Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 25: doll

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khuya hôm đó, Khương Hựu nằm mơ toàn thấy chó, sủa gâu gâu cả đêm, sáng dậy cổ họng khàn tới muốn phun lửa.

Sau khi tỉnh táo hắn mới dần nhớ ra, tháng trước để lấy lại cái áo lót, hắn đã lừa Tra Tra Tiêu để đối phương làm chó. Cách lâu như vậy mà đối phương vẫn còn nhớ để trả thù.

Điều này cho Khương Hựu một nhận thức mới về trình độ thù dai của Tra Tra Tiêu, đồng thời cũng biết Tra Tra Tiêu không dễ chọc.

Nhưng lần sau vẫn dám tái phạm.

Nếu như không báo "mối thù làm chó", làm sao phối hợp làm người duy nhất biết chân tướng trong cuốn tiểu thuyết này!

Nhưng hắn không thể trả thù quá rõ ràng, làm kín đáo mới là thượng sách. Mà bây giờ trước mắt vừa lúc có một cơ hội --- Tra Tra Tiêu muốn quà chứ gì?

Được thôi, vậy thì mình sẽ ra tay từ món quà này!

Khương Hựu cười lạnh một tiếng, ôm chăn, lại kéo Tống Nam Kha nằm sấp nằm ngửa trong blacklist ra ngoài: Có đó không?

Giấc mộng Nam Kha: Đây

Trà bưởi: Chọn giùm tao một món quà đặc biệt

Giấc mộng Nam Kha: Mày tặng nam hay nữ?

Trà bưởi: Nam

Giấc mộng Nam Kha: Hình dáng thế nào?

Trà bưởi: Xấu quắc

Giấc mộng Nam Kha: Tính cách?

Trà bưởi: Chanh chua cay nghiệt

Giấc mộng Nam Kha: Vậy mày tặng quà cho người như vậy để làm gì?

Trà bưởi: Không muốn làm chó

Tống Nam Kha ném cái link bán đồ ăn cho chó sang, tự cút vào blacklist.

Không nhận được sự tiếp viện hiệu quả, Khương Hựu nằm suy nghĩ kỹ càng. Bình thường hắn mua đồ toàn là mua đại, chưa từng suy nghĩ, lần này tất nhiên cũng không nghĩ ra.

Hay lên mạng tìm chút linh cảm nhỉ, Khương Hựu mở weibo.

Mặc dù hắn không truy tinh, nhưng bạn bè thì có, luôn luôn sẽ nhắc tới mấy từ "tiếp ứng" này nọ. Suy nghĩ truy tinh đương nhiên sẽ tặng quà, hắn tùy tiện tìm một minh tinh nổi tiếng xem thử.

- -- Mở trang chính, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.

Để chúc mừng anh trai được mời vào một show tạp kỹ, fan đã làm doll mô phỏng theo minh tinh. Trông vô cùng dễ thương, tròn trịa đầu to, đâm thẳng vào tim thiếu nữ.

Nếu hắn tặng một con doll cho Tra Tra Tiêu, Khương Hựu suy nghĩ nên làm biểu cảm của nó như thế nào nhỉ, chắc chắn là ba phần lạnh lùng ba phần khinh thường bốn phần thờ ơ... Nói chung là gượng gạo hết chỗ nói.

Sự vui vẻ của hắn luôn dựa trên nỗi đau của Tra Tra Tiêu.

Được, Khương Hựu đã quyết định, sẽ tặng một con doll!

Với lại tặng con doll size nhỏ thì không đủ, nét mặt gượng gạo phải càng to càng tốt. Hắn động não một cái, mở taobao, tìm "Custom búp bê theo size người thật".

Vòng nhỏ xoay xoay mấy giây, nhảy ra mấy cửa hàng, giá không rẻ, kì lạ là ở trang đầu cũng không có ảnh mẫu.

Có lẽ sợ vi phạm bản quyền hình ảnh đi, hắn hào sảng chọn một cửa hàng có giá cao nhất, nhấn nút support.

Dữu tử: Cho hỏi là có thể dùng ảnh để làm doll không ạ?

