Nói chuyện ở bệnh viện không tiện, sau khi làm xong thủ tục xuất viện, mọi người chuyển địa điểm đến nhà Khương Thiên Lai.
Nhà của Khương Thiên Lai và Khương lão gia rất gần nhau, đều nằm trong khu biệt thự ở thành nam, thuận tiện chăm sóc ông cụ, dù sao cũng là con trai trưởng, gánh nặng cũng nhiều hơn.
Bởi vì tâm trạng của ông chủ không tốt, bầu không khí cũng khá là nặng nề. Sau khi Khương Hựu đi vào, có thể cảm nhận rõ ràng thái độ thận trọng của người giúp việc.
Bà chủ cũng giống vậy, vợ của Khương Thiên Lai, sắc mặt của mợ hai tiều tụy, đứng ở cửa chào hỏi, "Không cần đổi giày, vào nhà đi... Tiểu Hựu cũng đến nữa, lâu rồi không gặp con."
"Dạo này công ty khá bận." Khương Hựu lễ phép nói, "Định là tết Đoan Ngọ sẽ tới thăm mợ, kết quả kéo tới bây giờ."
Mấy năm đầu về Khương gia, sợ hắn một mình cô đơn, Khương Thiên Lai thường đến đón hắn dẫn ra ngoài chơi, tới nhiều nhất là chỗ này, cho nên quan hệ của Khương Hựu với mợ hai không tệ.
Cho đến khi Khương Hựu kết hôn, thái độ của mợ hai nhanh chóng thay đổi.
"Ừ, không sao." Bà nói qua loa lấy lệ, "Mọi người ngồi xuống đi, tôi đi bảo người pha trà... Khoan đã, Tiểu Duy."
Mọi người đang nói chuyện thì Khương Duy vòng ra sau lưng đi lên lầu, mợ hai nhanh mắt gọi hắn lại, "Người con bị làm sao vậy, sao lại bẩn thế?"
Thật ra thì Khương Hựu cũng tò mò lúc nãy Khương Duy đi đâu làm gì, áo sơ mi trắng chuyển màu, trên quần dính mấy vết bẩn, tóc rối, sắc mặt rất tệ.
Trong ấn tượng của Khương Hựu, Khương Duy luôn là người có tư chất nhã nhặn lịch sự, có phong độ của người trí thức, chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ.
Có thể dùng một cụm từ để hình dung --- Chật vật vô cùng.
... Chẳng lẽ lúc nãy ra ngoài ẩu đả với ai? Hẳn là không đi.
Nghe vậy mọi người cũng nhìn về phía Khương Duy, Khương Duy càng nắm chặt tay hơn.
Mợ hai: "Có phải gặp phiền phức gì không, Tiểu Duy, nói mau."
"Mẹ..." Khương Duy đè nén cơn giận, cắn chặt răng, "Mẹ đừng hỏi, để con lên phòng."
Mợ hai: "Thằng bé này, đừng làm mẹ lo lắng có được không?"
Sống bao nhiêu năm tự nhiên để người khác nhìn thấy một mặt chật vật của mình, Khương Duy đã rất khó chịu, giờ còn bị mẹ lôi kéo không buông... Khương Duy không nhịn được nữa, mắng to, "Mẹ tránh ra giùm con cái!"
Những người trong phòng này chưa từng thấy Khương Duy nổi giận, nhất là nổi giận với mẹ mình, mọi người nhìn nhau, cũng hiểu là nên làm bộ như không nhìn thấy.
Mợ hai đương nhiên không nghĩ con mình lại nổi giận, trố mắt nghẹn họng, trong chốc lát không nói nên lời. Ngược lại là Khương Thiên Lai thấy nhà mình mất mặt, mắng, "Hai mẹ con xem mình có ra cái gì không, tất cả đi về phòng hết đi!"
Khương Duy im lặng xoay người đi, mợ hai muốn nói gì đó, há miệng một cái, nhưng vẫn thôi rồi lên lầu.
Trong phòng khách trở về sự im lặng, Khương Lập Quốc lên tiếng giảng hòa, "Dạo này trong công ty có chuyện, nhà tôi cũng gây nhiều. Thôi thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa, vào thư phòng đi."
Sắc mặt Khương Thiên Lai mới đỡ hơn một chút, dẫn mọi người tới thư phòng.
Thư phòng nằm trong góc, sau khi vào trong ai nấy tự tìm chỗ ngồi. Khương Hựu chịu trách nhiệm của vai vế tiểu bối, nhận mâm trà từ tay người giúp việc, rót trà cho từng người.
