Lâm Dị thực sự rất do dự, cũng thực sự rất rối rắm.
Cậu đang suy nghĩ có nên nộp giấy trắng trong kỳ thi cuối kỳ hay không, như vậy sẽ có thể danh chính ngôn thuận theo Tần Châu tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3, một mặt là vì cậu lo lắng làm vậy sẽ khiến Tần Châu tức giận, Tần Châu không mở miệng bảo cậu đi, hơn nữa việc cậu rời khỏi hội sinh viên và đội tuần tra là vì thân phận nhạy cảm của cậu, cần phải tránh mặt.
Nhưng mặt khác, Lâm Dị thực sự rất muốn cùng Tần Châu tiến vào 1-3.
Khi còn ở đội tuần tra, cậu biết Tần Châu đã sớm nói rằng sẽ không cho phép thành viên đội tuần tra tiếp nhận nhiệm vụ quy tắc 1-3.
Tần Châu dự định sẽ đi một mình.
Với cả, quy tắc 1-3 đã khiến cho một vài chủ tịch hội sinh viên ngã trận. Mức độ nguy hiểm của nó không thể so sánh với quy tắc thông thường được. Nói không dễ nghe thì là, các thành viên của đội tuần tra một khi đi vào thế giới Quy Tắc 1-3 chính là đi chịu chết.
Đây chính là điều mà Lâm Dị lo lắng, cậu không nghi ngờ năng lực của Tần Châu, thậm chí cậu tin rằng Tần Châu có thể giải quyết thế giới Quy Tắc 1-3, nhưng điều kiện tiên quyết là Tần Châu không bị quái vật 1-3 lựa chọn.
Nếu Tần Châu bị quái vật 1-3 lựa chọn, hậu quả sẽ ra sao, Lâm Dị không dám tưởng tượng.
Cậu không muốn mất Tần Châu.
Cân nhắc hai suy xét vẫn không biết cái nào nặng cái nào nhẹ, cuối cùng Lâm Dị quyết định sẽ thi kém, hơn nữa là phải kém đến thảm hại, tốt nhất là nên xếp cuối toàn trường. Càng xếp cuối thì khả năng tiến vào 1-3 với Tần Châu càng nhiều hơn.
À đúng rồi, cả biểu hiện thường ngày nữa.
Bởi vì trước đó cậu tham gia vào Hội Sinh Viên, hơn nữa thành tích của cậu cũng đủ tốt nên điểm rèn luyện của cậu rất cao, Lâm Dị phải hạ thấp điểm rèn luyện của mình xuống.
Cậu bắt đầu trốn học không lý do, lang thang khắp khuôn viên trường vào ban đêm, bị bắt được lập tức báo tên, chờ Hội Sinh Viên trừ điểm.
Quậy phá như vậy vài ngày, vào đêm trước ngày thi cuối kỳ, Lâm Dị bị Âu Oánh và Vương Phi Hàng bắt gặp khi đang đi lang thang trong khuôn viên trường.
Âu Oánh trừng mắt nhìn cậu: "Sao giờ lại không chủ động báo tên nữa rồi?"
Lâm Dị cúi đầu: "..."
Cậu muốn tìm cái lỗ chui xuống quá đi mất.
Vương Phi Hàng vừa tức giận vừa buồn cười: "Rời khỏi Hội Sinh Viên xong liền coi trời bằng vung luôn đúng không?"
Lâm Dị lại cúi đầu, "Em... em xin lỗi."
Vương Phi Hàng nói: "Có chủ tịch chống lưng, liền dám lơ là quy củ hả?"
Lâm Dị vội vàng lắc đầu giải thích: "Em không, đội trưởng Vương, không phải như vậy, không liên quan đến đàn anh đâu ạ."
Vương Phi Hàng chỉ vào Lâm Dị, tức giận nói: "Vẫn còn biết anh là đội trưởng đấy?"
Lâm Dị cứng họng, bởi vì không biết nên nói gì, cậu lại cúi đầu.
Âu Oánh nói: "Người trực ban báo cáo, ban đêm có người đi lang thang. Chị còn tưởng là ai cơ? Hoá ra là em, bạn học Lâm Dị à."
Lâm Dị không dám lên tiếng.
Âu Oánh nói: "Tâm sự tí nhé?"
Lâm Dị không gật đầu cũng không lắc đầu.
Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên ban đêm căng tin vẫn còn hoạt động, hai cựu lãnh đạo ngồi xuống, Lâm Dị không dám ngồi mà đứng thẳng tắp, Vương Phi Hàng nhiều lần yêu cầu cậu ngồi, Lâm Dị lại sợ hãi lắc đầu.
Âu Oánh nói với Vương Phi Hàng: "Bỏ đi, tha cho em ấy."
Vương Phi Hàng nói: "Hai cái đứa này cứng đầu y chang nhau, đáng ra không nên để em làm cộng sự với Nhậm Lê mới đúng."
Nhậm Lê nằm không cũng trúng đạn.
Âu Oánh trực tiếp vào vấn đề, đâm thẳng: "Em cho rằng bọn chị không biết suy nghĩ của em sao?"
Lâm Dị không nói gì, hành vi của cậu thực sự rất ấu trĩ.
Âu Oánh nói: "Cho nên, vì sao lại muốn rời khỏi Hội Sinh Viên?"
Vấn đề này, Lâm Dị không có cách trả lời, Âu Oánh liếc cậu một cái, nói: "Chị có tin xấu muốn báo với em đây."
Lâm Dị dừng một chút, căng thẳng nói: "Gì ạ?"
Âu Oánh đáp: "Đơn từ chức của em, chị không phê duyệt."
Lâm Dị không hiểu: "Đàn anh... Chủ tịch..."
Âu Oánh nói: "Có một mình anh Châu phê duyệt cũng vô dụng, cần chị đồng ý, cần Vương Phi Hàng đồng ý, còn phải có sự đồng ý của tất cả các bộ trưởng các bộ phận mới được thông qua."
Lâm Dị không biết có nhiều quá trình như vậy, cậu cũng không biết vì sao Âu Oánh và Vương Phi Hàng lại không đồng ý.
Cậu đứng tại chỗ, tay chân nhất thời có chút luống cuống.
Nhưng Âu Oánh đột nhiên cười lớn: "Lâm Dị, anh Châu nói em dễ bị doạ, quả nhiên là thật, chị đùa em thôi, một mình anh Châu phê duyệt là đủ rồi."
Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm, Vương Phi Hàng nói: "Nói thật với em nhé, đàn chị Âu Oánh với anh đây không phải tới để đặc biệt bắt em đâu, bọn anh tới là để mời em quay trở lại."
Âu Oánh gật đầu: "Đúng vậy, anh Châu không giúp, cho nên bọn chị đành phải buông công việc trong tay xuống, đến nói chuyện với em. Em thì sao? Muốn cho hai anh chị đây mặt mũi mà trở về Hội Sinh Viên không?"
Lâm Dị nghe hai người bọn họ đối thoại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đàn chị Âu Oánh, đội trưởng Vương, có phải hai người đã biết..."
"Anh biết." Vương Phi Hàng ngắt lời: "Nhưng chẳng ảnh hưởng gì."
Lâm Dị trầm mặc, có chút sợ hãi.
Cậu không thể tin đây là sự thật.
Giọng điệu Âu Oánh vẫn như cũ: "Chị biết vì sao anh Châu lại không hỗ trợ rồi, bọn chị đã đích thân nói cho em biết suy nghĩ của mình, nhưng em lại không muốn tin, thế thì chỉ sợ tới miệng anh Châu kể lại sẽ khiến em cho rằng đấy là một loại an ủi."
"Trong khoảng thời gian này Hội Sinh Viên rất bận rộn, bọn chị không thể ở lại nói chuyện với em lâu được." Âu Oánh nói: "Thi cuối kỳ làm bài cho tốt, nếu em đứng trong top ba toàn trường, đến gặp chị để lấy thông tin về thế giới Quy Tắc 1-3."
Lâm Dị sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Đàn chị Âu Oánh, em có thể trực tiếp nhận nhiệm vụ 1-3 ạ?! Thật sao ạ?!"
Vương Phi Hàng thấy thế, lẩm bẩm: "Sao nhận nhiệm vụ mà như kiểu trúng thưởng lớn 500 vạn vậy?"
——
Lâm Dị thể hiện rất xuất sắc trong kỳ thi cuối kỳ. Mặc dù điểm thường ngày bị trừ không ít do bảy ngày náo loạn, nhưng cậu vẫn xếp hạng top.
Sau khi có kết quả bài thi, cậu vui mừng hớn hở đến gặp Âu Oánh để lấy một ít tư liệu về thế giới Quy Tắc 1-3.
