Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 55: nói sai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nụ hôn nhẹ lướt qua môi.

Chờ Bùi Minh Tiêu cầm đồ đi, Khương Hựu vẫn chưa kịp phản ứng vừa xảy ra chuyện gì.

Hắn đứng trong phòng khách hồi lâu, sau đó giống như hồn ma đi vào phòng vệ sinh, vừa lấy bàn chải vừa nặn kem đánh răng lên, vừa nhớ lại chuyện mới xảy ra.

Mới vừa rồi, trong không gian mờ tối, quần áo để lung tung, Bùi Minh Tiêu hỏi hắn có biết vụng trộm nghĩa là gì không, hắn nói không biết.

Sau đó... sau đó Bùi Minh Tiêu cúi xuống.

Nhẹ nhàng chạm một cái.

Chạm ở đâu?

Là môi ư?

Khương Hựu không chắc chắn lắm, lúc thì cảm giác đó là hôn môi, lúc thì cảm giác do mình say rượu, lúc thì cảm giác là mình nằm mơ.

... Không được, phải đi hỏi Bùi Minh Tiêu.

Hắn ngậm bàn chải tựa vào tường, lấy điện thoại ra gõ chữ: Vừa rồi anh mới hôn em?

... Hình như có hơi đần, xóa đi.

Thì ra hôn môi là cảm giác này

Thật là bỉ ổi, xóa luôn.

Phải hỏi thế nào đây... Suy đi tính lại, cuối cùng đổi thành: Anh có mang sữa rửa mặt không?

Khách sạn có cung cấp dầu gội và sữa tắm, nhưng không có sữa rửa mặt, nhưng Bùi Minh Tiêu có nhờ nhân viên khách sạn mua, bây giờ nó đang nằm trên bồn rửa mặt.

Tra Tra Tiêu: Không mang

Trà bưởi: Sữa tắm của khách sạn này mùi ngọt lắm, không hợp với anh đâu

Tra Tra Tiêu: Vậy à, anh chưa xài

Trà bưởi: Vậy em cầm sữa tắm và sữa rửa mặt của em qua cho anh... À, còn dầu gội nữa, dầu gội của em có thể làm phồng tóc đó!

Tra Tra Tiêu: Được

Kế hoạch thành công! Thấy từ "được", Khương Hựu cất điện thoại đi, cầm một đống chai nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bùi Minh Tiêu ở phòng bên cạnh, đi mấy bước là tới, hắn hít sâu một hơi, cố gắng làm mình trông bình tĩnh nhất có thể, sau đó nhấn chuông cửa.

Đối phương cách cửa không xa, cửa mở rất nhanh. Khương Hựu há miệng, giờ mới nhớ ra là còn đang ngậm bàn chải.

"Ờ..." Khương Hựu vội vàng lấy bàn chải ra, ực một cái nuốt kem đánh răng vô bụng, "Cho anh nè."

Bùi Minh Tiêu nhận lấy, "Cám ơn."

Khương Hựu: "... Anh rửa mặt xong thì đi ngủ luôn hả?"

"Ừ." Bùi Minh Tiêu nói, "Cũng trễ rồi."

Khương Hựu hỏi, "Sáng mai anh muốn ăn gì, mấy tiệm đồ ăn sáng xung quanh đây em biết rõ lắm, em dẫn anh đi ăn."

Bùi Minh Tiêu nói, "Theo ý em."

Khương Hựu: "... Oh."

Tức ghê.

Nói một hồi vẫn không thể hỏi vào câu muốn hỏi.

Thật ra không hỏi được một phần là khó mở miệng, phần khác là thấy sợ. Sợ vừa rồi là ảo giác do uống rượu, sợ Bùi Minh Tiêu biểu diễn "vụng trộm" mới hôn mình, chứ không phải có tình cảm gì khác.

Hay là thôi... không hỏi nữa.

"Vậy..." Khương Hựu rầu rĩ nói, "Em về đây."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Đi đi."

Cái gì mà "đi đi", cả một câu chúc ngủ ngon cũng không nói được hả, Khương Hựu oán thầm trong bụng, xoay người đi.

Ngay lúc đó, Bùi Minh Tiêu gọi, "Khương Hựu."

"Sao?" Khương Hựu dừng lại.

Bùi Minh Tiêu chân dài, hai bước đã đi tới trước mặt, đưa tay lau bọt còn dính bên mép Khương Hựu. Bình thường Bùi tổng cầm bút máy làm ngón cái hơi thô ráp, vuốt lên da có xúc cảm hơi sần sùi, giống như có dòng điện chạy qua, làm môi tê rần.

Trái tim của Khương Hựu muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Sao Bùi Minh Tiêu lại lau miệng cho mình, chẳng lẽ muốn... hôn lại?

Nụ hôn trước quá ngắn quá đột ngột, chưa đợi Khương Hựu có xúc cảm thì đã kết thúc rồi.

Mặc dù hắn chưa từng yêu ai, nhưng cũng không phải xử nam thuần khiết, cũng biết hôn môi thì sẽ há miệng dùng lưỡi. Cho nên Bùi Minh Tiêu chẳng lẽ muốn thử... cái kiểu hôn há miệng đó?

Nghĩ vậy, ánh mắt của Khương Hựu không biết nên đặt ở đâu, nhìn đây nhìn kia.

Trong lúc hoảng loạn thì cũng tâm cơ, hơi nâng cằm nhón chân lên. Vậy thì chỉ cần đối phương cúi xuống là đã chạm được môi rồi, không cần tốn sức.

Đêm khuya trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ gắn trước cầu thang tích tắc.

Khương Hựu im lặng chờ đợi, đếm giây trong lòng, một, hai, ba...

Đến giây thứ năm, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghi ngờ, "Anh nhớ em đánh răng rồi mà, sao lại đánh nữa?"

... Chỉ vậy thôi?

Khương Hựu lạnh lùng nói, "Em rất quan trọng vệ sinh răng miệng, bai!"

...

Khương Hựu dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phòng mình, ngồi trên giường tức giận nghĩ, kiểu người như Bùi Minh Tiêu không xứng đáng có bồ.

Ngày mai phải quay, sợ ngủ trễ ảnh hưởng trạng thái, hắn chỉ có thể đi thay quần áo nằm xuống. Nhưng càng nghĩ càng thấy bực, không nhịn được đạp chăn mấy cái, nện lên gối mấy đấm.

Hai người chỉ cách nhau một bức tường, có thể tiếng lớn quá làm ảnh hưởng đối phương, lúc nằm xuống lại, Bùi Minh Tiêu nhắn tin: Chưa ngủ nữa?

Trà bưởi: Không buồn ngủ

Tra Tra Tiêu: Sáng mai dậy không nổi đâu

Trà bưởi: Không nổi thì cũng kệ

Tra Tra Tiêu: Trạng thái không tốt sẽ ảnh hưởng tới công việc

Không hổ là tư bản mỗi ngày chèn ép nhân viên, há miệng ngậm miệng đều là công việc, Khương Hựu mở tab sticker, muốn tìm cái hình thể hiện "anh dạy tôi đó à" để gửi đi ---

Một giây sau, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn thoại.

"Ngoan, mau ngủ đi."

Người đàn ông kia đang tắm, khi thu gửi qua nghe giọng vang vang, không hiểu sao lại có mấy phần dụ dỗ.

Khương Hựu thoáng ngừng ý công kích lại, giả bộ ra vẻ miễn cưỡng, hai tay gõ chữ: Được rồi

Bùi Minh Tiêu còn nói thêm: "Ngủ ngon."

Xem như anh thức thời, Khương Hựu cong môi, ngâm nga bài hát, cuối cùng cũng tắt đèn ngủ.

Lúc mở mắt ra thì đã là bảy giờ sáng.

Có thể vì não bị tổn thương, một năm ngày thì hết ngày nằm mơ, rất ít khi nào có cảm giác ngủ một phát mở mắt ra trời đã sáng.

Khương Hựu duỗi người, không nằm nướng, tay chân nhanh nhẹn bò dậy. Rửa mặt xong thì đi vào phòng thay đồ lựa quần áo, áo thun màu vàng thì chói mắt quá, áo màu trắng thì lại quá đơn giản, cuối cùng chọn cái màu xanh nhạt có cái logo nhỏ, không khoe khoang, không bị lẫn vào đám đông cũng không bị nổi bật, còn hợp với làn da.

