Mới vừa có người bạn cũ hỏi Bùi Minh Tiêu về "cái vị tài năng xuất chúng nào may mắn bước được vào cửa nhà anh", thì vị tài năng xuất chúng kia liền xuất hiện, mọi người không nhịn được rướn cổ nhìn xuống lầu.
- -- Đáng tiếc không nhìn thấy, chàng trai mặc áo khoác da vội vàng giành trả tiền, kéo bác Ngụy tung tăng đi ra khỏi nhà hàng.
Vì thế ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Bùi Minh Tiêu.
Lúc đi học, Bùi Minh Tiêu không thích bị hỏi về đời sống riêng tư, bây giờ lại chịu giới thiệu nửa kia của mình cho người ngoài biết --- Mặc dù không phải là dắt tới mặt đối mặt giới thiệu, nhưng cũng đã đủ ly kỳ rồi.
Mọi người lập tức nảy sinh hứng thú, đáng tiếc tiếp theo có hỏi thế nào, Bùi Minh Tiêu cũng không tiết lộ người "tài năng xuất chúng" kia họ gì tên gì, là người như thế nào. Vì thế mọi người chỉ có thể chuyển hướng sao Ngụy Dương, suy nghĩ có thể khều được gì từ miệng hắn.
Ăn xong bữa cơm cũng đã tới tối.
Tiễn bạn học cũ về xong, Ngụy Dương hỏi, "Tiêu ca, anh ổn không?"
"Không sao."
Bùi Minh Tiêu uống không nhiều, Ngụy Dương thấy hắn không giống như có vấn đề gì, cười haha, "Nghe nói anh có cây gậy đánh golf được làm riêng bách phát bách trúng, cho em mượn đi, ngày mai em dẫn cô bạn đi đánh golf."
Bùi Minh Tiêu muốn nói đánh bách phút bách trúng không liên quan đến gậy, nhưng nghĩ lại, người này sắp bị cướp cha đến nơi.
Trên gương mặt lạnh lùng hiếm khi nhìn thấy nét đồng cảm, "Được, nhưng cây gậy đang để trong kho nhà anh."
"Không sao, em đi cùng anh về nhà lấy!"
Nghĩ đến cô em nhìn dáng đánh của mình mà mê đắm, Ngụy Dương rất vui vẻ đi theo Bùi Minh Tiêu về nhà.
Nghe người ta trò chuyện vớ vẩn cả buổi chiều, Bùi Minh Tiêu có chút uể oải, nhắm mắt dựa vào lưng ghế dưỡng thần.
Ngụy Dương biết điều không quấy rầy, nhưng trời sinh hắn là người không yên phận, đi được nửa đường thì nhịn không được mở miệng nói, "Không gặp thì không biết, thì ra Đình Đình đã kết hôn lâu rồi. Lúc đó em theo đuổi cổ ba năm cũng không theo đuổi được, không biết cuối cùng lấy ai, trông như nào."
Bùi Minh Tiêu ngại ồn, "Cái miệng cậu là đi mướn về à."
Nói có mấy câu bộ chết sao?
"Em chỉ là cảm thấy cuộc sống trôi qua quá nhanh, anh nhìn mấy người bạn hồi xưa chơi chung đi, yêu xong cưới rồi sinh con, cả anh cũng kết hôn hơn một năm rồi, em thì vẫn độc thân. Anh đừng nhẫn tâm mắng em vậy chứ, đừng vô tình như vậy được không?"
Bùi Minh Tiêu quả quyết, "Không."
Ngụy Dương: "..."
Được rồi, không chọc anh không chọc anh.
Nhưng mà nhắc tới kết hôn, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Nhắc tới, trước khi hai nhà Bùi Khương làm đám hỏi, anh chủ động nói đổi Khương Duy thành chị dâu nhỏ, là vì thích anh ấy?"
Bùi Minh Tiêu trả lời rất nhanh, "Không phải."
"Thảo nào, anh với chị dâu nhỏ trước đó đâu có biết nhau... vậy thì tại sao?"
Tại sao?
Bùi Minh Tiêu không khỏi nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên gặp Khương Hựu.
Đó là một bữa tiệc từ thiện, chủ đề là giúp đỡ trẻ em không có cơ hội đến trường, rất nhiều vị khách đều dẫn con cháu mình theo, Tống Quân cũng vậy.
Những bữa tiệc như thế này đều là sân nhà cho danh viện() và các quý phu nhân ganh đua sắc đẹp, trong phòng toàn là y hương tấn ảnh(), cả gió cũng mang mùi thơm, là mùi mà hắn không thích nhất.