So với những thế giới Quy Tắc khác, thông tin về thế giới Quy Tắc 1-3 ít đến đáng thương, chỉ có một tờ giấy mỏng. Nhưng điều này không cản trở được hạnh phúc của Lâm Dị. Đây chính là danh chính ngôn thuận theo Tần Châu tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3.
Lâm Dị biết rất rõ, nếu không có sự cho phép của Tần Châu, Âu Oánh sẽ không tự tiện làm ra quyết định để cậu nhận nhiệm vụ như vậy.
Nói cách khác, Tần Châu mời cậu!
Hơn nữa cậu đã quay lại Hội Sinh Viên, điều này chứng tỏ Âu Oánh và Vương Phi Hàng cũng giống với Tần Châu, bọn họ thật sự không chán ghét cậu, cũng không phải bởi vì tình cảm của Tần Châu!
Cảm giác của Lâm Dị như gió thổi thuận chiều, khói mù tháng trước được mấy ngày này liên tiếp kinh hỉ quét dọn.
Trình Dương thi cũng khá ổn, tránh được lần thả xuống kỳ này!
Đơn xin rời trường vào kỳ nghỉ đông mà cậu và Trình Dương nộp nhanh chóng được phê duyệt, thông qua!
Mặc dù Tần Châu còn đang bận rộn với quy tắc 0-1, cậu vẫn không có biện pháp gặp được Tần Châu, nhưng cuối cùng cậu cũng có thể đi ăn bánh kếp nhân cua từ miệng Trình Dương kể rồi!
Lâm Dị đã lên kế hoạch xong xuôi, kỳ nghỉ đông cậu và Trình Dương sẽ đến Disneyland ăn bánh kếp nhân cua, nếu ngon thì cậu sẽ mang về Tần Châu nếm thử, cả đàn chị Âu Oánh và đội trưởng Vương nữa.
Sau đó qua vài ngày chính là Tết Âm Lịch, cậu sẽ ở lại trường đón năm mới cùng Tần Châu, Tần Châu bận rộn không gặp được cậu cũng không sao, chỉ cần hắn ở trường, như vậy cũng là cậu đón năm mới cùng hắn rồi.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, cậu sẽ tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3 với Tần Châu, cùng nhau đối mặt với quy tắc cao cấp nhất trong Nội Quy Trường.
Kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng kế hoạch cũng không đuổi kịp sự thay đổi.
Thông tin thân phận của Lâm Dị và Trình Dương đã bị gạch bỏ trong thế giới thực.
Trình Dương: "..."
Lâm Dị: "..."
Hai người đứng ngoài cổng trường, im lặng nhìn nhau.
Chứng minh thư vô dụng. Đừng nói là không mua được vé máy bay, ngay cả vé vào cửa Disney cũng không mua được.
Lâm Dị cực kỳ uỷ khuất: "Sao đến vé vào cửa cũng cần xác nhận thân phận vậy hả?"
Trình Dương: "Đậu má!"
Lâm Dị nghĩ ra một ý kiến: "Disney có lỗ chó không?"
Nếu có thể chui vào thì cách đến Disneyland sẽ dễ dàng hơn. Trường có ô tô, Trình Dương có thể lái xe, cũng có thể nhờ Hội Sinh Viên mượn xe. Dù sao họ cũng có nhiều thời gian hơn mà, có thể lái xe đến thành phố có Disneyland!
Trình Dương: "Theo hiểu biết của tôi, không có."
Lâm Dị: "Bánh kếp nhân cua..."
Mất rồi.
Trình Dương nói: "Sao mà mất được? Đầu bếp nhà tôi là người tôi đặc biệt mời đến làm bánh kếp nhân cua mà. Đi, đến nhà tôi nào!"
Lâm Dị do dự. Dù sao thông tin danh tính của bọn họ cũng đã bị gạch bỏ. Cha mẹ Trình Dương sẽ nhớ cậu ta ư? Cậu không lo không ăn được bánh kếp nhân cua, nhưng cậu lo việc tận mắt chứng kiến người nhà lãng quên mình sẽ khiến Trình Dương tổn thương.
Trình Dương thản nhiên nói: "Không sao. Quên thì cứ quên thôi. Dù sao bình thường tôi cũng hay chọc họ tức giận mà. Quên tôi có khi còn khiến cha mẹ tôi vui hơn đấy. Trên người tôi có tiền, cùng lắm thì cho đầu bếp tiền, ai mà từ chối tiền chứ."
