Mặc dù bọn họ vẫn còn dư lại gần 50 vạn vàng, nhưng kỳ thực những nơi cần tiêu tiền đã quá nhiều.
Hơn nữa, Lâm Dị biết Tần Châu lo lắng việc chuộc thân của cậu, cứ tiêu vàng như vậy sẽ chỉ khiến Tần Châu cảm thấy hy vọng càng ngày càng trở nên xa vời, Lâm Dị chủ động nói: "Đàn anh, đàn anh Lục lần trước có nói anh ấy ở hành lang tầng ba hoặc bốn để nghỉ ngơi. Bọn mình đi tìm thử ở đó trước đi anh. Nếu thực sự không tìm được thì mới tiêu tiền nhờ quản gia 5005 đi tìm đàn anh Lục."
Tần Châu nhìn cậu, Lâm Dị kéo Tần Châu ra ngoài.
Hai người đi đến hành lang. Nơi này có quá nhiều người, muốn tìm một người không phải điều dễ dàng gì.
Lục Tiến vẫn chưa tìm được, nhưng Lâm Dị lại bị một âm thanh quen thuộc hấp dẫn chú ý.
"Đây là địa bàn của anh à? Mắc đếu gì không cho lão tử ngủ hả? Lão tử muốn ngủ đấy, đánh nhau một trận đi, dù sao giờ ông đây cũng bất cần đời rồi."
Lâm Dị sửng sốt, cùng Tần Châu bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi xuống mấy bậc thang.
Sau đó nhìn thấy Trình Dương.
Trình Dương vung nắm đấm, nhưng vẻ mặt Nhậm Lê nghiêm nghị ngăn cản cậu ta, thấp giọng uy hiếp Trình Dương: "Không thể công kích NPC."
Trình Dương nói: "Tôi mẹ nó đếch quan..."
Lâm Dị lập tức nói: "Anh Trình Dương!"
Nắm đấm của Trình Dương trong không khí chợt cứng đờ, cậu ta thuận theo tiếng động nhìn về phía Lâm Dị, nhìn Lâm Dị, lại nhìn Tần Châu bên cạnh Lâm Dị, sau đó quay đầu hỏi Nhậm Lê: "Khối băng, tôi hoa mắt rồi à? Sao tôi lại nhìn thấy anh Lâm Dị ấy nhể?"
Nhậm Lê nói: "Không hoa mắt."
"Là Lâm Dị và chủ tịch Tần."
Lồng ngực Trình Dương phập phồng vài cái, đột nhiên lao về phía Lâm Dị, ôm chặt Lâm Dị: "Con mẹ luôn... anh còn sống à? Tôi... bọn họ đều nói... anh.... Ư oa ô a..."
Nhậm Lê đi theo bịt miệng Trình Dương lại.
Tần Châu nói: "Theo tôi."
Nhậm Lê: "Được."
Sự xuất hiện của Trình Dương và Nhậm Lê tạm dừng việc tìm kiếm Lục Tiến của Lâm Dị và Tần Châu. Trở lại phòng 5005, Tần Châu vẫn trả 200 vàng để nhờ quản gia 5005 đi tìm Lục Tiến.
Sau đó hắn xoay người nhìn Trình Dương và Nhậm Lê.
Nhậm Lê chủ động nói: "Cơ thể Lâm Dị xuất hiện tử vong chiếu rọi——"
Trong lòng Lâm Dị thắt lại một chút, tuy cậu đã đoán được nhưng khi Nhậm Lê nói ra sự thật vẫn khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Cậu trộm nhìn Tần Châu, đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt Tần Châu khó coi đến vậy.
Tin Lâm Dị tử vong truyền ra, Nhậm Lê cũng có nghe ngóng được.
Anh đi tìm Âu Oánh, Âu Oánh nói: "Đợi Trình Dương, em ấy sắp đến rồi."
Những lời này có ý gì, Nhậm Lê đã hiểu. Anh nói: "Lâm Dị, em ấy..."
Nhậm Lê vốn là người không nói nhiều, hiện tại lại càng không biết nên nói gì.
