Giới thiệu xong bối cảnh của 《Học viện Tu Thân》, nhân viên công tác dẫn mọi người tiến vào mật thất.
Hắn yêu cầu người chơi xếp thành hàng, đưa cho mỗi người chơi một chiếc khăn bịt mắt. "Mọi người hãy đeo bịt mắt vào, sau đó đặt tay lên vai người phía trước..."
Lâm Dị nhìn Tần Châu, cậu hứa với Tần Châu không nổi bật, cho nên cậu chờ Tần Châu quyết định.
Hai người họ xếp ở cuối hàng, hoặc là cậu đặt tay lên vai Tần Châu, như vậy cậu sẽ là người cuối cùng trong đội. Hoặc Tần Châu đặt tay lên vai cậu, Tần Châu trở thành người cuối cùng trong đội.
Nếu nơi này bình thường thì cậu hay Tần Châu ai trước ai sau cũng không quan trọng.
Nhưng nơi này lại không hề bình thường chút nào, phía trước phía sau gì thì cũng đầy rẫy nguy hiểm, người phía trước không thể đảm bảo bả vai mà tay mình đang đặt lên là vai người, người phía sau cũng không thể đảm bảo đằng sau mình liệu có thứ gì khác hay không.
Lâm Dị thấy Tần Châu cũng đang suy ngẫm, cậu nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị: "Đàn anh, em đi sau cùng được không ạ?"
Cậu có thể tháo bịt mắt để xem tình hình xảy ra trên đường đến mật thất, bởi tay của người phía sau đang đặt lên vai người phía trước, khi tầm nhìn bị che khuất, các giác quan theo đó cũng được phóng đại, động tác của người phía sau như thế nào, người phía trước dường như có thể cảm nhận được.
Nếu Tần Châu ở phía trước, cậu có thể lén nhìn xung quanh mà không bị người khác phát hiện.
Tần Châu nhìn ra ý nghĩ của cậu, Lâm Dị không cần nổi bật nhưng cậu không thể không tìm manh mối.
Nơi này quả thực rất nguy hiểm, nhưng Tần Châu không thể ngăn cản Lâm Dị tìm kiếm manh mối, chỉ có nắm giữ manh mối đủ nhiều thì mạng sống mới có thể yên ổn được.
Như vậy xem ra, Lâm Dị đi cuối vẫn an toàn hơn một chút.
Tần Châu nghiêng đầu.
Lâm Dị hiểu được động tác của Tần Châu, đeo bịt mắt lên, duỗi cánh tay phải đặt lên vai Tần Châu.
Tay trái điều chỉnh lại vị trí của băng bịt mắt, đảm bảo bản thân có thể nhìn thấy chân và phía sau bên phải của mình.
Nhưng còn chưa kịp điều chỉnh xong, Lâm Dị cảm nhận được cả đoàn đang di chuyển, thoáng cái bị tách khỏi vai Tần Châu.
Cậu vội vàng duỗi tay, nắm lấy đôi tay ấm áp vừa đưa ra sau.
Đôi tay này nắm lấy tay cậu rồi đặt lên eo của chủ nhân nó.
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy góc áo bên eo Tần Châu.
Cậu chắc chắn đó là Tần Châu, vài giờ trước trong phòng của một trường đại học nào đó, cậu đã sờ vòng eo này rất lâu, cũng có cảm giác quen thuộc với loại vải này.
Sau đó, Lâm Dị bắt đầu nhìn lén, cậu thấy nhân viên công tác dẫn bọn họ vào một cánh cửa.
Sau khi tiến vào cánh cửa, ánh sáng liền tối sầm xuống, cánh cửa tựa như một cái hang động đen, không một tia sáng nào có thể chiếu vào.
Lâm Dị nhìn thấy làn sương mù đen, ở trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, sương mù đen đại diện cho thanh tải tiến trình của thế giới Quy Tắc.
Lâm Dị đoán chừng nơi này hẳn cũng giống vậy.
Quan sát xong tình hình dưới chân, Lâm Dị đang định quay đầu lại nhìn về phía sau, đột nhiên bả vai chùng xuống, một đôi tay lặng lẽ đặt tay lên vai cậu.
Cậu không khỏi căng thẳng, siết chặt áo Tần Châu.
Đây là một phản ứng dây chuyền, Lâm Dị có thể cảm nhận được cơ thể Tần Châu nhất thời cứng đờ.
Để tránh Tần Châu lo lắng, Lâm Dị nhẹ nhàng gãi gãi eo Tần Châu.
Sau đó cơ thể cậu dần trở nên cứng đờ, cậu cảm nhận rất rõ bàn tay trên vai mình hạ xuống, đồng thời sờ vào góc eo cậu, gãi gãi.
Lâm Dị cố gắng điều hòa nhịp thở, gãi Tần Châu hai cái nữa.
Thứ đằng sau cũng gãi cậu hai lần, với tần suất tương tự.
Cái thứ kia đang bắt chước cậu!
Biết mỗi hành động của mình đều bị thứ đằng sau theo dõi, Lâm Dị vội vàng quay đầu lại, không dùng tầm nhìn ngoại vi ngó sang bên phải nữa.
Cứ đi như vậy khoảng 4-5 phút, cả đoàn mới dừng lại.
Nhưng cũng không có giọng nói của nhân viên vang lên, không có thông báo cho cả đoàn biết đã đến nơi hay chưa, hay bọn họ có thể thể tháo bịt mắt ra được chưa. Giống như một đoàn xe lửa bị mất đi đầu tàu, chỉ còn lại những toa nối nhau dừng lại trên đường ray.
Lâm Dị đếm số người, lần này tham gia trò chơi có hai mươi bảy người, bao gồm cả cậu và Tần Châu, hai mươi bảy người xếp hàng nói dài cũng không hẳn là dài, nói ngắn cũng không hẳn là ngắn, cho nên giọng nói ở phía trước truyền đến có thể nghe thấy, nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Lâm Dị nắm được từ khóa.
"Người dẫn đầu."
"Không thấy đâu cả."
Từ khóa được nắm bắt chính xác đến mức có thể làm rõ tình hình hiện tại mà không cần lãng phí tế bào não.
Người đầu tiên trong đoàn cũng đeo bịt mắt, được nhân viên dẫn về phía trước, nhưng hiện tại nhân viên công tác không thấy đâu cả.
Biến mất một cách êm đẹp. Loại cảm giác sởn tóc gáy này cứ từ đầu hàng mà truyền dần xuống cuối. Giây tiếp theo, Lâm Dị cảm thấy bả vai mình được thả lỏng, cánh tay đặt trên vai cậu đã biến mất.
Cảm nhận được gió lạnh thổi đến sau lưng, Lâm Dị mới xác định thứ theo sau mình đã biến mất, lúc này cậu tiến lên phía trước một bước, áp sát vào lưng Tần Châu, thấp giọng nói: "Đàn anh, có thứ vừa trà trộn vào."
Tần Châu nghe xong liền trực tiếp tháo bịt mắt xuống.
Lâm Dị có thể quả quyết khẳng định có thứ trà trộn vào, nhất định là vì cậu cảm nhận được.
Ánh sáng chiếu vào làm hắn đau nhức, có điều Tần Châu vẫn không nhắm mắt lại, xác nhận Lâm Dị không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy Tần Châu cởi bịt mắt, Lâm Dị cũng đang muốn cởi ra.
Bọn họ biết rất rõ, sự biến mất của người dẫn đầu đồng nghĩa với việc thế giới Quái Vật đã download xong, bọn họ đã tới đích rồi.
Có điều Lâm Dị còn chưa kịp tháo xuống, Tần Châu đã đưa tay nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị tháo bịt mắt của cậu.
Tần Châu nhẹ nhàng nói: "Không cần vội."
Tính đến hiện tại, Tần Châu là người duy nhất trong đội đã tháo bịt mắt, những người khác vẫn đang bịt mắt, tuy nói việc tháo bịt mắt với hành động tự tìm đường chết rất khó để liên kết với nhau, nhưng rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của Tần Châu.
Trong hoàn cảnh mà tình huống không rõ ràng, cách tốt nhất nên làm là không trở thành người đầu tiên.
Đây chính là lý do Tần Châu dặn dò Lâm Dị không nên nổi bật.
Sở dĩ Tần Châu tháo bịt mắt ra là để xác nhận Lâm Dị vẫn còn an toàn, dù sao hắn cũng sẽ không để Lâm Dị trở thành người thứ hai tháo bịt mắt. Dù sao thứ nhất, thứ hai cũng không khác biệt lắm, đều được tính là nổi bật.
Lâm Dị vốn vẫn có thể nhìn thấy một chút, nhưng Tần Châu nắm lấy tay cậu ngăn cản động tác cậu lại, sau đó còn chỉnh lại bịt mắt của cậu nữa.
Giờ đây Lâm Dị hoàn toàn không thấy gì hết, chỉ nghe được tiếng Tần Châu hít thở.
Một lúc sau, Tần Châu mới buông lỏng tay cậu, có điều lại không nói gì thêm.
Lâm Dị ngập ngừng thử nắm lấy chiếc bịt mắt, nhưng Tần Châu không ngăn cản, lúc này cậu mới cởi nó xuống.
Phần lớn người trong đoàn đã tháo bịt mắt, cả đoàn đã tản ra, không còn duy trì hình "con rồng" nữa.
Việc đầu tiên Lâm Dị làm khi tháo khăn bịt mắt là đếm số người. Tần Châu nói: "28."
Thứ đằng sau Lâm Dị đã trà trộn thành công.
Lâm Dị có thể nghe được trong giọng nói của Tần Châu có chút ngưng trọng.
Trong thế giới Quy Tắc, quái vật đều chọn người tham gia để ẩn náu. Theo quái vật quy tắc, sức mạnh của chúng sẽ bị hạ thấp theo thực lực của người tham gia, như vậy mới có thể đảm bảo được niềm vui của thế giới Quy Tắc.
Nhưng quái vật ở đây dường như không làm như vậy. Nó trực tiếp tham gia vào. Liệu thực lực của nó có bị suy yếu hay không, liệu có quy tắc hạn chế nó hay không, không ai có thể đảm bảo được.
Lâm Dị nhìn về phía những người khác, khi bước vào cửa hàng, cậu có quan sát diện mạo của những người này, nhưng bây giờ Lâm Dị nhìn ai cũng đều cảm thấy rất quen mắt. Nếu không phải cậu xác định bả vai mình có người chạm vào, có khi cậu còn cho rằng mình bị ảo giác nên đếm nhầm.
Tần Châu sớm đã nhận ra hành động này, Lâm Dị cũng không lãng phí thời gian để phân biệt xem người thứ hai mươi tám là ai, cậu nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này, họ đang ở trong một căn phòng cũ kỹ, trong phòng rỗng tuếch không có gì cả, vách tường đổ nát. Nước từ bên trên đỉnh tường rỉ xuống, rêu xanh thẫm còn mọc lên ở những nơi bị nước thấm vào. Cả căn phòng tràn ngập mùi ẩm ướt.
Ngoại trừ độ ẩm, trong không khí còn có một loại cảm giác kinh hãi bị người khác cường điệu hóa lên.
Lúc này, cảm giác xúc động trong lòng đã biến mất, không ai có thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại đột ngột thay đổi hành trình để đến đây chơi cái gì mà thoát khỏi mật thất, nhưng việc đến đây quả thực là do họ tự lựa chọn.
Điều này đã đủ quỷ dị rồi, nhưng càng quỷ dị hơn nữa chính là sự biến mất đột ngột của người dẫn đầu.
Nam sinh được dẫn đầu cả người run rẩy. Nỗi sợ hãi của cậu ta trực quan hơn so những người khác. Cậu ta liên tục mô tả cho những người khác việc bản thân gặp phải một hiện tượng không thể nào lý giải nổi.
"Tôi chắc chắn tay mình đặt lên vai anh ta. Nhưng thoắt cái giây tiếp theo, anh ta không thấy đâu nữa. Không thấy nữa!"
Có người cố giải thích hiện tượng này: "Hay người dẫn đầu đột nhiên bỏ chạy?"
Dù sao bọn họ cũng chỉ đặt tay lên vai của người phía trước, chỉ cần người phía trước đi nhanh hơn một chút là có thể dễ dàng thoát khỏi người phía sau.
Nam sinh hoảng sợ mà lắc đầu: "Không thể nào! Tôi nắm vai với cả quần áo của anh ta mà. Tôi nhớ rất rõ. Bởi vì tôi lo mấy kiểu tình huống kiểu này sẽ xảy ra nên giữ chặt lắm. Nhưng chỉ giây tiếp theo thôi, tay tôi trống rỗng rồi."
Nói xong, cậu ta còn dơ hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Tình huống vừa rồi cũng giống như vậy, hai tay rỗng tuếch.
Dù cậu ta miêu tả thực sự rất khủng khiếp nhưng lại không mấy ai có thể đồng cảm với cậu ta. Mặc cậu ta đã nói rõ ràng như vậy mà vẫn kiên quyết cho rằng: "Chắc cậu giữ không chặt thôi."
Nam sinh trở nên sốt ruột, nhưng những người khác lại không muốn nhiều lời với cậu ta, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng.
"Hiện tại tình huống là như thế nào?"
"Phải rời khỏi đây sao?"
Có người kéo thử cánh cửa sắt, cánh cửa sắt cũng chẳng gọi là củng cố lắm, trong lúc đẩy kéo còn phát ra tiếng "cạch cạch": "Bỏ đi, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng tôi không chơi nữa đâu."
Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có mỗi cánh cửa này, nam sinh thở phì phò đi tới trước cửa, rống to với cánh cửa: "Tôi không muốn chơi nữa, mau thả tôi ra!"
Không ai trả lời.
Mọi người đều dừng động tác nhìn về phía nam sinh, cả Tần Châu và Lâm Dị cũng nhìn về phía cậu ta.