Lâm Dị cảm thấy Trình Dương nói có lý.
Thành phố Dung, tỉnh Dung, cách họ 1.800 km.
Lâm Dị không biết lái xe, cho nên Trình Dương đã lái xe suốt chặng đường. Cậu phụ trách bóp vai đấm lưng cho Trình Dương, sau đó báo cáo vị trí của cậu cho Tần Châu, ven đường mà gặp cảnh đẹp, cậu sẽ chia sẻ với Tần Châu.
Tần Châu cho cậu một khoản tiền.
Lâm Dị đếm đến số 0 cuối cùng, hoảng sợ gọi Tần Châu: "Đàn anh ơi, nhiều quá rồi."
Tần Châu nói: "Chơi hộ cả phần của tôi đi."
Trình Dương tức giận đứng ở bên cạnh: "Chủ tịch Tần khinh ai đấy, người anh em này phải để anh tiêu tiền sao hả?!"
Tần Châu nghe vậy, cười khẩy.
Trình Dương lập tức đổi ý: "Em sai rồi em sai rồi, em là ai cơ chứ? Em dựa vào đâu mà cho anh Lâm Dị tiêu tiền nhỉ, anh Lâm Dị có bạn trai mà, nào có đến phiên em."
Nói xong, cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: "Chủ tịch Tần, em không có ý gì khác đâu nhá, đừng hiểu lầm, em không hề thèm muốn anh Lâm Dị! Em coi anh ấy như anh em, nào dám xen vào chuyện tình của hai người."
Lâm Dị có chút quẫn bách, cậu và Tần Châu... được coi là đã hẹn hò sao?
Lại giống như không phải.
Bọn họ vẫn chưa xác nhận mối quan hệ rõ ràng.
Trong cơn quẫn bách, Tần Châu ở đầu bên kia điện thoại nói: "Chơi vui vẻ."
Lâm Dị nghe thấy Tần Châu bên kia lại có công việc mới, không dám làm chậm trễ công việc của Tần Châu. Lâm Dị "dạ" một tiếng, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Bọn họ phải nghỉ ngơi, mất thời gian bốn ngày mới đến được Thành phố Dung.
Trình Dương ở quê nhà rụt rè, đã nửa học kỳ cậu ta không nghe được giọng nói của cha mẹ rồi.
Gia đình Trình Dương thực sự rất giàu có, Lâm Dị chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà lớn như vậy.
Trình Dương nhìn thấy xe của cha mẹ mình, là chiếc siêu xe mà Lâm Dị chỉ từng thấy trên TV.
Rolls-Royce bấm còi, báo hiệu chiếc xe việt dã đang chặn trước nhà mình cút đi. Tay chân Trình Dương lập tức cứng đờ, phanh chân không khống chế được, chiếc xe đâm vào cột đá trước cửa nhà Trình Dương.
Lâm Dị: "Ô hô."
Trình Dương: "..."
Cùng lúc đó, cửa sổ xe của bọn họ đột nhiên có tiếng gõ, Lâm Dị thấp giọng: "Có phải bác trai không?"
Cả mặt Trình Dương xanh xao: "Là tài xế nhà tôi."
Trình Dương hạ cửa sổ xuống, tài xế nói: "Lái xe kiểu gì thế! Đây là nhà cậu à? Sao lại lái về đây! Nhìn xem cửa bị cậu đâm thành bộ dạng gì rồi này!"
Trình Dương nhìn về phía trước, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Dị thấp giọng hỏi: "Anh Trình Dương, là bác trai sao?"
Trình Dương cứng ngắc gật đầu. Cha cậu ta đang kiểm tra cột đá mà cậu ta vừa làm hỏng. Sau đó ông quay lại nhìn bọn họ, Lâm Dị thấy cha Trình Dương cả người đầy lửa giận, nhìn bộ dáng trông rất hung dữ.
Trình Dương nói: "Anh Lâm Dị, ở trong xe nhé."
Nói xong, cậu ta không đợi Lâm Dị trả lời, chán nản xuống xe, đối mặt với người cha vốn đã coi mình như một người xa lạ.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm." Trình Dương liếc nhìn cột đá: "Tôi sẽ bồi thường!"
Cha của Trình Dương gần đây đang buồn bực vì chuyện làm ăn, vốn dĩ ông muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Trình Dương, ông sửng sốt một chút: "...Chúng ta có phải từng gặp nhau ở đâu rồi không?"
