Trái tim đập nặng nề đánh vào lồng ngực, Lâm Dị tận lực để duy trì bình tĩnh.
Trình Dương còn ở đây, nếu tư duy của cậu bị lung lay, "nó" sẽ xuất hiện.
Trong lòng cậu không ngừng lặp lại.
Bây giờ là ban ngày, không nguy hiểm đến tính mạng, không chết được.
Lâm Dị liếc nhìn bác gái vô cảm kia rồi thoáng nhìn thấy Trần Tử Tấn trên sàn phòng 303.
Cũng may là ban ngày.
Hơn nữa, đêm qua Trần Tử Tấn tử vong, có thể xác định được quy tắc tử vong là "không thể giấu mạng", quy tắc tử vong di động thứ hai là "không truyền thư nguyền rủa" và "bị con mèo do miêu trớ đưa tới nhìn thấy".
Bất kể là quy tắc tử vong nào thì giờ cũng không thể giết chết cậu được, hơn nữa tới ban đêm cậu sẽ có biện pháp tự cứu mình.
Trái tim cuối cùng cũng ngừng đập điên cuồng, Lâm Dị hít một hơi, đứng đối diện nói với bác gái trong phòng thư: "Bác, bọn cháu đang thi bò lên tầng, xem ai nhanh nhất á."
Dừng một chút, Lâm Dị nói: "Cháu thắng."
Bác gái trong phòng thư không nói gì, cũng không có động tác gì khác, mặt vẫn dán vào cửa sổ, nhưng tròng mắt lại di chuyển theo Lâm Dị ngước lên nhìn cậu đứng dậy.
Im lặng.
"Cháu biết mình sai rồi." Lâm Dị áy náy, xin lỗi bác gái: "Cháu xuống ngay đây ạ."
Bác gái trong phòng thư vẫn không nói gì, tròng mắt gắt gao trừng lên nhìn cậu.
Lâm Dị nhìn bác ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bác, cháu không thấy gì hết ạ."
Vẫn im lặng.
Lâm Dị mím môi, nhịp tim vừa bình tĩnh lại bắt đầu tăng tốc.
Những gì cậu nói thực ra là để kiểm tra bác gái trong phòng thư, xem việc cậu nhìn thấy thi thể của Trần Tử Tấn có ý nghĩa gì với bác ta.
Nếu bác ta lộ ra vẻ mặt muốn giết cậu, vậy thì tối nay thứ mà cậu cần né lại có thêm một bác gái ở phòng thư nữa.
Nhưng lúc này bác gái trong phòng thư lại không, chỉ lộ ra vẻ mặt vô cảm nhìn cậu.
Lâm Dị và bác ta đối diện nhau, sau đó ánh mắt cậu di chuyển xuống, dừng lại ở làn sương mù do hơi thở của bác gái thở ra bên trong cửa sổ.
Lâm Dị trầm mặc, tay chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở đùi trái của chính mình.
Đó là vị trí của túi quần, xuyên qua lớp vải quần của Lâm Dị, cảm nhận hình dáng của đồ vật trong túi.
Bác gái trong phòng thư vẫn không lên tiếng, vẻ mặt vô cảm như thể người chết.
Lâm Dị nhìn làn sương mù chậm rãi tiến lên lên mặt kính cửa sổ, cậu đợi cho đến khi sương mù dần dần dày đặc, gần như che phủ nửa khuôn mặt của bác gái trong phòng thư.
Cậu đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên bệ cửa sổ, nhảy xuống tầng hai, hét lên với Trình Dương: "Trình Dương! Anh Trình Dương!"
Sau khi đáp xuống tầng hai, Lâm Dị trực tiếp nhảy xuống đất.
Chân vừa chạm đất, cậu liền nhanh chóng chạy về phía phòng thư, đi ngang qua Trình Dương, vỗ nhẹ vào lưng Trình Dương, để cậu ta kịp phản ứng đuổi kịp động tác đột ngột của cậu: "Phòng thư. Đi phòng thư!"
