Giữa tháng mười một, trời chuyển đông, tuyết đầu mùa rơi đúng thời hạn, đọng thành một lớp trắng xóa bao phủ rạp hát.
Bầu không khí bên trong hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo ngoài kia, ban nhạc đang trình diễn vô cùng hăng say, tiết mục vô cùng hoang đường.
"Take me to infinity" --- một bài hát xập xình đang thịnh hành ở các hộp đêm.
Mà trên sân khấu thì càng hoang đường hơn: Phông màn phía sau được đổi thành bàn DJ, đèn sân khấu chuyển thành đèn màu, các chàng trai cô gái mặt đỏ au đắm chìm trong tiếng nhạc.
Bên dưới sân khấu là con em nhà giàu tay cầm ly rượu tán tỉnh nhau hoặc nói chuyện xã giao, nơi vốn nên được bao trùm màu nghệ thuật lại tràn ngập mùi rượu.
"Dữu tử? Dữu tử!"
Tống Nam Kha khó khăn chen giữa đám người, nhìn xung quanh, tìm một người được bao vây trong đống quà tặng.
Người nọ dựa vào tường, mặc áo thun quần jean đơn giản, cằm ngắn mà nhọn, đuôi mắt rũ xuống, cả người toát lên vẻ ngây thơ trong sáng của một cậu học sinh trung học, vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng đó là nếu như hắn không hút thuốc.
"Dữu tử, chúc mừng sinh nhật tuổi vui vẻ!"
Tống Nam Kha chạy tới, lấy thuốc lá khỏi miệng hắn, thuận tay nhét hộp quà màu hồng vào ngực đối phương, "Tặng quà cho mày... Tối nay có không?"
"?" Khương Hựu không mấy bình tĩnh, "Đây là sinh nhật tao chứ không phải câu lạc bộ bạch mã, mày đi nhầm chỗ rồi."
Giọng của hắn không mấy thân thiện, cũng không biết ai chọc phải vị tổ tông này, Tống Nam Kha vội vàng nói chuyện khác, "Sao mày nghĩ tới chuyện mở tiệc sinh nhật trong ráp hát vậy? Quá sành điệu, cảm giác khinh bỉ nghệ thuật đúng là thích! Đúng rồi, cái ông nhà mày đâu, để tao qua chào hỏi."
Khương Hựu dừng một chút, nhướng mày hỏi, "Ông nhà tao?"
"Bùi tổng đó, lần trước tao gặp anh ta là ở hôn lễ của tụi mày. Cũng qua một năm rồi, tao phải qua nịnh bợ anh ta chút, để anh ta chiếu cố chuyện làm ăn nhà tao."
"Ờ, anh ta không tới."
Không tới?!
Tống Nam Kha ngây ra tại chỗ, lén quét mắt nhìn mọi người trong rạp hát --- Mấy vị công tử bình thường chơi chung đều có mặt.
Nếu Bùi Minh Tiêu không tới, không phải sẽ bị mọi người chê cười sao?
Hắn vừa định mở miệng hỏi thăm thì thấy một bé trai mặc áo sơmi trắng đi ngang, nhút nhát hỏi có thể mời Khương Hựu một ly không.
Khương Hựu tất nhiên đồng ý, lúc hai ly rượu chạm vào nhau, bé trai hơi cắn môi dưới, lén lén nhìn Khương Hựu, ánh mắt tò mò cũng có ái mộ, mang theo ý dụ dỗ không hề che giấu.
Chờ bé trai đi rồi, Tống Nam Kha lạnh lùng phun ra hai từ, "Trà xanh."
"Mấy năm nay gặp bao nhiêu trà xanh rồi còn gì." Khương Hựu đặt ly rượu xuống, bắt đầu mở quà trên tay.
Bọn họ có xuất thân giàu có, bạn bè xung quanh cũng toàn là nhà giàu, con ông cháu cha, rất nhiều minh tinh vì muốn gả cho nhà giàu mà tốn biết bao nhiêu tâm cơ, trà xanh cũng là một trong những kỹ năng cần thiết.
Nhắm mắt lại, trong đầu Khương Hựu có thể liên tiếp vang lên những câu trích dẫn của trà xanh. Nếu để hắn biên soạn cuốn "Sổ tay của trà xanh", hắn e là còn giàu kinh nghiệm hơn cả trà xanh thật.
Tống Nam Kha cảm thấy Khương Hựu nói rất có lý, thấy hộp quà sắp bị mở, vội vàng cản lại, "Khoan khoan! Về nhà rồi mở, bên trong là bảo bối tao tốn công lựa dữ lắm... Mày còn chưa nói với tao là Bùi tổng xảy ra chuyện gì."
Xảy ra chuyện gì á?
Làm sao hắn biết được.
Khương Hựu cũng không muốn trả lời vấn đề này, ném hộp quà vào núi quà bên cạnh, cười lên hiện ra hai đồng điếu, "Đi, chúng ta đi uống rượu."
...
Tống Nam Kha đến cũng xem như trễ, rượu quá ba tuần, mấy vị minh tinh có chút danh tiếng theo thứ tự lên góp vui, đẩy không khí bữa tiệc lên cao trào.
