Sáng hôm sau, Khương Hựu còn chưa tỉnh ngủ đã bị Trương Doanh kéo qua phòng trang điểm.
Thấy hắn ngáp liên tục, Trương Doanh quan tâm hỏi, "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon hả?"
Đâu chỉ ngủ không ngon, hắn nhắm mắt lại là nhớ tới giọng nói của Bùi Minh Tiêu, hại hắn mất ngủ tới hai giờ sáng.
Khương Hựu hắng giọng, "Ừ" một tiếng.
"Trùi ui... tai cậu đỏ thế." Trương Doanh nghi ngờ, "Cậu ngại cái gì, chẳng lẽ tối hôm qua lén hẹn hò với bạn trai?"
"Mình không có ngại, mình cũng không có bạn trai." Khương Hựu quen miệng nói dối, "Đây là lần đầu tiên mình tham gia show thực tế, sợ biểu hiện không tốt nên có hơi căng thẳng."
Lần đầu tiên tham gia bị căng thẳng không ngủ được thì cũng bình thường, Trương Doanh chần chừ gật đầu một cái, luôn cảm thấy trong đôi mắt của đối phương có ý cười, nhìn thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Nghệ sĩ đều có team của riêng mình, không cần team make up của chương trình, nên trong phòng trang điểm chỉ có mấy nhà thiết kế thôi. Trong phòng yên tĩnh, ai cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chưa bắt đầu quay mà đã có cảm giác giương cung bạt kiếm.
Cho đến khi miếng mút hình tam giác đưa tới trước mặt, Khương Hựu mới hoàn hồn, giật mình hỏi, "Cái này là cái gì?!"
Thợ trang điểm vô tội nói, "Mút đánh phấn, để trang điểm cho cậu."
Khương Hựu bĩu môi, "Là cái loại để trét mặt trắng bóc hả? Tôi không xài có được không?"
"Không được. Đối với người khác thì là tẩy trắng, nhưng với cậu thì không." Thợ trang điểm kiên nhẫn giải thích, "Da cậu đã trắng sẵn rồi, dễ bị phơi sáng nên tôi phải dùng màu tối để lên hình cho đều màu da với mọi người."
Khương Hựu: "... Ồ."
Chờ đánh phấn xong, Khương Hựu cảm giác như mình đeo lên một lớp mặt nạ, lỗ chân lông bí bách đến khó thở.
Hắn cho là xong rồi, ai ngờ thợ trang điểm lấy ra hai cây cọ, chấm chút màu đen, nhắm về phía hàng lông mày của hắn.
"Đây là cái gì?"
"Phấn lông mày." Nể mặt cái nhan sắc này, thợ trang điểm nhịn lại xúc động trợn mắt, "Tôi đang che khe hở trong lông mày cho cậu."
Khương Hựu nói, "Lông mày của tôi bị mái che bớt rồi, chắc hẳn là không nhìn thấy, cô nghĩ là cần vẽ sao?"
"Cậu di chuyển chứ không phải vật tĩnh. Với lại vẽ xong thì lông mày sẽ rõ hơn, đường nét sẽ đẹp hơn. Tin vào kỹ năng của tôi, tôi sẽ làm cậu đẹp nhất show này, được không?"
Thợ trang điểm vừa dứt lời, phía sau liền có người đề nghị, "Đúng rồi đó, cô phải trang điểm cho Khương Hựu đẹp một chút. Cậu ấy là mặt tiền của nhà thiết kế. Kéo nhan sắc của giới nhà thiết kế lên, đề cao danh tiếng toàn dựa vào gương mặt thôi!"
"Ne, Oui, Yes... (Đều có nghĩa là tán thành)." Trong phòng thoáng chốc vang lên tiếng phụ họa.
Dùng tiếng Hàn chắc hắn là Park Sungmin, nói tiếng Pháp chính là người bạn Pháp có quan hệ không tệ với Park Sungmin.