"À à, tới liền, tới liền!"
Trình Dương ý thức được mình đang làm gì, cậu ta đang định đứng dậy thì lại dừng lại, dưới thân cậu ta đang đè Nhậm Lê.
"Nhậm Lê thì sao!"
"Đi cùng!"
Âm thanh theo đuôi Lâm Dị chạy đi vội vàng mà trở nên mờ mịt.
Lâm Dị nhảy lên bậc thang đến cửa ký túc xá rồi chạy đến cửa phòng thư, đúng như cậu dự đoán, cửa phòng thư đã bị đóng.
Cậu lấy cành cây được cậu dùng mở khóa cửa lớp trong túi ra rồi vội vàng nhét vào lỗ khóa.
Cũng may toà ký túc xá này đã cũ, ổ khóa cũng không phải là loại khóa cao cấp gì cả.
Lâm Dị mở cửa, đẩy ra, cậu còn chưa kịp nhìn xem trong phòng thư có gì, vội vàng quay người chạy nhanh về phía cửa ký túc xá, nhìn Trình Dương kéo Nhậm Lê đi tới.
"Anh Trình Dương, nhanh lên." Lâm Dị thúc giục.
Sương mù trên kính cửa sổ có thể che khuất tầm nhìn của bác gái trong phòng thư một cách hiệu quả trong thời gian ngắn, vào lúc bác ta nhìn thấy bọn họ chạy vào toà ký túc xá, nhất định sẽ đoán được họ đi vào phòng thư.
Quả nhiên.
Bịch bịch bịch!
Bịch bịch bịch!
Phòng thư vẫn còn cách hành lang một khoảng, nhưng Lâm Dị đã nghe thấy tiếng bước chân của bác ta trên hành lang, dồn dập mà nặng nề.
Lâm Dị lại thúc giục: "Mau lên."
Trình Dương gấp đến toát mồ hôi: "Đến liền! Đến liền!"
Trình Dương kéo Nhậm Lê đến cửa phòng thư, Lâm Dị cũng ra giúp một phen, đẩy hai người vào phòng thư.
Trình Dương và Nhậm Lê đi vào xong, cậu cũng lập tức bước vào, trong tay giữ cửa, trực tiếp đóng cửa lại.
Sau đó khoá trái.
Nhưng Lâm Dị lại không dám rời khỏi cửa, cửa phòng thư đã khóa, chứng tỏ bác gái có mang theo chìa khóa.
Lâm Dị nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, duỗi tay giữ chặt cửa, quay đầu về phía Trình Dương, nhanh chóng nói: "Mau tìm thứ gì đó trói lại anh Nhậm Lê lại, sau đó tới giúp tôi!"
Trong phòng thư có thứ để giữ cửa nhưng vô dụng vì cửa mở ra bên ngoài.
NPC trong thế giới Quy Tắc là công cụ được quái vật sử dụng để giết người, công cụ giết người đó sẽ không phải kiểu tay trói gà không chặt. Lâm Dị nghĩ đến lão quản lý trong thế giới Quy Tắc 7-7, một lão già có thể cầm rìu bổ cửa, điều này chứng tỏ sức mạnh của NPC không phải thứ mà người tham gia có thể chống lại được.
Trình Dương lo lắng đến mức da thịt trên mặt đều run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía phòng thư.
Trong phòng thư không có thứ gì có thể dùng để trói người. Trình Dương thầm mắng: "Đệt, mẹ nó."
Sau đó, cậu ta mặc kệ hết thảy, xoay Nhậm Lê đang bị đè trên mặt đất lại, một tay hướng vào sau cổ Nhậm Lê, muốn đánh Nhậm Lê bất tỉnh.
Lâm Dị nghe thấy động tĩnh ở phòng thư, nhìn sang: "Làm vậy vô dụng với anh ta!"
Tất cả các cây thần kinh trong não người đều kéo dài từ sau gáy đến mọi bộ phận trên cơ thể. Một cú đánh mạnh vào sau gáy sẽ tạo ra những dòng điện cực mạnh tác động lên não khiến con người bị ngất xỉu.
Với sức mạnh tàn bạo của Trình Dương, cậu ta có thể một chưởng đánh gục được Nhậm Lê, nhưng Nhậm Lê hiện tại hoàn toàn không phải Nhậm Lê, mà là quái vật 8-4.
Làm sao Trình Dương có thể đánh gục được quái vật chứ.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần cửa, Lâm Dị sốt ruột chỉ vào vị trí phía trước: "Khăn trải giường, anh Trình Dương, khăn trải giường, xé ra!"
Giường cách Trình Dương mấy thước, Trình Dương cố gắng đứng dậy xé ga trải giường, nhưng nếu cậu ta cử động, Nhậm Lê sẽ chống cự.
Hết cách, Trình Dương đành phải ngồi đè lên Nhậm Lê, một tay kẹp chặt Nhậm Lê, tay kia nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.
Cởi quần áo xong, Trình Dương một tay nhét một góc quần áo vào miệng, tay kia xoắn quần áo thành dải, sau đó nắm lấy tay Nhậm Lê, dùng quần áo trói Nhậm Lê lại.
Sau đó Trình Dương đứng dậy đi tới mép giường, kéo khăn trải giường ra.
Tuy Trình Dương có thể thề với trời rằng cậu ta đã dùng hết sức lực để trói Nhậm Lê lại, nhưng dù sao đạo cụ cũng chỉ là một bộ quần áo, mà Nhậm Lê lại là quái vật 8-4, cho nên cậu ta phải tìm thứ gì đó để gia cố thêm.
Lúc Trình Dương tới bên mép giường, từ cửa phòng thư vang lên tiếng đóng sầm.
Như một con thỏ sợ hãi, cậu ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: "Mẹ kiếp!"
Bác gái ở phòng thư đã đuổi tới, đang dùng chìa khóa mở cánh cửa bị khóa bên trong. Hiện tại bác ta đang kéo cửa mở ra.
Lâm Dị không khoẻ bằng bác gái ở phòng thư. Cửa được mở ra một chút, nhưng cả người Lâm Dị đã ngả về phía sau, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể miễn cưỡng giữ được cửa.
Bác gái trong phòng thư vẫn không chịu thua, tiếp tục mở cửa từ bên ngoài.
Lâm Dị giữ chặt cửa, hỏi: "Xong chưa?"
Trình Dương như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng bước qua Nhậm Lê đang nằm trên mặt đất, tới giúp kéo cửa.
Có thêm Trình Dương gia nhập, cánh cửa cuối cùng cũng không còn khe hở.
Trình Dương hét lên: "Nhậm Lê cần phải trói. Anh Lâm Dị, anh làm đi, để tôi ở đây."
Lâm Dị nói "Được", đợi Trình Dương nắm chặt cửa, cậu mới buông tay, nhặt khăn trải giường trên mặt đất lên.
Việc như xé khăn trải giường đơn, cậu đủ sức làm.
Cậu xé khăn thành nhiều mảnh dày, sau đó ngồi xổm xuống trói Nhậm Lê lại.
Nhậm Lê nói: "Đã sớm phát hiện ra ta rồi phải không?"
Lâm Dị không nói gì, chuyên tâm trói anh lại.
Trình Dương rống lên: "Vớ vẩn, tôi..."
"Anh Trình Dương." Lâm Dị lập tức nói: "Đừng rơi vào bẫy."
Trình Dương: "À, được."
Nhậm Lê nhìn Trình Dương một cái, sau đó nói với Lâm Dị: "Nếu các ngươi đã tìm được nơi này... vậy có định phục bàn không?"
Lâm Dị không hé răng, cậu đã dùng hết những mảnh vải được xé rách, không chỉ trói tay Nhậm Lê mà còn trói cả chân anh lại.