Hỗ trợ khách hàng : Dĩ nhiên có thể rồi ạ, quý khách chọn shop của chúng em là rất đúng. Shop của chúng em sử dụng chất liệu tốt nhất trên thị trường, làm bảo đảm giống, quý khách chắc chắn sẽ hài lòng, không hài lòng có thể trả hàng

Trời ơi, tốt nhất trên thị trường! Khương Hựu vui vẻ trong lòng: Vậy bao lâu mới có hàng, có làm gấp được không?

Hỗ trợ khách hàng : Mất khoảng tới ngày, không gấp được ạ, gấp sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm

Khương Hựu gõ chữ: Tôi trả thêm ngàn

Hỗ trợ khách hàng : Dạ được, gửi hình cho em, trong vòng ba ngày em sẽ gửi hàng cho quý khách, freeship ạ

Trong ba ngày gửi hàng, vậy trong một tuần là nhận được, Khương Hựu ngồi lục hình trong album rất lâu, mới tìm được một tấm bị bắt chụp chung với Tra Tra Tiêu hồi lễ đính hôn, cắt mình đi, gửi tấm của Bùi Minh Tiêu cho cửa hàng.

Hỗ trợ khách hàng :

Sau khi thanh toán, trên màn hình hiển thị đơn hàng đang được xử lý, bây giờ chỉ có thể chờ.

Trong thời gian chờ đợi, hắn cùng trưởng phòng sales mới --- Chính là Hạo tử người xém nữa nhào vào đánh Hoắc Văn Đông trong lần trước gây gổ, đã bàn giao xong công việc, cách ngày tới công ty chính báo cáo càng lúc càng gần.

Hứa Đức Thăng từng nói sẽ mở tiệc chia tay, chính là làm trong phòng họp bậc thang, kéo mấy cái bàn ra, gọi rất nhiều crawfish, cánh gà, bia rượu vân vân. Cái gọi là tiệc chia tay, làm ở công ty thì sẽ ấm áp hơn một chút.

Trước đó đến đây chỉ là để tiếp xúc Hứa Tri, hiểu nghiệp vụ của công ty, sau khi vào Norns làm việc một thời gian, sống mỗi ngày với các đồng nghiệp đáng yêu, Khương Hựu đã có tình cảm với nơi này. Mặc dù Norns bây giờ đang trong thời kỳ không hoàn hảo, còn một đoạn đường dài phải đi, nhưng vấn đề đã giải quyết xong, hắn tin tưởng, sau này Norns sẽ phát triển rất tốt, bay rất xa.

Sau mấy hồi rượu, không lâu sau các nhân viên đã ngà ngà say.

Tĩnh Hương giơ ly lảo đảo đi tới, gò má đỏ ửng, bất chấp nam nữ có cách biệt, nắm cánh tay Khương Hựu năn nỉ, "Trưởng phòng, cậu đừng đi có được không?"

"Tôi cũng không muốn đi." Khương Hựu không biết làm sao, "Nhưng công ty không cho tôi lựa chọn."

"Tôi không nỡ... cậu biết không, vì từ nhỏ tôi không thích nói chuyện, vẫn luôn bị bạn học cô lập, cả thầy cô cũng chê tôi đần độn không thích tôi. Sau khi đi làm, tôi không làm được công việc giao tiếp với khách, chỉ có thể ngồi làm văn phòng, mỗi lần tới buổi họp tôi mà nói, Hoắc Văn Đông sẽ chặn lời tôi, tôi nói là hắn chặn... Làm văn phòng thì sao chứ, lượng công việc cũng đâu có ít hơn quản lý khách hàng? Làm tôi cực kì khó chịu, nói thật, nếu lần đó cậu không mắng hắn thay tôi, tôi có thể đã không chịu nổi nữa rồi."

"Trưởng phòng Khương, cám ơn cậu." Tĩnh Hương ngẩng đầu lên nhìn Khương Hựu, "Người tốt giống như cậu sau này chắc chắn sẽ rất thuận lợi hạnh phúc. Nếu có chuyện gì cần giúp thì cứ gọi tôi, mặc dù tôi không có quyền lại đần, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu."

Cô nói rất chân thành, có thể nghe ra là lời cảm kích và chúc phúc xuất phát từ nội tâm. Khương Hựu cảm thấy xót mũi, muốn nói "Được", lại nghe phía trước là từng giọng nói quen thuộc vang lên:

"Đúng vậy, trưởng phòng Khương, có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói."