Mà người đề nghị, chính là một người Hoa khác tham gia chương trình, tên là Tôn Dục. Mới trở về từ Canada không lâu, cũng không có tác phẩm như Khương Hựu, tới đây tham gia tám phần là để lăn lộn trong giới.
Khương Hựu nhíu mày, mấy câu này thì nghe như khen hắn đẹp trai, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ, rõ ràng là nói hắn dựa vào gương mặt, chẳng khác gì câu "nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng" là bao.
Nhưng mà lỡ người ta khen mình thật, Khương Hựu sợ hiểu lầm, không trả lời cũng không giãy dụa nữa, giống như con búp bê để thợ trang điểm muốn làm gì thì làm.
Chờ mọi người chuẩn bị xong, các ngôi sao cũng đến đông đủ, bắt đầu khai máy.
Vòng thi đấu đầu tiên là do chương trình đưa ra đề bài, các tổ dựa vào đề bài này để thiết kế trang phục và trang sức. Một tuần sau người mẫu sẽ mặc thành phẩm đi catwalk, điểm sẽ do ban giám khảo chuyên nghiệp và khán giả chấm, cộng lại sẽ thành điểm cho từng tổ, tổ nào có số điểm cao nhất sẽ được ưu tiên chọn đề bài vòng kế tiếp.
MC nhìn về phía ống kính giải thích lại quy tắc của chương trình, sau đó cười nói, "Tin chắc mọi người đã không chờ được nữa rồi, không nói lời thừa thải nữa, bây giờ là đề bài của vòng này!"
MC lấy một cái thẻ trong phong thư ra, "Đề tài vòng đầu tiên là --- Lộc Ngữ Sâm!"
Lộc Ngữ Sâm...
Hươu thì nên định nghĩa thế nào trong khu rừng?
Đối với loài người mà nói, rừng và hươu là cảnh sắc có thể dễ dàng nhìn thấy, là một sự vật cảnh đẹp ý vui. Còn đối với hươu, nói kiểu tầm thường thì rừng là nơi nó lớn lên, còn nói kiểu cách thì rừng chính là thế giới của nó.
Gần như trong nháy mắt MC tuyên bố xong đề bài, trong đầu Khương Hựu liền lóe lên khe suối trong rừng, tiếng ve kêu, ánh mắt con hươu nhìn về rừng cây, giống y hệt khi con người nhìn đỉnh núi Everest --- Trước mặt thượng đế, bất kì ai cũng là một sự tồn tại vô cùng nhỏ bé.
Chương trình chuẩn bị năm phòng làm việc cho năm tổ, khi MC hô bắt đầu, Kiều Chân lập tức đưa kéo người tới căn phòng có dán chữ "A".
Trong phòng gắn camera ở bốn bức tường, cô nói chuyện với hai người y như cô của ngày hôm qua là một người khác, lè lưỡi, "Em không rành thiết kế lắm, đề bài lần này phải dựa vào hai anh rồi."
"Em có thẩm mỹ cao." Park Sungmin nói, "Không cần khiêm tốn như vậy."
Kiều Chân xấu hổ, "Vậy ư? Cám ơn anh đã khen. Vậy chúng ta thảo luận ý tưởng đầu tiên đi, chỉ cho một tuần để ra thành phẩm, đúng là gấp quá, không thể lãng phí thời gian."
Chương trình cũng cung cấp xưởng chế tạo, chỉ cần thiết kế ra là có thể đem đi làm ngay. Quần áo đồ trang sức thì cần mấy tiếng mới xong, nếu như phức tạp, ví dụ như chuỗi hạt hay thêu thùa thì cần tới mười mấy tiếng.
"Được." Park Sungmin nói, "Vậy anh nói về ý tưởng của mình trước."
Trong thiết kế, quần áo là phần quan trọng nhất để hút mắt mọi người, có thể làm chủ để thiết lập ý tưởng, Khương Hựu không có tâm tư cướp với Park Sungmin, gật đầu.
Park Sungmin: "Chương trình cho đề Lộc Ngữ Sâm nhưng chúng ta không thể chỉ nhìn vào mặt chữ được, phải đào sâu vào thâm ý phía sau. Bây giờ con người chú ý nhất là tin tức gì? Không sai, là bảo vệ môi trường."
Nghe được câu này, Khương Hựu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn quả thật không nghĩ đến vấn đề bảo vệ môi trường, chỉ đứng ở vị trí sinh linh và tự nhiên, trông có một chút rỗng tuếch.
Nhưng ngay sau đó Khương Hựu cảm thấy không đúng.
Park Sungmin: "Cho nên tôi định dùng màu đen tro làm chủ, tạo cảm giác khô cằn của đất. Sau đó vẽ xương con hươu thật to lên, xen lẫn màu trắng của túi nylon. Hươu chết chính là sự ô nhiễm cực độ với con người, sẽ làm nhiều người phải suy nghĩ!"
Lúc nói đến hai từ "thật to", hắn dang hai tay ra, múa máy từ cổ tới chân, định phủ đầy cả bộ đồ.
Khương Hựu không mấy tán thành, uyển chuyển nói, "Nếu phối màu tối, hoa văn theo hướng khá kinh khủng sẽ ảnh hưởng đến mỹ cảm."
Park Sungmin lắc đầu, "Thiết kế quan trọng nhất không phải đẹp hay không, mà là lời biểu đạt."
Biểu đạt?
Quần áo là để mặc, nếu ngay cả cái đẹp cũng không đạt được, ai sẽ trả tiền cho "lời biểu đạt" của anh?
Hơn nữa ngoại trừ ban giám khảo chuyên nghiệp, bọn họ còn phải qua mười vị giám khảo khán giả. Giám khảo là khán giả chỉ có hai cảm xúc là "đẹp" hay "xấu" thôi, thiết kế bộ độ này thì lấy được bao nhiêu điểm?
Nhưng Khương Hựu không nói ra ngoài miệng, đối với người sáng tác, cần nhất chính là tự do. Hắn đề nghị, "Thật ra chúng ta có thể cân bằng giữa mỹ cảm và lời biểu đạt, anh đổi màu nền thành sáng hơn một chút, hoa văn thu nhỏ lại chút, ít chi tiết hơn, thấy thế nào?"
Park Sungmin: "Khương Hựu, cậu không hiểu tôi."
Khương Hựu cười, hắn đâu phải cha của Park Sungmin, cần gì hiểu anh ta chứ?
Khương Hựu hỏi thẳng, "Anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình đúng không?"
Park Sungmin: "Ne."
Câu trả lời như đinh đóng cột, làm bầu không khí phút chốc trở nên căng thẳng.
Show thực tế cần nhất là mâu thuẫn, so với một chương trình nghiêm túc, khán giả muốn xem drama nhiều hơn. Thấy bên này nồng nặc mùi thuốc súng, mới vừa rồi camera vẫn luôn quay Kiều Chân giờ đã chuyển sang Park Sungmin và Khương Hựu, âm thầm chờ bọn họ cãi nhau một trận, hoặc là dứt khoát ra tay đấm đá luôn.
Kiều Chân cũng muốn tổ mình bùng nổ, nhưng thân là tổ trưởng, cô phải đứng ra giảng hòa. Kiều Chân tỏ ra sợ hãi, "Hai anh đừng cãi nhau, bình tĩnh trước đã, có gì từ từ nói."
Park Sungmin nói, "Anh không có cãi, anh chỉ nói sự thật thôi."
Trong cuộc đối thoại vừa rồi, tông giọng của Khương Hựu đúng là muốn cãi nhau với Park Sungmin. Kiều Chân xoay đầu khuyên Khương Hựu, "Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, khác suy nghĩ là chuyện bình thường. Nhưng chúng ta có thể thử hòa hợp, thử đi tìm hiểu anh Park mà."