Chờ thay lót xong, hắn lại chọn một chiếc quần jean rách đơn giản nhạt màu. Sấy tóc thành kiểu xù tự nhiên, xịt chai nước hoa mùi bưởi, đeo chiếc túi đang đứng đầu xu hướng trong năm nay, xoay trước xoay sau ba vòng, không phát hiện có chỗ nào sai, mới hài lòng rời khỏi phòng.

Lúc này Khương Trạm Du và Bùi Minh Tiêu đã chờ ngoài hành lang được vài phút, thấy hắn đi ra thì Khương Trạm Du lập tức nói, "Anh hôm nay ăn diện dữ ta, có chuyện cần đi à?"

Khương Hựu: "... Chỉ đi ăn sáng thôi."

Khương Trạm Du: "Mỗi ngày chúng ta ra ngoài ăn sáng cũng có thấy anh ăn mặc chỉnh tề vậy đâu... Trời ơi còn xịt nước hoa đồ nữa, phối hợp dữ nha!"

Khương Hựu hận không thể đá thằng nhóc này một phát bay về Tân Thành!

Sau đó chỉ biết cầu chùy được chùy(), im lặng giả điếc. Sau khi vào thang máy, lén liếc sang trái nhìn Bùi Minh Tiêu, phát hiện đối phương vẫn như bình thường, trông như không để ý tới sự thật mình cố tình ăn diện.

() Ngôn ngữ mạng ý chỉ sau khi một nghệ sĩ nào đó bị vạch trần bê bối, fan yêu cầu đưa bằng chứng, lập tức có bằng chứng đập vào mặt.

Khương Hựu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cách khách sạn không xa có một quán bán cháo, Bùi Minh Tiêu thích ăn thanh đạm, nên Khương Hựu dẫn đối phương đến đó.

Gọi món xong, đồ ăn được đưa lên rồi, Khương Hựu hỏi, "Tiêu ca, anh định ở bao lâu?"

Bùi Minh Tiêu hỏi ngược lại, "Em có giờ nghỉ trưa không?"

"Có, cỡ từ mười một giờ rưỡi tới một rưỡi. Nếu sáng quay thuận lợi thì có thể xong sớm hơn."

"Được." Bùi Minh Tiêu đáp, "Anh bảo Quách Chiêu đặt vé hai giờ bay về."

Hai giờ chiều... Không thể ở thêm một lát sao, Khương Hựu xụ mặt, chén cháo trên bàn tự nhiên không ngon nữa.

Nhưng mà hắn hiểu Bùi Minh Tiêu, hôm qua đi gấp, chắc chắn còn công việc chưa xử lý xong, liền nhỏ giọng nói, "Vậy để em mời anh ăn trưa."

Dù sao cũng cà thẻ mình, Bùi Minh Tiêu không cướp, gật đầu đồng ý.

Để có thể ở cùng Bùi Minh Tiêu lâu hơn, Khương Hựu cố tình ăn chậm, tới khi đến trường quay, chỉ còn cách giờ ghi hình hai mươi phút.

Thợ trang điểm dùng tốc độ ánh sáng make up cho hắn, lát sau Trương Doanh tới, đi một vòng tặc lưỡi hỏi, "Dữu tử, tối nay cậu có hẹn?"

Khương Hựu mặt mũi buồn hiu, "Không có."

"Thế mặc đẹp vậy làm gì? Bánh su của mình đâu?"

Má, tối qua thích quá, hắn đã sớm quên mất đi mua bánh su cho Trương Doanh. Lúng túng nói, "Chiều nay, chiều nay mang cho cậu!"

Make up xong, ghi hình cho vòng ba bắt đầu.

MC đọc lại quy tắc đã chỉnh sửa, sau đó mời khách quý ra, tên là Trình Hề, lưu lượng tuyến một.

Cho dù bình thường không chú ý giới giải trí, Khương Hựu cũng đã từng nghe cái tên này, có liên quan đến tác phẩm của đối phương, cũng có liên quan đến cuộc sống cá nhân --- Truyền thuyết nói hắn và người yêu ảnh đế rất ân ái, khi quen nhau chính là cặp tình nhân điển hình, sau khi kết hôn chính là phu phu tiêu chuẩn.