() Danh viện chỉ những cô gái đẹp có xuất thân danh môn, có tài năng và ngoại hình, thường đi tiệc để xã giao tạo mối quan hệ, cũng chỉ những tiểu thư khuê các.
() Hình dung những người phụ nữ có dáng đẹp.
Mà khi Tống Quân và một người phụ nữ gây gổ, xuyên qua khe hở của đám đông, hắn thấy một bé trai núp sau lưng một người, len lén nhìn hắn.
Bé trai đó mặc bộ âu phục không vừa người, nơ hơi lệch, hoàn toàn xa lạ với không khí ở bữa tiệc.
Giống như... một người ngoài cuộc.
Sau đó ---
"Cạch ---"
Lúc này cửa xe mở ra, âm thanh cắt ngang hồi ức của Bùi Minh Tiêu, đã về đến nơi. Hắn bỏ lại một câu, "Tự biết lo cho mình đi." rồi xuống xe.
Ngụy Dương nghẹn họng, nhưng vì cây gậy, chỉ có thể nhịn nhục chân chó đi theo Bùi Minh Tiêu vào nhà.
Khương Hựu đang ngồi bên cửa sổ vẽ bản thiết kế, thấy Bùi Minh Tiêu và một thanh niên sóng vai đi vào, cất máy tính bảng đi, làm vẻ hiền phu chào hỏi, "Anh về rồi à, vị này là?"
Đối mặt với kẻ gian cướp cha, Ngụy Dương không nhịn được cắn răng nói, "Chào chị dâu nhỏ, em là Ngụy Dương, chúng ta đã từng gặp một lần, nhưng lâu quá rồi chắc anh không nhớ."
"Oh, tôi hình như có chút ấn tượng. Hai người ngồi đi, tôi gọi dì đi pha trà."
"Không cần, không cần." Ngụy Dương xua tay, "Em tìm Tiêu ca mượn cây gậy đánh golf, lấy xong đi luôn, không phiền anh đâu!"
Vừa nói hắn vừa giục Bùi Minh Tiêu đi lấy. Nếu để chị dâu nhỏ biết Ngụy Hoa Viễn chính là cha mình, đây chẳng phải sẽ trở nên lúng túng sao?
Đúng lúc Bùi Minh Tiêu cũng muốn đuổi Ngụy Dương đi, phân phó bác Lý đi vào kho lấy gậy, sau đó vô tình đuổi khách về.
Trước khi đi, Ngụy Dương còn ném một ánh mắt tức giận cho Khương Hựu.
Khương Hựu bị trừng như vậy mà chẳng hiểu gì, hỏi Bùi Minh Tiêu, "Ủa anh, Ngụy Dương bị làm sao vậy?"
Bùi Minh Tiêu trả lời theo sự thật, "Sắp bị người ta cướp cha."
Khương Hựu lập tức tưởng tượng một tiết mục "Cụ già tuổi đã lớn vẫn ngoại tình, con trai ruột khóc lóc kể lể" trong đầu, càng căm tức hơn cả Ngụy Dương, "Là tiểu yêu tinh nào thất đức vậy, làm gì không làm đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta? Có cần kiện không, em có quen luật sư!"
Bùi Minh Tiêu liếc hắn, "Cậu đó."
Khương Hựu: "..."
...
Thứ hai, Khương Tiểu Yêu Tinh tới phòng marketing hỏi giá. Cũng giống như lời Ngụy Hoa Viễn nói, giá sẽ được định theo số lượng đơn hàng, cũng cho hắn một bảng giá.
Hắn không vội gửi cho Ngụy Hoa Viễn, mà nhờ người hỏi thăm giá cả của công ty đối thủ, gặp trưởng phòng marketing mấy lần, cuối cùng quyết định đặt ra một cái giá.
Cái giá này, Norns sẽ kiếm ít hơn một chút, nhưng chắc chắn sẽ đủ để bù vào tiền đã lỗ.
Hơn nữa vạn sự khởi đầu nan, lần đầu tiên hợp tác, đến đơn đặt hàng kế tiếp có xa không?
Ôm tâm trạng thấp thỏm, Khương Hựu gửi bảng giá cho Ngụy Hoa Viễn. Có thể nhìn ra sư phụ rất bận, tới giờ nghỉ trưa mới trả lời hắn.
Chỉ có hai từ: Cám ơn
Không nói là có hài lòng với bảng giá này không, cũng không thể hiện có ý định hợp tác hay không.
