Tưởng Vọng thoáng nhìn ra bên ngoài phòng họp, không thấy ai cả, chỉ thấy một bóng đen đổ trên mặt đất.
Hơi thở của cậu ta một lần nữa lại bị bóp nghẹn, trong tay của bóng đen kia có cầm một con dao.
Cái bóng càng ngày càng tiến tới gần phòng họp, Tưởng Vọng sợ đến mức ngó đông ngó tây để tìm chỗ trốn. Thế nhưng trong phòng họp lại không có chỗ nào ẩn nấp được cả, dưới bàn họp thì trống không, cậu ta không thể nào trốn dưới đó được, chỉ cần bóng đen kia tiến vào trong phòng họp, lập tức sẽ phát hiện ra cậu ta nấp dưới đó.
Vị trí duy nhất là cửa sổ, nơi đó có bậu cửa rộng bằng một bàn chân, có thể giúp cả người cậu ta đứng thẳng.
Tưởng Vọng lập tức buông rèm xuống, sau đó đứng trên bậu cửa sổ, núp sau rèm.
Cậu ta nín thở, lắng nghe tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ vang lên bên ngoài phòng họp.
Thang máy vang lên một tiếng, Tần Châu không đi thang máy lên tầng chín, hắn nhanh chóng leo lên từ cầu thang bộ, sau đó đẩy cửa thông tầng của cầu thang tầng chín ra.
Vừa giương mắt đã thấy tầng chín sáng đèn, bao gồm cả phòng họp.
Tần Châu liếc mắt tình cờ nhìn thấy "Thuấn Tức" vừa rút chiếc kẹp tóc mà Tưởng Vọng để quên trên lỗ khóa cửa của phòng họp ra, sau đó thản nhiên đi vào trong phòng.
Phòng họp được ngăn cách với khu vực làm việc bằng kính mờ nên bóng người "Thuấn Tức" hiện lên tựa như một bức tranh mosaic.
Tần Châu lặng lẽ chạm vào, hắn có thể nhìn thấy bóng người qua vách kính mờ từ bên ngoài, tương tự, bóng người của hắn cũng có thể nhìn thấy từ bên trong, chẳng qua là đều ở trạng thái mosaic.
Hắn chỉ có thể tìm một điểm mù từ phòng họp nhìn ra, lắng nghe động tĩnh trong phòng họp.
Trong phòng họp vang lên vài tiếng chập chờn.
Nghe được âm thanh đó, Tần Châu lập tức hiểu ra.
Tấm ảnh chụp "Thuấn Tức" bị chính bản thân "Thuấn Tức" xoá, lý do mà gã chủ biên không cho bọn họ tiến vào trong toà nhà, còn phẫn nộ nói rằng trong số họ có gián điệp cũng có thể tìm được đáp án ở trong đoạn thời gian hồi tưởng này.
Có lẽ là do thông qua hiện trường quan sát thấy hắn và Tưởng Vọng ở đây cho nên lầm tưởng rằng một trong hai đã xoá ảnh chụp.
Sau khi xóa ảnh, "Thuấn Tức" vẫn chưa ra khỏi phòng họp, Tần Châu vẫn chưa thấy Tưởng Vọng đâu hết, hắn bèn nhìn về phía phòng họp thêm lần nữa.
Bởi các nơi khác của tầng chín đều không thấy bóng dáng Tưởng Vọng ở đâu cả, cho nên hẳn là Tưởng Vọng đang trong phòng họp.
Tần Châu lặng lẽ đến gần vị trí báo động, không chút do dự mà ấn nút báo động.
Tưởng Vọng đã chết, đây là sự thật đã được định sẵn.
Tần Châu đoán rằng Tưởng Vọng đã nhìn thấy khuôn mặt của "Thuấn Tức" rồi, còn "Thuấn Tức" thì theo sát Tưởng Vọng lên đây, "Thuấn Tức" chẳng thể nào lại không biết Tưởng Vọng ở trong phòng họp được, cho dù Tưởng Vọng không vi phạm quy tắc tử vong "bị Thuấn Tức nhìn thấy mặt" thì cũng chẳng có gì để đảm bảo "Thuấn Tức" sẽ không giết người diệt khẩu, tựa với việc "Thuấn Tức" đã truy đuổi Sầm Tiềm nhiều năm như vậy.