Có thể mới được vị khách này, cho thấy Đông Chanh TV rất coi trọng , chịu bỏ tiền đầu tư.

Rất nhanh đến khâu tự tạo tổ, Khương Hựu và Ba Tang nhìn nhau cười một cái, không cần nhiều lời, tự nhiên thành một tổ.

Vất vả mới thoát khỏi chướng ngại vật Khương Hựu, Park Sungmin thiếu chút nữa bật cười trước ống kính. Nhưng mà hắn không chọn bạn người Pháp bình thường thân thiết với mình, mà chọn Tôn Dục --- Tôn Dục đối với hắn là nói gì nghe nói, có lợi đẩy mình lên.

Chờ nhà thiết kế tạo tổ xong, khách mời ngôi sao bắt đầu chọn đội viên theo thứ tự. Như Khương Hựu đoán, Kiều Chân vẫn chọn Park Sungmin, đồng đội cũ của Ba Tang thì chọn người Pháp kia. Trên thực tế lựa chọn của mấy ngôi sao cũng không thay đổi, nếu không sẽ dễ dẫn tới tranh cãi.

Làm như vậy hậu quả dẫn tới chính là, ba ngôi sao chọn xong, tổ của Khương Hựu lại chẳng có ai hỏi han tới.

"Khoan khoan khoan, chờ một chút."

Lúc đến ngôi sao thứ tư chọn, Trình Hề đột nhiên cầm micro cắt ngang MC, nói đùa, "Khách quý thì có tính là khách mời không?"

MC nói, "Dĩ nhiên là tính."

Trình Hề: "Vậy có phải cũng sẽ cho tôi chọn tổ không, tôi muốn chọn một tổ."

MC nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn nhìn Trình Hề là lưu lượng tuyến một, dứt khoát gật đầu.

"Cám ơn chương trình." Trình Hề cười nói, "Khương Hựu, Ba Tang, mau qua đây!"

Hắn tỏ ra rất vội vã, giống như Khương Hựu và Ba Tang rất đắt khách, không ra tay nhanh sẽ bị cướp mất. Hai người biết ý của Trình Hề, cười cảm kích với đối phương, Trình Hề đụng vai cả hai, lúc này tổ F ra đời.

Chờ lập tổ xong, đồng hồ đã chỉ :.

Tổ mới cần ma sát, Trình Hề không vội vã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi vào phòng làm việc thì ngồi xếp bằng dưới đất, trò chuyện tìm hiểu. Khương Hựu thì nhớ Bùi Minh Tiêu, trên mặt không thể hiện nhưng tốc độ nhả chữ thì nhanh như rap star.

Cùng lúc đó, bên ngoài tòa cao ốc Đông Chanh TV.

"Cá con." Bùi Minh Tiêu ngồi băng ghế sau trên xe của khách sạn, nhìn Khương Trạm Du đang co ro bằng kính chiếu hậu, "Anh nghe nói anh cậu bất đồng ý kiến với một người tên là Park Sungmin, nói nghe thử một chút."

Cơ hội kể công đã đến! Khương Trạm Du ẩn thân một buổi trưa hắng giọng, lập tức kể hết những gì mình biết ra.

Bùi Minh Tiêu tiếp tục hỏi, "Trưa hôm qua cậu gửi emoji cho anh là nhìn thấy cái gì?"

Hắn hỏi vậy không phải không tin Khương Hựu, mà là cảm thấy kì lạ. Khương Trạm Du cho dù không đáng tin, nhưng cũng không đến mức nói bậy bạ.

"Em thấy Ba Tang ôm ảnh, ôm không chặt lắm."

Bùi Minh Tiêu như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái.

Cái ôm giữa bạn bè, có lẽ là có chuyện gì vui hoặc là ôm an ủi. Với tình cảnh của Khương Hựu bây giờ, chắc hẳn không có gì vui vẻ cả. Có thể suy đoán là, lúc đó Khương Hựu gặp chuyện bất công gì đó mới xả với Ba Tang, để bày tỏ an ủi, Ba Tang mới ôm một cái.

Bùi Minh Tiêu lấy điện thoại ra, gọi điện cho ông chủ của Đông Chanh TV.