Nhậm Lê hiển nhiên là đang muốn dụ dỗ bọn họ, khi người tham gia muốn phục bàn, quái vật sẽ khôi phục được thực lực của nó.
Phòng thư chật chội, vào lúc Nhậm Lê lấy lại được sức mạnh, chẳng cần tốn nhiều công sức là có thể giết chết bọn họ trước khi bọn họ mở miệng trần thuật lại tuyến chính.
Sau khi trói Nhậm Lê lại, Lâm Dị nhìn vào phòng thư.
Sau đó cậu đứng dậy cầm lấy gối đầu, lấy lõi gối ra vo thành một quả bóng, sau đó ném xuống đất trước mặt Nhậm Lê.
Lâm Dị nói: "Chơi đi."
Nhậm Lê: "..."
Ý tưởng của Lâm Dị rất đơn giản. Quái vật 8-4 vốn là một con mèo nên cậu định tìm thứ gì đó để thu hút sự chú ý của Nhậm Lê.
Nhậm Lê nói: "Ta không phải chó."
Lâm Dị: "...Ồ, xin lỗi."
Lâm Dị hỏi Trình Dương: "Mèo thích chơi cái gì?"
Trình Dương nói: "Cho nó gậy trêu mèo."
Làm một quả bóng thì dễ nhưng làm một cây gậy trêu mèo mới khó.
Lâm Dị từ bỏ ý định, đi đến bên giường nhặt chăn đắp lên người Nhậm Lê, che khuất tầm mắt của anh lại.
Mặc kệ Nhậm Lê có nói gì, Lâm Dị ngẩng đầu hỏi Trình Dương: "Kiên trì được không?"
Trình Dương nghiến răng nghiến lợi, so với Nhậm Lê, bác gái này mạnh hơn rất nhiều: "Vẫn được, có thể chịu được một lúc."
Lâm Dị nói: "Cho tôi năm phút."
Nói xong, cậu nhanh chóng tìm kiếm trong phòng thư.
Cậu đã có thể ghép được tuyến chính của thế giới Quy Tắc 8-4 được đại khái rồi. Bây giờ cậu chỉ cần bằng chứng xác thực trong phòng thư, chỉ cần cậu tìm thấy chứng cứ này, Nhậm Lê có ở đây, cậu liền có thể phục bàn kết thúc 8-4.
Phòng thư không lớn, ánh mắt quét qua bề ngoài cũng không có thứ mà Lâm Dị muốn tìm.
Sau đó Lâm Dị đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo trong phòng thư.
Cậu bước tới, mở tủ ra.
Mùi hôi đập vào mặt.
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Tìm thấy rồi.
Trong tủ quần áo là vài túi thức ăn cho mèo, bên cạnh còn có một chiếc hộp.
Lâm Dị ngồi xổm xuống mở cái hộp ra, mùi hôi thối xộc vào mũi càng nồng nặc hơn. Trong hộp có mấy xác mèo đen đã chết. Xét theo tử trạng, đây chính là những con mèo mà Tôn Tịnh Văn dùng để thực hiện miêu trớ.
Vị trí ở mắt mèo là hai cái lỗ thủng làm người ta sợ hãi.
Trình Dương theo mùi hôi thối nhìn sang, thiếu chút nữa thì bị tử trạng của con mèo hù chết.
Tay cậu ta run lên, trong chớp mắt, bác gái phòng thư đã mở cửa, sau khe cửa hiện ra gương mặt đầy phẫn nộ của bác ta.
"Ối, cái đờ mờ." Trình Dương nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, dùng lực một lần nữa kéo cửa đóng lại.
Lâm Dị đưa tay chạm vào con mèo, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén sợi lông dính đầy máu ra. Cậu nhìn thấy sau gáy mỗi con mèo đều có vết cắn hơi lõm xuống.
"Tối hôm qua mèo đen xuất hiện trong phòng học, quả nhiên là đang tìm mèo con." Lâm Dị nói: "Xác của mèo con là do mèo mẹ mang về."