Ông cảm thấy thiếu niên trước mặt này rất quen, cực kỳ quen, quen thuộc đến mức cảm giác như con ruột của mình vậy.
Nhưng ông không có con trai.
Trình Dương cũng sửng sốt, ôm chặt cha Trình: "Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy ông rất quen, tựa như ông bố của tôi vậy."
Lâm Dị nhìn.
Cảm thấy thật tốt.
Chắc cậu cũng nên về nhà xem thử.
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra đã bị Lâm Dị dập tắt, hiện tại cậu không dám đối diện với Viên Viện và Lâm Quyến.
Tần Châu nói sẽ cùng cậu tìm đáp án, chờ cậu tìm được đáp án có thể chấp nhận xong, cậu sẽ trở về nhà.
Cuối cùng Lâm Dị cũng được ăn bánh kếp nhân cua.
Ngon quá trời!
Cậu ngượng ngùng hỏi Trình Dương có thể đóng gói được không, cậu muốn mang cho Tần Châu nữa.
Trình Dương vỗ ngực, đương nhiên là có thể rồi! Hiện tại tôi là con nuôi của cha tôi, bánh kếp nhân cua ăn bao nhiêu tuỳ thích cũng được! Lúc rời khỏi đây, cứ ăn sạch sẽ bánh kếp nhân cua, muốn mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.
Nhờ phúc của Trình Dương, Lâm Dị được ở trong biệt thự cao cấp mấy ngày, còn thấy cả con mèo Ragdoll mà Trình Dương từng kể.
Cậu mỗi ngày được ban cho kiến thức mới về cuộc sống của kẻ có tiền, sau đó chia sẻ với Tần Châu.
Tần Châu nói với cậu, nếu cậu thích, hắn cũng sẽ cho Lâm Dị trọn bộ.
Lâm Dị phát hiện, Tần Châu còn nhiều tiền hơn cả cậu nghĩ.
Sau khi tận hưởng cuộc sống phú quý được vài ngày, Lâm Dị và Trình Dương nổi lên một số khác biệt.
Năm nay Tết đến sớm, Trình Dương muốn ở nhà đón Tết, còn Lâm Dị lại muốn quay lại trường học đón Tết cùng Tần Châu.
Lâm Dị ngượng ngùng đến mức ích kỷ bảo Trình Dương trở về cùng mình. Cậu bàn bạc với Trình Dương, nếu không, cậu thuê xe về trước?
Trình Dương không muốn Lâm Dị rời đi trước, nếu không sau này cậu ta sẽ phải quay trờ về trường một mình.
Nhưng cậu ta cũng không thể vì lý do ích kỷ của mình mà ép Lâm Dị ở nhà đón Tết. Cậu ta biết Lâm Dị vướng bận Tần Châu.
Hai anh em khó xử chết đi được.
Cuối cùng biện pháp giải quyết là do Tần Châu.
Tần Châu rời trường, lái xe đến thành phố Dung.
Nghe được tin này, Lâm Dị không thể ngờ nổi, bởi vì cậu chưa từng nói ra vấn đề nan giải này với hắn, cậu biết Tần Châu bận rộn, loại chuyện nhỏ như vậy không thể quấy rầy hắn được.
Tần Châu đắc ý nói: "Đoán được."
Điều Lâm Dị chia sẻ với Tần Châu mỗi ngày đương nhiên cũng bao gồm sự tích Trình Dương nhận cha mẹ là cha mẹ nuôi, vừa buồn cười lại chua xót.
Sau khi biết được điều này, Tần Châu đoán trước rằng hai người họ sẽ gặp phải rắc rối ngày hôm nay.
Mỗi người đều có người để nhớ và không nỡ rời xa.
Sau khi giải quyết xong công việc tồn đọng, hắn rời khỏi trường học, phóng tới chỗ của Lâm Dị.
Theo như Tần Châu nói, không thể để em trải qua cả kỳ nghỉ đông cùng người khác được.
Lâm Dị nghĩ, quả nhiên là đàn anh mà cậu biết.
Đáng tin cậy vãi chưởng.
Không có gì để báo đáp, trong lòng Lâm Dị thầm thề, cậu sẽ liều mạng trong thế giới Quy Tắc 1-3, nhất định cả cậu và Tần Châu, đều sẽ bình an mà rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3.