Trạng thái tâm lý của Giang Mạn thực ra rất dễ phân tích, sau khi hai người xảy ra tranh chấp khó hiểu, Tần Châu đã dần bình tĩnh trở lại.
Thấy Tần Châu không tuyên bố quy tắc tử vong, cảm xúc của cô ta chuyển từ hoang mang thất vọng.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Giang Mạn đã cân nhắc nơi này không thích hợp để chất vấn, nhưng khi nhìn thấy Tần Châu và bệnh nhân 303 rời đi, tia hy vọng cuối cùng của cô đã tan biến, nỗi thất vọng nghẹn lại trong lòng dần dần biến thành tức giận.
Sau đó cô nhịn không nổi nữa, bèn hỏi Tần Châu.
Trong hai người Dịch Gia Duyệt và Ôn Hiểu Phương, cảm xúc của Ôn Hiểu Phương giống với Giang Mạn nhất.
Lúc Ôn Hiểu Phương lấy tờ giấy, tâm trạng cô ta lúc đó cũng vừa lo lắng, vừa thất vọng và tức giận.
"Được." Tần Châu không tiếp tục giằng co với những ánh nhìn từ đám đông nữa, đôi mắt tập trung vào Ôn Hiểu Phương.
So với sự bình tĩnh của Tần Châu, trái tim Lâm Dị đang đập như đang chạy bằng mô tơ điện.
Cơ sở để xác định quái vật 16-8 thông qua cảm xúc của Giang Mạn là không đủ, quái vật 16-8 cũng có thể chỉ bắt chước tâm trạng bối rối của Giang Mạn thôi, cho nên không thể loại bỏ hoàn toàn hoài nghi Dịch Gia Duyệt là quái vật 16-8 được.
Nhưng chẳng còn cách nào khác nữa rồi, trong số hai người Dịch Gia Duyệt và Ôn Hiểu Phương thì Ôn Hiểu Phương bị nghi ngờ nhiều hơn.
Tần Châu biết nội dung tờ giấy, nhưng hắn không biết chúng được phân chia như nào.
Lâm Dị hắng giọng, đang định nói lại phân tích của mình cho Tần Châu, cậu muốn nghe ý kiến của hắn, nhưng Tần Châu lại lên tiếng trước cậu.
"Kết thúc rồi."
Tần Châu nói với Ôn Hiểu Phương.
Lâm Dị: "!"
Ôn Hiểu Phương nhìn chằm chằm Tần Châu, tất cả bệnh nhân đều ngừng nói chuyện, bọn họ mang vẻ mặt giống hệt Ôn Hiểu Phương, đều hướng mắt về hắn.
Nhìn biểu cảm của Ôn Hiểu Phương, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.
Chuẩn rồi.
Nhưng trong mơ hồ, Lâm Dị lại cảm giác có gì đó không đúng.
Cậu liếc nhìn Tần Châu, tự hỏi sở dĩ mình cảm thấy sai sai là do cậu đã trải qua Thế giới Quy tắc 2-6, cho nên việc tìm ra quái vật 16-8 dễ dàng như này khiến lòng cậu không được yên tâm hay gì.
Những người tham gia khác đều là lần đầu tiên bước vào Thế giới Quy tắc, họ chỉ được nghe nói về sự tồn tại của quy tắc tử vong mà thôi.
Vì vậy, bọn họ đều nhìn Tần Châu với vẻ hoang mang và sợ hãi, không biết Tần Châu muốn làm gì.
Quái vật sẽ dùng mọi biện pháp có thể để ngăn cản người tham gia phục bàn, Tần Châu không hề chậm trễ, ngay lúc Ôn Hiểu Phương đang muốn lao tới giết chết hắn thì Tần Châu đã mở miệng: "Đây không phải viện điều dưỡng, mà là bệnh viện tâm thần. Tên đầy đủ của nó là "Bệnh viện tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên"."
Sau khi Tần Châu cất lời, Lâm Dị lập tức căng thẳng, cậu nhìn về phía Ôn Hiểu Phương, một khi Ôn Hiểu Phương nổi điên xông tới ngăn cản Tần Châu, cậu sẽ lập tức chặn lại, để việc phục bàn tiếp tục diễn ra.
"Ngươi tên là Chu Hâm Hoa. Có một người mẹ tệ bạc, bà ta đã tạo nên một bóng ma không thể xóa nhòa trong tuổi thơ của ngươi."
Mỗi câu nói của Tần Châu đều khiến sắc mặt của Ôn Hiểu Phương càng ngày càng trở nên u ám, vẻ mặt của tất cả bệnh nhân đều tối sầm lại. Tất cả biểu cảm đồng bộ với cô ta, khoảnh khắc đó, toàn bộ phòng ăn đều ngập tràn bầu không khí quỷ dị.
"Cuối cùng thì ngươi đã trưởng thành, có một công việc ổn định là bác sĩ tâm lý, sau đó cưới vợ sinh con. Sự nghiệp của ngươi cũng dần thăng tiến nhờ những nỗ lực đã bỏ ra, trở thành viện trưởng ở đây." Tần Châu bình tĩnh nói với: "Nhưng khoảng thời gian vui vẻ lại chẳng kéo dài được bao lâu, ngươi mắc bệnh ung thư phổi, vợ ngươi cũng bỏ ngươi mà đi vào thời điểm đó. Không chỉ vậy, người bạn nhờ ngươi bảo lãnh khoản vay đã bỏ trốn, và khoản nợ khổng lồ đó đã đổ lên đầu của ngươi."