Cảnh tượng vừa nhìn thấy hiện lên trước mắt Trình Dương, cậu ta nhớ tới ký ức mèo mẹ đi tìm mèo con, mũi không khỏi cay cay: "Thật không dám tưởng tượng cảm xúc lúc mèo mẹ đi tìm mèo con sẽ như thế nào."
Lâm Dị đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vết cắn: "Ừ."
Trình Dương nói: "Mèo mẹ mang mèo con về. Vậy thì mèo là do bác ta nuôi."
Lâm Dị nói: "Trong phòng thư không có đồ chơi cho mèo, chỉ có một túi thức ăn cho mèo."
Cậu nhớ lại lông trên người con mèo đen, trông bộ dáng không giống như được tắm rửa và chải chuốt thường xuyên. "Con mèo này là mèo hoang, được bác gái nhận nuôi."
Ý nghĩ của hai người không khác biệt lắm, nhưng Lâm Dị thì chi tiết hơn.
Trình Dương nói: "Tôn Tịnh Văn phát hiện ra mèo con trong phòng thư. Vì để thực hiện miêu trớ trả thù bạn cùng lớp, cô ta đã trộm mèo con đi. Mẹ kiếp, tôi biết vì sao thư nguyền rủa lại ghi "đến lượt ngươi giấu mạng" rồi."
"Mèo con bị Tôn Tịnh Văn đánh cắp, đánh cắp xong liền không còn mạng nữa. Này không phải là cướp mạng còn gì? Sau khi phát hiện từng chú mèo con bị mất tích, bác gái trong phòng thư đã giấu lũ mèo con đi, nhưng không ngờ chúng vẫn liên tiếp bị trộm mất. Cho nên bác gái đã viết "đến lượt ngươi giấu mạng" để hù doạ Tôn Tịnh Văn."
"Người thả chim bồ câu thực ra là bác gái trong phòng thư!" Trình Dương cảm thấy logic của mình rất nhất quán: "Cho, cho nên thứ ở tối hôm đó thực chất là bác ta sao?"
Lâm Dị nói: "Là bác ấy."
Bề mặt vết cắt của thi thể phẳng, hẳn là do vũ khí sắc bén tạo thành, móng vuốt mèo không thể nào tạo ra được những vết cắt như vậy.
"Tìm được tuyến chính rồi." Trình Dương trở nên kích động: "Có, có thể phục.... cái kia để rời khỏi đây không?"
Lâm Dị quay đầu lại nhìn Nhậm Lê.
Phòng thư quá nhỏ, cậu sợ nhắc tới phục bàn sẽ khiến Nhậm Lê bạo động, chưa kịp mở miệng thì đã giết chết cậu và Trình Dương rồi.
Cậu nghĩ nghĩ.
Điều kiện phục bàn bất lợi cho cậu và Trình Dương, khả năng thành công rất thấp.
Bằng không vừa rồi Nhậm Lê cũng sẽ không chủ động yêu cầu bọn họ phục bàn. Quái vật có mâu thuẫn với phục bàn, Nhậm Lê chắc chắn ý thức được điểm này, cũng rất tự tin bản thân có thể giết chết bọn họ sau khi thực lực được khôi phục.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào Nhậm Lê. Trình Dương nhận ra gì đó từ biểu cảm của Lâm Dị, kinh ngạc nói: "Anh Lâm Dị, anh sẽ... sẽ không..."
Muốn giết chết quái vật 8-4 đấy chứ.
Trình Dương: "Nhưng..."
Nhưng xét theo quy tắc tử vong hiện tại, bọn họ không có cách nào có thể giết được Nhậm Lê.
Bởi vì Nhậm Lê có thể từ chối nhận gói hàng.
Nhưng người này lại là Lâm Dị, Trình Dương thử hỏi: "Anh Lâm Dị, anh có biện pháp gì rồi ư?"
Lâm Dị: "Có."