Hai bên là người không nhiều lời, vài ba lời là nói xong, sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Trạm Du hưng phấn hỏi, "Anh rể, anh muốn giúp anh em xử lý cái gai đó hả?!"

Bùi Minh Tiêu lắc đầu, "Đề phòng thôi."

"Hả? Tại sao?" Khương Trạm Du nóng nảy, "Nếu anh quen ông chủ của Đông Chanh, đá cái gai đó khỏi show là một chuyện dễ dàng vô cùng! Anh nhẫn tâm nhìn ảnh bị ăn hiếp hả?!"

"Không nỡ." Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Nhưng anh tin với năng lực của mình, cậu ấy có thể xử lý tốt chuyện nhỏ này."

Trước khi chim non biết bay đã phải trải qua trăm lần rơi xuống, trẻ con trước khi biết đi cũng phải té ngã rất nhiều lần. Thân là bạn đời, hắn không thể gắn cho chim non một đôi cánh nhân tạo được, mà là đứng sau nhìn chim non xông pha, đi chinh phục, té ngã, tìm được con đường mình muốn đi.

Hắn là người sánh vai đi cùng, cũng là người chứng kiến.

...

Thấy Khương Hựu cứ mấy phút lại nhìn đồng hồ, mười một giờ hai mươi, Trình Hề xoa bụng nói, "Tôi đói rồi, muốn đi ăn cơm trước, chiều chúng ta bàn tiếp."

"Được, chiều gặp." Khương Hựu lập tức bật dậy, cùng Ba Tang nhìn Trình Hề rời khỏi phòng, sau đó cầm đồ chạy ra ngoài, nhảy lên xe, đọc thật nhanh một địa chỉ.

Thời gian ăn trưa khá là gấp, hắn không chọn nhà hàng Tây phải ăn từ từ, mà tìm một quán ăn gia đình gần đó. Hoàn cảnh tao nhã, mùi vị cũng không tệ.

Chờ ăn cơm xong, Khương Hựu muốn tiễn Bùi Minh Tiêu ra sân bay, Bùi Minh Tiêu không ngăn được, không nói gì, phân phó tài xế lái đến sân bay.

Từ đó đến sân bay mất chừng bốn mươi phút, Khương Hựu ngồi cạnh Bùi Minh Tiêu, muốn nói gì đó, há miệng ra, lại không nói được gì.

Cuối cùng cố gắng rặn ra được một câu, "Anh về nhớ chăm sóc YoYo."

Bùi Minh Tiêu nhìn hắn, "Anh biết rồi."

"Nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để em phải nhấn rung nữa."

Nhắc tới uống thuốc là Bùi Minh Tiêu lại đau đầu, "Ừ" một tiếng, "Sẽ cố gắng."

"Không phải sẽ cố gắng, trong lịch sử có một vị nổi tiếng từng nói: Không tích cực uống thuốc, tư tưởng có vấn đề."

Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Đây là danh ngôn của đại y bác sĩ nào?"

Khương Hựu vỗ ngực nói, "Em!"

"Ok, nhưng anh có nhiều chuyện phải làm rất dễ quên, vẫn cần y bác sĩ Khương đốc thúc cho."

"Vậy cũng được." Khương Hựu ra vẻ nói, "Lương y như từ mẫu, sau này em sẽ nhắc nhở anh nhiều hơn... Anh đừng hiểu lầm, em không có ý muốn làm phụ huynh của anh."

Bùi Minh Tiêu nhướng mày, trong lòng nghĩ: Bây giờ cứ tự do mà ăn hiếp đi, sau này anh đòi lại từng cái một.

Nói về mấy chủ đề không bổ ích đứt quãng, giữa chừng dừng xe mua bánh su, sân bay đã ở trước mặt.

Khương Hựu từ không biết sao thời gian qua nhanh vậy, tới nghĩ nửa tháng kế không gặp được Bùi Minh Tiêu, lòng liền chùng xuống. Do dự xuống xe, nói muốn tiễn Bùi Minh Tiêu tới cửa an ninh.

Đã đến nơi này, Bùi Minh Tiêu vui vẻ đồng ý. Khương Trạm Du rất biết điều, không xuống theo, ngồi ở ghế phó lái giả vờ ngủ.