Nhưng chẳng có ai uống, lúc nãy mọi người còn giữ được bình tĩnh trước mặt người ngoài, giờ phút này chỉ còn người trong nhà, đều lộ ra vẻ ủ rũ đối diện với sự thật.
Khương Lập Quốc thở dài, "Anh ba quá hồ đồ... lăn lộn nhiều năm vậy mà không nhìn ra mục đích thật sự của hắn, còn làm chuyện..." Ông muốn nói "ngu xuẩn" nhưng cảm thấy không tốt lắm, đổi thành, "Lại có thể làm chuyện hồ đồ như vậy!"
"Con người ai cũng vì lợi ích của bản thân... Bỏ đi, không nói tới nó nữa." Khương Thiên Lai không có sức, nói, "Giờ bàn giải quyết chuyện này như thế nào đi."
"Đúng vậy, lo chuyện này trước rồi mấy cái khác tính sau."
Thân là người ngoài, Hứa Đức Thăng bình tĩnh hơn tất cả. "Lúc nãy tôi nghĩ, chúng ta phải trì hoãn, không thể để Tạ Quân Hân thực hiện được đề án."
Khương Thiên Lai nói, "Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta có Tiểu Hựu, có thể tổ chức lại cuộc họp, dù sao Tạ Quân Hân chưa vào hội đồng quản trị, có mở cuộc họp cổ đông hay không cũng là do chúng ta quyết định."
Khương Mạn Phương: "Nhưng vấn đề là... Coi như có mở lại thì sao, cổ phần của anh ba đã mất, chúng ta vẫn sẽ thiếu hai người, chẳng lẽ cũng tìm một cổ đông đáng tin khác ngoài thị trường kéo vào?"
"Tạm thời không thể thực hiện được." Khương Lập Quốc trầm ngâm chốc lát, "Không nói tới có tiền hay không, bây giờ cổ phần lưu thông ngoài thị trường của Đông Huy không nhiều, trong mười mấy ngày đạt được định mức quy định là rất khó."
Khương Mạn Phương: "Vậy ---"
"Nghe tôi nói." Lúc này, Khương Thiên Lai cắt ngang lời Khương Mạn Phương, "Hôm nay Minh Tiêu tới, mọi người có gặp không?"
Mọi người gật đầu.
"Cậu ta nói chuyện với tôi vài câu, ý đại khái cũng không khác chúng ta, để Tiểu Hựu tổ chức cuộc họp cổ đông lần ba."
Nghe vậy, nét mặt mọi người có chút kích động, dù sao Bùi Minh Tiêu có thủ đoạn cao minh, có lẽ tìm ra được cách giải quyết tốt nhất.
"Anh hai..." Khương Lập Quốc vội hỏi, "Cậu ta tính thế nào?"
Khương Thiên Lai lắc đầu, "Chưa nói."
Khương Lập Quốc: "Chưa nói? Chúng ta có nên tin tưởng không?"
Dừng một chút, ông nhớ người yêu của Bùi Minh Tiêu cũng có mặt, lúng túng nói, "Tiểu Hựu, con đừng để ý, chuyện lớn thế này phải cẩn thận."
"Con hiểu." Khương Hựu nói, "Nhưng cho dù có tin không thì vẫn phải mở cuộc họp, không cần phải nghi ngờ anh ấy."
Khương Lập Quốc không nhịn được tặc lưỡi --- Thằng bé này ngoài miệng thì nói "hiểu", nhưng mỗi một từ phát ra đều mang ý bảo vệ Bùi Minh Tiêu, hai đứa tình cảm thật.
Thật ra thì cũng không thể trách mọi người nghi ngờ Bùi Minh Tiêu, lấy nhau sắp hai năm, Bùi Minh Tiêu vẫn là thái độ không nóng không lạnh với Khương gia, thậm chí có người cho rằng hắn lợi dụng cuộc hôn nhân này để thâu tóm Đông Huy. Mới vừa rồi mọi người sở dĩ kích động, cũng là vì đây là đường cùng, chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Chờ tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, tự mình tìm đường có lẽ đáng tin hơn.
Mọi người trong nhà bận rộn theo đuổi suy nghĩ của chính mình, lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Khương Duy đi vào. Hắn thay bộ quần áo mới, tâm trạng cũng điều chỉnh lại, ngoại trừ mắt còn hơi đỏ thì không có gì khác.