Khá kì lạ chính là, mãi cho đến khi party kết thúc, chồng của Khương Hựu, Bùi Minh Tiêu cũng không xuất hiện. Những người chuẩn bị nhân cơ hội này để làm thân với Bùi tổng đánh hơi được mùi khác thường, muốn hỏi thăm tin tức nhưng vì kiêng kỵ Bùi gia nên cả đêm không dám mở miệng.
Party vừa tan thì miệng mồm lập tức luyên thuyên.
"Người kia của Khương Hựu cả đêm sinh nhật cũng không đến, hai bên có phải cãi vã không?"
"Chắc là không, nếu phải thì Khương Hựu cũng sẽ không mở tiệc tưng bừng như vậy, thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình."
"Tôi nhớ năm nào Khương Hựu mở tiệc sinh nhật cũng làm rất to... Có thể là Bùi gia vốn chọn Khương Duy, nhưng cuối cùng đổi thành Khương Hựu, vị kia không hài lòng cho nên không muốn cho Khương Hựu mặt mũi đi."
Nói tới đây thì mấy vị công tử nhìn nhau, tỏ ra sáng tỏ.
Ban đầu khi hai nhà Bùi Khương thương lượng chuyện đám hỏi, quyết định chọn anh họ của Khương Hựu là Khương Duy, chẳng biết tại sao cuối cùng lại đổi sang Khương Hựu, một người không cha không mẹ không có chỗ dựa, chuyện này là bí mật trong giới, không truyền ra ngoài.
Đáng tiếc, bọn họ cho là mình thảo luận không đầu đuôi, nhưng cả đoạn nói chuyện đều lọt vào tai Khương Hựu và Tống Nam Kha.
Tống Nam Kha xắn tay áo lên muốn qua đánh người, Khương Hựu đưa tay cản lại, ho nhẹ một tiếng.
Đám công tử cứng đờ người, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn diễn viên, "À, Dữu tử! Lúc nãy người xung quanh cậu nhiều quá, tụi tôi cũng không có cơ hội nói chúc mừng sinh nhật. Đi, ra ngoài đi tăng hai, tôi biết một chỗ có trò cò quay Nga, vui lắm!"
"Cám ơn." Khương Hựu khẽ mỉm cười, "Nhưng mà tôi không đi đâu, anh nhà không cho tôi qua đêm ở ngoài, các cậu đi đi."
Nhóm công tử nghe cách xưng hô "anh nhà" mà tê da đầu, hơn nữa còn nói là không cho qua đêm, hai người buổi tối làm cái gì thì ai mà không hiểu.
Hoàn toàn không giống kiểu không hòa hợp.
Mấy người vẫy tay chào, vội vàng rút quân.
Sắc mặt Tống Nam Kha tỏ ra quái dị, cảm giác Khương Hựu rất có tố chất làm trà xanh, bắt đầu hóng chuyện, muốn hỏi cuộc sống về đêm của hắn và Bùi tổng hòa hợp tới mức nào rồi.
Lúc này tài xế của Khương Hựu đợi rất lâu ngoài cửa nghe thấy tiếng, đưa cho hắn một cái túi, "Tam thiếu gia, đây là quà đại thiếu gia tặng cậu."
Đại thiếu gia của Khương gia, tức Khương Duy, con trai duy nhất của cậu hắn, bây giờ đang du học ở nước ngoài.
Khương Hựu nói cám ơn, tiện tay mở túi ra xem, bên trong là một bộ ấm pha trà, được thợ làm rất tinh xảo.
Hắn im lặng cất bộ ấm vào, trông như định mang về xài. Tống Nam Kha tò mò hỏi, "Tao nhớ mày đâu có thích uống trà?"
"Ấm cổ đâu phải chỉ có một công dụng để pha trà." Khương Hựu xoáy một cái, "Cũng có thể giữ lại làm hũ đựng tro cốt cho anh nhà tao."
Tống Nam Kha: "..."
"Hắt xì ----"
Ở đầu bên kia, Bùi Minh Tiêu bị kẹt lại sân bay Malmo vì bão tuyết, hắt xì một cái thật to.
...
Quà sinh nhật quá nhiều, bỏ vào sau xe thì cũng hết chỗ ngồi, Khương Hựu bảo tài xế của mình đưa Tống Nam Kha say bét nhè về nhà trước, còn mình đi bắt taxi.
Tài xế là một dì hơn tuổi, giọng nói cục mịch, "Đi đâu đây trai đẹp?"
Khương Hựu theo bản năng định đọc địa chỉ nhà Bùi Minh Tiêu, nhưng lời tới khóe miệng thì quẹo ngược vào, gắng gượng đổi thành, "Hợp Thịnh Thế Kỷ, cám ơn."
Bên ngoài tuyết càng ngày càng rơi dày hơn, đường chưa kịp dọn tuyết rất là trơn, mới đi được chưa tới km đã gặp hai vụ tai nạn giao thông.
