Hoa Viễn Clothing là một trong những xí nghiệp quốc nội sản xuất quần áo thời trang nữ đắt tiền rất nổi tiếng, lượng tiêu thụ lẫn danh tiếng đềy xếp hàng đầu.
Vốn đang là quý của quần áo mùa đông, Hoa Viễn chủ trương đi theo kiểu áo len cổ lọ. Nhưng mẫu đơn giản quá thì sẽ bị mờ nhạt, vì thế Hoa Viễn muốn làm một sợi dây chuyền lông cừu để phối cùng, thêm chút chi tiết.
Dự tính theo công bố của Hoa Viễn, đợt đầu tiên sản xuất một trăm ngàn cái, dây chuyền ứng theo có thể thu về hai chục triệu --- Đó chỉ mới là đợt đầu, nếu như bán chạy có thể sẽ sản xuất thêm.
Hạng mục lớn này phòng sales đã bắt đầu theo từ tháng tám, tìm Hoa Viễn không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc ngay cả trưởng phòng marketing còn không được gặp, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Nghe Khương Hựu lên tiếng, Tĩnh Hương còn cúi thấp đầu hơn, ra sức nháy mắt với hắn.
Trưởng phòng Trần có hơi bất ngờ, cùng Hoắc Văn Đông mờ mịt nhìn nhau một cái. Hoắc Văn Đông hội ý nói, "Phó phòng Khương, cậu đã lâu không đi làm, có thể không biết chi tiết, bên Hoa Viễn..."
"Chiếu theo tình hình bây giờ, biết chi tiết hạng mục có quan trọng không?" Khương Hựu cắt ngang Hoắc Văn Đông, "Nếu như muốn trong một tháng bù hai chục triệu vào, chỉ có thể ra tay từ Hoa Viễn thôi."
Hoắc Văn Đông có thành tích tốt, rất được trưởng phòng tán thưởng, bình thường toàn là hắn cắt ngang người khác, làm gì bị ai cắt ngang bao giờ.
Giọng nói bắt đầu nâng lên một tông, "Cậu chưa từng tiếp xúc với Hoa Viễn, làm sao biết bên đó khó như thế nào. Tôi chạy từ tháng tám tới tháng mười, cả người phụ trách phòng marketing còn không gặp được nữa kìa."
"À, thì ra Hoa Viễn là do anh phụ trách."
Nếu như người phụ trách của phòng marketing mãi không chịu ra gặp, nói rõ đúng là không có ý hợp tác với Norns.
Khương Hựu kéo dài tiếng, trông như bị thuyết phục, chuyển hướng, "Ý anh là tôi đứng đây nói chuyện không đau thắt lưng() à?"
() Một câu Hán ngữ tục ngữ, ý nói mình không đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác, cũng mang ý nghĩa mình không hiểu rõ tình huống, mà cứ luôn miệng nói, không bám vào thực tế.
Thì Hoắc Văn Đông đúng là có ý đó, nghẹn họng, "Phó phòng Khương, tôi chỉ trần thuật một sự thật --- Hoa Viễn khó tiếp xúc là thật, cậu vừa mới đi làm lại cũng là thật."
Lời đối phương nói thì có lý do có căn cứ, nhưng Khương Hựu không phải người nói lý lẽ, lông mày nhướng lên nói, "Tôi mới đi làm lại thì liên quan gì tới anh?"
Hoắc Văn Đông: "..."
Đúng là không có liên quan.
Hai hôm nay Khương Hựu và mấy nhân viên rất thân thiết với nhau, khiến cho mấy câu khích bác của hắn như bằng thừa, hắn vẫn luôn nhịn cơn giận này.
Bây giờ bị làm mất mặt tại đây, hắn rất tức giận, chỉ thẳng vào mặt Khương Hựu, "Cậu, cậu..."
"Anh còn dám chỉ tay vào mặt tôi." Khương Hựu cũng chỉ lại, "Hoắc Văn Đông, thái độ này của anh là gì, nói chuyện với cấp trên mà như thế à?!"
"Tôi, tôi..." Hoắc Văn Đông lắp bắp cả buổi vẫn không nói được gì, hoàn toàn bị nghẹn lại.
Không sai, Khương Hựu là phó phòng, hắn dù có thành tích tốt đến đâu cũng chỉ là một nhân viên.