Chờ đi vào phòng chờ ở sân bay, Khương Hựu mới phát hiện lo nói chuyện, bịch bánh su vẫn còn mắc ở cổ tay, theo bước đi đung đưa tới lui.

Cho dù là bề ngoài hay khí chất, hai người đều thuộc dạng xuất chúng, ai đi ngang qua cũng không tự chủ liếc nhìn một cái, có mấy người đàn ông còn dừng mắt nhìn đùi của Khương Hựu, cho đến khi hai người đi xa mới thỏa mãn dời mắt đi.

Bùi Minh Tiêu đột nhiên lên tiếng, "Thật ra em không cần mặc quần rách cũng rất đẹp."

Khương Hựu đang rơi vào suy nghĩ của mình, không chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, cho là Bùi Minh Tiêu khen mình, vui vẻ hỏi, "Anh thật sự cảm thấy vậy?"

"Ừ." Bùi Minh Tiêu nói tiếp, "Với lại bây giờ mới là tháng ba, mặc vầy dễ bị cảm."

Tháng ba ở Thượng Hải hoàn toàn khác với Tân Thành, ở Thượng Hải có thể dễ dàng nhìn thấy người đi đường mặc áo tay ngắn, nếu cơ thể thuộc dạng dễ nóng, mặc quần ngắn cũng không thấy lạnh.

Khương Hựu gật đầu, "Được, về em sẽ tìm quần ít rách hơn!"

Bùi Minh Tiêu: "..."

Đúng là trẻ nhỏ nghịch ngợm thiếu đòn.

Cách cửa an ninh không còn xa, hành khách đã xếp hàng dài, theo thứ tự chờ đợi kiểm tra an ninh.

Mắt thấy sắp phải chia tay, Khương Hựu càng buồn hơn, lấy một cái bánh su đưa tới miệng Bùi Minh Tiêu, "Bánh su của tiệm này ngon lắm, anh ăn thử đi."

Bùi Minh Tiêu không thích ăn ngọt, theo lời cắn một miếng, "Sắp đến giờ rồi, em ở đây quay cho tốt, chừng nào xong anh đến đón em."

Khương Hựu không nghĩ nhiều, nhét nửa còn lại vào miệng mình, ra vẻ thả lỏng nói, "Được, anh đi đi, em cũng phải về quay tiếp rồi, bái bai."

Lúc chia xa nói nhiều lời cũng vô dụng, Bùi Minh Tiêu đưa tay xoa đầu Khương Hựu, xách túi bước đi.

Khi đi tới cửa an ninh, Bùi Minh Tiêu như có cảm giác, xoay đầu nhìn lại.

Trẻ nhỏ cũng không như lời đã nói đi về quay tiếp, mà đứng im giữa dòng người qua lại, miệng nhai nửa miếng bánh su còn lại, khóe mắt ửng đỏ, nhưng nụ cười thì rất tươi.

Lần đầu tiên trong đời, Bùi Minh Tiêu mới có một cảm giác "xúc động" bị tình cảm chi phối, tay chân không nghe theo lời sai khiến, chờ hắn phản ứng kịp thì đã đi tới trước mặt trẻ nhỏ rồi.

"Sao vậy?" Khương Hựu hít mũi, "Anh quên mang gì sao?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Tối hôm qua anh nói sai rồi."

"Hả?" Khương Hựu không hiểu lắm, "Nói gì ---"

Từ "sai" còn chưa vọt ra khỏi miệng, đã bị nụ hôn chặn lại.

Bùi Minh Tiêu giữ eo Khương Hựu, cạy môi và răng của đối phương ra.

Cũng giống như tính cách của người này, nụ hôn không hề dịu dàng, tràn ngập sự chi phối và chiếm là của riêng. Khương Hựu căn bản không trốn thoát, không khí trong miệng nhanh chóng bị rút cạn, cơ thể vì sợ hãi mà run rẩy, não thiếu dưỡng khí tới choáng váng.

Hắn chỉ mơ màng ngửi thấy mùi hương cây bạch dương trên người đối phương, cùng vị bơ sữa nơi đầu lưỡi dây dưa.

"Tối hôm qua cái đó không tính là vụng trộm." Bùi Minh Tiêu bóp cằm Khương Hựu, giọng có chút khàn khàn, "Lúc này mới phải."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio