Em muốn anh thích em như thế nào...
Thích em...
Thích...
Đầu của Khương Hựu nổ tung --- Bùi Minh Tiêu nói... thích mình?
Khương Hựu đột nhiên có chút không chắc chắn, hắn giống như người cao tuổi bị lãng tai, hoặc là học sinh tiểu học không đạt tiêu chuẩn đọc hiểu, lắp bắp hỏi, "Anh, anh mới vừa nói cái gì? Em không nghe rõ."
"Anh nói." Bùi Minh Tiêu lặp lại, "Anh muốn biết, phải thích em như thế nào mới khiến em vui."
Tim của Khương Hựu đập mạnh vô cùng, "Đường đường là Bùi đại tổng tài, là cao tài sinh tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, cả chuyện này mà cũng đi hỏi, anh lừa ai?"
"Đây không phải trò đùa." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Anh chưa từng thích ai, em là người đầu tiên."
Mới vừa bị bao trong mùi rượu, bây giờ Khương Hựu cũng say khướt. Mặt hắn nóng vô cùng, đầu quay mòng mòng nhìn Bùi Minh Tiêu, sau đó nghe đối phương nói tiếp, "Có lẽ mọi người đều cho rằng anh không có gì là không làm được, trước khi thích em, anh là người rất tự phụ. Cho đến mấy hôm nay mới phát hiện, anh thật sự... không biết làm sao với em."
"Cho nên dạy anh đi, thầy Khương." Bùi Minh Tiêu ịn trán mình lên trán Khương Hựu, "... Dạy anh cách thích em."
Khương Hựu rất ít khi nghe Bùi Minh Tiêu nói những lời này, nhất là lời cho thấy trái tim thật sự.
Hắn há miệng, muốn nói mình cũng thích Bùi Minh Tiêu, muốn nói chờ đối phương nói câu này lâu rồi, muốn khóc cũng muốn cười, muốn la muốn ó, muốn cho cả thế giới biết lời cất giấu trong lòng, muốn hái mặt trời xuống cắm vào bình hoa... Cuối cùng bao nhiêu lời nói, bao nhiêu suy nghĩ, lại chỉ phó thác vào một nụ hôn sâu.
Không có gì có thể biểu đạt tình yêu bằng nụ hôn ngọt ngào trao nhau.
Nụ hôn kết thúc, cả hai có chút thiếu khí, Bùi Minh Tiêu cũng ngửi được một chút cơ hội xoay chuyển từ Khương Hựu.
Hắn thả tay đối phương ra, đổi thành đan tay vào, "Thầy Khương, có cho anh cơ hội được học tập không?"
Cho dù là ngôn ngữ hay hành động, Bùi Minh Tiêu chưa từng thể hiện mình ở vị trí thế yếu, đây là lần đầu tiên. Khương Hựu có chút lâng lâng, "Oh... Phải coi tâm trạng em sao."
"Xem tâm trạng của em sao..." Bùi Minh Tiêu cũng vui vẻ thuận theo, "Nói nghe xem, anh phải lấy lòng em như thế nào."
Khương Hựu vui đến tận trời cao, "Em đói, em muốn ăn cơm, nấu cho em đi."
Dùng một bữa cơm để cứu một cuộc hôn nhân, Bùi đại tổng tài chưa từng có cuộc làm ăn nào lợi như vậy, vui vẻ đồng ý. Hắn đứng dậy đi vào bếp, đứng trước tủ lạnh quan sát hồi lâu, cầm nửa túi mì sợi với hai trái trứng gà.
Nghe thấy tiếng xèo xèo, Khương Hựu đứng ở cửa phòng bếp nhìn Bùi Minh Tiêu bận rộn, sợ cái cảng chắn gió của mình bị vỡ nát, cũng sợ tất cả biến mất như bọt biển.
Chờ ăn xong tô mì, Khương Hựu mới chắc chắn sự thật "Bùi Minh Tiêu tỏ tỉnh với mình".
Bọn họ... thật sự ở cùng nhau.
Tối nay trời không mây, trên cao đầy sao sáng.
Khương Hựu ăn hơi nhiều, đề nghị, "Tiêu ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đừng lãng phí hôm nay thời tiết đẹp."
"Ừ." Bùi Minh Tiêu vuốt sợi tóc bị vểnh lên của Khương Hựu, "Đi."
Dọc đường khu chung cư trồng hàng nho, trên kệ gỗ là dây leo xanh mướt, lá cây đong đưa theo gió, giống như một chiếc lưới to.
Khương Hựu hít mũi, lại bắt đầu nghi ngờ, "Hôm nay anh uống bao nhiêu rượu? Mấy lời lúc nãy... không phải nói trong lúc say chứ?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Anh rất tỉnh táo."
Khương Hựu trích dẫn lời kinh điển, "Những người nói mình tỉnh đều là quỷ say."
"Anh luôn chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, từ đó đến giờ." Bùi Minh Tiêu vừa nói vừa nắm tay Khương Hựu.
Khương Hựu từng cảm thấy mất mát rất nhiều lần vì họ không nắm tay nhau, giờ được nắm lại có chút ngại ngùng. Lén nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có hàng xóm mới nắm tay lại.
"Vậy..." Khương Hựu dừng một chút, "Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Không nhớ, chắc là năm ngoái, hoặc sớm hơn."
"Sớm vậy sao..." Trong lòng Khương Hựu nổi bọt, "Sao anh không tỏ tình?"
"Tỏ tình?" Bùi Minh Tiêu khẽ nhíu mày, "Chúng ta kết hôn rồi, vẫn cần tỏ tình ư?"
Khương Hựu: "..."
Bùi Minh Tiêu: "Coi như là một bài toán đơn giản, theo đuổi rồi tỏ tình tương đương với yêu, yêu cộng thêm một thời gian cọ sát quen nhau tương đương với kết hôn. Chúng ta đã đi tới bước cuối rồi, dĩ nhiên có thể nhảy qua những bước đầu."
... Duma! Khương Hựu đã nghĩ tới vô số khả năng không tỏ tình, ví dụ như không đủ thích hoặc trong lòng có vướng bận vân vân, nhưng chưa từng nghĩ tới kẻ đầu sỏ lại là tờ giấy đỏ được đóng mộc hợp pháp kia.
Đây chính là sự khác biệt giữa ban tự nhiên và ban xã hội hả? Đây chính là sự khác biệt giữa nhà thiết kế và shark tank ư?
Không hợp lý chút nào!
Trong lòng Khương Hựu lật lên một cái mặt xem thường thật to, giận dỗi dùng dằng muốn tự đi một mình.
Không rút được tay, Bùi Minh Tiêu nắm quá chặt, chỉ đành phải bỏ qua.
"Theo lời em nói." Bùi Minh Tiêu hỏi, "Anh cũng muốn hỏi em, anh làm gì không tốt mà khiến em thấy mệt mỏi?"
Làm gì có... Khương Hựu không muốn trả lời.
Bùi Minh Tiêu là một người nói phải trái, "Thầy Khương, vấn đề thầy không dạy thì không thể nào giải quyết được."
Khương Hựu biết chạy không thoát, nhỏ giọng nói, "... Bởi vì anh không tỏ tình."
Sợ nhất là không khí đột nhiên rơi vào im lặng.
Lúc này đến lượt Bùi Minh Tiêu hết ý kiến.
Nếu như là lúc trước, Khương Hựu chắc chắn sẽ không để người khác tìm hiểu tâm tư của mình. Nhưng hôm nay đã trải qua hết buồn vui, từ tuyệt vọng đến hy vọng, trái tim hắn mềm nhũn, "Chính là... Với em, hôn nhân của chúng ta không giống như mọi người. Người ta kết hôn là vì muốn ở cùng nhau, chúng ta kết hôn là vì nhà chúng ta muốn. Nhất là lúc đầu động cơ anh chọn em không hề đơn giản, em không thể nào xem nó như bình thường được, anh nói xem đúng không?"
Bùi Minh Tiêu nắm được ý chính, "Động cơ không đơn giản?"
Khương Hựu: "Ừ."
Bùi Minh Tiêu: "Em thấy anh có động cơ gì?"
Khương Hựu do dự, "Em không cha không mẹ, quan hệ với dòng họ Khương thì xấu, rất dễ kiểm soát."
"..." Bùi Minh Tiêu không biết nên nói gì, "Cái này là ai nói với em?"
"Trong nhà ai cũng nói vậy." Khương Hựu nhớ lại, "Còn có Khương Duy nữa."
Nhắc tới Khương Duy, Khương Hựu buồn thấy rõ, "Em là vì chỉ có một thân một mình, mới có tư cách cướp anh khỏi tay anh ta."
... Cái này là cái gì nữa, trong mắt Bùi Minh Tiêu ánh lên một chút tức giận.
Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là trấn an đối phương, chứ không phải tìm người tính sổ. Bùi Minh Tiêu hỏi, "Em nghĩ anh thích Khương Duy?"
"Ừ."
Bùi Minh Tiêu: "Từ đâu mà cho ra kết luận này?"
Bởi vì hai người là nam chính, hai người theo lý phải yêu nhau, vốn dĩ kịch bản viết vậy mà --- Khương Hựu thiếu chút nữa bật ra, lời đến mép thì nuốt lại vào bụng.
Bùi Minh Tiêu kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không chấp nhận mình chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.
Hắn chỉ có thể lờ mờ nói, "Bởi vì anh vốn muốn chọn Khương Duy. Với lại nếu không thích thì sao anh lại ra sân bay đón anh ta, còn ôm anh ta nữa?"
"Vậy để anh giải thích từng chuyện với em. Thứ nhất, người nhờ anh đón Khương Duy là cậu của em; thứ hai, anh không đụng vào Khương Duy, em biết anh bị bệnh sạch sẽ; thứ ba, anh chọn em không phải vì em dễ kiểm soát."
Bùi Minh Tiêu dừng bước, xoay người nhìn Khương Hựu, "Anh vẫn nhớ buổi tối hôm đó ở ban công."
Trời sao hôm nay không phải trời sao của năm trước, gió thổi qua tai cũng không phải gió của năm trước. Chỉ có người đứng trước mặt là không thay đổi, thời gian trôi qua, bốn mùa thay lá, bọn họ vẫn đứng bên cạnh nhau.
Sau này cũng sẽ mãi mãi ở cạnh nhau.
"Khương Hựu."
Lá nho xào xạc nghe như tiếng ai nỉ non. Bùi Minh Tiêu cúi đầu hôn lên môi Khương Hựu.
"Nghe đây, anh thích em.