Sắc mặt Hoắc Văn Đông xám xanh, "Ầm" một tiếng hất ghế, đi nhanh ra khỏi phòng họp.
...
Một nhân viên tức giận bỏ đi, cuộc họp khó mà tiếp tục được, trưởng phòng Trần nói vài câu thì cũng kết thúc cuộc họp.
Không ai nghĩ tới, dưới sự "chen vào" của Khương Hựu, kết cục lại đi tới như thế này, mấy nhân viên thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất trốn chạy khỏi phòng họp.
Tĩnh Hương cùng một nhân viên khác đứng chờ ở cửa, thấy Khương Hựu đi ra thì thấp giọng nói, nhưng không giấu được sự hăng hái, "Dữu tử lúc này cậu ngầu lắm đó! Tôi xém nữa bị anh ta chọc tức tới muốn hộc máu, cám ơn cậu đã thay tôi xả giận!"
"Đúng vậy đúng vậy." Nhân viên kia thì bĩu môi, "Anh ta ỷ mình được trưởng phòng nâng đỡ, bình thường nói chuyện với ai cũng kênh kênh, tôi cũng từng bị anh ta nói cái kiểu đó, tức muốn chết."
Khương Hựu hạ môi, vẻ mặt áy náy, "Tôi không muốn xảy ra mâu thuẫn với anh ta ở trước mặt mọi người, nhưng vì anh ta ép người quá đáng, tôi không kiềm chế được, hù dọa mọi người rồi, thật xin lỗi."
Rất tốt, rất vô tội, nồng mùi trà xanh.
Tĩnh Hương hai tay ôm ngực: Mẹ ơi, tại sao mình có thể gặp một người vừa đẹp trai vừa hiền lành dễ thương như Dữu tử vậy nhỉ, là thiên thần, chắc chắn là thiên thần!
Vẫn chưa đến giờ tan ca, Tĩnh Hương nói chuyện mấy câu với Khương Hựu thì cũng vội về bàn làm việc.
Không lâu lắm, đại khái đã trấn an được Hoắc Văn Đông, trưởng phòng Trần gọi Khương Hựu qua phòng làm việc của mình.
Khương Hựu có thể đoán ra mục đích mình được gọi qua, chắc chắn không phải là làm công tác tư tưởng, giải quyết mâu thuẫn cho nhân viên.
Quả nhiên khi hắn vào phòng liền thấy Hoắc Văn Đông, tâm trạng của đối phương đã ổn định đi nhiều, chắc là đã được trưởng phòng tốn nhiều công sức để dập lửa.
"Tiểu Khương tới rồi hả, vào đây ngồi đi." Trưởng phòng Trần chỉ cái ghế, "Hết giận chưa?"
"Hết rồi."
"Vậy thì tốt, vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi không đáng gì cả." Trưởng phòng Trần rót trà cho Khương Hựu, "Nhưng mà Tiểu Khương, thông qua chuyện hôm nay cũng phải nhắc nhở cậu, sau này cái câu "thái độ với cấp trên mà như thế à" đừng nói lung tung, truyền đi dễ bị người ta nói này nói nọ."
Coi như là có lòng tốt nhắc nhở, cũng không biết tại sao, Khương Hựu nghe không thấy thoải mái, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
"Nếu cả hai đã bình tĩnh lại, chuyện ở phòng họp coi như bỏ qua, sau này làm việc cho tốt, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa. Tiểu Khương, tôi tìm cậu chủ yếu là để nói về Hoa Viễn."
Khương Hựu: "Hoa Viễn?"
"Ừ." Trưởng phòng Trần dừng một chút, "Lúc nãy khi họp, tôi thấy cậu có hứng thú với Hoa Viễn. Nếu như cậu có lòng tin thì đi thử xem. Văn Đông, đưa hồ sơ cho phó phòng Khương đi."
Khương Hựu lúc này mới phát hiện, Hoắc Văn Đông ôm một chồng hồ sơ rất to.
"Trưởng phòng marketing của bên đó rất khó gặp, nhưng tôi tin vào khả năng của cậu, chắc chắn sẽ tìm được chỗ đột phá."
Không đợi Khương Hựu đồng ý, trưởng phòng Trần đã tha thiết nói, "Tốt lắm phó phòng Khương, Hoa Viễn bên đó sẽ dựa vào cậu, hy vọng cậu cho phòng sales một danh tiếng!"