Khương Hựu không nói nổi nữa.
Nếu biết suy nghĩ không hợp nhau, tại sao không thử đi tìm hiểu lẫn nhau, mà bắt hắn đi tìm hiểu Park Sungmin chứ.
Có cần thiên vị như vậy không?
"Dữu tử, em cùng giúp anh, được chứ?" Kiều Chân tiếp tục khuyên nhủ.
Khương Hựu rất muốn nói không, sau đó mặc kệ bỏ đi, nhưng nếu mới vòng đầu tiên đã rút lui, e là sẽ làm người ta cười nhạo vì nhỏ mọn, không chơi nổi, dễ làm người ta lấy làm nội dung kéo nhiệt cho chương trình, quá ngu ngốc.
"Hai người bàn tiếp đi, tôi đi vệ sinh."
Nói xong Khương Hựu tự ý rời khỏi phòng làm việc, qua phòng hút thuốc hút hai điếu.
Chờ tỉnh táo lại rồi trở về phòng làm việc, hắn ngoài mặt thì nghiêm túc thảo luận với Park Sungmin và Kiều Chân, nhưng bên trong thì ngấm ngầm mặc kệ bọn họ, tự làm theo ý mình.
Park Sungmin và Kiều Chân rất vui với cục diện này, cũng mặc kệ hắn, vì vậy tổ A dùng hình thức chia hai phe, hài hòa trong một thời gian ngắn ngủi.
Vòng đầu tiên cứ thế trôi qua ba ngày.
Tối ngày thứ tư, Ba Tang gọi điện cho Khương Hựu bảo muốn tâm sự, Khương Hựu ném thẳng số phòng của mình cho đối phương.
Chỉ lát sau, chuông cửa vang lên, Ba Tang vào trong rồi thì kinh ngạc nói, "Chương trình đối xử phân biệt dữ vậy, phòng của tụi tôi thua thế này nhiều!"
Phòng của nhà thiết kế là đặt giống nhau, đều là phòng standard tiêu chuẩn. Khương Hựu ho khan, che giấu nói, "Ờ... Tự tôi đổi lên đây thôi."
Ba Tang gật đầu, "Ồ, tôi nói này, phòng cậu rộng quá trời, đủ cho mấy người ở luôn đó!"
Có thể ở mấy người thì ích lợi gì, Bùi Minh Tiêu không có ở đây... Trời trời trời, ngay sau đó Khương Hựu tự động phỉ nhổ mình trong lòng.
Nghĩ cái gì không nghĩ, ngày nào cũng nghĩ toàn chuyện không đâu vậy?
Ba Tang lịch sự không đi vào phòng ngủ, ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách. Khương Hựu mở hai lon nước trái cây, ngồi xuống đối diện hắn.
Nói chuyện một hồi, Khương Hựu mới biết Ba Tang tới là để kể khổ. Thì ra tổ D của Ba Tang bề ngoài nhìn thì hài hòa, nhưng thực tế thì khác xa, quan điểm của Ba Tang không thể thống nhất với nhà thiết kế người Pháp kia. Mà tức giận nhất là, mỗi khi Ba Tang và người Pháp đó cãi nhau, khách mời sẽ luôn đứng về phía đối phương.
"Hắn còn tìm tôi nói với tôi là hắn muốn thắng, cho nên bảo tôi đừng tìm cái tên người Pháp đó cãi vả nữa, cái gì cũng lấy tên đó làm chủ... Cậu biết nguyên nhân làm gì không?"
Ba Tang thiếu chút nữa chuyển sang tiếng Tây Tạng, "Nguyên nhân là vì ý tưởng của tôi cũ kỹ tầm thường, không mode bằng cung điện thời trang nước Pháp! Con mẹ nó tôi thiếu chút nữa là xin rút khỏi show luôn --- Chẳng lẽ thời trang của Pháp mode còn phong cách Trung Hoa chúng ta thì không mode hả?!"
