"Bao lâu nữa bọn họ tới?"
Tần Châu đột nhiên hỏi.
Lâm Dị hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Châu: "Tầm 1, 2 phút nữa ạ..."
Cậu cực kỳ nhạy cảm với thời gian, rất nhiều thời điểm có thể tính được chính xác đến từng phút từng giây, nhưng cậu sẽ không nói vậy. Lần nào cậu cũng chỉ đưa ra một khoảng thời gian đại khái, nếu không, cậu mà báo cáo chính xác đến từng phút từng giây như thế sẽ khiến mọi người không khỏi cảm thấy cậu kỳ quái. Cũng giống với thị lực của cậu trong bóng tối, cậu giải thích là do mù màu nên năng lực nhìn bóng tối cao, nhưng sự thật cậu nào có bị mù màu, cậu vẫn nhìn được, vẫn nhìn rất rõ.
Hiện tại Tần Châu hỏi cậu như vậy, hiển nhiên là do hắn đã phát hiện năng lực nhạy cảm với thời gian của cậu.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Dị là cảm thấy áy náy, nhưng khi nhìn Tần Châu, cậu đã bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Còn đúng 2 phút nữa."
Tám gã đầu trọc đầy hình xăm không vào phòng ngay mà để người tham gia ở trong phòng đến tận mười hai phút sau mới xuất hiện.
Lần đầu tiên, mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ thảo luận về nhân viên đã đưa họ đến đây. Sau đó là nam sinh đá văng cánh cửa sắt. Quá trình này kéo dài mười hai phút.
Lần thứ hai, mọi người vì cậu nam sinh biến mất kia mà trầm mặc, cho đến khi có cô gái không chịu nổi áp lực mở cửa, quá trình này cũng kéo dài mười hai phút.
Cuộc thảo luận giữa cậu và Tần Châu hiện tại đã kéo dài được 10 phút, nói cách khác, hai phút nữa, tám gã đầu trọc sẽ xuất hiện trở lại.
Tần Châu đưa tay vỗ vỗ vai cậu, nói: "Để tôi."
Lâm Dị còn chưa kịp nói gì, Tần Châu đã lớn tiếng nói: "Nếu không muốn chết thì làm theo lời tôi."
Lâm Dị nhìn Tần Châu, làm thế nào để trấn an được đám người đang hoảng loạn. Tần Châu quả thực rất có kinh nghiệm. Hoàn cảnh lạ lẫm cùng cuộc gặp gỡ quỷ dị là mối đe dọa lớn nhất đối với sinh mạng, Tần Châu nắm được điểm yếu này và đưa cho bọn họ một tia hi vọng.
Hai phút là một khoảng thời gian rất ngắn, đặc biệt khi nó là khúc nhạc dạo đầu cho mối nguy hiểm đang đến gần, thời gian trôi đi thậm chí còn nhanh hơn.
Quả nhiên những lời này đã làm cho người khác nhìn về phía Tần Châu, Lâm Dị rất quen thuộc với ánh mắt này, mỗi khi người tham gia tiến vào thế giới Quy Tắc phát hiện sự tồn tại của Tần Châu đều sẽ lộ ra ánh mắt như vậy – tìm được người dựa dẫm.
Tần Châu mở miệng nói rất nhanh: "Đừng chạm vào cửa sắt. Sau khi tám người đó xuất hiện, đừng nói chuyện hay gây ồn ào, tốt nhất là nên hô hấp nhẹ nhàng thôi."
Hai lần khởi động lại vừa rồi, cả tám gã đều làm hành động tương tự, đánh bọn họ bằng roi xương. Nếu muốn tránh bị đánh thì phải gấp đôi lần khởi động lại, tìm ra những điểm trùng nhau trong quỹ đạo hành vi của người tham gia.
Trong hai lần khởi động lại, những người tham gia đều có hành vi mở cửa, cũng có hành vi la hét.
Có lẽ vì hành vi mở cửa của người tham gia khiến tám gã đầu trọc cho rằng bọn họ đang muốn trốn thoát, việc la hét bị tám gã đầu trọc phán định là bọn họ không phục, cho nên mới đưa bọn họ đi "thanh tỉnh".
"Cái này thật sự... thực sự sẽ được ư?" Cô gái lên tiếng là người mà lần đầu tiên cùng cậu nam sinh la hét đòi hoàn tiền, cũng là người mà lần thứ hai chạm vào cánh cổng sắt. Lá gan của cô to hơn nhiều so với những nữ sinh khác, cũng có nhiều dũng khí hơn so với một số nam sinh trong phòng, nhưng sau hai lần khởi động lại, sự lớn mật và dũng cảm của cô đã bị tiêu hao mất một nửa.
Tận mắt chứng kiến hai người tử vong đã khiến lòng tin của cô bị tra tấn không ít, đến mức cô không thể tin rằng chỉ cần làm theo lời Tần Châu nói là có thể giữ được mạng của chính mình.
Điều cô hỏi cũng chính là điều mà những người tham gia khác quan tâm. Bọn họ nhìn Tần Châu với ánh mắt mong đợi. Cho dù Tần Châu không nói gì thì cũng chỉ cần một cái gật đầu nhẹ của hắn là được rồi.
Lâm Dị theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tần Châu, người đang là tâm điểm của sự chú ý.
Tần Châu bình tĩnh nói: "Thử xem, không thì sao?"
Ánh sáng hy vọng trong mắt mọi người ảm đảm đi một chút.