Vì hai cha con Khương Hải Đào lơ là tự tìm chỗ chết, kết cục người thừa kế Đông Huy là ai đã định, mọi người ngồi ở đây đều không xem Khương Duy là người ngoài. Khương Thiên Lai gật đầu tỏ ý bảo Khương Duy ngồi xuống, "Lúc nãy Tiểu Hựu nói đúng, cho dù Minh Tiêu có tính toán gì, cuộc họp cổ đông vẫn phải mở, chúng ta nên làm gì thì cứ làm đó. Ngoại trừ không thể để dự án diễn ra, vấn đề yếu nhất bây giờ là --- cổ phần phân tán."
"Đúng vậy." Hứa Đức Thăng phụ họa, "Không có quyền khống chế."
"Cho nên tôi đề nghị mọi người lấy cổ phần của mình ra, thông qua phương thức đại diện tạm thời tập trung về một người, vậy thì làm việc sẽ dễ dàng hơn, ý kiến bỏ phiếu cũng thống nhất."
Ngoại trừ điều này, còn có một thứ Khương Thiên Lai chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ --- Khả năng làm lung lay lòng người của Tạ Quân Hân rất mạnh, lỡ như có người nào vì lợi làm mờ mắt, cũng giống như họ hàng trong Khương gia bị mua chuộc, hoặc cũng như Khương Hải Đào hồ đồ, để một người khống chế cổ phần có thể tạo được sự ràng buộc nhất định, tránh chuyện này xảy ra trước thời hạn.
Cho dù tương lai thế nào, cho dù có ai nghi kỵ hay không, ít nhất vào giờ phút này, mọi người trong nhà đều một lòng cân nhắc vì Khương gia.
"Tôi đồng ý." Hứa Đức Thăng dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Người ngoài đã gật đầu, những người khác không có gì để nói, lần lượt bày tỏ đồng ý.
Phương án đã có, bây giờ chỉ còn thiếu người thực hành. Khương Mạn Phương không hề nghĩ ngợi, nói thẳng, "Đưa cho Tiểu Duy đi, dù sao Đông Huy sớm muộn gì cũng là của Tiểu Duy, đưa cho nó tôi rất yên tâm."
"Tôi cũng nghĩ vậy... Không đúng." Khương Lập Quốc đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Cổ phần của Tiểu Hựu đâu có đụng được?"
Khương Hựu "Vâng" một tiếng, "Trong ba năm không thể bán, cũng không thể đưa cho người khác."
Sợ sau khi kết hôn hắn bị Bùi Minh Tiêu lừa gạt, Khương lão gia đã thêm một điều khoản trong hợp đồng chuyển nhượng, kết quả tự trói buộc mình, không phòng "người ngoài", ngược lại thành phòng người nhà.
Khương Lập Quốc đau đầu, "Giờ làm thế nào?"
Nếu không có % của Khương Hựu, bốn người cộng lại cũng chỉ mới có %, không thể vượt qua % của Tạ Quân Hân được.
Hứa Đức Thăng nói, "Vậy thì chuyển cổ phần cho Tiểu Hựu đi, chẳng qua chỉ là thay mặt đại diện, cũng không phải lâu dài, sợ gì."
Khương Lập Quốc tiếp xúc khá ít với Khương Duy, lại thường xuyên giao thiệp với Khương Hựu, gật đầu, "Được, tôi tin vào nhân phẩm của Tiểu Hựu."
Khương Hựu im lặng nghe mọi người nói, không phát biểu ý kiến. Mọi người cần hắn cầm cổ phần thì hắn sẽ cầm, không cần thì sẽ không cầm, hắn không có ham gì với Đông Huy, đối với cổ phần lại càng không có vấn đề.
Nhưng Khương Duy và Khương Mạn Phương thì khác.
Nghe vậy, Khương Duy cố gắng che giấu tâm trạng lập tức bùng nổ, đứng phắt dậy. Sau mấy giây phát hiện mình quá xúc động mới ngồi xuống, gân xanh trên trán nổi lên.
Khương Mạn Phương thì từ chối thẳng, "Không được, không thể đưa, các anh đừng quên nó cùng nhà với ai, cổ phần đưa đi liệu có cầm về được không?"
Hứa Đức Thăng nhíu mày, "Bà nói chuyện để ý giùm một chút, Tiểu Hựu cũng là con cháu trong nhà, sao có thể liên kết với người ngoài đào hố Khương gia được!"
Khương Mạn Phương: "Sao lại không, mấy người đừng quên sự tích chói sáng của mẹ nó. Bỏ trốn với đàn ông làm bà già tức giết, con trai của cô ta cũng tốt lành gì!"