Nam sinh lại hét lên: "Này! Có ai không? Nghe thấy tôi nói gì không? Tôi! Nói! Tôi không muốn chơi nữa! Mau mở cửa ra."
Không ai trả lời.
Nam sinh co rúm lại một chút, nhưng đúng lúc này cũng có một nữ sinh lên tiếng.
Lâm Dị nhận ra cô gái này, là người lúc nãy gửi tin nhắn WeChat cho bạn bè.
Nữ sinh còn nói: "Tôi không chơi nữa, tôi còn việc khác phải làm, không cần hoàn tiền lại đâu mà."
Có đồng đội ở chung tiền tuyến, nam sinh lấy hết dũng khí đá mạnh vào cánh cửa sắt: "Đờ mờ, đã nói đếch chơi rồi, bọn tao không cần hoàn tiền, mau mở cửa ra."
Không ai trả lời.
Nam sinh đột nhiên tức giận, lại hung hăng dùng sức đạp mạnh vào cửa mấy cái: "Tao đã bảo là..."
Rầm--
Cửa bị nam sinh đá văng, có lẽ bản thân cậu ta cũng không ngờ rằng mình lại đá văng được cánh cửa. Nam sinh sững sờ hai giây.
Lâm Dị lập tức nhìn ra ngoài cửa, trong mắt những người khác, bên ngoài cửa tối đen như mực, Lâm Dị nhìn thấy có người đang đi ra từ trong bóng tối.
Cậu còn chưa kịp nói cho Tần Châu thì đã có tiếng bước chân vang lên.
Nam sinh vẫn còn đang do dự không biết có nên cứ vậy đi ra ngoài không thì đã bị người bên ngoài hung hăng đạp một cái, nam sinh bị một cước ngã xuống đất, trên mặt lập tức chảy máu.
Ngay sau đó, tám người đàn ông đầu trọc có vóc dáng còn to khoẻ hơn Trình Dương xông vào. Tám người này khắp mình đều có hình xăm, trên tay còn cầm roi xương làm bằng inox.
Mọi người nhìn thấy, trước tiên đều là sửng sốt, trông mấy người vừa tiến vào phòng thoạt nhìn không hề giống người tốt chút nào.
Có điều vì bối cảnh của《Học viện Tu Thân》 mà bọn họ coi những người này là NPC của thoát khỏi mật thật, điều này cũng giảm bớt nỗi sợ của người bình thường đối với mấy tên xăm mình này.
Mọi người đều trở nên bất mãn.
Bọn họ đến là để chơi trò chơi, bọn họ là khách hàng, muốn tiếp tục chơi hay không là quyền của bọn họ họ, nhưng bây giờ lại có khách bị đánh rồi.
"Dựa vào đâu mà đánh người?"
"Đệt, hoàn tiền, đếch chơi nữa."
Lâm Dị cong ngón tay, quá rõ ràng, bọn họ vẫn chưa ý thức được rằng bọn họ đã sang một thế giới khác.
Nhưng cậu cũng không có cách nào làm cho bọn họ hiểu được. Giống như tân sinh viên được Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên lựa chọn, nếu không tận mắt chứng kiến có người tử vong, bằng không thì không thể rõ được tình hình hiện tại.
Những lời chỉ trích trong phòng vẫn vang lên liên tục, nhưng mấy người vừa tiến vào kia không hề có ý định để cho bọn họ tiếp tục. Cây roi sắt trong tay chính là vũ khí để khiến bọn họ im lặng.
Tám người tám cái roi xương, quất vào những người trong phòng.
Có nói hay không nói, nam nữ không quan trọng, chỉ cần một roi đi xuống là khiến làn da lập tức chuyển sang màu tím sẫm, không có máu, nhưng lại cảm thấy máu như thẩm thấu vào da.
Tiếng hét chói tai vang vọng trong căn phòng, nhưng hét càng lớn thì những kẻ đó càng tàn nhẫn hơn.
Những nơi bị roi quất vào còn có thể nghe được cả âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Học viện Tu Thân đảm bảo với phụ huynh rằng, phương pháp thay đổi đứa trẻ, hoàn toàn không phải phương pháp bạo lực về thể xác.
Nhưng bây giờ xem ra, lời bảo đảm của học viện không đáng giá một chữ nào.
Lâm Dị bị Tần Châu gắt gao ôm trong ngực bảo vệ, mới vậy thôi mà trên người hắn đã bị đánh mấy roi rồi, càng đừng nói bây giờ Tần Châu đang bảo vệ cậu nữa.
Những nơi bị đánh đau đến xương cốt nát vụn.
"Đàn anh!" Lâm Dị muốn lao ra khỏi ngực Tần Châu, lại bị Tần Châu ôm chặt.
"Đừng nhúc nhích." Tần Châu nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều đau đến phát run: "Yên tâm, đàn anh không đau."