Nhưng Lâm Dị cũng hiểu rõ vì sao Tần Châu không cho mọi người một lời hứa hẹn. Những người này không phải là sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, bọn họ không biết Tần Châu là ai, cũng không biết Tần Châu có thực lực giảm tỉ lệ tử vong của đội tuần tra xuống dưới 50%.
Cho nên bọn họ đang ở trong tình thế nguy hiểm, không nhất định sẽ làm theo lời Tần Châu nói. Một khi Tần Châu cho bọn họ một lời bảo đảm, mà nếu lời bảo đảm này không thành, hình tượng của Tần Châu sẽ giảm đi rất nhiều, bọn họ sẽ không nghe theo lời nào của Tần Châu nữa.
Hiện tại hai mươi sáu người đều đóng vai cùng một nhân vật, đều gánh vác chung một thân phận.
Nơi này không giống với thế giới Quy Tắc. Không cần đợi đến đêm mới có người tử vong nữa, bọn họ có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Nếu trong số 26 người bọn họ bất kỳ ai xảy ra bất kỳ sự cố nào, nhẹ thì kích hoạt khởi động lại, nặng thì dẫn tới toàn bộ bị huỷ diệt.
Và bởi vì 26 người nắm giữ thẻ nhân vật có cùng thân phận, Tần Châu không thể hành động như ở thế giới Quy tắc, đơn độc đi tìm manh mối, rồi đi tìm quái vật phục bàn được.
Mà ở đây, 26 người là nhất thể, bao gồm cả quái vật
Chính vì quái vật là nhất thể với bọn họ nên Tần Châu mới trực tiếp mở miệng chia sẻ với mọi người, hắn trùng hợp tìm được cách có thể tránh trận đòn và tránh bị ném xuống hồ nước.
Có điều quái vật sẽ trở thành quái vật, chúng sinh ra từ tà ác. Tần Châu không thể đảm bảo liệu cuối cùng mình có bị quái vật đâm sau lưng hay không, cho nên hắn mới nói "Để tôi" với Lâm Dị, để bản thân nổi bật, để Lâm Dị mờ nhạt trong mắt mọi người.
Lâm Dị chăm chú nhìn Tần Châu.
Chỉ cần "thử xem" của Tần Châu thành công, như vậy sau này dù Tần Châu có nói bất kì điều gì cũng sẽ được tôn sùng là khuôn mẫu, cho dù "thử" thất bại, nếu như xảy ra tình huống có người chết mà không tới gần cửa hay nói chuyện, thì Tần Châu cũng chỉ là đưa ra một biện pháp bảo vệ mạng sống. Đối với một người, dù phương pháp này có thành công hay không, chỉ cần hắn nguyện ý chia sẻ điều này với mọi người, bất kỳ ý tưởng nào hắn đề xuất sau này cũng sẽ khiến mọi người cân nhắc tuân theo thay vì phủ quyết ngay lập tức.
Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn. Tần Châu am hiểu đạo lý này, cho nên hắn sẽ không và không thể cho bọn họ hy vọng.
Suy cho cùng, ngoài việc bị quất bằng roi xương ra, bị ném xuống hồ không thể là cấp độ duy nhất trong Học viện Tu Thân. Cho dù vượt qua được hai cấp độ này thì sau này nhất định phải có những cấp độ khó hơn đang chờ đợi họ.
"Được." Cô gái cúi đầu một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Tôi có thể hỏi tên anh không?"
Tần Châu không giấu giếm, nói thẳng: "Tần Châu."
"Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ." Cô gái nói: "Tôi tên Hoa Hoa, lần trước ở dưới hồ nước, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Ý nghĩ của Hoa Hoa rất đơn giản, ở đây có quá nhiều người, Tần Châu có thể sẽ không nhớ được tên cô, so với tên, nói biệt danh sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Tần Châu gật đầu: "Ừ."
Có mấy người được Tần Châu cứu ở dưới hồ nước, vì vậy đều bày tỏ lòng biết ơn đối với Tần Châu.
Cũng có người cảm ơn Lâm Dị, Lâm Dị cũng giúp được một số người trong hồ suýt trượt chân chìm xuống đáy nước, tuy cuối cùng cậu không cứu được hết mọi người, vẫn có người bởi vì bị thương mà chìm tử vong.
Hoa Hoa nói: "Vậy bây giờ..."
Lời cô còn chưa nói hết, ngoài cửa sắt truyền đến tiếng bước chân.
Hai phút sau, tám người đàn ông đầu trọc cầm roi xông tới.
Mọi âm thanh trong phòng đột nhiên biến mất, trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Lâm Dị có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người khác đều trở nên trầm mặc, nhưng sự yên lặng cũng mang đến nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi âm thầm mà phát cuồng gào rống lên.
Mọi người kinh hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.
Có chìa khóa được tra vào ổ khóa từ bên ngoài, lò xo phát ra âm thanh "lạch cạch" một tiếng, âm thanh mở cửa bình thường này lại khiến người trong phòng bất giác run lên.
Lâm Dị lập tức căng thẳng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tám gã đó đang tiến vào, bây giờ thử xem sự im lặng của bọn họ có ích gì không.
Nếu thành công, mọi người sẽ thấy được thực lực của Tần Châu, Tần Châu sẽ trở thành trụ cột, đem 26 người loạn lạc kết nối thành một lòng.
Vô dụng...
Nếu vô dụng...