"Tôi không biết làm gì, chỉ được cái khỏe thôi, dọn nhà, gánh thùng nước đều được!"

"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, chưa kể quê tôi ở Hải Nam, tháng nào cũng có thể gửi trái cây tới tặng cậu nha~"

"Tôi, tôi mặc dù là nam, nhưng biết chút nấu nướng. Đây là bánh ngọt do tôi làm, hơi xấu, cậu có muốn nếm thử một miếng không?"

Khương Hựu sợ run lên, ngẩng đầu lên mới phát hiện, không biết cả phòng sales từ lúc nào đã tới. Hạo tử đi đầu cầm một ổ bánh, trên bánh là hình một người nhỏ xíu, khóe mắt rũ xuống, bên khóe môi là đồng điếu, cười rất vui vẻ.

"Làm gì vậy... cũng đâu phải không gặp nhau nữa." Khương Hựu hít hít mũi, cố gắng nén lòng chua xót, mỉm cười còn tươi hơn hình người trên cái bánh, "Không cho mọi người khóc, chúng ta cùng ăn bánh ngọt đi!"

Khóc xong rồi cười, cười xong rồi ăn bánh, thời gian còn lại cũng không còn bao nhiêu.

Sợ Khương Hựu uống nhiều, hai cha con Hứa gia vội vàng tới sắp xếp chuyện sau cùng, kéo Khương Hựu ra khỏi mấy con ma men kia, nếu không thì tối nay ai cũng đừng hòng tỉnh táo về tới nhà.

Hứa Tri đưa cho Khương Hựu một chai sữa chua, "Dữu tử, uống giải rượu đi, đỡ làm dạ dày khó chịu."

Vừa nói cô vừa thở dài, "Haiz, công ty chính ra mệnh lệnh quá đột ngột, chị còn chưa kịp cám ơn em, em đã đi rồi."

"Khoảng cách không là vấn đề, huống chi Đông Huy cũng gần chỗ này, sau này em sẽ thường quay lại thăm chị." Ánh mắt Khương Hựu mông lung, mang theo men say rõ ràng, "Lần đầu tiên gặp chị, em cảm thấy chị có nét đẹp rất trong sáng, đáng được quý trọng, cho dù sau này em ở đâu, chúng ta vẫn là bạn tốt nha!"

Có câu rượu vào lời ra, câu nói này không khác gì một quả lựu đạn, khiến cho một Hứa Tri nhiều năm qua vẫn luôn tự ti vì gia đình mình biết rằng ---

Thì ra mình tốt như vậy.

Thì ra mình đáng được quý trọng.

Hứa Tri có chút nghẹn ngào, thấy con gái xúc động, Hứa Đức Thăng vẫn luôn không mở miệng hít sâu một cái, vỗ vai Khương Hựu, "Tiểu Hựu, cám ơn cháu đã giúp đỡ Tri Tri, cũng cám ơn cháu đã giúp đỡ chú."

Giọng của ông trịnh trọng, "Đây là lần đầu tiên chú nói lời cám ơn với tiểu bối, có lời lúc nãy cấp dưới của cháu đã nói rồi, đừng chê chú dài dòng, chú cũng muốn nói."

"Sau này có gì cần giúp đỡ, nhất định phải tìm chú Hứa."

...

Chia tay lúc nào cũng buồn, bữa tiệc kết thúc, Khương Hựu từ chối tất cả những lời mời đưa mình về nhà, hắn gọi xe về.

Thật ra thì hắn không uống say, mấy lời vừa rồi nói với Hứa Tri có mấy phần là để bảo vệ mối quan hệ, cũng có mấy phần thật lòng. Bề ngoài của bà chị này trông không dễ gần, thực tế là để che đậy nội tâm tự ti và cô độc, nên mới tỏ ra kiêu ngạo thôi.

Hai ngày cuối tuần hắn không ra ngoài, ở nhà đợi. Công ty chính trông như thế nào hắn chưa từng trải nghiệm, nhưng biết chỗ đó là khu tập trung của người thân các cổ đông, tục xưng chỗ thực tập của các "thiếu gia", "tiểu thư".