Ba ngày tiếp theo, Khương Hựu vẫn không hỏi thăm tin tức, chỉ gửi cho Ngụy Hoa Viễn mấy bài viết hay tiết mục dưỡng sinh, duy trì trao đổi theo kiểu trưởng bối và hậu bối thông thường.
Ngụy Hoa Viễn cũng không chủ động nhắc tới, im lặng như chưa bao giờ nhắc tới vấn đề này vậy.
Trưa hôm nay, Khương Hựu ăn cơm xong, đi về phòng định ngủ trưa.
Bên cạnh đột nhiên có người kêu, "Tam thiếu gia."
Khương Hựu sửng sốt, mới phản ứng được "tam thiếu gia" là chỉ mình.
Cả Norns chỉ có một mình Hứa Tri gọi hắn như vậy, Khương Hựu nghiêng đầu, giả bộ kinh ngạc, "Trợ lý Hứa."
Hứa Tri vội vàng xua tay, "Cứ gọi tên là được rồi."
Nhà của cô kiếm sống dưới trướng của Khương gia, cho dù cô theo phe Khương Duy, nhưng khi gặp con cháu của Khương gia vẫn phải giữ sự tôn trọng.
"Nhưng mà cô lớn hơn tôi ba bốn tuổi, gọi tên không được thuận miệng lắm, không gọi được..." Khương Hựu hơi do dự, "Vậy... em có thể gọi là chị không?"
Ngoại trừ nhân viên công ty và người giúp việc, đã lâu rồi không ai dùng giọng nói tôn trọng như vậy để nói chuyện với cô, Hứa Tri theo bản năng thốt lên, "Được chứ!"
Người ta nói dân chúng bình thường sống những ngày khó khăn, nào ngờ kiểu như cô lên không lên, xuống không xuống, không biết phải ở cái mức nào.
Mặc dù trong tay Hứa gia có cổ phần của Đông Huy, nhưng không tới tình cảnh bất đắc dĩ sẽ không bao giờ bán hay chuyển đi --- Bởi vì bán rồi thì sẽ thoát khỏi mối quan hệ với Khương gia, bất lợi với chuyện phát triển lâu dài.
Cho nên bọn họ chỉ có thể nắm chặt cổ phần, dựa vào tiền hoa hồng mỗi quý và tiền lương sống qua ngày.
Gần hai năm nay hiệu ích của công ty không tốt, tiền hoa hồng càng ngày càng ít, đủ cho cô ăn mặc mua hàng xa xỉ, nhưng không đủ để cô đi chu du khắp thế giới như những danh viện khác.
Bạn bè của cô toàn là những tiểu thư khuê các nhà giàu có, lúc vui thì dẫn cô ra ngoài chơi cùng, không vui thì quát tháo, coi cô như con hầu vậy.
Lúc trước không quen Khương Hựu, cô cho là Khương Hựu cũng sẽ đối xử với mình như vậy.
Trải qua mấy lần trao đổi ngoài ý định, Khương Hựu không chỉ không xem thường cô, mà còn giúp cô, tôn trọng ý kiến của cô.
Nội tâm của Hứa Tri xoắn xuýt đến cực điểm.
Ngay sau đó cô ý thức được mình không nên đi con đường chị em với Khương Hựu, đôi mi thanh tú liền nhíu lại.
Khương Hựu dĩ nhiên biết cô đang nghĩ gì, bổ sung, "Lúc có người ngoài em biết nên gọi chị như thế nào, nếu chỉ có hai người thì em mới gọi chị."
Hứa Tri thở phào nhẹ nhõm, che giấu nói, "Được, chị sợ mấy người khác trong Đông Huy nghe được, sẽ nói chị không tôn trọng chủ nhà."
"Đúng rồi." Cô dừng một chút, nói, "Chị có nghe đồn em muốn lấy đơn đặt hàng của Hoa Viễn, đã nửa tháng trôi qua rồi, chị có nghe mấy lời không tốt lắm... Mấy lời đồn đãi, có cần chị giúp em chặn họng nhân viên trong công ty không?"
Khương Hựu có thể đoán ra nội dung của "lời đồn đãi", chắc là bảo hai tuần không thấy động tĩnh gì, bảo hắn không biết lượng sức.
Khương Hựu bất đắc dĩ cười cười, "Chuyện đã sớm truyền đi ai cũng biết, giờ chặn lại cũng muộn rồi. Không sao, chị không cần lo cho em, nếu bị đẩy tới nước này, em chi bằng cố gắng vì thành tích của chúng ta, thử một lần."
Quả thật, bây giờ đi ém lại rất dễ trở thành đầu đề câu chuyện, Hứa Tri thở dài, nói mấy câu với Khương Hựu xong cũng về phòng mình.
Nửa tháng trước, sau khi trưởng phòng Trần nói cho cô nghe về "chuyện tốt" mà ông làm, cô suy nghĩ tới lui rất lâu, quyết định cái gì cũng không biết, bo bo giữ mình.
Hôm nay ở trong hành lang, cô nghe người ta chế nhạo Khương Hựu, suy nghĩ mãi vẫn là chạy tới chỗ đối phương, coi như là đền đáp ân huệ của cái túi kia.
Không nghĩ là Khương Hựu nhìn rõ thế cục, làm cho cô hối hận về quyết định đầu tiên của mình.
Còn nữa, cậu ta nói "cố gắng vì thành tích của chúng ta" là có ý gì?
...
Lại tới thứ sáu, lại đến giờ kéo rèm che --- Họp.
Mà hôm nay, tính tới tính lui, cách ngày Khương Hựu nói "giải quyết Hoa Viễn" đã hai tuần trôi qua.
Từng làm sales đều biết, nếu như trong mấy ngày khách hàng không tỏ ý hợp tác, trên cơ bản đã nguội rồi.
Tĩnh Hương dùng mắt thường cũng thấy đất này có tang, vốn là cầu nguyện cho Khương Hựu sẽ xảy ra kỳ tích, để cho bọn họ không bị phải khai trừ, bây giờ trên mặt ai nấy cũng viết hai từ "xong đời" to đùng.
Lúc vào cửa phòng họp, Hoắc Văn Đông và Khương Hựu đi cuối cùng. Hoắc Văn Đông giả vờ quan tâm hỏi, "Phó phòng Khương, bên Hoa Viễn thế nào rồi?"
Khương Hựu nói thật, "Không có tin tức."
"Ồ, cái này cũng bình thường. Người ngoài cứ nghĩ là làm sales chỉ cần nói thôi, rất đơn giản, thật ra thì còn nhiều đường làm, đừng nản, cố gắng lên!"
Phiên dịch ra chính là: Tôi đã nói là cậu không có kinh nghiệm, không làm được việc lớn, cậu không tin tôi, giờ bị vả vào mặt rồi đấy thấy chưa?
Khương Hựu mỉm cười, "Cám ơn, tôi sẽ cố gắng."
Tất cả nhân viên ngồi xuống, trưởng phòng Trần bảo Tĩnh Hương phát tài liệu.
Tài liệu này vẫn là tình hình kinh doanh gần đây của công ty, từ phía trên có thể nhìn ra, trong nửa tháng doanh thu của Norns chỉ có chừng một trăm ngàn, không những không khởi sắc mà còn tệ hơn.
Trưởng phòng Trần nổi giận, như thông lệ cũ mắng các quản lý khách hàng.
Nửa tiếng sau, ông mắng mệt rồi, uống nước trơn cổ họng, "Bây giờ nhìn lại, công phá Hoa Viễn làm một mẻ là ảo tưởng phi thực tế, chúng ta phải tìm cách khai thác khách hàng mới... Dĩ nhiên, phó phòng Khương, tôi không có ý bảo cậu bỏ cuộc, nếu có cơ hội thì cứ tiếp tục theo.
Tôi cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, hôm qua tôi đã suy nghĩ rồi, phải chia nhiệm vụ cho từng người, mỗi người có thể sẽ xem trọng hơn một chút. Tiếp theo..."
"Cốc cốc cốc ---"
Trưởng phòng Trần đang nói thì có tiếng gõ cửa. Sợ là cấp trên nên ông nói, "Mời vào."
Cửa phòng mở ra, trưởng phòng marketing xuất hiện, "Xin lỗi đã quấy rầy, phó phòng Khương có ở đây chứ? Hoa Viễn bảo ngày mai qua bàn nội dung hợp đồng, chỉ định cậu phải có mặt."
Cái gì? Bàn nội dung hợp đồng?
Đây có nghĩa là... đã lấy được đơn đặt hàng của Hoa Viễn sao?
Mọi người xôn xao, sau đó trưởng phòng marketing bổ sung, "Đúng rồi, Hoa Viễn còn nói, trang sức lần này phối với bộ sưu tập mùa đông của họ là lấy mẫu thiết kế của cậu. Bên đó muốn xem bản thiết kế trước để chuẩn bị, cậu có thể gửi bản thiết kế đi không?"