Nghe câu trả lời của Khương Hựu, ánh mắt Bùi Minh Tiêu tối đi.
Hắn có cảm giác nam sinh thích mình, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận nam sinh giấu diếm mình điều gì. Cụ thể là giấu diếm cái gì thì hắn không muốn hỏi, hắn nghĩ là, nam sinh không nói là vì có nỗi khổ riêng.
Bùi Minh Tiêu không muốn ép Khương Hựu.
"Ừ." Bùi Minh Tiêu vỗ lên lưng Khương Hựu, "Vào nhà thôi."
Văn phòng làm việc mau chóng được quyết định làm ở đâu, đó là một tòa nhà thương mại độc lập, có ba tầng nằm trong khu phát triển, bởi vì vị trí không tệ, cộng thêm Bùi Minh Tiêu cho là nơi này bảo đảm giá trị tiền gửi, Khương Hựu không thuê mà mua đứt luôn.
Hắn có quen một bạn học làm thiết kế nội thất, sau khi bàn bạc, hai người mau chóng quyết định phương án sửa sang, đi theo phong cách tương đối đơn giản, kỳ hạn hoàn thành công trình cũng ngắn.
Có bạn giúp đỡ trông coi, Khương Hựu chuyển dời tâm tư sang tìm nhân viên. May mắn là, hắn vừa nói với Tĩnh Hương ở công ty cũ là mình mở văn phòng, Tĩnh Hương liền gọi điện lại, "Dữu tử, có cần giúp gì không? Cần thì mai chị làm thủ tục nghỉ việc, khoảng một tháng là xong."
"Ngày mai?" Khương Hựu rất kinh ngạc, "Chị có biết lương bên em trả bao nhiêu không?"
Tĩnh Hương cười nói, "Không cần hỏi, chị tin với nhân phẩm của em chắc chắn sẽ không bạc đãi chị. Đúng rồi, bên em còn thiếu vị trí nào, mấy anh em bên này hò hét nhớ em bữa giờ, chị có thể nhờ bọn họ giúp em."
Khương Hựu thật sự rất cần, "Thiếu hai vị trí làm sale."
"Ồh." Tĩnh Hương nói đùa, "Vậy bọn họ chắc sẽ phải rút thăm xem ai là người may mắn rồi."
Tuy là nói vậy nhưng người dám mạo hiểm thì rất ít, cuối cùng có hai vị đồng nghiệp làm sale đồng ý nhảy sang làm.
Một người có vóc dáng cao ráo, đôi mắt nhỏ, tên là Hạo Tử, đã từng vì Khương Hựu xém nữa đánh Hoắc Văn Đông, một người khác là đồng nghiệp nữ thường cho Khương Hựu trái cây.
Vậy thì thư ký và phòng sale đã xong, cỏn thiếu nhân viên kỹ thuật, vận doanh và kế toán thôi.
Nghe hai từ "vận doanh", Khương Trạm Du lăm le muốn làm cho anh mình. Khương Hựu nào dám chọc vào tiểu bá vương, vội vàng liên lạc với Bành Thần bên tổ hai.
Lúc Khương Hựu vừa đến bộ phận vận doanh, tất cả kỹ năng đều là Bành Thần chỉ dạy, quan hệ của cả hai không tệ. Với lại Khương Hựu rất tin tưởng Bành Thần, vì vậy hắn dùng tiền lương nhân cùng chức vị tổng thanh tra, gắng gượng kéo người ta đến phòng làm việc của mình.
Một tháng sau Bành Thần mới biết, bộ phận vận doanh trong công ty chỉ có một mình hắn, vừa làm trưởng phòng vừa làm nhân viên, vừa là cấp trên vừa là cấp dưới.
Quả nhiên khi dính tới tư bản con người sẽ trở nên xấu đi, haiz.
Còn nhân viên kỹ thuật, Khương Hựu đi tìm Ngụy Dương theo lời Bùi Minh Tiêu. Ngụy Dương đầu tiên là quái gở hỏi, "Chị dâu nhỏ, chờ anh mở phòng làm việc xong, chắc là không có thời gian đến thăm ba em chứ nhỉ?"
Khương Hựu cũng không biết đối phương xem mình là "kẻ gian cướp cha", chân thành trả lời, "Coi như có bận rộn thì anh cũng phải bỏ chút thời gian đến thăm sư phụ."
"..." Ngụy Dương khóc không ra nước mắt.
Làm ơn tránh xa ba tui ra! Tui mới là con ruột mà!
Nhưng nể mặt Bùi Minh Tiêu, Ngụy Dương vẫn giúp Khương Hựu tìm một cao thủ, cũng âm thầm nguyền rủa Khương Hựu đếm tiền tới rút gân, không có cách nào tiếp tục hành động cướp cha.
Kế toán thì chọn ra từ trong số CV ứng tuyển, đến đây, bộ phận nhân sự cũng ổn, công tác chuẩn bị coi như là hoàn thành bước đầu.
Hôm bắt đầu sửa sang phòng làm việc, Khương Hựu dẫn Bùi Minh Tiêu tới đi dạo một vòng.
Buổi tối không có ai ở đây, Khương Hựu mở cửa bật đèn, giống như con chim nhỏ tung tăng giới thiệu, "Anh thấy tầng một để mấy cái kệ thế nào? Em định làm một tầng thành showroom, có thể để người đi đường vào chụp hình với thử... Anh đừng cười em, mặc dù mới làm, sản phẩm còn ít, nhưng em tin tưởng có thể lấp đầy cả tầng!"
"... Tầng hai là phòng làm việc của nhân viên. Đi lên cầu thang đầu tiên là chỗ tiếp khách, chỗ làm việc của nhân viên sale, thuận lợi để tiếp khách mọi lúc; kế tiếp là chỗ làm việc của kỹ thuật viên và thư ký, bọn họ phải giúp đỡ các bộ phận khác nên phải đặt ở vị trí chính giữa, ở trong cùng là chỗ làm việc của vận doanh và kế toán, hai vị trí này cần chỗ làm việc yên tĩnh, bên trong cùng rất thích hợp. Em sắp xếp không tệ chứ, hehe."
"Anh đoán thử tầng ba là chỗ nào... Không sai, chính là không gian riêng tư cho nhà thiết kế. Em không cần bàn làm việc to như anh, để máy tính bảng với máy vi tính là được rồi, nhưng rất cần những vật dẫn linh cảm."
"Vật dẫn linh cảm." Bùi Minh Tiêu nhìn tầng ba trống không, "Là cái gì?"
Khương Hựu thần bí cười hề hề, "Hôn em một cái."
Bùi Minh Tiêu nghiêng người hôn lên môi Khương Hựu.
Khương Hựu cười gian nói, "Anh hôn em, em cũng không nói đâu."
Bởi vì you are my muse đó.
Diện tích của tòa nhà không lớn, ba tầng cộng lại chưa tới m, mau chóng đã đi hết, nhưng đây đã tốn bao nhiêu tiền tích góp của Khương Hựu. Hơn nữa cũng chỉ là mới bắt đầu, còn phải tiếp tục tiêu tiền.
Dù sao không phải là con nhà giàu thuần túy, đối với tiền chảy ra như nước thế này, Khương Hựu đột nhiên cảm thấy mơ hồ về tương lai của mình, bước tới chỗ cửa sổ mở ra.
Hắn cố ý bảo thiết kế là mình muốn cửa sổ rất to cho tầng ba, mùa hè có thể ngắm mưa, mùa đông có thể thấy tuyết, buổi chiều có thể ngắm hoàng hôn, đời người hầu hết đều trải qua bằng đường "nhìn", hắn càng muốn nhìn thấy những cảnh sắc đơn thuần nhất.
Bùi Minh Tiêu đi tới bên cạnh Khương Hựu, nhìn gò má trắng nõn của đối phương, "Nghĩ cái gì vậy."
"Em đang suy nghĩ, anh với ông ngoại, khi đứng ở phòng làm việc nhìn xuống thì có cảm giác gì, có phải thấy mình rất kiêu ngạo không?"
"Anh không biết Khương đổng thì sao." Bùi Minh Tiêu nói, "Anh chỉ biết lần đầu anh đứng nhìn xuống, trong lòng nghĩ là: May quá mình không sợ độ cao."
"... Trời má." Khương Hựu chống tay lên hai thành cửa sổ, hiếm hoi bị Bùi Minh Tiêu chọc cười.
Bùi Minh Tiêu đứng bên cạnh nhìn, chờ Khương Hựu cười xong, Bùi Minh Tiêu nói, "Thật ra cho dù là Khương đổng hay là anh, cả hai đều xuất phát từ vị trí của em hiện tại. Cho nên không chỉ có người thành công mới có thể gọi là anh hùng, khi em bước một bước đầu tiên, khi em quyết định khiêu chiến, em cũng đã rất trâu... rất giỏi."
Nghe vậy, sự mơ hồ trong đầu Khương Hựu trong nháy mắt biến mất --- Thất bại thì thôi, tạm thời lấy kinh nghiệm, cơ hội sau này lại tìm về.
Có một số việc chưa chắc làm sẽ thành công, nhưng nếu không làm, hắn chắc chắn sẽ hối hận.
Phía trước văn phòng là đường quốc lộ, đèn đường hai bên đã tắt, chỉ còn lại hàng cây anh đào trĩu quả đỏ. Gió thổi qua, mấy quả anh đào va vào nhau có trái rụng xuống, con mèo đi tới ngửi một cái, bị mùi chua lập tức dựng đuôi chạy đi.
Bùi Minh Tiêu phát hiện xung quanh thiếu đồ, hỏi, "Tên gì?"
Khương Hựu không hiểu, "Anh hỏi cái gì?"
Bùi Minh Tiêu: "Văn phòng, brand của em, tên gì?"
"À em chưa nói với anh..." Khương Hựu có chút ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng, "Logo là XY, tên tiếng Trung là Nhiễm Sắc Thể."
Bùi Minh Tiêu thấp giọng lặp lại, "Nhiễm Sắc Thể..."
Khương Hựu cảm thấy ba từ này phát ra từ miệng đối phương rất dễ nghe, đứng mới giây mới giải thích, "Cũng không phải chỉ là nhiễm sắc thể, XY còn đại diện cho ẩn số. Bởi vì không biết cho nên có thể là vô hạn; bởi vì nằm trong gene của con người, cho nên có thể tạo ra vô số dáng người và tính cách. Loài người cả đời đều đi tìm tòi những điều mình không biết, tìm hiểu lý do tồn tại của sinh mạng, mà tụi em cũng sẽ làm như vậy --- Đi tìm cực hạn của thiết kế."
Bùi Minh Tiêu cúi đầu nhìn Khương Hựu, đuôi mắt cong cong cười.
Một lát sau tán thưởng nói, "Ừ, ý nghĩa rất hay."
Chỉ có Khương Hựu biết, thật ra tất cả chỉ mang một ý nghĩa duy nhất.
X là ký tự đầu tiên trong chữ Tiêu, Y là ký tự đầu tiên trong chữ Hựu.
Tất cả những tác phẩm sau này của hắn, đều sẽ mang tên của cả hai người bọn họ.
"Tiêu ca." Khương Hựu ngoắc ngón tay gọi Bùi Minh Tiêu.
Bùi Minh Tiêu ôm lấy Khương Hựu, trao nụ hôn dài trong văn phòng trống rỗng.
...
Ban ngày phải đi làm, rất nhiều chuyện Khương Hựu không thể phân thân ra làm, liền thảo ra điều lệ, lấy chuyện đăng ký kinh doanh với các giấy phép cần thiết, những việc đơn giản đưa cho trợ lý làm, người được Bùi Minh Tiêu phái tới làm cho Khương Hựu.
Ngân hàng và thuế thì có kế toán lo, account weibo thì để Bành Thần phụ trách. Để Bành Thần tự làm phương án, so với hắn làm đáng tin hơn nhiều.
Dĩ nhiên hắn cũng không thể làm ông chủ ngồi không, dù sao giai đoạn hiện tại chỉ có mình hắn thiết kế, nhà máy sản xuất cũng đã tìm xong, chờ thiết kế xong thì bắt đầu đưa vào sản xuất.
Bởi vì vốn liếng có hạn, những sản phẩm đầu tiên không thể làm nhiều, hắn chọn những mẫu thiết kế được ưa chuộng của mình trong chương trình , thuận tiện làm quảng cáo tự nhiên, tìm hàng còn tồn đọng, góp đủ chín món làm con số may mắn.
"Anh đừng vẽ nữa, chơi với em xíu đi." Khương Trạm Du lắc lắc ghế của Khương Hựu, "Từ lúc anh mở văn phòng riêng, em chán muốn chết."
Khương Hựu lười để ý tới hắn, "Chán thì chơi đi, đừng phiền anh, anh bận lắm."
"Trời ơi, anh nghiêm túc vậy làm gì. Em nói anh trông nom Đông Huy, nói người nhà giới thiệu văn phòng của anh cho mấy khách hàng lớn cũng đủ kiếm ăn rồi, cần gì phải tự mình gầy dựng mệt mỏi như vậy chứ."
Khương Hựu day trán, hắn đúng là có chút mệt mỏi. Hơn nữa vì phải suy nghĩ nhiều thứ, bệnh cũ lại tái phát, hai ngày nay cứ nhức đầu suốt.
Khương Hựu để bút xuống, cũng muốn chơi game một tí giải trí đầu óc.
Kết quả không đợi chọn nhân vật xong, bên ngoài hành lang đột nhiên có tiếng ồn ào, mấy tiếng bước chân vội vã tới vội vã đi, hướng về phía thang máy bên kia, đi đôi với mấy câu thảo luận.
Khương Hựu vểnh tai nghe, nghe được mấy cụm tự rời rạc "chỗ quen thân", "giơ bảng".
Bên cạnh là phòng làm việc của bộ phận chứng khoán, mới vừa rồi hẳn là đồng nghiệp bên đó. Khương Hựu nhíu mày, để điện thoại xuống, định ra ngoài hỏi thăm tình hình ---
Đột nhiên cửa ohòng làm việc của chủ nhiệm mở ra, giọng nghiêm túc nói, "Thông báo khẩn, triệu tập tất cả cổ đông lên phòng họp!"