc.
Những người tham gia không dám nói nhiều, phòng học chìm vào một mảnh tĩnh lặng, nữ giáo viên cũng chẳng cần nhấn mạnh rằng đã đến giờ lên lớp vì mục đích kỷ luật.
Giáo viên bước vào lớp, đứng trên bục giảng, nhìn mọi người: "Một, hai, ba, bốn..."
Cũng giống như ngày hôm qua, cô lại bắt đầu đếm sĩ số.
"23, 24..."
"24." Nữ giáo viên nhìn bọn họ: "Thiếu hai người."
Lâm Dị nhìn chằm chằm nữ giáo viên.
Ngày hôm qua, nữ giáo viên đếm đến "25" rồi nói "thiếu một người".
Nói cách khác, tổng số học sinh của lớp 2-1 hẳn là 26 người. Hôm nay Hạ Huy tử vong, như vậy là thiếu hai người.
"Một, hai, ba, bốn..." Cô lặp lại: "23, 24..."
"Thiếu hai người."
Giọng điệu vẫn giống hệt lần trước, ngay cả lúc ngắt nghỉ khi đếm cũng y hệt.
Trình Dương cảm thấy cực kỳ quỷ dị, cúi đầu không muốn nhìn nữa, tránh việc bản thân chưa bị quy tắc tử vong xử lý thì đã bị tưởng tượng của chính mình hù chết rồi.
Lời thoại kiểu này của nữ giáo viên càng khiến cho Lâm Dị không thể tìm thêm được manh mối gì nữa.
Cậu đưa mắt nhìn về phía lớp học.
Hôm nay quả thực lớp học còn lại hai ghế trống, nhưng trong số 12 người bị cuốn vào 8-4, chỉ thiếu Hạ Huy, có nghĩa người vắng mặt còn lại là NPC học sinh.
Lâm Dị sử dụng phương pháp mà Tần Châu đã dạy để đưa ra ba giả thuyết về việc NPC học sinh vắng mặt này đã đi đâu.
1: Xin nghỉ phép.
2: Thôi học.
3: Trốn học.
Nhận thấy ba giả thuyết này bản chất đều giống nhau, Lâm Dị tóm gọn lại ba giả thuyết thành một: vắng mặt vì lý do nào đó.
Cậu tiếp tục đưa ra giả thuyết
1: Vắng mặt vì lý do nào đó.
2: Đã chết
Lâm Dị đột nhiên dừng lại, sau đó giơ tay cắt ngang nữ giáo viên đang kiểm sĩ số: "Thưa cô, em muốn đi vệ sinh."
Nữ giáo viên vẫn tiếp tục đếm, cũng không thèm quan tâm cậu.
Trình Dương ở bên cạnh bị hành động đột ngột của Lâm Dị doạ giật mình, hơn nữa, dường như người tham giác đều nhận được ánh nhìn đến từ Nhậm Lê, trái tim Trình Dương căng thẳng như muốn nổ tung luôn rồi.
Thấy nữ giáo viên không trả lời, Lâm Dị kéo Trình Dương đứng lên, nói: "Anh đi vệ sinh với tôi."
Mặc dù Trình Dương sợ hãi, nhưng cũng đoán được Lâm Dị đang cố ý rời khỏi phòng học, bèn đi theo cậu, cố gắng bình tĩnh nói: "Đi thôi, đúng lúc tôi cũng muốn ẻ."
Sau khi hai người bước ra khỏi lớp, nữ giáo viên vẫn tiếp tục đếm.
"22......"
Nữ giáo viên dừng lại: "Thiếu bốn người."
Sau khi rời khỏi phòng học, Lâm Dị bước nhanh về phía ký túc xá.
Trình Dương cố chịu cơn đau ở mông, đuổi theo Lâm Dị: "Sao thế sao thế?"
Lâm Dị bước đi: "Tôi đang nghĩ xem còn thiếu một NPC học sinh nữa ở đâu."
Trình Dương: "Thiếu NPC? Ở đâu cơ?"
Lâm Dị: "Trong gói hàng."
Mảnh gói hàng có dính máu.
Trình Dương: "Gì cơ?"
Lâm Dị nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi."
Chưa đợi Trình Dương có thể bình tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng đang thăng trầm của mình, Lâm Dị lại nói: "Còn một điều nữa có thể chắc chắn."
Trình Dương nói: "Là gì?"
Lâm Dị đáp: "Mở gói hàng không phải là quy tắc tử vong."
Tuy mèo là động vật nhưng cũng có thể coi là NPC, quái vật sẽ không để NPC vi phạm quy tắc tử vong.
Sau khi xác nhận một hành động bình an vô sự, Trình Dương cũng không thở phào nhẹ nhõm nổi, ngược lại còn cảm thấy bất an: "Anh Lâm Dị, mí mắt phải của tôi cứ giật giật liên tục ấy."
Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai.
Bước đi của Lâm Dị nhanh hơn, đến nỗi giọng nói bị luồng không khí thổi bay: "Tại sao cách chết của Hạ Huy lại là bị chặt xác? Chẳng lẽ thứ giết chết anh ta cũng bị phân mảnh rồi cho vào trong gói hàng?"
Trình Dương sửng sốt một lát: "Vãi l."
Lâm Dị nói: "Nếu đã là vậy thì không chỉ dừng lại là một gói hàng thôi đâu. Hôm nay hẳn sẽ có thêm gói hàng được gửi tới, sau đó được bỏ vào trong tủ chuyển phát nhanh."
Trình Dương nghe vậy, mặc kệ cái mông đau nhức, giơ cẳng muốn chạy về ký túc xá.
Trình Dương mặc niệm:
Gói hàng đừng nhét vào tủ chuyển phát nhanh của bọn họ, tuyệt đối người nhận đừng là tôi với anh Lâm Dị.
Gói hàng đừng nhét vào tủ chuyển phát nhanh của bọn họ, tuyệt đối người nhận đừng là tôi với anh Lâm Dị.
Gói hàng đừng nhét vào tủ chuyển phát nhanh của bọn họ, tuyệt đối người nhận đừng là tôi với anh Lâm Dị.
Nhưng câu chốt tiếp theo của Lâm Dị khiến Trình Dương phanh gấp.
Lâm Dị nói: "Phải đi lấy gói hàng, xem xem rốt cuộc bên trong có thứ gì."