"Đúng vậy, cứu lấy vốn thua lỗ của công ty đều nhờ vào cậu." Hoắc Văn Đông lên tiếng, đặt hồ sơ lên đùi Khương Hựu.
Đầu gối bị nặng, nhìn hai từ "Hoa Viễn" to đùng, Khương Hựu giờ mới phản ứng kịp, bọn họ một xướng một họa, giống như diễn song tấu vậy, ném cục đá phỏng tay này vào người hắn!
Hơn nữa còn nói "không để phòng sales thua kém", "cứu lấy vốn thua lỗ đều nhờ vào cậu", thậm chí ngay cả sức nói phản bác cũng không có!
Nếu như lúc trước nghi ngờ trưởng phòng Trần và Hoắc Văn Đông là cá mè một lứa, vậy thì bây giờ Khương Hựu có thể chắc chắn, hai người này là một phe.
Trong giới nhà giàu có đầy người như thế này, muôn hình vạn trạng cái gì Khương Hựu cũng đã từng nhìn thấy. Nếu không ngoài dự đoán, không lâu sau, tin tức hắn muốn bắt được đơn hàng từ Hoa Viễn sẽ truyền khắp phòng sales.
Muốn kéo hội để trị hắn à... Khương Hựu rất phối hợp tỏ ra lo lắng, "Trưởng phòng, tôi chỉ là đưa ý kiến thôi, cũng không biết làm sao để tìm Hoa Viễn..."
Trên mặt Hoắc Văn Đông thoáng lên vẻ đắc ý.
"Không sao." Trưởng phòng Trần giữ vững nét mặt tha thiết, "Phó phòng Khương, tôi tin cậu."
...
Khương Hựu đoán rất chuẩn, tới lúc tan ca, tin tức hắn muốn khiêu chiến Hoa Viễn đã lan truyền khắp phòng sales. Tĩnh Hương không nhìn ra bên trong có mờ ám, nắm tay lại thành quyền, giơ cao ý bảo hắn cố lên.
Trưởng phòng Trần rất hài lòng với chuyện này, chờ Khương Hựu về rồi ông vội vàng chạy qua phòng của Hứa Tri.
- -- Trong mỗi công ty, phòng sales là phòng quan trọng nhất, bình thường tiếp xúc với cấp trên cũng nhiều hơn những phòng khác.
Thân là người phụ trách phòng sales, ông đã sớm mượn chức vụ để biến thành tâm phúc của Hứa Tri, từ chỗ của cô nghe được nhiều tin tức nội bộ của Khương gia.
Ví dụ như tam công tử của Khương gia xuất thân yếu kém, ví dụ như đại công tử Khương Duy và Khương Hựu có chút xích mích.
Ví dụ như Hứa Tri đứng về phía Khương Duy.
Cho nên ở ngoài sáng biết Khương Hựu là vào bằng "đường quan hệ", ông vẫn có gan cùng Hoắc Văn Đông thiết kế âm mưu bẫy rập Khương Hựu.
Công ty kinh doanh ngày càng sa sút, gần đây Hứa Tri thường xuyên khiển trách ông. Nói chuyện này cho cô nghe, cô sẽ vui vẻ lên không chừng?
Trưởng phòng Trần tính toán nhỏ nhặt trong lòng, gõ cửa phòng Hứa Tri.
Hứa Tri còn chưa tan ca, nhìn thấy ông thì hàng mi thanh tú nhíu lại, "Tôi chẳng phải đã nói trước khi có thành tích thì đừng kiếm tôi mà?"
"Tôi nhớ." Trưởng phòng Trần nói, "Nhưng mà tôi có chuyện liên quan đến Khương Hựu muốn nói cho cô biết."
Hứa Tri đang tò mò Khương Hựu đang làm gì ở công ty, bảo, "Nói đi."
Trưởng phòng Trần thuật lại từ chuyện tranh cãi của Hoắc Văn Đông và Khương Hựu, đến quá trình mình bẫy Khương Hựu, hồi báo tất cả cho Hứa Tri.
"Nói xong chưa?" Hứa Tri hỏi.
Trưởng phòng Trần: "Xong rồi."
Trước đó khi đụng phải Khương Hựu ở hành lang, đối phương nhìn cô với ánh mắt thản nhiên đơn giản, Hứa Tri cảm thấy phiền lòng, "Tôi biết rồi, ông về đi, có lòng thì lo mà tìm cách kiếm nhiều đơn đặt hàng cho công ty."
Trưởng phòng Trần: "... Vâng."
Trong lòng vô cùng mong đợi, nhưng không nhận được lời khen ngợi như tưởng tượng, ông khó chịu rất lâu, trong đầu nghĩ: Chắc là không nhìn thấy thành quả, cấp trên mới không xem mình ra gì.
Chờ tới ngày Khương Hựu bị mất mặt, cấp trên chắc chắn sẽ khen thưởng mình.
Chắc chắn!
...
Ngày trước vào mỗi cuối năm sẽ là thời điểm ăn chơi phóng túng của anh em, hôm nay Khương Hựu hơi mệt, chỉ đi ăn với mọi người một bữa, không đi bar mà lẻn về nhà.
Từ lần trước tuyết rơi dày, Tân Thành vẫn đang ở trạng thái nhiệt độ thấp, người tuyết Tứ ca vẫn may mắn sống sót, đứng sừng sững bên góc tường.
... Chỉ là không biết là do người nào lấy mất cái nón của người ta. Khương Hựu sợ Tra Tra Tiêu nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải trở về xe tìm đồ.
Không tìm được nón hay khăn choàng gì, cuối cùng chỉ lấy được cái áo lỗ bình thường hay mặc để tập thể dục.
Bởi vì vải rất mềm, cái áo này đã theo Khương Hựu hơn nửa năm, hắn không nỡ bỏ.
Sau đó hắn nghĩ có thể dùng tạm trước, rồi tìm món nào thay vào sau.
Ừ, cứ thế đi! Khương Hựu cuốn áo lại, quấn hai vòng trên trán Tứ ca.
Vì thế người tuyết lại lột xác, từ vua khiêu vũ châu Á thành cậu bé chăn cừu.
Làm xong tất cả mọi thứ, tâm trạng Khương Hựu tốt lên nhiều, đứng lên mới phát hiện bầu không khí ở nhà hôm nay hơi lạ.
Quản gia không ra đón, trong nhà cũng im lặng đến độ không nghe thấy tiếng gì.
Xảy ra chuyện gì?
Khương Hựu nghi ngờ mở cửa, nhìn thấy ở sô pha đối diện có một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi đang ngồi uống trà. Bác Lý quản gia đứng bên cạnh, lưng thẳng tắp, tư thế sẵn sàng phục vụ tiêu chuẩn.
Sống mũi của người phụ nữ rất cao, cằm cũng không có độ cong mềm mại như những người phụ nữ khác, nó góc cạnh rõ ràng, sắc bén như dao.
Gương mặt này khi không có biểu cảm gì sẽ trông vô cùng lạnh lùng, cay nghiệt --- Bùi Minh Tiêu chính là đúc từ khuôn này mà ra.
Khương Hựu khôn khéo nói, "Mẹ đến thăm ạ."
Không hỏi tại sao lại đến, đến lúc nào, Tống Quân là người như vậy, cho dù làm cái gì cũng sẽ không nói cho ai biết.
"Ừ, ăn cơm chưa?"
"Dạ chưa." Khương Hựu nói, "Mẹ ăn chưa, nếu chưa ăn thì để con nói đầu bếp chuẩn bị, làm xong Tra... Tiêu ca về tới là vừa."
Tống Quân "Ừ" một tiếng, nhưng không chờ Khương Hựu vào bếp thông báo, bà đã dặn dò, "Bác Lý, bảo bếp làm mấy món ăn, ít dầu ít muối, đi đi."
Giọng nói vô cùng mạnh mẽ, không hề cho ai chống cự.
Lần đầu tiên gặp bà, Khương Hựu không quen với phong thái quá mạnh mẽ này, bây giờ thì thấy riết cũng quen rồi.
Thậm chí còn có thể nhân cơ hội lấy điện thoại ra, lén nhắn tin báo cho Bùi Minh Tiêu.
Nhưng mới gõ chữ xong, còn chưa nhấn gửi đã nghe tiếng chìa khóa mở cửa.
- -- Mang theo gió lạnh thấu xương, Bùi Minh Tiêu về tới.
Tay hắn cầm áo ba lỗ, trông giống cái trang bị chăn cừu cho Tứ ca, Khương Hựu cẩn thận quan sát...
Không đúng, cái gì mà trông giống!
Mẹ nó, đó là cái áo ba lỗ của mình mà!