"Những đả kích này đã khiến ngươi mắc bệnh về vấn đề tâm lý nghiêm trọng, ngươi hận bọn họ và cũng không muốn chết một cách bi thảm như vậy. Và niềm tin đó đã khiến ngươi sinh ra những ảo tưởng cực đoan, ngươi đắm chìm trong trí tưởng tượng của chính mình, rồi phân liệt thành bản thân khác. Ngươi đã giết rất nhiều người, đồng nghiệp trong bệnh viện, bệnh nhân bị ngươi lừa dối, nhiều không đếm xuể. "
"Nhưng thí nghiệm về trường sinh bất tử của ngươi vẫn chưa từng thành công, ngươi tạo ra nơi này, rồi tiếp tục thí nghiệm của mình." Tần Châu cười lạnh nói: "Để duy trì trật tự ở đây, ngươi đã đặt ra quy tắc tử vong. Ờm, có cần tôi nói luôn quy tắc tử vong là gì không."
Vẻ mặt Ôn Hiểu Phương càng ngày càng đen lại và méo mó, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Tần Châu, như thể một giây sau thôi, chúng sẽ rớt ra khỏi hốc mắt.
Lúc Trần Dương, Dịch Gia Duyệt, Giang Mạn vô thức nhìn về phía Ôn Hiểu Phương, bọn họ bị giật mình trước khuôn mặt của cô ta.
Khuôn mặt ấy rõ ràng là Ôn Hiểu Phương, nhưng cũng giống cả viện trưởng Chu nữa, như thể hai khuôn mặt đó đã hòa quyện vào nhau.
"Nói nữa cũng chẳng có ích gì cả." Tần Châu nhìn Ôn Hiểu Phương: "Đến lúc kết thúc rồi."
Từ "kết thúc" khiến cho nhóm người Trần Dương cảm thấy mừng rỡ, vì thế bọn họ đè nén nỗi sợ hãi cùng khó chịu trong lòng, không khỏi nhìn về phía Ôn Hiểu Phương lần nữa, chỉ chờ đến khi cô gật đầu và giải thoát họ khỏi Thế giới Quy tắc 16-8.
Nếu có thể, bọn họ không bao giờ muốn bước vào Thế giới Quy tắc thêm lần nào nữa
Nơi đây là một cơn ác mộng.
Sắc mặt Ôn Hiểu Phương càng ngày càng vặn vẹo quái dị, cô tức giận trừng mắt nhìn Tần Châu, một lúc lâu sau mới mở miệng.
Đó không còn là giọng nói của Ôn Hiểu Phương nữa mà là giọng của viện trưởng Chu.
"Là toàn bộ những gì ngươi biết sao?" Giọng nói của cô ta méo mó: "Chỉ thế thôi à, ngươi chỉ biết như vậy thôi đúng không!"
Lâm Dị có thể nhìn ra, trong lời nói của Ôn Hiểu Phương còn có ẩn ý khác, dường như Tần Châu chưa giải thích toàn bộ về nội dung của tuyến chính. Có vẻ chỉ cần Tần Châu trả lời "đúng vậy", tất cả mọi người sẽ bị huỷ diệt.
Mặc dù Thế giới Quy tắc 16-8 là Thế giới Quy tắc thứ ba mà Lâm Dị bước vào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu dùng phương pháp phục bàn để rời khỏi nơi này.
Cậu không biết quá trình phục bàn ra sao, mặc dù luôn lo lắng, nhưng cậu đã im lặng suốt quá trình Tần Châu phục bàn, cậu không dám làm phiền hay gây rắc rối cho Tần Châu.
Cậu chỉ có thể đảo mắt qua lại giữa Tần Châu và Ôn Hiểu Phương, não bắt đầu hoạt động nhanh chóng, nghĩ xem họ đã bỏ xót điều gì.
Ba người còn lại cũng nhận thấy sự căng thẳng, da mặt căng cứng, nín thở từng phút giây.
Tần Châu kiềm chế thói quen cau mày của mình, giữ bình tĩnh: "Tất cả những gì về nơi này tôi đều biết hết, không tin thì cứ hỏi, tôi đảm bảo, dù có là vấn đề gì thì tôi cũng sẽ đưa ra câu trả lời chính xác."
Lâm Dị cong ngón tay lại.
Cậu biết Tần Châu đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Ôn Hiểu Phương và cũng nhận ra rằng họ đã bỏ xót điều gì đó, nhưng Tần Châu giống cậu, không biết đó là điều gì.
Vì vậy, Tần Châu không trả lời trực tiếp mà đang muốn lừa Ôn Hiểu Phương, để xem Ôn Hiểu Phương có gợi ý cho bọn họ hay không.
Tất cả những người tham gia đều nhìn chằm chằm vào Ôn Hiểu Phương, sự tự tin của Tần Châu càng khiến cô ta thêm phẫn nộ, khuôn mặt cô ta đã hoàn toàn biến thành khuôn mặt của viện trưởng Chu, làn sương mù đen liên tục trào ra từ cơ thể.
Ôn Tiểu Phương không tin, cô ta không tin thế giới mình tạo ra sẽ bị con mồi khám phá được, cô chạy mấy bước về phía Tần Châu, thân hình dài ngoằng về phía trước, khuôn mặt gần như áp vào mặt Tần Châu.
Tốc độ của Tần Châu nhanh hơn Ôn Hiểu Phương, hắn đẩy Lâm Dị ra xa.
Tránh để Ôn Hiểu Phương đang tức giận vô tình làm tổn thương Lâm Dị.
Lực tay Tần Châu rất mạnh, Lâm Dị không kịp phòng bị gì, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, lúc cậu đứng vững, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ôn Hiểu Phương đang chỉ vào những bệnh nhân có vẻ mặt đồng bộ với mình.
"Ta tâm thần phân liệt, ngươi nói không sai." Ôn Hiểu Phương trợn mắt: "Vậy một ta khác là ai? Ngươi có biết không? Ngươi biết ư!"