Bà cô tài xế chẳng thèm quan tâm, định nói chuyện giải sầu với Khương Hựu. Đáng tiếc chàng trai chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, con ngươi không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bà cô cầm điện thoại lên, tiếp tục mở câu chuyện tiểu thuyết lúc nãy đang nghe dở dang.
"Cho đến trước khi chết, Giang Ấu mới biết mình chỉ là con chốt thí, một nhân vật trà xanh trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ. Mà đám cưới đẹp đẽ lung linh cô được người ta khen ngợi, cũng chỉ là một công cụ làm nổi bật chuyện tình của người khác mà thôi!"
Nghe được câu chuyện quen quen, Khương Hựu lấy lại tinh thần.
"Thật ra thì người đàn ông kia thích anh của cô, nửa năm sau đối phương du học trở về, người đàn ông ở buổi họp báo công bố ly hôn, trong một buổi tối cô biến thành trò cười cho cả nước!"
"Ứ đọng trong lòng, cô bị chọc tức tới nằm liệt giường không dậy nổi, chất vấn người đàn ông có yêu mình không. Đối phương mặt không cảm xúc nói một câu như dao đâm vào tim cô: Đừng có không biết lượng sức mình, cô chẳng bằng một cọng tóc của cậu ấy nữa."
"Trước mắt chạy qua một đoạn ký ức như đèn kéo quân, cả đời thật buồn cười, Giang Ấu khóc tới chảy máu. Cô thành kính nhìn lên trời, cầu xin ông cho cô làm lại một lần, nếu để cô sống lại..."
Nghe được câu này, Khương Hựu nghe không nổi nữa, muốn nhắc tài xế đường trơn trượt, chuyên tâm lái xe.
- -- Chưa kịp nói thì thân xe lật một cái!
Trời đất quay cuồng, Khương Hựu rơi vào bóng tối vô biên.
...
Trong bóng tối, Khương Hựu có một giấc mơ rất dài, dài còn hơn cuộc đời hắn nữa.
Trong mơ hắn thấy mình nằm trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, mà công là Bùi Minh Tiêu, anh họ Khương Duy của hắn là thụ chính quy.
Còn hắn ---
Hắn chỉ là một con chốt thí! Một đứa trà xanh làm nền cho chuyện tình đẹp đẽ của hai người kia!
Nửa năm sau Khương Duy về nước, Bùi Minh Tiêu ở trong buổi họp báo công bố ly hôn. Trong một đêm hắn trở thành trò cười cho cả nước, từ đó nằm liệt giường không dậy nổi, không lâu sau chết ở lễ đường của cặp đôi kia!
Tình tiết này có thể làm người ta tức tới chết đi sống lại, Khương Hựu sắp bùng nổ, "Xoạt" một tiếng bật dậy!
Tống Nam Kha đang ngồi bên giường lau nước mắt bị dọa sợ hết hồn, "Dữu tử, đừng lộn xộn, coi chừng kim tiêm bị rút!"
Khương Hựu cúi đầu nhìn cây kim ghim vào cánh tay mình, dùng sức nhéo mình một cái, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, khiến hắn tỉnh táo đi mấy phần.
Mình... còn sống.
Tốt quá! Mình còn sống! Mình không có chết ở lễ đường của nhân vật chính!
Chẳng lẽ trời xanh đã cảm thấu lời khẩn cầu của mình, thành công rồi???
Khương Hựu vốn bị bệnh đau đầu, lúc nãy quá tức giận khiến cho đầu hắn đau tới muốn bổ làm hai, cắn răng hỏi Tống Nam Kha, "Cơ thể tao ở đây toàn vẹn hết chứ?"
"Yên tâm đi Dữu tử, mày chỉ bị chấn động nhẹ, mấy chỗ khác thì bình thường. Nhưng mà bác sĩ nói đầu mày lúc trước từng bị thương, bây giờ lại bị thương thêm một lần, có xác suất bị hậu di chứng, ví dụ như trí nhớ bị nhầm lẫn, khả năng nhận biết sai lệch..."
"Được rồi, tao biết rồi."
Khương Hựu cắt ngang Tống Nam Kha đang ra rả nói như ăn cuốn hồ sơ bệnh lý.
Hậu di chứng có là gì, sao có thể so bằng tra nam Bùi Minh Tiêu đó chứ!
"Nam Kha." Hắn hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, "Sau này đừng gọi tao là Dữu tử nữa."
"Tại sao?" Tống Nam Kha ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Khương Hựu rút kim tiêm ra khỏi người, đứng dậy đi xuống giường. Hắn đánh giá thằng bạn hoạt bát của mình, không nỡ nói cho đối phương biết, thật ra thì bọn họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, đối với một "người" vẫn nghĩ mình đang hoàn thành bổn phận sống sót mà nói là quá tàn nhẫn.
"Bởi vì Dữu tử ngày xưa, đã chết rồi."
"... Hả?"
Lại trò gì mới đây? Tống Nam Kha hoàn toàn mờ mịt, trong đầu thoáng lên câu thoại, "Dữu tử ngày xưa đã chết, cho nên bây giờ mày là... Nữu Hỗ Lộc · Dữu Dữu?"