Cần phải bước đi từng bước cẩn thận, cũng đồng thời tràn đầy cơ hội. Nếu như có thể có mối quan hệ tốt với những người ở đó, vậy cũng đâu cần phải lo lắng đề phòng cho cái mạng nhỏ này nữa?

Đồng thời hắn cũng không quên chú ý tới tiến độ của "món quà". Được trả thêm mười ngàn, tốc độ cũng làm người ta rất hài lòng, "món quà" mau chóng được gửi tới Tân Thành, trông có vẻ ngày mai sẽ nhận được.

Khương Hựu vui vẻ lăn lộn trong chăn.

Còn một ngày, Tra Tra Tiêu có thể trải nghiệm niềm vui được nhận quà rồi!

Đông Huy Jewelry nằm xa hơn Norns một chút, nên phải dậy sớm hơn để đi làm, ảo tưởng về sự vui vẻ của Tra Tra Tiêu đến khuya, sáng dậy Khương Hựu lờ đờ như người trên mây.

Nhưng mà khi đứng trước cổng Đông Huy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Chính là nó, chính nó đã gắn kết số mạng của hắn và Bùi Minh Tiêu lại với nhau.

Chỉ có hai từ để hình dung: Tai họa.

Khương Hựu hít sâu một cái, đi thẳng tới phòng nhân sự báo cáo. Phụ trách đón tiếp là một cô gái để mái ngố, nghe thấy tên của hắn cười nói, "Là cậu, không nghĩ lại đẹp trai như vậy. Khương tổng đã dặn tôi trước rồi, chức vị của cậu đã chuẩn bị xong, đi theo tôi."

Cô dẫn Khương Hựu vào thang máy, "Đông Huy của chúng ta có tầng, tầng là phòng khách, tầng là phòng ăn, từ tầng tới tầng là phòng làm việc, tầng là phòng họp truyền thông, tầng tới không có chuyện gì thì không được lên, đó là tầng của lãnh đạo."

"Phòng cậu được chuyển tới là phòng vận doanh, là ban ngành khá lớn trong Đông Huy. Bên trong chia làm năm tổ, mỗi tổ có ba nhân viên một tổ trưởng. Nhưng mà tổ năm của nơi cậu chuyển tới thì hơi đặc biệt, tổ trưởng từ tháng trước đã luôn ở nhà dưỡng bệnh, trong tổ chỉ có một nhân viên, nói cách khác, giai đoạn này tổ năm được thêm người thì tính cả cậu chỉ có hai."

Vừa nói hai người vừa bước ra tầng . Cách bày trí ở đây cũng giống Norns, đều là chỗ làm của nhân viên ở ngoài, phòng làm việc của tổ trưởng và phòng họp nằm bên trong. Khác một chỗ là phòng khách được chia bàn cho nhân viên theo tổ, từ trái sang phải theo thứ tự từ tổ một tới tổ năm.

"Tuốt bên trong là vị trí của tổ năm, thẻ nhân viên của cậu để trên bàn, tôi đi trước nha."

Đưa đến nơi xong, cô gái mái ngố phải đi. Khương Hựu gọi cô lại, "Chờ đã."

"Mời cậu nói."

Khương Hựu hỏi, "Chức vụ của tôi là gì? Còn nữa, lúc nãy Khương tổng mà cô nói là Khương tổng nào?"

Chủ tịch của Đông Huy vẫn luôn là ông ngoại làm, hai người con trai làm tổng giám đốc, phân chia công việc quản lý khác nhau. Cô gái cười cười, "Chức vụ của cậu là nhân viên, người giao phó cậu cho tôi... là Khương tổng Khương Thiên Lai."

Nghe được nửa câu đầu, Khương Hựu có xúc động muốn đi chết. Hắn ở Norns dầu gì cũng là trưởng phòng, coi như kích cỡ của Đông Huy to hơn Norns nhiều, nhưng cũng không tới nỗi lưu lạc tới đây làm nhân viên đi.

Nhưng sau khi nghe nửa câu sau, hắn trong nháy mắt không có ý kiến gì nữa.

Trong Khương gia, chỉ có cậu hai Khương Thiên Lai là đối xử tốt với hắn. Cho dù mục đích dời hắn đến đây là gì, tóm lại sẽ không hại hắn.

