Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 61: kết thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tình huống đột nhiên xoay chuyển, hai người vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao để đuổi mình đi đột nhiên ẩu đả, Khương Hựu trong lúc bất chợt không biết phản ứng thế nào.

Cho đến khi cầm điện thoại lên đọc bài thông báo kia, hắn mới hiểu ra là có người âm thầm giải quyết phiền phức cho hắn.

Đông Chanh TV vốn chỉ là một đài nhỏ trên mạng, tên là Chanh Hoa TV, sau đó bị Đông Phương ảnh thị thu mua, mới đổi thành Đông Chanh TV. Nghe nói nguyên nhân thu mua rất khôi hài, ông chủ của Đông Phương ảnh thị tiện tay mua lại để phát sóng series hỏng bét của người tình nhỏ, mà đó là một câu chuyện khác, tạm thời không nhắc đến.

Những năm gần đây nhờ quá giang xe của Đông Phương ảnh thị, Đông Chanh TV làm ăn càng ngày càng lên. Tuy nhiên vì hoạt động kinh doanh chủ yếu không nằm trong mảng trực tuyến, cho nên công tác quản lý nội bộ không chặt chẽ và khá hỗn loạn.

Tuy xem là không ai quản lý, thì đó cũng là sản nghiệp dưới tay Đông Phương ảnh thị, không có mấy người có thể khiến Đông Chanh TV lên viết thông cáo xin lỗi.

Khương Hựu vô cùng rõ ràng, Khương gia sẽ không lo mấy chuyện này.

Trong đầu hắn dần dần xuất hiện một đáp án.

Lý Mục và Park Sungmin còn đang ẩu đả, cãi nhau om sòm, hắn ngại xung quanh ồn ào, Khương Hựu đi tới khúc cua hành lang, gọi điện cho Bùi Minh Tiêu.

Bùi Minh Tiêu ngắt máy, sau đó gọi lại bằng video call qua weixin.

Khương Hựu nóng lòng muốn biết câu trả lời, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bắt máy. Cho đến khi người đàn ông nhìn chằm chằm khóe miệng của hắn mười mấy giây, hắn mới chợt nhớ ra là mặt mình đang bầm tím.

"Ờ..." Khương Hựu cảm thấy chỗ bị nhìn đang nóng lên, theo bản năng liếm môi, "Weibo... là anh làm?"

"Ừ." Bùi Minh Tiêu trả lời rất dứt khoát.

Khương Hựu hỏi, "Có phải rất phiền phức không?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Không cần lo cho anh, lo cho em đi."

... Lo cho mình?

Có ý gì?

Từ trong câu nói đó, Khương Hựu nghe ra có mấy phần tức giận, trong đầu mơ hồ, "Em làm sao cơ?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Tự suy nghĩ đi."

Khương Hựu tìm trong trí nhớ, "Em hình như có chọc gì anh đâu nhỉ."

Không có?

Bùi Minh Tiêu tức giận tới buồn cười.

Hắn hơi nghiêng người về trước, gương mặt không biểu đạt nhiều cảm xúc được phóng to hơn, cho dù là cách một màn hình, Khương Hựu vẫn cảm thấy áp bức, theo bản năng lùi ra sau, đụng trúng bức tường sau lưng.

"Giỏi lắm, đi đánh nhau với người ta đúng không." Giọng nói của Bùi Minh Tiêu trầm trầm, "Làm mình bị đánh cho ra như vậy, giờ tính sao?"

Khương Hựu nuốt một ngụm nước miếng, "Không tính... Nhưng em không kiềm được."

Bùi Minh Tiêu giễu cợt, "Thế còn chuyện nói dối, cũng là "em không kiềm được" à?"

Khương Hựu: "..."

Nói dối sẽ bị phạt.

Má nó, sao mình quên mất!

Khương Hựu nhìn lung tung, định giải thích, "Tình huống lúc đó rất phức tạp, em không nghĩ anh sẽ vì mấy chuyện trên mạng mà bận tâm."

Bùi Minh Tiêu lại hỏi, "Quan hệ của chúng ta là thế nào?"

Cũng không tính là người yêu, Khương Hựu nhìn trái phải, giọng nói đè thấp, "Là, là mối quan hệ chỉ mới hôn nhau thôi."

Bùi Minh Tiêu hoàn toàn hết nói nổi.

Cơn giận trước đây không lâu khi biết nam sinh bị chửi lên tới hot search mà giấu mình đột nhiên bay biến, hòa thành không biết làm sao.

"Nhắc nhở em." Bùi Minh Tiêu nói, "Chúng ta là mối quan hệ cùng nhau ký giấy kết hôn, trên mặt pháp lý anh hợp pháp chia sẻ tài sản với em, tất nhiên cũng hợp pháp chia sẻ phiền não của em." v

Khương Hựu chột dạ không biết làm sao "Ừ" một tiếng.

Nhìn thấy xung quanh đối phương nhiều người, Bùi Minh Tiêu không tiện dạy bảo, khe khẽ thở dài, "Đi xử lý vết thương đi, chuyện khác về nhà tính sau."

Khương Hựu: "Vâng."

Bùi Minh Tiêu: "Có đau không?"

Khương Hựu nói, "Không đau."

Bùi Minh Tiêu đổi thành gọi video mục đích là để xem vết thương của Khương Hựu có nặng không, bây giờ thấy chỉ là vết trầy nhẹ, cũng yên lòng, "Ừ, vậy anh cúp máy đây."

"Ừ... mà khoan đã!" Khương Hựu quấn quít gọi lại, "Anh, anh định phạt em thế nào vậy?"

Bùi Minh Tiêu giật mình, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói ra để dọa thôi, không nghĩ nam sinh vẫn nhờn trước họng súng.

Vậy thì đừng trách hắn không khách sáo, Bùi Minh Tiêu cong môi, "Nói sau đi."

Khương Hựu: "Có thể xin giảm án không?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Xem biểu hiện."

Được rồi.

Khương Hựu tuyệt vọng nói, "Em biết rồi."

Nghe thấy bên này đánh nhau, bảo vệ vội vàng chạy tới ngăn lại. Khương Hựu không muốn bị can dự là người có liên quan bị dẫn đi, vội vàng cúp điện thoại chạy xuống lầu.

Chờ ra khỏi bệnh viện, mới bắt đầu suy nghĩ lại, tình trạng tài sản của Bùi Minh Tiêu với hắn là cách một trời một vực, Bùi Minh Tiêu căn bản không cần vì mấy triệu của hắn mà chia sẻ phiền não này.

... Mẹ, lại bắt đầu nhớ Bùi Minh Tiêu rồi.

...

Tối hôm đó, Đông Chanh TV lại lên bài thông báo thứ hai.

Bài thứ hai còn bùng nổ hơn so với bài thứ nhất --- Thì ra trước khi bắt đầu ghi hình, Park Sungmin đã dùng tiền để mua chuộc ban giám khảo, xúi giục ban giám khảo chấm điểm cho hắn cao hơn.

Đối với lần này, cách sửa chữa của Đông Chanh TV là thay hết ban giám khảo, chỉ giữ lại điểm của khán giả, cho chấm điểm lại các vòng trước, xếp hạng lại từ đầu, cũng yêu cầu phòng công chứng giám sát.

Dân mạng xem như cũng hài lòng với quyết định này, dù sao ban giám khảo có nhận tiền hay không chương trình cũng không kiểm soát được, có thể cho các nhà thiết kế một sự trong sạch thì rất tốt.

Mà khi nhận được thông tin sao chép, các nhà thiết kế đều bối rối.

Park Sungmin không chỉ ăn cắp ý tưởng mà còn mua giám khảo phá quy tắc. Bọn họ bình thường là bạn thân, ngay cả lợi ích của bạn bè cũng xâm phạm, là chuyện mà người bình thường sẽ làm sao?!

Không mắng thì không thể nào chịu được, các nhà thiết kế không giữ được bình tĩnh nữa, bắt đầu rối rít lên án Park Sungmin.

Từ nước ngoài đến không bao lâu, bọn họ có rất nhiều người không có tài khoản weibo, liền sử dụng mạng xã hội của mình. Vì thế sau mấy tiếng, người châu Âu, châu Mỹ, châu Á; những người sử dụng facebook, instagram, youtube đều biết Hàn Quốc có một nhà thiết kế đáng ghét như vậy.

Trong thị trường thời trang phát triển như Âu Mỹ, ăn cắp là một điểm nhơ không thể nào tẩy trắng được. Có thể nói, bắt đầu từ giây phút này, Park Sungmin đã bị liệt vào danh sách đen của Âu Mỹ, không bao giờ có thể đến "Cung điện thời trang" để học hỏi nghiên cứu thêm.

Đồng thời, Khương Hựu vốn bị gạt bỏ giờ đã trở thành trang hùng anh, vì vậy chân trước mới bước vào phòng make up, chân sau Khương Hựu đã bị các nhà thiết kế bao vây.

"Khương, trước đó vì là bạn bè nên tôi đã luôn bênh vực Park, không nghĩ tới hắn lại là loại ấu trùng này, thành thật xin lỗi cậu!"

"Hôm qua tôi đã đi tìm bức vẽ đó, nó rất đẹp, quốc gia có thể sáng tác ra nó đúng là một quốc gia vĩ đại."

"Văn hóa Trung Hoa rất kỳ diệu, tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi."

"Bây giờ tôi rất hối hận hôm qua không đánh hắn với cậu, nếu không tôi đã đấm một cái thật mạnh vào má trái của hắn rồi!"

Trước mặt một đống người nước ngoài không có một chút công lực giám định trà, Khương Hựu tùy tiện trà xanh nói, "Không sao, các anh cũng là người bị hại, tôi không trách các anh."

Người nước ngoài: "Quá cutie, nhìn cậu không thấy vui gì cả."

Khương Hựu tỏ ra bi thương, "Chẳng qua là mỗi khi nhớ tới những người có cùng dòng máu long hồn như tôi, khoảng thời gian trước vẫn luôn ủng hộ Park Sungmin, tôi liền cảm thấy có chút thương cảm, mọi người không cần lo lắng cho tôi."

Sau khi bị hiểu lầm mà vẫn có thể nói ra những lời "tôi không trách mọi người", có bao nhiêu là rộng lượng khiến người ta mến thương.

Đem ra so sánh, những người Hoa khoảng thời gian trước vẫn luôn ủng hộ Park Sungmin, mất gốc cỡ nào chứ!

Người nước ngoài chuyển hướng nhìn sang Tôn Dục đang đứng bên ngoài mãi không dám vào trong.

Tôn Dục ảo não bỏ đi.

Vì để không làm ảnh hưởng tới mùa đầu tiên của , tổ chương trình tiến hành quay bổ sung và biên tập lại hai tập.

Chuyện trở thành như vậy, cảnh quay của Park Sungmin không thể giữ, không xóa được thì phải xử lý làm mờ.

Bởi vì hầu như lúc nào cũng đi cùng Park Sungmin, Kiều Chân bị cắt đi không ít cảnh. Ngược lại Khương Hựu thì nhân họa đắc phúc, thời lượng lên hình tăng lên, làm nhân viên biên tập vì gương mặt này quá đẹp trai mà mỗi ngày bạo kích tới chết đi sống lại.

Cùng lúc đó cũng chấm điểm lại, dẫn tới nội bộ nhà thiết kế chấn động lần hai.

Nhóm khác không đề cập tới, nhóm của Park Sungmin vòng đầu giờ tụt xuống điểm, vòng hai tụt xuống , vòng ba tụt xuống hẳn .

Mọi người đều biết, vòng một và vòng hai Park Sungmin ở cùng nhóm với Khương Hựu, vòng ba đổi thành nhóm với Tôn Dục.

Từ số điểm có thể nhìn ra, cùng nhóm với Khương Hựu thì điểm không tụt mấy, chấm lại có tụt thì điểm vẫn cao; còn khi cùng nhóm với Tôn Dục, điểm tụt nghiêm trọng, sau khi chấm lại thì là nhóm có điểm thấp nhất.

Khương Hựu là nhà thiết kế trang sức, Park Sungmin là nhà thiết kế thời trang, không có cách nào bước ra thi đấu so tài thực lực được, nhưng số điểm khi phối hợp đã chỉ ra nhiều vấn đề.

"Con mẹ nó." Nhìn con số hiển thị trên màn hình, Tàng tộc hán tử Ba Tang không nhịn được mắng, "Thì ra vẫn là cậu gánh nó?!"

"Cũng không hoàn toàn." Khương Hựu suy tính chốc lát, "Bỏ đi những vấn đề khác, bản thân Park Sungmin cũng có chỗ xài được, hắn biết đi sâu vào chủ đề, đây cũng là điểm yếu của chúng ta, sau này cần học hỏi nhiều hơn."

"Wow!" Người Pháp đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì không khỏi phát ra tiếng khen ngợi --- Không nghĩ tới Cutie không những rộng lượng , mà còn rất khiêm nhường, càng ngày càng thích cậu này!

Đều tại con trùng thúi Park Sungmin kia, làm trở ngại con đường giao lưu với bạn tốt!

Bọn họ bên này vui vẻ, bên Park Sungmin thì không mấy suôn sẻ lắm.

Nghe nói tổng cục Nghiễm Điện cân nhắc liệt hắn vào danh sách cấm đến Trung Quốc tham gia các hoạt động nghệ thuật, hắn biết rõ bên này không có chỗ dung thân, hơn nữa không muốn ăn kiện, mặc kệ lời chú cảnh cáo, hắn vẫn chạy về Hàn Quốc.

Dân Hàn trên mạng hầu hết cho là "câu chuyện thế chiến thứ hai" và "thiên nữ" là của mình, không có bất kỳ nghi ngờ nào, cho nên hai ngày nay danh tiếng của Park Sungmin ở Hàn không hề thay đổi, ngược lại nhận được rất nhiều sự đồng tình.

Hắn định mượn chuyện này để trở lại, chuyên tâm phát triển phẩm chất độc lập của mình, nhưng khi về tới phòng làm việc và showroom của mình thì trợn mắt há mồm.

Trong phòng làm việc trống rỗng, tài liệu bị xé, cảnh tượng bừa bộn.

Showroom thì càng đáng sợ hơn, bên trong tối đen, cúp điện cúp nước, ngay cả trên cửa cũng bị dán giấy niêm phong.

... Đây là sao?!

Tay người bên Trung cũng không dài đến vậy, nhất định là do người Hàn làm. Hắn thầm nói không ổn, quay về nhà trọ thu dọn hành lý, chuẩn bị về quê tị nạn một thời gian.

Kết quả chưa tới trạm xe đã bị một nhóm người áo đen cưỡng ép kéo lên xe.

Tập đoàn Hàn Quốc một tay che trời, thậm chí có thể định tội một người không phạm pháp.

+

Giờ phút này Park Sungmin biết, hắn tiêu đời rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio