Con chó là giống Maltese, một giống chó nhỏ. Bởi vì dáng nhỏ nên dễ chăm sóc, buổi tối sợ lạnh thì mang vào nhà, ban ngày có thể ra sân chơi.
Khương Hựu vất vả bắt lại được con chó, vừa dạy dỗ vừa xúi giục Bùi Minh Tiêu, "Cho anh đặt tên đó... Mà không được lấy kiểu tên Yoyo nữa."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Con đực hay con cái?"
Khương Hựu kéo chân nó ra, nhận biết nửa buổi, "... Thảm rồi, lại là con đực! Em rõ ràng là muốn một bé gái mà!"
Bùi Minh Tiêu nhìn nét mặt thảm thiết của Khương Hựu, cảm thấy rất buồn cười, "Lúc mua em không hỏi sao."
"Chọn qua video, lúc đó thấy giống ba nó nên chọn luôn, không nghĩ nhiều."
... Giống mình?
Bùi Minh Tiêu quan sát chốc lát, không nhìn ra nó có một xíu gì là giống mình, ngược lại đôi mắt tinh ranh lại rất giống Khương Hựu.
Ngay sau đó, Bùi Minh Tiêu liền thấy nam sinh cong cong môi, trông như gian kế thành công, nói, "Haiz, đừng trách em, em chỉ nói vậy thôi, là anh tự nhận mình là ba nó."
Bùi Minh Tiêu nhíu mày, cùng tối hôm đó, hắn dùng cách trao đổi "đi sâu vào" giống như vậy với Khương Hựu.
Khương Hựu: "... Anh, anh đi ra đi, có phải anh muốn làm chết em không!"
Bùi Minh Tiêu: "Đừng trách anh, anh chỉ làm mạnh một chút thôi, là em chịu không nổi."
Khương Hựu: "..."
Khương Hựu: Em sai rồi QAQ
Bọn họ cuối cùng quyết định đặt tên cho con chó là Momo, thật sự là trời sinh một đôi với Yoyo.
Chó con rất dồi dào sinh lực, rất dính chủ, bắt đầu từ hôm đó bọn họ mất đi không khí vui vẻ dùng cơm của hai người, mỗi lần chỉ cần ngồi vào bàn, Momo sẽ chạy tới, ngồi ở dưới giương mắt nhìn hai baba.
Khương Hựu cố ý làm hành động ăn rất lố, Momo thèm ăn nhón chân lên. Khương Hựu haha cười to, sau đó ôm Momo ở dưới đất lên, để trong lòng ôm hôn.
Cho đến khi một ánh nhìn lạnh ngắt phóng sang.
Khương Hựu im lặng để Momo xuống, xoay người ôm lấy Bùi Minh Tiêu, "Mặc dù con trai rất dễ thương, nhưng ba của nó mới là người tốt nhất."
Bùi Minh Tiêu hừ lạnh.
Khương Hựu bưng má Bùi Minh Tiêu hôn một cái.
Lúc này Bùi Minh Tiêu mới hài lòng.
Nhưng mà cuộc sống làm cha già không kéo dài lâu, mau chóng đến thời gian đi New Yok "gạt tiền".
Trước khi đi, Khương Hựu nhận được một tin, là Khương Trạm Du báo --- Khương Thiên Lai lại nhập viện.
"Rất nghiêm trọng." Khương Trạm Du nói trong điện thoại, "Ý thức mơ hồ, lúc mơ lúc tỉnh, có lúc vợ con mình cũng không biết. Anh... anh không đến thăm một lần sao?"
Khương Hựu trầm mặc rất lâu, "Ở chỗ viện trưởng Triệu?"
Khương Trạm Du: "Ừ, em đang ở đây, Khương Duy bọn họ cũng có mặt."
Khương Hựu nhìn đồng hồ, cách thời gian bay còn ba tiếng, hắn báo một tiếng với Bùi Minh Tiêu rồi đón xe tới bệnh viện.
Trong đời Khương Hựu, tất cả chuyện xấu đều xảy ra trong bệnh viện, lại phải đến đây lần nữa, trong lòng hắn chỉ muốn mau chóng thăm bệnh xong rồi rời đi.
Nhưng vừa nghĩ tới đi thăm ai, chân hắn không tự chủ tự nhiên cứng đờ, bình thường chỉ mất một phút leo cầu thang, bây giờ lại mất tận năm phút.
Bên ngoài phòng bệnh, Khương Duy, mợ hai và Khương Trạm Du đang ngồi trên băng ghế. Thấy Khương Hựu tới, mợ hai cúi đầu vờ như không thấy, Khương Duy thì nhìn trừng trừng.
Bị làm sao vậy? Nét kinh ngạc trong mắt Khương Hựu vụt qua rồi biến mất.
- -- Con mắt của Khương Duy lồi ra, hai tai hõm vào, phong độ của người tri thức từng có không biết đã biến đâu mất, biến thành một người trung niên cực kì bình thường, không đáng giá để liếc mắt.
So với người lúc trước y như hai người vậy.
Khương Hựu nghĩ: Nếu như mình là Khương Thiên Lai, có thể cũng sẽ không nhận ra con trai mình nữa là.
Hắn không có gì để nói với hai mẹ con Khương Duy, thu hồi tầm mắt, đi tới cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa kính nhìn vào trong phòng.
Trên ngực của Khương Thiên Lai có mấy miếng dán kết nối với máy móc, đang ngủ mê man, đoán chừng là bệnh tim tái phát --- Hai năm trước ông đột nhiên mắc bệnh tim.
Bây giờ nghĩ lại, đoán chừng là vì làm chuyện sai trái với cháu trai, thấy có lỗi không thể chợp mắt được, mới mắc bệnh đi.
Không biết là có phải do cảm nhận được ánh mắt của hắn không, chốc lát sau, Khương Thiên Lai mở mắt ra, nhìn hắn một cái, rồi nói gì đó với y tá bên cạnh.
Y tá mở cửa ra, "Cậu là Khương Hựu tiên sinh phải không?"
Khương Hựu: "Là tôi."
"Bệnh nhân muốn gặp cậu." Y tá nói, "Nhưng ông ấy nói có thể cậu không muốn gặp ông ấy, tất cả tùy theo ý cậu."
Khương Hựu không trả lời, đi thẳng vào phòng bệnh.
Nếu như có một âm thanh để hình dung cho "suy bại" hay "gần đất xa trời", đó chắc chắn là tiếng "tít tít".
Khương Thiên Lai nằm trên giường tóc hoa râm, thần sắc uể oải, giống như một cái cây khô. Ông cố gắng đưa tay ra khỏi chăn, trước khi chạm vào Khương Hựu, ông hơi khựng lại, rồi phí sức rút tay về.
"Tới rồi hả con, Tiểu Hựu..." Giọng nói của ông yếu ớt, "Hôm nay ngày mấy rồi?"
Khương Hựu nói, "Dạ tháng ."
"À... Còn một tháng chín ngày nữa là tới sinh nhật con, đã biết sinh nhật năm nay làm gì chưa?"
"Không có kế hoạch gì, lúc đó chắc con đang ở Mỹ."
"Đâu thể nào không lên kế hoạch được... Phải ăn mì trường thọ." Khương Thiên Lai có vẻ rất cố chấp về chuyện này, "Năm ngoái cậu đi công tác ở vùng khác, quên nhắc con, con chắc chắn là chưa ăn, năm nay phải ăn."
"... Dạ, con sẽ nhớ."
Mấy câu này giống như đã tiêu hao hết sức lực, giọng của ông càng ngày càng yếu, há miệng thở. Y tá vội vàng lấy máy thở, dùng lồng chụp hô hấp chụp vào mũi và miệng Khương Thiên Lai.
Khương Hựu đứng trong phòng thẫn thờ nhìn y tá làm việc. Chờ làm xong, Khương Hựu nhìn về giường bệnh, "... Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, năm giờ con phải bay đi New York, con đi trước."
Nói xong, Khương Hựu xoay người muốn đi, Khương Thiên Lai kéo lồng chụp hô hấp ra, hỏi một câu tối nghĩa, "Tiểu Hựu... Con còn có muốn nhận ta... là cậu hai của con không?"
Khương Hựu nhắm mắt, "Từ năm con năm tuổi đến năm hai mươi ba, trong lòng con, cậu không chỉ là cậu hai, mà là người thân nhất."
Khương Thiên Lai khẽ run, "... Tiểu Hựu... cậu sẽ... luôn nhắc con ăn mì trường thọ."
Lời này giống như tảng đá hoàn toàn đánh nát sự bình tĩnh giả vờ của Khương Hựu.
Từ nay về sau, sẽ không còn người ôm hắn đi qua đường hầm đen kịt kia nữa.
"... Dạ." Khương Hựu nhìn Khương Thiên Lai một cái, cúi đầu nhanh bước rời đi.
...
Ngày thứ ba Khương Hựu đến New York, hắn nhận được tin tức Khương Thiên Lai qua đời.
Lúc đó hắn đang ở phố Wall với Bùi Minh Tiêu, bên kia đầu dây là giọng nghẹn ngào của Khương Trạm Du, khóc không thở nổi.
Khương Trạm Du trông ất ơ, nhưng lại là một người rất tình cảm. Khương Hựu chờ Khương Trạm Du khóc xong, hỏi, "Ông ấy ra đi có đau đớn không?"
"Không đau đớn, đi rất an yên, thật ra ngay tối hôm anh tới là ông ấy đã không trụ nổi rồi, cấp cứu ba ngày rốt cuộc cũng không qua khỏi. Bác sĩ nói trong ba ngày đó, ông ấy không có ý cầu sinh, em luôn cảm thấy... là vì ông ấy muốn gặp anh, nên mới cố gắng trụ lại. Sau khi gặp được anh rồi, thì..."
Dừng một chút, Khương Trạm Du nói tiếp, "Đúng rồi, ba em nói trước đó ông nội muốn đưa Đông Huy cho anh, là vì bác hai quỳ gối trước giường của ông nói với ông một chuyện, anh có biết là chuyện gì không?"
Khương Hựu nói, "Không biết."
Khương Trạm Du hít mũi, "... Oh, ngày mốt đưa tang bác hai, anh chắc là không về được?"
"Ừ, anh về sẽ tới mộ thăm ông ấy."
Tháng mười ở New York đã se se lạnh, gió thổi qua, Khương Hựu cúp máy, người run lên một cái.
Bùi Minh Tiêu giúp hắn kéo khóa áo lên, nói, "Bây giờ xin tuyến đường, trước sáng ngày mốt có thể tới Tân Thành."
"Không cần." Khương Hựu lắc đầu, "Chúng ta về khách sạn đi, anh có lạnh không?"
Bùi Minh Tiêu nói, "Lạnh."
Khương Hựu nhét tay nóng hổi của mình vào túi của Bùi Minh Tiêu, "Em sưởi cho anh một miếng nè."
Bởi vì thời gian ngắn, cộng thêm Bùi Minh Tiêu không ở được lâu với hắn, hai người không thuê nhà mà chỉ ở khách sạn. Quản gia của khách sạn mau chóng tới đón bọn họ về.
Phòng của bọn họ ở tầng chót, vừa lúc có thể ngắm đường phố hoa lệ, nghe thì rất đẹp, nhưng Khương Hựu sắp bị con đường này làm cho phát điên rồi, từ sáng tới tối đều kéo rèm, căn bản không muốn nhìn nó thêm một cái.
Vào phòng, hắn ném áo khoác lên giá áo, mình nằm trên ghế sô pha. Bùi Minh Tiêu đi tới, cúi người vỗ lên gò má, "Nghe thấy chán?"
Sau khi đến đây, Bùi Minh Tiêu ngày ngày dẫn Khương Hựu đến chi nhánh của Silver, dự thính những buổi đánh giá hạng mục, vừa rồi cũng vậy. Khương Hựu uể oải nói, "Không chán, chỉ cảm thấy đau đầu, đầu tư một hạng mục phải xét nhiều thứ tới vậy sao?!"
Bùi Minh Tiêu nói, "Vốn mạo hiểm nghĩa là nguy hiểm ở phía trước, đầu tư ở phía sau, đánh giá hạnh mục càng nhiều, xác suất đầu tư thất bại càng thấp. Nhưng mà em cũng không cần chu toàn về mọi mặt, chọn mặt vượt trội nhất cùng với điểm sáng của cá nhân vượt trội nhất, đem ra nói là được."
Khương Hựu uể oải "Ừ" một tiếng, "Em biết rồi."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Vậy có ý chưa? Có rồi thì chuẩn bị tài liệu đi."
Khương Hựu thật sự không muốn đụng tới, mà nghĩ lại, bao nhiêu người đang chờ mình, hắn giống như con cá chép bật dậy, chạy vào trong thư phòng.
Trong thư phòng càng thêm lộn xộn, mấy cuốn sách chuyên môn nằm la liệt dưới đất, laptop sáng màn hình, nó đang kêu vù vù, giống như sự tức giận vì ba ngày không được nghỉ ngơi vậy.
Khương Hựu ngồi vào bàn, Bùi Minh Tiêu ngồi dựa vào bên bàn đọc sách, tuyệt tình nói, "Cũng giống như mấy ngày trước, anh sẽ không giúp em chuẩn bị tài liệu, tất cả tự em hoàn thành."
Ngoại trừ tham gia dự thính đánh giá hạng mục, Khương Hựu cũng tìm đọc những tài liệu như "Cách viết CV ấn tượng", "Những lưu ý khi chuẩn bị mở công ty kinh doanh". Từ đầu đến cuối Bùi Minh Tiêu không hề nhúng tay vào, thậm chí cả một câu nhắc nhở cũng không có, Khương Hựu đã quen, "Để em thử."
"Ừ." Bùi Minh Tiêu tùy tiện cầm hai quyển sách, ngồi đọc cạnh Khương Hựu.
Làm thế nào che đậy khuyết điểm của bản thân và công ty của mình là một môn học cao thâm, Khương Hựu làm một mạch đến tối. Chiếc bụng đói kêu lên mới kéo hắn khỏi trạng thái tập trung cực độ, hắn vỗ bụng, "Ca ca, em đói."
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Muốn ăn ở khách sạn hay ra ngoài ăn?"
"Ra ngoài đi, giờ em ngửi thấy mùi pizza là em ngán tận cổ, chúng ta tìm nhà hàng gì ăn đi."
"Anh biết một nhà hàng cách đây hai con phố ăn khá được." Bùi Minh Tiêu ném áo khoác cho Khương Hựu, "Đi."
Ở nước ngoài lạ lẫm, Khương Hựu càng ăn mặc càn rỡ hơn, quần áo logo to, quần cũng không kéo đàng hoàng, vắt ở hông.
Thỉnh thoảng có mấy cô gái huýt sáo với hắn, hắn liền tỏ ra kênh kiệu, ý là: Thấy không, anh đây vẫn còn được săn đón trên thị trường, quý vị phải biết trân trọng đi!
Song có mấy lúc Bùi Minh Tiêu bị người ta nhìn lâu, hắn vội vàng chắn trước mặt Bùi Minh Tiêu giơ tay ra khẳng định chủ quyền, đúng thật giải thích cho câu "khoan dung cho bản thân, nghiêm khắc với người khác" một cách tinh tế.
Bùi Minh Tiêu mặc kệ hắn, cứ để hắn quấy, thỉnh thoảng đưa tay kéo quần hắn lên. Khương Hựu tức giận kháng nghị, "Đừng có kéo, cái quần này phải mặc như vậy mới đẹp, kéo nữa tét quần em bây giờ... Ủa, anh anh, anh nhìn hai người trước mặt đi."
+
Khương Hựu chỉ hai nam sinh đi cách đó không xa, một thấp mặc áo thun màu hồng, mang giày taobao. Một thì thân hình cao gầy, chính là kiểu nam sinh gầy gò trong độ tuổi dậy thì.
"Hai người này... Có phải là Nam Kha với Diệu Dương không?"