Lúc nhắc tới Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu có chút tức giận, sau đó lại dám nhắc tới mẹ hắn, Khương Hựu không nhịn nổi nữa, cười lạnh nói, "Mẹ của cháu dũng cảm theo đuổi tình yêu cũng có thể bóp méo thành như vậy, có thể nhìn ra bình thường dì vô tri, nhỏ mọn như thế nào. Với lại mình cầm lông gà đừng tưởng là lệnh tiễn, coi như không có dì thì cộng lại cũng được % rồi! Ráng mà nuốt hết cái số cổ phần chút xíu của dì vào bụng, đừng có làm nó rơi ra đập vào chân mình!"
Bị mắng một trận bằng những từ ngữ bẩn thỉu, Khương Mạn Phương phát cáu giậm chân, "Con nít con nôi như mày sao lại dám ăn nói như vậy, có xem người lớn ra gì không!"
"Dì xem mình có ra dáng người lớn không." Giọng của Khương Hựu lạnh hơn, "Từ lúc nhắc tới người đã mất, dì đã không đáng được tôn trọng rồi."
Khương Mạn Phương nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
"Mạn Phương, cô quá đáng rồi!"
Lúc này Khương Thiên Lai đứng ra can ngăn. Ông nhắm mắt lại, suy tính rất lâu mới nói, "Làm theo Đức Thăng nói đi, trước tiên chuyển cổ phần cho Tiểu Hựu. Mạn Phương không muốn đưa thì cứ không đưa, hôm nay cứ thế trước... Tan họp."
...
Không muốn nhìn thấy mặt Khương Mạn Phương nữa, Khương Hựu đứng dậy, là người đầu tiên rời khỏi Khương gia.
Hôm nay hắn không lái xe, may là cũng không quá muộn, trên đường còn nhiều taxi, hắn ngoắc một chiếc, đọc địa chỉ nhà mình.
Trên đường về, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ tới hồi nãy chỉ lo nổi giận với Khương Mạn Phương, quên hỏi cậu hai ký hợp đồng đại diện thì cần mang những gì, làm những thủ tục gì.
Hắn không phải người không phân rõ bên nặng bên nhẹ, kẻ địch trước mặt, ân oán cá nhân có thể bỏ xuống từ từ tính sau. Hắn vội kêu tài xế, "Xin lỗi anh, phiền anh chở tôi về chỗ khi nãy."
Thời gian cấp bách, hỏi sớm thì sớm chuẩn bị được, hắn muốn làm liền tối nay.
Tài xế "Ơ" một tiếng, quay đầu xe, không lâu sau trở về nhà cậu hai.
Lúc này khách đã về hết, người giúp việc thấy hắn quay lại, cho là để quên cái gì nên cũng không hỏi. Khương Hựu không nói nhiều, đi thẳng tới thư phòng.
Tay mới đặt lên chốt cửa, tai đã nghe thấy giọng của Khương Duy vang lên đằng sau cánh cửa dày, "Mắc cái gì phải đưa cổ phần cho nó?"
"Cổ phần của nó không đụng vào được, con cũng nghe rồi." Khương Thiên Lai kiên nhẫn giải thích, "Tất cả đều là vì Đông Huy, hơn nữa chẳng qua chỉ là đại diện tạm thời, không phải đưa cho nó thật, không cần lo."
Âm điệu của Khương Duy cao vút, "Nhưng những cổ phần đó vốn dĩ là của con --- Kể cả % trong tay Khương Hựu nữa. Nếu như ban đầu con kết hôn với Minh Tiêu, tài sản, địa vị, tình yêu... Tất cả đều là của con, làm gì tới lượt cái thằng hèn hạ Khương Hựu đó chứ!"
Khương Thiên Lai: "Đủ rồi Tiểu Duy, đừng nghĩ về cái đó nữa, ngày nào cũng nghĩ về kết cục đã rồi, có ý nghĩa gì không!"
Mợ hai cũng ở trong thư phòng, giọng nói nức nở, "Có ý nghĩa gì không? Ông còn dám bàn tới cái này. Khương Thiên Lai, ông là người duy nhất không có tư cách nói về hai từ ý nghĩa!"
Bà càng thút thít hơn, "Ban đầu tìm người đụng Khương Hựu là ông, cứu nó cũng là ông, cuối cùng hại con ruột chẳng có gì. Ông nói đi, ông làm mấy cái này có ý nghĩa gì?!"