Ném điện thoại đi, Khương Hựu vội vàng kéo cánh tay Bùi Minh Tiêu.
Bùi Minh Tiêu dùng một tay nới lỏng cà vạt, cởi mấy cúc áo, lắc đầu tỏ ý mình không sao, nhưng động tác chậm hơn bình thường đã bán đứng hắn.
"Đừng cởi giày." Khương Hựu quyết định rất nhanh, "Đi bệnh viện đi."
Bùi Minh Tiêu cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn khàn, "Không cần."
Khương Hựu gấp gáp nhảy nhảy, "Nếu mà sốt cao quá sẽ bị ảnh hưởng tới phổi đó!"
"Không nghiêm trọng tới vậy." Bùi Minh Tiêu rút cánh tay ra, nhéo nhéo sau gáy Khương Hựu, "Tôi biết rõ cơ thể của mình."
Đó là một hành động nhẹ nhàng, tương tự như an ủi, tâm trạng lo lắng của Khương Hựu cũng vơi đi một chút.
Lên cơn sốt cộng thêm uống rượu khiến tác dụng tăng lên gấp đôi, thật ra thì đầu của Bùi Minh Tiêu rất đau, so với biểu hiện ra thì khó chịu hơn rất nhiều, nhưng hắn không thích biểu lộ một mặt yếu ớt của mình trước mặt người khác.
Nhất là trước mặt một đứa trẻ còn chưa lớn.
Hắn cởi giày đi về phía thang máy, trong lòng Khương Hựu biết không thể khuyên được Bùi Minh Tiêu, chỉ có thể đi tới nhấn nút thang máy cho.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, một giây thang máy đi lên, đại khái là đột ngột di chuyển làm đầu đã choáng càng choáng hơn, Bùi Minh Tiêu vô tình bị lảo đảo về trước.
Khương Hựu sợ hắn bị ngã, xoay người lanh lẹ đỡ hông hắn.
Theo quán tính, lưng Khương Hựu đụng vào thành thang máy. Mà Bùi Minh Tiêu sợ đè lên Khương Hựu, vội vàng đưa tay chống hai bên tai đối phương.
Giống như là... khóa Khương Hựu trong lòng.
Cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào trán mình, Khương Hựu theo bản năng nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, bởi vì cơn sốt mà làm nó khô nứt.
Khương Hựu liếm liếm môi, ngừng hô hấp, cảm thấy mình nên nói gì đó, há miệng ra, nhưng vì tim đập quá nhanh, không thể thốt ra được thành câu.
Cho đến khi thang máy dừng hẳn, cửa từ từ mở ra, hắn mới dời mắt khỏi môi đối phương, nhạt nhẽo nói, "Còn nói là anh không bị bệnh, đứng còn không vững nữa là."
Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, không làm bộ nữa, đặt cùi chỏ lên vai Khương Hựu, đè cả sức nặng cơ thể lên người đối phương, "Ừ, tôi thật là yếu ớt."
Khương Hựu cầu nhân (nhân ái) được nhân, bị đè thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn chỉ có thể cắn răng đỡ người về phòng, thả lên giường đắp chăn, sau đó chạy đi lấy thuốc.
Bất hạnh là, bởi vì trong nhà thường không có người bị bệnh, thuốc cảm và thuốc hạ sốt không hề chuẩn bị thường xuyên. Cách ngày hết hạn chỉ còn mấy ngày, nhưng Khương Hựu không mấy yên tâm, ai biết uống vào có bị cái gì không.
Cũng may tiệm thuốc chỉ cách nhà có mấy cây số, lái xe đi lẫn về chỉ tầm hai mươi phút. Hắn trước tiên đo nhiệt độ cho Bùi Minh Tiêu, độ, không tính là sốt quá cao, sau đó hắn gọi bác Lý đang chuẩn bị đi ngủ lên trông chừng bệnh nhân, thuận tay lấy áo khoác và chìa khóa xe.
Lúc thấy Khương Hựu vội vàng chạy xuống lầu, Bùi Minh Tiêu hỏi, "Đi đâu vậy?"
Khương Hựu vừa mặc áo khoác vừa nói, "Đi mua thuốc."
Bùi Minh Tiêu, "Đừng mua, tôi không uống đâu."
Khương Hựu cho là đối phương không muốn phiền mình, làm bộ không nghe, vội vàng chạy đi.
Chờ mua thuốc xong quay lại, hắn bảo bác Lý đi ngủ, sau đó hắn mới nhận ra Bùi Minh Tiêu nói "không uống đâu" không phải là nói dối.
Khương Hựu hòa tan thuốc hạ sốt vào nước, thử độ ấm mới đưa tới bên miệng Bùi Minh Tiêu, "Hạ sốt."
Bùi Minh Tiêu xụ mặt, "Không uống."
"Yên tâm, không nóng, em thử rồi."
Bùi Minh Tiêu vẫn lắc đầu.
Khương Hựu không nghĩ ra tại sao Bùi Minh Tiêu không uống, chỉ có thể để ly thuốc xuống, lấy thuốc cảm bằng viên ra. Lúc này Bùi Minh Tiêu lại nhận, để trong tay nhìn mười giây mới uống.
Nhìn Bùi Minh Tiêu uống thuốc mà mặt nhăn nhó, trong lòng Khương Hựu có một suy nghĩ không dám tin, "Ủa... chẳng lẽ anh sợ uống thuốc?"
Bùi Minh Tiêu để ly nước lên tủ đầu giường, không nói gì.
Khương Hựu càng chắc chắn suy đoán của mình, hết sức vui vẻ, "U là trời, đường đường là Bùi đại tổng tài ai ngờ lại sợ uống thuốc như con nít, đúng là chuyện lạ hiếm thấy!"
Bùi Minh Tiêu: "... Được rồi, tôi muốn đi ngủ."
Bình thường toàn là phe bị ăn hiếp, vất vả lắm mới có cơ hội trả thù, Khương Hựu sao có thể không mượn nó mà phát huy được. Hắn lấy miếng dán hạ sốt ra, "Đây nè, miếng dán hạ sốt cho bé, chuẩn bị riêng cho người bạn nhỏ nè."
Hắn tháo miếng dán ra, "Đây đây, bạn nhỏ Bùi Minh Minh, ngoan ngoãn nằm xuống, chú dán cho ---"
Không đợi nói xong thì cổ tay đã bị nắm.
"Chú." Bùi Minh Tiêu cười như không nói, "Chú không cần đi nữa, ở lại đây chăm sóc tôi đi."
Khương Hựu đang thao thao bất tuyệt thì bị nghẹn.
Dán miếng hạ sốt lên trán cho Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu đàng hoàng rời khỏi phòng ngủ.
...
Sau khi đi ra, Khương Hựu không rời khỏi, mà chờ ở phòng khách, để tiện trông chừng tình hình.
Sức khỏe của Bùi Minh Tiêu tốt, không giống nhiều người bị sốt xong lại khó hạ, sau khi thay hai miếng dán hạ sốt, nhiệt độ cơ thể đã từ từ trở về trạng thái bình thường.
Dưới tác dụng của thuốc cảm, Bùi Minh Tiêu ngủ rất sâu. Khương Hựu nằm ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách, đầu gác lên cánh tay, tai trái nghe tiếng gió bên ngoài, tai phải nghe tiếng hít thở của Bùi Minh Tiêu, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ.
Thì ra một người được mọi người tôn thờ như thần linh, không gì không thể làm cũng sẽ bị bệnh, sẽ bị cảm, bị sốt, sẽ giống như con nít ghét uống thuốc.
- -- Thì ra anh ta cũng là một người bình thường bằng xương bằng thịt.
Bắt đầu từ năm sáu tuổi nhìn thấy Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu vẫn cảm thấy người này rất xa xôi. Trong lúc vô tình biết được bọn họ là nhân vật trong tiểu thuyết, càng cảm thấy Bùi Minh Tiêu nằm ngoài tầm với hơn.
Hắn vốn cho rằng bọn họ sẽ mãi giữ khoảng cách an toàn, lại không nghĩ rằng, hôm nay người ta bất ngờ bị bệnh, lại giúp hắn gần Bùi Minh Tiêu hơn.
Nỗi vui sướng khó hình dung lấp đầy trái tim đang đập mạnh, rồi nổ tung khiến cho nó ê ẩm như muốn nhũn ra. Khương Hựu sờ trán, thậm chí nghi ngờ mình bị lây bệnh rồi.
Nếu không thì tại sao hắn lại cảm thấy, một nhà tư bản lạnh nhạt cường thế, cả ngày chỉ tìm cách ăn hiếp mình, tự nhiên lại có một chút... làm người ta thích vậy?
Ngay sau đó, Khương Hựu bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, vùi mặt vào gối ôm, bắt đầu kể lể hành động tra nam của Bùi Minh Tiêu, cũng cảnh cáo mình đừng bao giờ bị dụ!
Bị một lần bệnh này, Bùi Minh Tiêu bệnh hai ngày, Khương Hựu cũng đi theo chăm sóc cả hai ngày.
Bọn họ xử lý công việc ở nhà, ban ngày cùng ở trong thư phòng của Bùi Minh Tiêu gõ bàn phím --- Trên thực tế hầu hết thời gian là Bùi Minh Tiêu gõ, Khương Hựu thì đổi chỗ lướt điện thoại hoặc vẽ vời. Tổng hợp công việc lại chủ yếu là kết nối với người ta, bản tôn của hắn không có ở đây, không thể kết nối với mọi người một cách nghiêm túc.
Đến ngày thứ ba, ăn mấy bữa cơm cho bệnh nhân làm Khương Hựu có chút chịu không nổi. Hắn ngồi xếp bằng trên thảm trong thư phòng, dựa lưng vào bàn làm việc, vẽ xong một bản phác thảo thì hoạt động cổ, lặng lẽ mở app giao hàng, tìm canh dúng, Malatang, xiên que các thứ... Nhìn hình cái nào cũng muốn ăn.
Bùi Minh Tiêu trả lời xong một email, rũ mắt xuống, nhìn thấy nam sinh đang nuốt nước miếng.
Dù sao cũng sống cùng với nhau một thời gian dài, Bùi Minh Tiêu biết Khương Hựu thích ăn cay, tháo mắt kiếng, giống như vô ý nói, "Tối nay ra ngoài ăn đi."
"... Hả?" Khương Hựu vội vàng cất điện thoại, "Sao phải ra ngoài ăn, đầu bếp xin nghỉ hả?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Không có xin. Ăn đồ thanh đạm nhiều quá thấy nhạt miệng, muốn đổi khẩu vị."
Mắt Khương Hựu lập tức sáng lên, "Đổi khẩu vị hả... Vậy anh muốn ăn gì?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Không có, em chọn đi."
Khương Hựu lại nuốt nước miếng, thử dò xét, "Anh cảm thấy ăn lẩu thế nào?"
Bùi Minh Tiêu cong khóe môi không dễ bị phát hiện, "Ok."
"Yeahhh! Ăn lẩu ăn lẩuuuu!"
Khương Hựu ném máy tính bảng qua một bên, vọt dậy tung tăng chạy về phòng thay quần áo. Chờ hai người đến quán lẩu, có một bàn vừa ăn xong, số kế tiếp thì người chưa đến, may mắn không cần chờ.
Hai người họ một mặc áo len cổ tròn màu trắng, một mặc áo len cao cổ màu xanh đậm, ngồi với nhau y như ngôi sao đi quay show. Nhất là Bùi Minh Tiêu, khí chất hoàn toàn khác xa với quán lẩu, thu hút những ánh mắt của thực khách và nhân viên.
Khương Hựu giờ mới phát hiện ra, đây là bữa ăn ở ngoài đầu tiên hai người đi ăn với nhau. Nếu như thay buổi này thành hẹn hò, lần hẹn hò đầu tiên mà dẫn con gái đi ăn lẩu, không có phong cách lắm.
Vì vậy hắn ngoắc tay gọi nhân viên, gọi dĩa thịt bò mỡ tuyết mắc nhất của quán, cộng thêm dĩa tôm càng xanh và một dĩa sashimi, còn hết sức bá đạo mở chai sữa đậu nành nóng cho Bùi Minh Tiêu.
Bùi Minh Tiêu không biết bản thân ở trong lòng Khương Hựu đã bị biến thành một cô gái. Hắn không khỏi tức cười uống sữa đậu nành, tạm được, không ngọt, rất ấm bụng.
Bởi vì Bùi Minh Tiêu vừa mới khỏi bệnh, Khương Hựu chọn nồi lẩu uyên ương, trong lúc ăn ngấu nghiến cũng không quên chăm sóc "em gái", cẩn thận giảng giải cho đối phương loại thịt nào nấu ở nhiệt độ nào là ngon nhất, Bùi Minh Tiêu đáp, "Ừ, tôi biết rồi."
Ăn xong, Khương Hựu gấp rút muốn đi thanh toán. Hai phút sau, điện thoại của Bùi Minh Tiêu thông báo thẻ phụ vừa thanh toán tệ, hắn nhíu mày, đứng dậy đi vệ sinh.
Ký thanh toán xong, Khương Hựu quay lại thì không thấy ai, sợ Bùi Minh Tiêu thấy không khỏe, vội vàng đuổi theo.
Chạy vào phòng vệ sinh, Bùi Minh Tiêu đứng ở bồn tít trong cùng, chuẩn bị kéo xuống.
Khương Hựu chạy vào đây không hề nghĩ ngợi gì, nhìn thấy cảnh này thoáng chốc sững sờ tại chỗ!
Bùi Minh Tiêu nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn hắn, "Đi vệ sinh?"
Khương Hựu cũng không thể nói là đi theo Bùi Minh Tiêu, sẽ bị cho là thái, lừa bịp nói, "Ừa, em mắc tiểu."
Vừa nói hắn vừa lùi lại hai bước, Bùi Minh Tiêu không hiểu hỏi, "Em đi đâu nữa, gấp thì không nhanh giải quyết đi."
Khương Hựu: "À... ừ."
Quán lẩu thì chỉ có ba bồn tiểu, ba phòng vệ sinh.
Chân Khương Hựu giống như bị đổ chì, đi tới bồn nằm sát ở ngoài, ai ngờ lại có một người đàn ông đi vào. Hắn theo bản năng không muốn để ai tiếp xúc gần với Bùi Minh Tiêu, chân bước về bồn ở chính giữa.
Người đàn ông đi vào có vẻ rất gấp, chưa kéo hết khóa quần đã móc thứ bên trong ra xả. Khương Hựu không biết nên để mắt ở đâu, tò mò nhìn đối phương một cái.
Người kia như là cảm nhận được, ném ánh mắt "mày nhìn ai đó" sang, nếu như ở ngoài, Khương Hựu nhất định sẽ trả lời "nhìn anh đó rồi sao". Nhưng ở trong nhà vệ sinh, hắn không muốn bị xem là thái, lật đật chuyển mắt sang bên kia.
Sau đó thấy... cái đó của Bùi Minh Tiêu.
... To vậy trời.
Khương Hựu cúi đầu nhìn của mình, kích cỡ bình thường, kém hơn người ta rất nhiều, trong lòng không rõ có cảm xúc gì.
Không lâu lắm, Bùi Minh Tiêu đã đi xong, lên đi rửa tay.
Khương Hựu theo sát phía sau, nét mặt phức tạp, không phát hiện Bùi Minh Tiêu đang nhìn mình.
Một lát sau, nghe bên trái có tiếng cười khẽ, "Đừng lo."
"Hả?" Khương Hựu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đầu óc mơ hồ, "Đừng lo cái gì?"
Bùi Minh Tiêu: "Cơ thể em còn đang phát triển, nói không chừng còn có không gian để tiến bộ."
Khương Hựu: "..."
Không gian để tiến bộ... Cái này chứng tỏ là anh ta thấy cái của mình.
A a a a a!!
...
Trên đường về nhà, Khương Hựu im lặng lái xe không nói một lời, so với tài xế được giải thưởng còn giống hơn.
Sau khi tắm xong, trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh ở trong nhà vệ sinh, vừa xấu hổ vừa tức giận. Xấu hổ hơn là, hắn phát hiện cái chỗ nào đó có khuynh hướng phản ứng, quá hoảng sợ, Khương Hựu vội vàng mở Homepod bật chú Đại Bi.
Kết quả ở trong mơ, Bùi Minh Tiêu cũng không bỏ qua cho hắn, cộng thêm nội dung càng ngày càng đi theo hướng quái lạ. Trái tim thiếu chút nữa bay khỏi lồng ngực, miệng lưỡi khô khốc.
Chờ mở mắt ra, cảm nhận được quần và chăn bị ướt, Khương Hựu sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà.
Không biết nhìn bao lâu, hắn từ từ cuộn mình vào trong chăn.
Mình hình như... thích Bùi Minh Tiêu mất rồi.