Nhưng Tần Châu vẫn ấn chuông báo động, cố gắng cứu mạng Tưởng Vọng.
Tiếng chuông báo động vang vọng khắp tầng chín, sau đó lan ra toàn bộ tòa nhà. Tần Châu vẫn đang trốn trong bóng tối, chờ đợi thời cơ xem bản thân có thể nhìn thấy khuôn mặt của "Thuấn Tức" hay không.
Thế nhưng, mặc dù tiếng chuông báo động vang lên như vậy mà "Thuấn Tức" cũng không hề vội vã rời khỏi phòng họp, tố chất tâm lý của hắn tốt đến mức làm người ta kinh hãi không thôi.
Giữa tiếng chuông báo động ấy, Tần Châu nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên rất nhanh.
Tiếng kêu thảm thiết đó phát ra từ Tưởng Vọng, cho dù Tần Châu không chứng kiến hiện trường án mạng, nhưng thông qua thi thể của Tưởng Vọng cũng có thể đoán được Tưởng Vọng bị một dao của "Thuấn Tức" đâm xuyên qua cổ họng.
Một lúc sau "Thuấn Tức" mới bước ra khỏi phòng họp, lần này hắn không đi thang máy mà định chạy xuống từ hành lang.
Nhưng "Thuấn Tức" bỗng dừng lại trước cầu thang, đột nhiên nhìn về phía tầng chín.
Cửa cầu thang thông tầng đã đóng, lúc "Thuấn Tức" đi lên tầng chín, hắn đã sớm tính toán trước một đường thoát thân, lúc đó cửa cầu thang không hề đóng.
Điều này chứng tỏ tầng chín còn một người khác, thậm chí có khả năng người này đã chứng kiến mọi việc mà hắn làm.
Đôi mắt sắc bén của hắn quét qua tầng chín một lượt, "Thuấn Tức" tạm thời không thấy ai hết, nhưng hắn không còn thời gian để đi tìm người này.
Hắn chỉ có thể tạm thời buông tha.
"Thuấn Tức" rút chiếc kẹp tóc từ lỗ khóa cửa phòng họp ra rồi tra vào khóa cửa hành lang. Trong một tòa nhà như thế này, cửa cầu thang ít được sử dụng, lỗ khóa đã bị rỉ sét, lúc mở không được suôn sẻ cho lắm, đương lúc hắn vừa định mở cửa thì tiếng thang máy bất chợt vang lên lần thứ ba.
Âm thanh của chuông báo động đã thu hút cảnh sát, bọn họ đã bắt được "Thuấn Tức" trước khi hắn kịp trốn thoát.
"Thuấn Tức" giơ tay ra hiệu đầu hàng.
Viên cảnh sát không hề nhận ra lúc này, hắn vừa thực hiện động tác vừa nhét chiếc kẹp tóc vào trong miệng.
Tần Châu nghĩ có lẽ mình đã biết vì sao Toà soạn báo Kỳ Điểm lại có tin tức độc quyền về việc "Thuấn Tức" bị bắt giữ rồi.
Suy cho cùng, người này bị bắt ngay chính trong toà soạn báo
Tần Châu không đi theo để xem chuyện gì xảy ra, thứ ánh sáng trắng đưa hắn vào thời gian hồi tưởng lại một lần nữa xuất hiện, dự báo hắn sắp quay trở về "thời gian hiện tại".
Ở bên kia, "Thuấn Tức" bị còng tay và đưa lên xe cảnh sát, tuy nhiên, "Thuấn Tức" lại không hề vội vàng, hắn lặng lẽ chờ đợi thời cơ, một khi người hộ tống hắn không chú ý, hắn sẽ nhổ chiếc kẹp tóc đang ngậm trong miệng ra, rồi dùng nó để mở khoá còng tay.
Sau đó phản công-
Nghe Tần Châu kể xong, Lâm Dị và Nhậm Lê đều hiểu chuyện ngoài ý muốn mà Tần Châu đề cập đến là điều gì.
Trong đoạn thời gian hồi tưởng vào tối qua, Sầm Tiềm không xuất hiện.