Vào đây nhiều năm, Ba Tang vẫn luôn mang nét đẹp dân tộc của mình đem ra cho công chúng chiêm ngưỡng. Đã tham gia rất nhiều triển lãm, cũng giành được nhiều giải thưởng trong nước.
Khương Hựu cho là Ba Tang sẽ là người chủ đạo của tổ D, không nghĩ lại giống hệt tình huống của mình.
Nếu như cả Ba Tang có danh tiếng trong nước mà còn không được tin tưởng, thì Kiều Chân chọn phe Park Sungmin, cũng không thể đơn thuần trách mình không có lý lịch được.
Cái này căn bản là ở vấn đề quan niệm --- Trong lòng của đại đa số, hàng quốc nội không bằng hàng nhập khẩu, nhà thiết kế trong nước thì không bằng nhà thiết kế quốc tế.
Có lẽ trước đây cảm thụ không đủ trực quan, nhưng chờ tham gia show thực tế, bắt đầu có tác phẩm, có số điểm, ống kính và thắng bại liên kết lại, tất cả mâu thuẫn sẽ hoàn toàn nổi lên mặt nước.
Chuyện này không thể nói nhiều, nói càng nhiều sẽ càng tức, lỡ như chọc giận Ba Tang đến mức khiến đối phương rút khỏi show thì không có lợi gì. Khương Hựu châm chước nói, "Xem tình hình thế nào, có lẽ vòng tiếp theo sẽ gặp người hợp ý với anh."
"Ừ tôi biết, sẽ không dễ dàng chút nào." Sắc mặt Ba Tang mệt mỏi, "Tâm sự với cậu làm tôi thoải mái hơn nhiều rồi, vậy tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, tôi về đây, byebye."
Nhìn Ba Tang rời đi, Khương Hựu rửa mặt leo lên giường, nhưng không hề buồn ngủ.
Đối diện khách sạn là bờ sông, ở trong phòng ngột ngạt chi bằng ra ngoài đi dạo một vòng. Hắn thay quần áo thể thao, mang giày chạy bộ xuống lầu, đi về phía đầu gió, chạy từ từ dọc bờ sông.
Chạy mệt rồi, hắn đứng bên lan can chống cằm. Nhìn chiếc du thuyền trên sông, đèn đường ở dối diện sáng như đuốc, hắn lấy điện thoại ra, nhấn dãy số hắn đã thuộc nằm lòng.
Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông, "Alo."
Trước khi gọi điện, trong bụng có rất nhiều điều muốn nói, sau khi đối phương bắt máy lại chẳng biết nói gì, Khương Hựu há miệng nhưng không phát ra âm thanh.
"Có chuyện gì không vui." Bùi Minh Tiêu lại nói, "Nói nghe đi."
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Hựu không định nói với Bùi Minh Tiêu tâm tư của mình, hé môi, lúc phát ra tiếng thì giọng nói trở về tông ngày thường, "Không, không có gì, chạy bộ mệt quá, muốn anh nghe tiếng thở của em."
"Rồi, anh nghe thấy rồi." Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Cám ơn đã để cho anh biết em còn sống."
Khương Hựu bị câu đùa lạnh ngắt này làm cho sốt rét, tâm trạng ngược lại cảm thấy đỡ hơn nhiều. Hắn cởi nón ra, mái bị gió thổi bay, lộ ra cái trán rịn mồ hôi cùng đôi mắt mờ nước.
"Tiêu ca." Trầm mặc một hồi, Khương Hựu đột nhiên hỏi, "Lúc anh bằng tuổi em, nếu như có người mang suy nghĩ có vấn đề, anh rất tức giận nhưng trong thời gian ngắn không đánh lại người ta, anh sẽ làm gì?"
"Mắng hắn ở sau lưng." Bùi Minh Tiêu trả lời rất nhanh, "Mắng lời khó nghe nhất, ví dụ như, đồ ngu."
Khương Hựu giật mình, hoàn toàn không nghĩ có thể nghe thấy những từ thô này từ miệng Bùi đại tổng tài, "Mắng người có tác dụng không?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Không, nhưng có thể xả cơn giận."
Khương Hựu: "..."
Hình như đúng là thế.
"Vậy..." Khương Hựu nói tiếp, "Nếu như suy nghĩ của một nhóm người có vấn đề, làm anh rất tức giận, anh sẽ làm gì?"
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Em muốn thay đổi suy nghĩ của họ à."
Khương Hựu chần chờ hồi lâu, "Em không chắc... Em đâu có làm được."
Bùi Minh Tiêu: "Cứ thử trước, biết đâu sẽ thành công."
Khương Hựu: "Lỡ như thất bại thì sao?"
Bùi Minh Tiêu: "Vậy thì lại mắng họ ở sau lưng, Mắng lời khó nghe nhất, ví dụ như đám chó, đám đần."
Khương Hựu: "..."
Khương Hựu: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"
Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Đơn giản vậy thôi."
Một chiếc du thuyền lái ngang qua, dòng nước bị rẽ làm đôi, sóng lớn đánh vào đá ngầm, phát ra tiếng "Rào" thật to.
Thừa dịp sóng lớn tung tóe, Khương Hựu nhảy xuống lan can, nhìn về mặt sông hô to, "Thằng chó --- Đồ ngu!"
Bùi Minh Tiêu trợ giúp từ xa, "Cố lên."
Vì thế Khương Hựu càng hô to hơn, "Thằng chó! Đồ ngu! Khốn kiếp, ngu xuẩn!"
"Rất giỏi." Bùi Minh Tiêu lẳng lặng nghe.
Kết quả hô mấy câu, đầu bên kia bỗng nhiên im lặng, Bùi Minh Tiêu tò mò, "La đủ rồi?"
"... Vẫn chưa."
"Sao lại không la nữa?"
Khương Hựu ai oán, "Trên thuyền có mấy người nước ngoài cho là em say rượu, giơ ngón giữa với em."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Xung quanh có khu dân cư không?"
Khương Hựu: "Không có, cả người đi đường cũng không, chỉ có cây và nước thôi."
"Vậy giơ lại đi." Bùi Minh Tiêu nói, "Bọn họ cũng đâu thể nhảy xuống thuyền bơi tới chỗ em đánh em được."
Đúng ha.
Khương Hựu giơ hai tay ra, nheo mắt, đáp lại bằng hai ngón giữa!
Ý khiêu khích quá nặng, mấy người nước ngoài kia xổ một tràng chửi, tức giận giậm chân không ngừng.
Nhìn bọn họ muốn đánh người nhưng sợ nước sông lại rụt người về, sự khó chịu trong lòng Khương Hựu hoàn toàn tan biến, không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Chiếc du thuyền chở người nước ngoài mau chóng đi xa, đợt sóng hạ xuống, ngoại trừ mặt nước còn chút lăn tăn thì tất cả đều bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thời gian không còn sớm, Bùi Minh Tiêu dặn dò Khương Hựu mau về khách sạn, ngày mai còn phải đi quay, cần tinh thần phấn chấn để đối phó với đám đần.
Chạy một vòng thêm hô to mấy lần, Khương Hựu thấy rất mệt. Sau khi nói cám ơn thì hắn cúp điện thoại, chân đạp lên ánh sáng len qua kẽ lá, từ từ đi về khách sạn.
Vừa đi hắn vừa cho ra ba kết luận:
Một, Thượng Hải về đêm không đẹp bằng Tân Thành.
Hai, Bùi Minh Tiêu rất xấu.
Ba, mới xa nhà có năm ngày, hắn đã hơi nhớ Bùi Minh Tiêu rồi.