Với lại gần đây hắn rất phồn thịnh, dễ dàng làm cậu ba cảnh giác, ngừng một khoảng thời gian cũng tốt.

Quyết định xong, Khương Hựu nói cám ơn cô gái, đi về vị trí của tổ năm.

Như lời cô nói, tổ năm tiêu điều đến mức như nơi không người, tổng cộng có bốn cái bàn, hai cái trống không, mặt bàn dính bụi.

Còn hai cái có một cái là chỗ của hắn, phía trên để thẻ nhân viên. Bàn còn lại thì chất đầy đồ, nhưng không nhìn thấy đồ làm việc, chỉ toàn thấy figure với mô hình dễ thương của Popmart.

Khương Hựu giơ ngón cái trong lòng, đoán chừng người đồng nghiệp này có đến hay không cũng thế.

Nhưng mà hắn không sợ nhất chính là loại này, hoặc là nói, chỉ cần là người không có quá nhiều cấp bậc thì hắn không có gì sợ.

Vì là trà xanh, có gì phải sợ!

...

Ngày đầu tiên đi làm chỉ để làm quen với môi trường, sau khi nhậm chức, Khương Hựu tới trưa đã đi về.

Buổi chiều hắn tới Hoa Viễn một chuyến, khoảng thời gian trước bận rộn chuyện sao chép, lâu rồi không tới thăm sư phụ, trong lòng cũng luống cuống.

Lần này tới cũng không đi tay không, xách theo cà mên đựng cháo gà() nấu tối hôm qua. Thầy trò chia nhau cùng ăn, Khương Hựu ăn xong mà nóng ran cả người, hận không thể cởi áo trần chạy về nhà.

() Cái này là món Samgyetang, một biến thể của guk hay món súp Triều Tiên, món ăn được nấu bằng thịt gà nguyên con và nhân sâm Cao Ly.

Nhưng hắn phải kiềm chế, bởi vì còn chuyện quan trọng hơn phải làm ---

Tin nhắn gửi tới cho thấy, kiện hàng hỏa tốc của hắn đã giao tới rồi!

Ôm trái tim kích động, bàn tay run rẩy, Khương Hựu lấy được món hàng từ tay bác Lý. Một giây nhìn thấy cái thùng cao gần m, hắn im lặng khen cửa hàng trong lòng.

Mà khi mở nắp thùng ra, thấy kiểu tóc, màu da cũng giống y đúc người đàn ông kia, hắn cảm thấy vô cùng kính nể. Có câu nói nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, người xưa không sai đi đâu được.

Dù sao cũng là quà tặng cho người ta, không nên mở ra xem, với lại tháo thùng ra xong nhét vào lại rất phiền phức. Khương Hựu không quan tâm bên trong như thế nào, hì hục đẩy thùng tới cửa, chờ Bùi Minh Tiêu về giám định món quà của mình.

Làm xong, hắn liền làm ổ trên sô pha ngồi vẽ vẽ. Trời không phụ lòng người, khoảng bảy giờ tối, đã chờ được Bùi Minh Tiêu về.

Gần đến tết âm lịch, các hoạt động đột phát rất nhiều. Hôm nay Bùi Minh Tiêu được mời tham gia cắt băng khánh thành công ty mới của hội thương chủ tịch, ăn mặc rất trang trọng.

Áo vest màu xanh đậm kết hợp với cà vạt màu nhạt, tỷ lệ vóc dáng vô cùng tốt. Tóc đã được stylist làm cho, từ trên xuống dưới toát lên hơi thở của người đàn ông trưởng thành anh tuấn có một không hai. Hàng lông mày rậm, kẹp cà vạt được đính một viên đá màu xanh lá sáng lấp lánh.

Cầm thú, mặt người dạ thú.

Liếc nhìn người ta đi về phía này, Khương Hựu gãi gãi đầu gối, trong đầu khó hiểu nảy ra một suy nghĩ --- Nếu như có thể, mình sẽ làm doll giống hệt dáng này của Tra Tra Tiêu.

Ủa --- Không đúng, ngay sau đó hắn kịp phản ứng, doll cũng đâu phải làm cho mình, nghĩ cái này chi vậy trời.

Gạt đi những suy nghĩ kỳ lạ, Khương Hựu để ipad xuống, ngồi im chờ đối phương thay quần áo, sau đó cùng thưởng thức món quà hắn tặng.

Dư quang liếc thấy nam sinh quỳ ngồi trên sô pha, trông ngoan chịu không nổi, Bùi Minh Tiêu hiểu rõ đạo lý không có lợi lộc thì không ai dậy sớm, hạ hàng lông mày, "Có chuyện muốn nói?"

Khương Hựu: "Không gấp, anh cứ làm trước đi."

Kịch hay thì phải mở màn long trọng.

Bùi Minh Tiêu một tay cởi cà vạt, đốt ngón tay dưới sự nổi bật của đá quý có một loại mê hoặc kì lâ. Tối nay hắn đã ăn cơm ở ngoài, không có việc gì gấp phải xử lý, ném áo vest và cà vạt ở bên cạnh Khương Hựu, "Xong rồi."

Oh, gấp vậy, thế đừng trách bố đây không cho anh cơ hội chuẩn bị.

"Không có gì khác cả." Khương Hựu giống như vô tình nói, "Mấy hôm trước nói là sẽ tặng quà cho anh mà, quà tới rồi."

Hắn nhảy xuống sô pha, bởi vì gấp nên cũng không mang dép, chân trần chạy bình bịch tới chỗ cái thùng, "Nè, ở đây!"

Mắt cá chân của nam sinh rất nhỏ, phía sau lõm vào rất rõ, Bùi Minh Tiêu phát hiện, so với phía trên gầy gò, ngón chân của nam sinh rất tròn, có chút giống em bé.

Mà không đợi hắn trả lời, nam sinh không kịp chờ bắt đầu ngồi bóc cái thùng. Rõ ràng đã có chuẩn bị, cầm cái kéo ra cắt.

Một nửa thùng đã mở ra, một giây nhìn thấy màu da lộ ra, trong lòng Bùi Minh Tiêu liền có dự cảm bất thường.

Nhưng dự cảm đến chậm, Khương Hựu đã kéo cánh tay con doll ra rồi. Hơn nữa để tăng thêm cảm giác thích, Khương Hựu vừa kéo ra vừa nói, "Anh không thiếu cái gì hết, em cũng không biết nên tặng gì, nên em chọn làm doll mô phỏng thấy cũng có ý nghĩa. Làm theo size người thật, custom theo hình mắc lắm đó."

Nói đến đây, con doll đã được kéo ra một nửa, lộ ra bờ ngực bằng bông cường tráng. Khương Hựu quét mắt nhìn thấy bên dưới là cơ bụng tám múi, cảm thấy không đúng lắm, hình hắn gửi cho cửa hàng đâu có lộ cơ bụng đâu.

Với lại... con doll này sao không mặc quần áo?!

Nhưng phóng lao rồi thì không thu về được, tình huống hiện tại không cho phép hắn nghi ngờ. Khương Hựu át đi lương tâm khen lấy khen để, "Anh coi đi nè, công nghệ chế tạo này, mặt mũi lẫn vóc dáng, giống y hệt anh ---"

Vì đã kéo được ra phân nửa, nên cái thùng cũng đổ ra sau, lộ ra toàn bộ thân thể.

Từ "luôn" còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị hắn nuốt vào trong bụng. Khương Hựu nhìn chằm chằm cái chỗ nằm giữa eo và bắp đùi, cái thứ vốn dĩ không nên xuất hiện, nhưng lại làm cực kì giống thật, hùng vĩ nguy nga, có thể dài bằng cánh tay của một đứa con nít...

Khương Hựu đứng hình tại chỗ, hoàn toàn quên mất mình làm gì, mình đang ở đâu.

Hai người cách nhau không xa, Bùi Minh Tiêu tất nhiên cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn hơi sợ run lên, chuyển hướng nhìn Khương Hựu, chuẩn bị xin một câu trả lời hợp lý.

Ai ngờ thấy dưới lỗ mũi của đối phương, có hai hàng máu chảy xuống.

Bùi Minh Tiêu: "???"

Thật sự... thích vậy hả?

Dữu tử: Tô cháo gà kia, tao liều chết với mày!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio