"Anh, máy giặt của anh khó xài quá vậy!"
Buổi sáng, Khương Hựu đang vật lộn diệt quái trong mơ, thiếu chút nữa bị giọng của Khương Trạm Du đưa đi luôn. Trên mặt không chút yêu thương bò dậy, cảm giác không phải chứa chấp đứa em trai, mà là một ông cha con.
Theo tiếng kêu đi tới, chỉ thấy ông cha con đang ở trong nhà vệ sinh gây sự với chiếc máy giặt chưa từng xài một lần của hắn. Lồng giặt bị rèm và chăn drap giường quấn chặt vào nhau, không chịu nổi gánh nặng xoay tròn, phát ra tiếng khó chịu. Đèn báo động lập lòe, như là đang tố cáo hành vi tồi tệ của chủ nhân.
"Sao không quay nữa, mà vẫn còn kêu." Thấy hắn tới, Khương Trạm Du làm kẻ xấu tố cáo trước, "Cái thứ này hư rồi, để em mua cho anh cái khác."
Khương Hựu kiên nhẫn nói, "Có mua mười cái nữa, mà em cứ giặt rèm cửa nạm pha lê với mùng mền chung như vậy thì nó cũng thế thôi."
"A..." Khương Trạm Du có chút không phản ứng kịp, "Rèm với drap giường không giặt chung được sao?"
"Không phải không giặt chung được, mà là không giặt được. Cái drap giường này của anh là làm bằng tay, thêu bằng sợi tơ tằm, em đã làm bay một trăm ba mươi ngàn vào sáng nay --- cái này không phải giá của máy giặt đâu."
Khương Trạm Du: "..."
Khương Trạm Du vội vàng rút dây điện, mở nắp máy giặt, tay chân luống cuống lấy một trăm ba mươi ngàn kia ra. Nhưng chiếc drap giường bằng tơ tằm sau khi bị chà đạp đã bị lủng hai cái lỗ to. Rèm cửa thì vẫn còn tốt, không hư hại gì, chỉ là hình như thiếu mất cái gì đó --- Mấy viên pha lê nạm trang trí bên trên không còn thấy đâu nữa.
Cá con đành phải trở thành cá con, biết làm sai thì ngoan ngoãn xin lỗi, "Xin lỗi anh, em thấy rèm cửa hơi dơ, muốn giúp anh giặt cho sạch."
Khương Hựu còn có thể làm sao, hôm qua đã đánh rồi, giờ đánh nữa cũng không được gì. Hắn mặc kệ cái giẻ rách, cẩn thận quan sát máy giặt, "Bên trong kẹt rồi, còn trong thời gian bảo hành, để anh tìm người tới sửa."
Khương Trạm Du: "Sửa làm gì, mua cái mới đi anh."
Khương Hựu liếc mắt, "Anh cậu sắp phá sản rồi cậu hai."
"Hả? Vì văn phòng riêng? Vậy anh có tiền xài không, trong thẻ em hình như còn nè, để em chuyển cho anh."
Không chỉ có văn phòng riêng, thẻ phụ của Bùi Minh Tiêu cũng phải trả lại, đến lúc đó thật sự phải sống dựa vào tiền lương năm ngàn hằng tháng. Khương Hựu thở dài, từ chối ý tốt của em trai, tìm số của bên bảo hành tới sửa máy giặt.
Bên công ty làm ăn rất nhanh nhẹn, nói chuyện xong chưa tới một tiếng đã có hai nhân viên cầm rương to đến gõ cửa.
Bọn họ thô bạo tháo máy giặt, Khương Hựu theo trực giác thấy không đúng, "Hai anh khoan đã, máy hư không phải sẽ trả về nhà máy sao?"
"Không cần." Một người nói, "Máy này chúng tôi lấy đi, sẽ gửi cái khác đến cho quý khách."
"... Hai người không tính nhầm chứ, tôi mua ba năm rồi, còn đổi được máy mới sao?" Hắn sợ nhân viên tính sai sẽ bị phạt.
Nhân viên sửa chữa: "Quý khách yên tâm, chúng tôi không tính sai. Xin lỗi vì thể nghiệm không tốt tạo phiền phức cho quý khách, hôm nay đổi cho quý khách là bản mới nhất, có chốt cảm ứng, tia tử ngoại diệt vi trùng..."
Nghe nhân viên sửa chữa blabla giới thiệu chức năng, Khương Hựu càng nghe càng lờ mờ, trong đầu nghĩ bây giờ ủng hộ các dịch vụ làm ăn thua lỗ hả? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì năm tới công ty máy giặt này có phá sản không?
Gắn xong chiếc máy giặt mới, Khương Hựu tiễn hai nhân viên ra thang máy, lúc bấm nút chờ, hắn thấy vạt áo của một người không được kéo xuống, lộ ra một góc áo bên trong, trông giống áo vest.
Khương Hựu nhíu mày.
Dọn dẹp nhà sạch sẽ, tới bệnh viện trông nom, đến tối Khương Trạm Du nói không muốn ăn ở nhà, định ra ngoài ăn món Quảng Đông, liền kéo Khương Hựu tới trung tâm thương mại.
Cả hai chọn một nhà hàng có khung cảnh yên tĩnh, sau khi lấp no bụng Khương Trạm Du còn nói muốn đi dạo, Khương Hựu không có cơ hội từ chối, chỉ có thể đi dạo trong trung tâm thương mại với Khương Trạm Du.
Tháng bảy là mùa ế, khách hàng đi mua sắm không nhiều, nhằm thúc đẩy doanh số bán hàng, một số bàn xúc xắc đã được đặt ở trung tâm lầu một, đoán lớn nhỏ với mười chín điểm. Khách hàng vây xung quanh xem.
Có người hỏi nhà cái, "Cái này chơi như thế nào?"
Nhà cái nói, "Quét mã QR theo dõi tài khoản chính thức của trung tâm mua sắm để đổi lấy ba chip, mỗi chip tương ứng với một phiếu giảm giá trị giá mười tệ. Quý khách có thể sử dụng chip, hoặc cầm đi chơi, nói không chừng có thể thắng nhiều phiếu giảm giá hơn."
"Nghe cũng thú vị đó." Khương Trạm Du rướn cổ muốn thử, "Anh, chúng ta chơi thử đi!"
Khương Hựu ghét nhất là mấy trò cá cược, cảm giác rất phiền phức, "Em muốn mua cái gì, anh cho em tiền thay phiếu giảm giá."
"... Cái em muốn không phải phiếu giảm giá, em muốn cảm giác thích khi chơi cá cược cơ!"
"Cá cược –"
Khương Hựu vừa muốn mắng người, lúc này nhà cái đột nhiên đi tới, "Quý khách, chúc mừng quý khách trở thành người may mắn ngày hôm nay, có thể nhận được mười hai chip miễn phí. Đây ạ." Cô đưa chip cho Khương Hựu, "Đi chơi thử đoán lớn nhỏ xem sao."
Khương Hựu: "Tôi..."
"Đừng tôi tui gì nữa, đi chơi thôi anh!"
"Đúng đó thằng nhóc, thử đi. Hôm nay trông cậu may mắn nói không chừng còn thắng đậm!"
Còn chưa nói hết, Khương Hựu đã bị Khương Trạm Du cùng khách hàng đứng vây xem đẩy tới bên bàn. Hắn quả thật không có hứng, vì vậy lấy một nửa số chip, tiện tay bỏ vào bên "đại".
Nhà cái lắc xí ngầu, mở ra, rất bất hạnh, là tiểu.
Khương Hựu lại bỏ một nửa số chip còn lại vào bên tiểu.
Mười giây sau, càng bất hạnh hơn --- Là đại.
"A, tại sao vậy..."
Quần chúng vây xem than thở, Khương Hựu vốn không vui vẻ giờ càng tệ hơn. Hắn muốn nói cám ơn nhà cái, nhà cái đột nhiên kích động.
"Quý khách, chúc mừng quý khách nhận được giải thưởng lớn nhất của trung tâm thương mại!"
Khương Hựu: "?"
"Đừng nghi ngờ, giải thưởng lớn của trung tâm là khách hàng may mắn phải thua cá cược liên tiếp hai lần!"
Khương Hựu: "??"
"Phần thưởng không phải phiếu giảm giá, mà là hiện vật, mời quý khách nhìn ra sau!"
Khương Hựu: "???"
Sau lưng vang lên tiếng bánh xe lăn, sau đó là tiếng kinh hô, Khương Hựu theo bản năng xoay người ---
Chỉ thấy trước mặt là một bàn cát, trên bàn cát mang màu xanh và vàng, mô phỏng hình ảnh của biển và đảo.
"Đây là một hòn đảo nhỏ ở Ấn Độ Dương, từ hôm nay trở đi, quý khách có quyền phát triển và sinh sống ở đó, thời gian sử dụng là vô thời hạn, chúc mừng!"
.
"Anh, đừng đi!"
"Anh chờ em chút... Anh đi chậm thôi, em đuổi không kịp!"
Khương Hựu theo lời dừng lại, Khương Trạm Du thiếu chút nữa đụng trúng, mệt tới chống đầu gối thở hổn hển, "... Sao anh bỏ đi vậy, không muốn hòn đảo miễn phí hả?"
"Miễn phí?" Khương Hựu lạnh lùng liếc mắt, "Em thấy trung tâm thương mại nào có hoạt động tặng đảo chưa?"
"... Em cũng chưa từng đi hết tất cả trung tâm thương mại." Khương Trạm Du cây ngay không sợ chết đứng, "Nói cho cùng thì miễn phí cứ lấy đi, mình cũng đâu có thua thiệt gì."
"Được, vậy tặng em, em lấy đi."
Nói xong, Khương Hựu tiếp tục đi ra ngoài. Khương Trạm Du chỉ có thể tiếp tục thở hổn hển đuổi theo, vừa thở vừa khuyên hắn nhận hòn đảo, thậm chí cả xây bao nhiêu căn biệt thự cũng hoạch định rõ ràng xong hết rồi.
Khương Hựu càng nghe càng thấy đi xa, rốt cuộc không nhịn được, lần nữa dừng bước, "Cá con, em về nhà đi."
"... Hả?" Khương Trạm Du sao có thể về, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, "Không về, em không về, anh đừng đuổi em!"
Khương Hựu nhắm mắt lại, "Tiện thể nói với anh ta không cần làm vậy nữa."
Tiện thể nói với anh ta...
Khương Trạm Du lập tức sững sờ tại chỗ, anh đoán được?
Thật ra thì từ tối hôm qua, Khương Hựu đã nghi ngờ về tiệm bán bánh su, về phòng tìm trên mạng, quả nhiên không tìm ra tiệm nào ở Tân Thành.
Hơn nữa cộng thêm bộ vest bị lộ, hòn đảo "tặng miễn phí"... Chủ yếu nhất là Khương Trạm Du từng có tiền án nằm vùng, trước sau liên lạc, vừa có thể điều động nhân lực vừa có thể chi tiền, trừ người kia thì còn là ai nữa?
Khương Trạm Du có thể cảm nhận được sự đau khổ của Khương Hựu, cũng nhớ khi anh rể gọi điện cho hắn, giọng anh rể khàn khàn. Hắn sốt ruột tới muốn khóc, hít mũi, "Anh... Hai người bị làm sao vậy..."
"Không có gì." Khương Hựu hít sâu một hơi, "Anh chẳng qua là... có hơi mệt, không có gì."