Một lúc sau Trình Dương đến, Trình Dương trong điện thoại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Âu Oánh bèn chạy vọt đến văn phòng Hội Sinh Viên: "Đàn chị Âu Oánh, anh Lâm Dị, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không?"
Âu Oánh nói: "Xin lỗi."
"Đàn chị Âu Oánh, sao chị lại xin lỗi em?" Trình Dương xoa xoa mặt, bắt đầu lau nước mắt còn xót lại trên đường đi tới đây, nói: "Có phải anh Lâm Dị xảy ra chuyện rồi không?"
Âu Oánh im lặng.
Nhậm Lê cũng trầm mặc.
Trình Dương quay đầu nhìn Nhậm Lê, nắm lấy cánh tay Nhậm Lê: "Anh Nhậm Lê, anh Lâm Dị làm sao vậy? Nếu anh không trực tiếp nói, em sợ em nghĩ lung tung mất."
Nhậm Lê nói: "Như cậu nghĩ mà thôi."
Trình Dương bỗng nhiên cao giọng: "Em nghĩ là anh Lâm Dị chết rồi! Là như em nghĩ sao? Phải không!"
Nhậm Lê nói: "Đúng vậy."
Âu Oánh lập tức nói: "Nhậm Lê!"
Cách thông báo tin dữ của Nhậm Lê quá trực tiếp.
Nhậm Lê để Trình Dương ôm chặt anh, nói: "Trình Dương, xin lỗi."
"Anh cũng đừng xin lỗi em." Trình Dương nói: "Em không tin, trừ khi em nhìn thấy thi thể của anh Lâm Dị."
Sau đó, Trình Dương và Nhậm Lê ở trong nhà xác nhìn thấy Lâm Dị.
Trình Dương gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dị, trong đầu hiện lên những khoảnh khắc ở chung với Lâm Dị. Nhiều lần suýt chết đều là Lâm Dị cứu cậu ta, kết quả quay đầu, Lâm Dị không còn nữa?
Bản thân vẫn sống, nhưng Lâm Dị lại không còn nữa rồi?
Trình Dương cảm thấy như vậy thực sự không công bằng, không nên như vậy.
Lần đầu tiên cậu ta nhào vào, Nhậm Lê cũng không ngăn cản, cho đến khi Trình Dương bắt đầu kéo thi thể Lâm Dị, trên tay dính đầy máu: "Anh Lâm Dị, đứng dậy, người anh em này tới thay anh nằm ở đây! Anh mau dậy đi, tôi chỉ cho anh ba giây thôi đấy, không thì tôi đổi ý không làm đâu!"
"Anh Lâm Dị! Mau đứng dậy, hai ta đổi chỗ! Anh tiếp tục sống, tôi thay anh chết!"
Âu Oánh xoay người, không tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này nữa, chỉ có Nhậm Lê nhìn thẳng vào Trình Dương.
Anh nghĩ tới thời điểm anh trai mình tử vong, anh cũng có suy nghĩ giống như Trình Dương. Anh trai có tính cách trái ngược với anh, mọi người xung quanh thích anh trai hơn nhiều, nhưng kỳ lạ là tại sao một người anh trai nghe lời như vậy lại bị cuốn vào thế giới Quy Tắc, còn anh thì vẫn ở lại nơi này?
Có điều anh và Trình Dương không phải đều có suy nghĩ giống nhau, anh rất lý trí, biết rằng người chết sẽ không thể sống lại được, cho dù anh có tình nguyện trao đổi sinh tử, cũng không ai có thể thỏa mãn anh, cho nên anh đã bất chấp không kể ngày đêm tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhậm Lê cảm thấy suy nghĩ của Trình Dương đang lâm vào lạc lối, trao đổi cũng vô dụng. Anh tiến lên ngăn cản Trình Dương, không cho Trình Dương kéo Lâm Dị nữa: "Không đổi được, người còn sống chỉ có thể --"
"Anh nói nhảm cái gì vậy!" Trình Dương đẩy Nhậm Lê ra, trừng mắt nhìn anh: "Anh căn bản không hiểu được tâm trạng của tôi. Anh cho rằng ai cũng lạnh nhạt giống anh sao!"
Nước mũi nước miếng Trình Dương dầm dề, Nhậm Lê nhìn cậu ta.
Trình Dương nói: "Anh chỉ là một khối băng mà thôi, mẹ nó tôi từ sớm đã khó chịu với anh rồi! Bảo sao không ai thích anh! Chỉ có Lâm Dị nguyện ý làm cộng sự với anh mà thôi, hiện tại Lâm Dị không còn nữa rồi! Không còn nữa! Anh xem còn ai chịu làm cộng sự với anh nữa không!"
Nhâm Lê không nói gì.
"Nhậm Lê." Âu Oánh mở miệng: "Chúng ta ra ngoài đi, để Trình Dương yên tĩnh một lát."
Nhậm Lê theo Âu Oánh ra ngoài nhà xác, Âu Oánh nói: "Trình Dương đang bị kích động, đừng quá để tâm lời em ấy nói."
Nhậm Lê nói: "Em biết."
Nhưng kỳ thực, Trình Dương nói đúng, anh không có cộng sự.
Cũng có chỗ không đúng, Lâm Dị không còn, anh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Điện thoại Âu Oánh vang lên, Âu Oánh đi nghe điện thoại. Bây giờ mọi việc của Hội Sinh Viên đều dồn vào Âu Oánh. Sau khi Âu Oánh đi nghe điện thoại, Nhậm Lê nói: "Chị Âu Oánh, em có thể đợi cậu ấy."
Âu Oánh vẫn rất yên tâm về Nhậm Lê, cô nhìn vào nhà xác, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trình Dương từ bên trong truyền ra: "Được rồi, Trình Dương giao lại cho em. Quan hệ của em ấy với Lâm Dị rất tốt, chắc chắn không thể tiếp nhận được chuyện này chỉ trong chốc lát được. Mấy ngày này em ở cạnh em ấy, đừng để em ấy xảy ra chuyện."
Nhậm Lê gật đầu: "Vâng."
Âu Oánh: "Cảm ơn."
Một hai ngày sau Nhậm Lê đều ở lại với Trình Dương, mặc dù Trình Dương liên tục bảo anh cút đi. Nhậm Lê vẫn đi theo Trình Dương, đến buổi tối, anh ngồi canh cửa phòng ngủ Trình Dương cả đêm.
Buổi sáng, Nhậm Lê đến căng tin mua bữa sáng cho Trình Dương, mua xong, anh quay về gõ cửa.
Bình thường Trình Dương sẽ kêu anh đi, nhưng lần này trong phòng lại không có động tĩnh gì.
Nhậm Lê cảm thấy có gì đó không ổn, gõ cửa hai lần vẫn không có phản hồi, anh một chân đá văng cánh cửa.
Sau đó ngửi thấy mùi mặn trong phòng ngủ.
Và rồi anh với Trình Dương xuất hiện ở chỗ này, thông qua kiểm tra của người gác cửa, Nhậm Lê biết tới sự tồn tại của phòng cầm đồ. Cũng giống như Tần Châu và Lâm Dị lúc mới tới đây, Nhậm Lê không dám đảm bảo có tiền là quy tắc tử vong hay không có tiền mới là quy tắc tử vong, anh cầm cố một con mắt.
Một con mắt mới 50 vàng, Nhậm Lê căn cứ vào lời nhắc nhở của nữ nhân viên thang máy, tìm đến hành lang, dự định cùng Trình Dương ở hành lang ứng phó tạm một đêm, đợi đến rạng sáng ngày mai xem tình hình như thế nào.
Tần Châu nói: "Không có ban ngày."
Lâm Dị lấy ra một ít vàng, yêu cầu Trình Dương mang theo. May mà cậu và Tần Châu đi đến hành lang, nếu không Trình Dương đã bị những người đó bắt đi coi như nô lệ để buôn bán rồi.
Nhậm Lê nhìn động tác của Lâm Dị, hỏi: "Chủ tịch, chuyện này là sao?"
Lâm Dị quyết định tự mình nói ra tất cả mọi chuyện, ngoài tình huống trong Bất Dạ Thành, còn có bản thân cậu.
Nói xong, Trình Dương và Nhậm Lê đều trầm mặc một lát.
Một lúc sau, Trình Dương mới thu hồi quai hàm kinh ngạc nói: "Đệt moẹ, thân thế anh khủng vậy à, không hổ là huynh đệ của tôi."
Lâm Dị cẩn thận thăm dò: "Anh Trình Dương, anh thực sự nghĩ vậy ư?"
"Đương nhiên rồi!" Trình Dương nói: "Sành điệu mà!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, chắc là quản gia phòng 5005 đã tìm thấy Lục Tiến.
Tần Châu đi mở cửa, ngoài phòng chỉ có quản gia5005, hắn xin lỗi Tần Châu: "Xin lỗi, người ngài muốn tìm đã tử vong."
Tần Châu dừng một chút: "Đã biết."
Đóng cửa.
Trong phòng ba người nhìn Tần Châu, Trình Dương nói: "Đờ mờ, đàn anh Lục cũng không còn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lục Tiến tử vong vào lúc này khiến ba người còn lại ngoại trừ Trình Dương đều đã hiểu ra gì đó.
Sở dĩ quái vật 0-1 đuổi Lâm Quyến đi không phải vì Lâm Quyến đã tích góp đủ một trăm triệu một ngàn vàng. Cho dù thi thể của Lâm Quyến sớm đã biến mất từ lâu, quái vật 0-1 cũng không cần thiết phải chế tạo lại một cơ thể cho Lâm Quyến, huống chi là xây dựng một gia đình ba người hạnh phúc cho Lâm Quyến. Đây đều là những dịch vụ ngoài giao dịch, nếu quái vật 0-1 tốt bụng như vậy thì hà tất gì phải thêm tác dụng phụ là gia hạn thời gian, để cho Lâm Quyến sinh sống ở thế giới thực trong hơn mười năm rồi dần dần bị quái vật hoá.
Nhậm Lê nói: "Chủ tịch, tôi cho rằng lý do này tạm thời có thể gác sang một bên."
Anh nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là chuộc lại thân thể của Lâm Dị, chuộc lại tình cảm mà anh đã cầm cố."
Trình Dương gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, phòng giao dịch bên phải cái gì mà chả giao dịch được. Chúng ta có thể đến Nhân Ngư Thính kiếm tiền, sau đó để quái vật 0-1 hồi sinh anh Lâm Dị."
Nghe thấy lời Nhậm Lê và Trình Dương nói, trong lòng Lâm Dị nhảy lên một chút, cậu luôn lo rằng Nhậm Lê và Trình Dương sẽ đề cập đến chuyện này. Cậu nhanh chóng mở miệng phủ quyết: "Tuyến chính đã tìm ra. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra quái vật 1-3."
Bất Dạ Thành tồn tại quá nhiều quy tắc tử vong, bây giờ Tần Châu, Trình Dương, Nhậm Lê đều ở nơi này, đối với Lâm Dị mà nói, phí thời gian đi tiết kiệm căn bản không thể nào tích góp đủ 300 vạn vàng trong vòng bảy ngày. Vẫn là để những người cậu quan tâm bình an rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 quan trọng hơn.
"Tìm quái vật 103 để phục bàn xong, anh có thể ra ngoài với bọn tôi được không?" Trình Dương hỏi.
Lâm Dị trầm mặc một lát.
"Cho nên anh Lâm Dị à, anh nói phê cần cái gì thế?" Trình Dương nói: "Tìm quái vật 1-3 nào có quan trọng bằng hai điều mà khối băng nói."
Thấy Lâm Dị không nói gì, Trình Dương đi hỏi Tần Châu: "Chủ tịch Tần, anh nói cho anh Lâm Dị xem có đúng không? Hiện tại chúng ta có bốn người, bốn người tiết kiệm còn không đủ à?"
Tần Châu nhìn Lâm Dị.
Trình Dương sốt ruột: "Khối băng, giải thích cho anh Lâm Dị đi." Trình Dương nhìn Lâm Dị: "Nếu bọn tôi đi rồi thì một mình anh phải làm sao chứ? Chẳng lẽ anh thực sự định để tình yêu của mình cứ thế rời đi à? Hay là ở lại nơi này nghỉ ngơi mười mấy năm. Ngộ nhỡ quái vật 0-1 tăng giá thì sao? Từ một trăm triệu một ngàn vàng lên tới 1 tỷ? Anh lẻ loi hiu quạnh ở lại đây như vậy thì phải làm sao chứ?"
Nhậm Lê nói: "Tìm quái vật 1-3 không quan trọng, hai việc này quan trọng hơn."
Lâm Dị có chút nóng nảy, lần trước cậu đã cố gắng thuyết phục Tần Châu đừng nghĩ đến 300 vạn vàng nữa. Cậu sợ Trình Dương và Nhậm Lê sẽ phóng đại hy vọng trong lòng Tần Châu. Thực ra cũng không thể xem là hy vọng được, bởi vì muốn hoàn thành hai việc này trong khoảng thời gian ngắn căn bản là điều không thể.
Cậu nhấn mạnh: "Tìm quái vật 1-3 quan trọng hơn hai việc này!"
Tuy không thể chuộc lại tình cảm của mình với Tần Châu, nhưng cậu có thể dùng bút viết viết ra tình yêu của mình với Tần Châu, không cho bản thân quên đi Tần Châu.
Cơ thể cậu đã xuất hiện tử vong chiếu rọi, cậu có thể học Lâm Quyến, dành hơn mười năm tiết kiệm. Một ngày nào đó cậu có thể tiết kiệm đủ tiền rời khỏi nơi này.
Cuối cùng Tần Châu cũng mở miệng: "Nơi này là thế giới Quy Tắc trong ảo tưởng của quái vật 0-1, không nhất thiết phải có quái vật 1-3. Tuy vẫn chưa chắc chắn ông chủ của Bất Dạ Thành có phải quái vật 0-1 hay không, nhưng tôi không cho rằng biện pháp rời khỏi nơi này là tìm quái vật 0-1 phục bàn ở thế giới Quy Tắc 1-3. Manh mối có quá ít, trước tiên có thể tiết kiệm tiền sau đó..."
"Đàn anh, anh biết rất rõ mà." Lâm Dị không nhìn vẻ mặt của ai cả, mở lời: "Đây vẫn là thế giới Quy Tắc 1-3. Dựa theo quy tắc dĩ vãng, người tham gia chỉ cần tìm được quái vật rồi phục bàn là có thể rời đi. Các quái vật khác tuân thủ theo quy tắc này bởi vì nó là quy tắc do quái vật 0-1 chế định, chúng không dám vi phạm nên mới không cam lòng mà phải thả con mồi trong thế giới của mình ra. Quy tắc do chính bản thân quái vật 0-1 chế định, có lẽ bản thân nó cũng không phá vỡ được, nếu chính nó còn không tuân thủ và làm gương thì làm sao có thể khiến hàng trăm con quái vật trong trường tuân theo chứ? Vì nó có thể tạo ra thế giới Quy Tắc 1-3 cho nên nó cũng phải có khả năng tạo ra quái vật 1-3. Chỉ cần chúng ta tìm thấy quái vật 1-3, phục bàn xong là có thể rời đi được rồi."
Lâm Dị tiếp tục: "Quái vật 1-3 tất nhiên là bám vào một trong số những người tham gia từ khi thế giới Quy Tắc 1-3 mở ra, cho nên hẳn là nó ẩn náu trong nhóm người đầu tiên tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3. Mặc dù thế giới Quy Tắc 1-3 kể từ khi bắt đầu vẫn chưa từng dừng lại, nhưng thời gian nhiều nhất là không vượt quá 50 năm, đây là thời gian tồn tại của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên. Nhóm người tham gia đầu tiên lúc ấy hẳn vẫn là sinh viên năm nhất, tuổi tác di động khoảng 18 – 19 tuổi, tính thêm 50 năm, nhiều nhất là 70 tuổi. Dựa vào tuổi thọ của con người, người tham gia bị quái vật 1-3 lựa chọn nhất định còn sống. Cho nên quái vật 1-3 không nhất thiết phải chọn người tiếp theo để bám vì đó là điều không cần thiết."
Nhậm Lê liếc nhìn Tần Châu, lúc Lâm Dị nói chuyện, ánh mắt Tần Châu vẫn luôn nhìn về Lâm Dị.
Thật lâu sau, Tần Châu mới mở miệng: "Người 60-70 tuổi trong Bất Dạ Thành không ít."
Lâm Dị nhìn Tần Châu nói: "Đàn anh, em biết. Chúng ta có thể đi đến phòng giao dịch bên phải để lấy danh sách của nhóm người tham gia đầu tiên, sau đó trả tiền cho quản gia đi tìm những người có trong danh sách, khả năng cao là người trong danh sách còn sống là quái vật 1-3."
"Kể cả giao dịch này có đắt đến mấy, hiện tại chúng ta đã có nút bịt tai xương cá, có thể đến Nhân Ngư Thính giành chiến thắng. Xác suất thành công của việc hoàn thành giao dịch so với chuộc lại tình cảm và hồi sinh cũng dễ dàng hơn rất nhiều."
Thấy Tần Châu, Trình Dương và Nhậm Lê đều im lặng, Lâm Dị vội vàng nói: "Em nói không đúng sao? Bây giờ tình hình đã như thế này rồi, em biết cảm xúc của mọi người, nhưng đừng lãng phí thời gian với em nữa. Em chỉ hy vọng mọi người có thể sống sót rời khỏi nơi này. Làm ơn đấy mọi người, đáp ứng em đi, được không?"
Cậu nhìn Tần Châu: "Đàn anh ơi..."
Yết hầu của Tần Châu hơi chuyển động.
Lâm Dị: "Đàn anh, sinh viên toàn trường đều đang đợi anh."
Tần Châu khó khăn nói: "Được."
Trình Dương: "Đệt mẹ, được cái rắm ấy mà được, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng không đồng ý."
Nhậm Lê kéo Trình Dương lại: "Lâm Dị nói rất đúng."
Trình Dương quay người, tức giận nói: "Khối băng, tôi cảnh cáo anh, đừng..."
Lâm Dị đáp: "Anh Nhậm Lê, anh làm ơn làm việc một chút với anh Trình Dương đi."
Không khí trong phòng không ổn, Lâm Dị cũng không muốn ở lại nữa, vội vàng nói: "Em đi lên tầng bảy một chuyến."
Nói xong, cậu mở cửa rời đi.
Trình Dương đuổi theo nhưng bị Nhậm Lê kéo lại.
Trình Dương nói: "Muốn đánh nhau à? Muốn đánh nhau với tôi đúng không?"
Nhậm Lê cũng tức giận: "Trình Dương! Cậu là đồ ngốc à? Chủ tịch sao có thể mặc kệ Lâm Dị được?"
Trình Dương "ể" một tiếng, nhìn Tần Châu: "Chủ tịch Tần, anh... là sao?"
Tần Châu nói: "Tích góp."
"Nhưng lừa em ấy."
Cho dù có được danh sách nhóm người tham gia đầu tiên thì việc tìm ra quái vật 1-3 cũng không phải là chuyện có thể giải quyết ngay lập tức.
Bốn người họ không thể hành động cùng nhau, tách ra, đến Nhân Ngư Thính đánh bạc.
"Ha." Tần Châu trào phúng cười một tiếng.
Hình như Lâm Dị đánh giá cao hắn quá rồi, hắn nào có thể chịu được việc Lâm Dị ở lại thế giới Quy Tắc 1-3 một mình cơ chứ.
Mê hoặc thì cứ để bị mê hoặc. Bị tiền tài ăn mòn thì cứ để bị ăn mòn thôi.
Không sao hết.
Dù sao cũng không quan trọng bằng Lâm Dị.