Cơ sở để bọn họ suy luận rằng Sầm Tiềm là nhân vật chính của Thế giới Quy tắc 4-4 là do thời gian hồi tưởng có liên quan đến Sầm Tiềm, nhưng đoạn thời gian hồi tưởng kích hoạt bằng chiếc kẹp tóc lại lật đổ những suy luận của họ.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lâm Dị và Nhậm Lê, Tần Châu nói: "Nói về tình hình của hai người trước đi, mấy cái này để thống nhất sau."
Lâm Dị gật đầu: "Vâng."
Nhậm Lê bèn lên tiếng.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Nhậm Lê nhìn thấy cánh cửa mà Lâm Dị và Tần Châu miêu tả, anh bước tới, không chút do dự mở ra.
Thứ ánh sáng trắng sau cánh cửa đưa anh đến nhà Sầm Tiềm vào một khoảng thời gian khác.
Bởi Nhậm Lê đang ở bên ngoài nên anh không thể xác định được khoảng thời gian chính xác, rốt cuộc anh đã tới khoảng thời gian nào trong quá khứ
Nhậm Lê chỉ có thể so sánh cây thường xuân của toà nhà so với ở hiện tại.
Ở "thời điểm hiện tại", cây thường xuân bên ngoài nhà Sầm Tiềm mặc dù đã trải dài qua nhà của y nhưng nó che phủ gần hết cả mặt tường phía trước.
Tính từ khi gieo hạt, phải mất khoảng hai năm mới có thể chạm tới chân tường.
Phải mất sáu đến bảy năm nữa mới có thể che phủ hết toàn bộ bức tường.
Lúc này cây thường xuân đang phủ tới độ cao ngang nhà Sầm Tiềm, nhà y ở tầng hai, mà toà nhà này tổng cộng có năm tầng.
Khả năng tính toán của Nhậm Lê không nhanh bằng Lâm Dị, cậu có thể tính toán những công thức phức tạp hay tính khoảng cách Manhattan trong đầu, còn anh thì không thể, vậy nên anh vừa tính thời gian cây thường xuân mọc vừa phải ngồi xổm xuống, nhặt một khúc gỗ rồi chọc vào luống hoa
Nhậm Lê: "..."
Anh im lặng tính toán, gần bảy tám phút sau, cuối cùng Nhậm Lê cũng tính xong, hẳn là anh đang ở một đêm nào đó vào bốn năm trước.
Vì vậy, anh vứt khúc gỗ đi, lên kế hoạch đến thăm dò nhà Sầm Tiềm.
Đi được mấy bước, Nhậm Lê chợt dừng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhà Sầm Tiềm, bốn năm trước, cửa sổ nhà y chưa hề được dán báo.
Bởi vậy, Nhậm Lê có thể nhìn thấy rõ trong nhà Sầm Tiềm đang xảy ra chuyện gì, lúc này trong căn phòng mà Sầm Tiềm sắp xếp cho Lâm Dị ngủ có một bóng người, bóng người này đang lục lọi thứ gì đó.
Chiều cao gần bằng "Thuấn Tức" nhưng gầy hơn một chút.
Phía sau cửa sổ phòng khách, Nhậm Lê còn nhìn thấy một bóng người khác đang ngồi trên xe lăn. Xe lăn ở bên ngoài phòng ngủ, dường như Sầm Tiềm đã phát hiện "Thuấn Tức" trong phòng ngủ.
Tính cách của Nhậm Lê rất ít khi nóng vội, nhưng lúc này mặt mày của anh tối sầm lại.
Anh không rõ Sầm Tiềm đang suy nghĩ gì, "Thuấn Tức" xuất hiện trong nhà y, còn y thì lại không thèm chạy trốn, ngồi trên xe lăn lặng lẽ lắng nghe động tĩnh diễn ra trong căn phòng.
Quy tắc tử vong thực tế vẫn chưa được xác định hoàn toàn, có thể là "bị Thuấn Tức nhìn thấy" hoặc "không cứu được Sầm Tiềm".
Nhậm Lê không thể mặc kệ Sầm Tiềm một mình được.
Anh sải bước về phía nhà Sầm Tiềm, mới đi được hai ba bước đã ngửi thấy mùi khét.
Nhậm Lê nhìn kỹ hơn thì thấy trong nhà Sầm Tiềm mới nãy còn không sao mà giờ lại xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa càng lúc càng bùng lên dữ dội, ngọn lửa đột ngột làm cho bóng người trong phòng ngủ hoảng sợ, lúc hắn đi tới đẩy cửa, hắn phát hiện cửa phòng ngủ đã bị khóa trái từ bên ngoài.
Nhưng Sầm Tiềm vẫn ngồi trước cửa phòng ngủ, ngọn lửa bốc lên nhưng y vẫn bất động, vững như núi Thái Sơn.
Nhậm Lê bỗng nảy số, chắc chắn ngọn lửa là do Sầm Tiềm phóng hoả, y muốn thiêu chết "Thuấn Tức" trong phòng ngủ sao?
Chẳng trách bốn năm sau, cây thường xuân lại mọc xung quanh bức tường gần nhà Sầm Tiềm.
Anh dừng bước rồi nhìn chằm chằm vào phòng ngủ.
Dưới ngọn lửa, "Thuấn Tức" không thể mở được cửa phòng ngủ nên phải trốn thoát bằng cửa sổ, Nhậm Lê vẫn còn nhớ không thể để "Thuấn Tức" nhìn thấy nên nấp sau khu nhà tập thể. Chờ đợi "Thuấn Tức" nhảy qua cửa sổ, tận dụng thời cơ đó để nhìn thấy dáng vẻ của "Thuấn Tức".
Nhưng gần nửa phút đã trôi qua, "Thuấn Tức" lại không có ý định nhảy khỏi cửa sổ.
Lúc này, việc suy nghĩ xem "Thuấn Tức" có điểm yếu không còn quan trọng nữa, mặc dù Nhậm Lê cảm thấy trên thế giới ai mà chẳng có điểm yếu chứ.
Việc cấp bách bây giờ là cứu Sầm Tiềm, ngọn lửa không chỉ có thể nuốt chửng "Thuấn Tức" mà còn nhấn chìm cả Sầm Tiềm nữa.
Nhưng "Thuấn Tức" vẫn còn trong phòng, nếu anh liều lĩnh xông vào cứu Sầm Tiềm, rất có thể sẽ bị "Thuấn Tức" phá cửa xông ra nhìn thấy.
Suy nghĩ một chút, Nhậm Lê bèn chạy về hướng ngược lại, đi đến phòng bảo vệ, tìm bảo vệ.
Cho bảo vệ gọi điện thoại báo cháy.
Lúc Nhậm Lê trở lại chỗ cũ, anh nhìn thấy bóng người trong phòng ngủ run rẩy. Còn Sầm Tiềm vẫn ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.
Cứu hoả được điều động đến rất nhanh, thậm chí Nhậm Lê còn chưa đứng được hai phút, lính cứu hỏa đã đến rồi.
Bọn họ xông vào, giải cứu Sầm Tiềm khỏi biển lửa, nhưng cũng chỉ có một mình Sầm Tiềm mà thôi.
Nhậm Lê lại nhìn về phía phòng ngủ, bóng người mà anh nhìn thấy trong phòng ngủ trước đó đã không còn nữa.
Anh không biết "Thuấn Tức" đã rời đi từ lúc nào, dường như chỉ trong chớp mắt. Kể cả trong cuộc trao đổi của đội lính cứu hỏa hay tiếng bàn tán của đám người quần chúng vây xem, Nhậm Lê cũng không nghe thấy bọn họ đề cập đến người thứ hai xuất hiện trong đám cháy.
Như kiểu trong nhà chỉ có một mình Sầm Tiềm thôi vậy.
Nhậm Lê trốn trong đám đông, quan sát Sầm Tiềm đang được đưa vào xe cứu thương, khuôn mặt và cơ thể của y có vết bỏng do lửa gây ra.
Sau khi lửa được dập tắt, Nhậm Lê chẳng màng gì mà chạy thẳng vào trong phòng.
Anh đá tung cánh cửa phòng ngủ đã bị tàn phá, bên trong không một bóng người.
Lâm Dị mím môi: "Không có ai sao?"
Nhậm Lê: "Ừ."
Tần Châu: "Cậu chắc chắn?"
Nhậm Lê nói: "Vâng."
Tần Châu cười khẩy.
Bóng người biến mất ngay dưới tầm mắt, xem ra bọn họ gặp phải tình huống giống nhau rồi.