.
Không ngờ đến ngày thuyết trình thi đua học bổng, PowerPoint và USB trên máy tính của tôi đã biến mất.
Tôi gửi tin nhắn cho hội sinh viên, họ nói rằng họ không nhận được tài liệu của tôi, nghĩ rằng tôi đang làm bí mật tới ngày đó mới sao chép tại chỗ, tôi cũng tìm kiếm trong thùng rác và lịch sử nhưng đều không có.
Giảng viên phụ đạo cho tôi bảo tôi đừng lo lắng, cô ấy nói có thể làm một bản sao ngay tại chỗ và cô ấy sẽ giúp tôi điều chỉnh thứ tự biện luận ở mặt sau.
Tôi thật sự rất lo lắng, hiện giờ cả người tôi đều choáng váng, sau khi mở tài liệu PowerPoint trống rỗng ra trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không có tâm tư làm lại một phần nữa.
Tôi lấy một bản thô trên PowerPoint của năm ngoái ra chuẩn bị căng da đầu làm tiếp, nhưng cách sắp xếp chữ và thiết kế tổng thể trên file PowerPoint đó rất không ổn, căn bản không thể so sánh với các đối thủ cạnh tranh khác.
Thời điểm đến lượt tôi, tôi cảm thấy rằng bước chân của tôi chưa bao giờ thiếu tự tin đến như vậy. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, thậm chí tâm trạng còn rất hoảng loạn nữa.
Đứng trên bục giảng cầm bút điều khiển từ xa, giọng tôi run rẩy.
“Xin chào ban giám khảo, em đến từ khoa Marketing……”
Đang thuyết trình thì bỗng có một giọng nói lớn làm gián đoạn tôi.
“Khương Kỳ, cậu không đem USB theo mà lại dám đánh trận hả?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Du Dạng đang nghiêng người dựa vào cửa sau, mái tóc có chút rối loạn, trên ngón trỏ thon dài có móc một cái USB lắc qua lắc lại theo chuyển động của cậu ấy.
Tại khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy cậu ấy chính là vị cứu tinh của tôi.
“Thầy cô ạ, PowerPoint của bạn Khương Kỳ hình như gặp chút vấn đề.”
“Vậy mau chóng đi thay đi.”
……
Sau tất cả đó chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ và PowerPoint đã được thay đổi kịp thời nên cuối cùng bài thuyết trình của tôi cũng không quá khó coi.
Lúc tôi thuyết trình trên bục giảng, Du Dạng cứ ngồi ở hàng cuối cùng chống cằm nhìn tôi từ xa, trên mặt hình như còn treo nụ cười rất ngầu. Nhưng khi tôi vừa bước xuống bục giảng định đi cảm ơn với cậu ấy thì cậu ấy lại đột nhiên biến mất.
Thành tích tổng kết đã có, tôi đạt được vị trí thứ hai.
Bạn bè liền kéo tôi đi ăn để chúc mừng nhưng lòng tôi vẫn còn nghĩ đến Du Dạng.
Tôi muốn hỏi cậu ấy làm sao biết được PowerPoint của tôi có vấn đề, muốn hỏi cậu ấy đã làm thế nào đã tìm được USB của tôi. Tôi có gửi cho cậu ấy một tin nhắn nhưng không nhận được câu trả lời.
Trong bữa cơm có một bạn học giống như vừa nghe ngóng được tin giật gân nào đó, phấn khích kể lại cho bọn tôi.
“Tiểu Kỳ, mình mới ăn xong một quả dưa to đùng nè, lần này cậu phải cảm ơn Du Dạng đó.”
Tôi theo thói quen hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Một đám thiếu nữ bất lương không thích cậu nên đã đi ăn trộm tài liệu với USB của cậu, chính cậu ta đã chặn đám người đó lại mới có thể lấy được USB của cậu về đấy, sau đó còn đi khắp nơi hỏi thăm phòng biện luận ở đâu, rồi gấp gáp chạy đến đưa nó cho cậu……”
“Này, hình như Du Dạng có ý gì đó với Tiểu Kỳ đúng không ta……”
Sau đó cô ấy đã nói cái gì tôi cũng không nghe rõ lắm.
.
Tôi đã uống bia rất nhiều.
Bạn bè của tôi ai nấy cũng chếnh choáng say.
Tôi lại thua một vòng nữa rồi.
“Chọn mạo hiểm hay nói thật?”
Tôi không ngần ngại đáp: “Nói thật.”
Dù gì có phải là nói thật hay không thì làm sao có người nào biết được, kết quả là bọn họ nói rằng tôi đã hết lượt chọn nói thật rồi, chỉ có thể chọn mạo hiểm thôi.
Tôi đọc nội dung thử thách trên tấm card đó xong, có say đến mấy cũng bị dọa cho tỉnh.
Bạn bè tôi thì phấn khích vô cùng.
“Á a a…… Kch thích dữ dậy sao……”
“Sẽ là ai đâyyy?”
“Không biết nữa, ngồi chờ thôi a ha ha ha……”
Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết người khác giới tiếp theo tiến vào…… Sẽ là ai đây?
Đương lúc nghĩ ngợi thì có một bóng dáng màu đen xuất hiện ở cửa.
.
Tại sao lại là Du Dạng!
Bạn bè của tôi thậm chí còn vui sướng hơn cả tôi, bọn họ nhanh chóng kéo tôi đứng lên.
“Oa mẹ kiếp! Tiểu Kỳ mau nhanh lên!”
“Mở camera ra, chuẩn bị sẵn sàng nào!”
Tôi: ……
“Nhất định phải như vậy à……”
Nhìn thoáng qua ánh mắt chờ mong của mọi người cộng thêm sự cổ vũ của nồng độ cồn, tôi đứng dậy với tư thái thấy cái chết mà không sợ, rồi đi về phía Du Dạng.
Hình như cậu ấy đến tìm ai đó, đứng ở cạnh cửa nhìn vào trong vài lần.
Tôi trực tiếp đi tới trước mặt cậu ấy, sau đó giơ tay túm lấy vạt áo trước ngực của cậu ấy.
Du Dạng bị một loạt động tác này của tôi làm cho mờ mịt, cậu ấy nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc: “Cậu……”
Tôi che miệng cậu ấy lại rồi bắt đầu đọc lời thoại.
“Cậu có biết cái gì gọi là hữu duyên không?”
Cậu ấy sửng sốt một chút: “Cậu lại uống bia?”
Tôi tiếp tục nói: “Tôi muốn kiss, mà cậu vừa hay chỉ có một chiếc mouth, điều này có tính là coincidence không? []”
[] Kiss: hôn | mouth: môi | coincidence: sự trùng hợp.
Vừa dứt lời, bàn ở phía sau quả nhiên bắt đầu xôn xao.
Tôn Tích (?) không nói nên lời, đây rốt cuộc là lời thoại do ai nghĩ ra vậy!
Còn Du Dạng thì như bị đả kích rất lớn.
Tôi không dám ở lại lâu, xoay người tính chạy trốn nhưng cổ tay lại bị người ta nắm chặt.
Du Dạng kéo tôi trở về, trên mặt mang theo chút thú vị, cười xấu xa đưa môi kề sát vào mặt tôi.
Tôi nhìn đôi môi của cậu ta cách tôi càng ngày càng gần, cậu cậu cậu…… Cậu ấy sẽ không thực sự muốn kiss chứ!
Thời điểm tôi nín thở, đôi môi của cậu ấy lướt qua chóp mũi tôi rồi trượt đến tai tôi, phả ra hơi thở nóng rực.
“Trêu chọc tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, còn muốn chạy hửm?”
.
Tôi sắp khóc luôn rồi nè.
Nhìn thoáng qua đám bạn ở phía sau đang nhìn lén tôi và Du Dạng, ánh mắt của bọn họ đều rất phức tạp.
Không còn cách nào khác tôi đành phải kéo Du Dạng đi ra ngoài, cậu ấy cũng không phản kháng chỉ khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
“Sao hả?”
Tôi lắp bắp mở miệng: “Xin lỗi mà, tôi, tôi, tôi với mấy bạn đang chơi trò chơi……”
Du Dạng nghe được lời này, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đen như đít nồi.
“Cậu dám đem tôi ra làm trò đùa hử?” Trong giọng nói của cậu ấy chứa sự tức giận rất rõ ràng.
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải đâu, chỉ là đúng lúc…… Đúng lúc cậu bước vào thôi, theo quy tắc thì chính là một người bất kỳ bước vào……”
Hai cánh tay đan chéo của cậu ấy đột nhiên buông xuống, trong ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm.
“Người bất kỳ là sao? Ai cũng được?”
Tôi thật sự muốn khóc, “Cũng không phải……”
Trông cậu ấy có vẻ rất tức giận, tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Lông mày Du Dạng dựng đứng, đuôi mắt hếch lên, cậu ta nhìn tôi chằm chằm vài giây bỗng nhiên nở nụ cười.
“Cậu được lắm.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu ấy đã quay người rời đi mất rồi, chỉ để lại một bóng lưng dài trong đêm.
Tôi nhìn theo bóng dáng ấy, trong lòng vừa hối hận vừa ảo não.
Lẽ ra tôi không nên đồng ý với bọn họ thực hiện thử thách này, tôi còn chưa nói cảm ơn với cậu ấy nữa……bg-ssp-{height:px}
Trở lại bàn ăn, tôi nhận thấy cảm xúc của mình đã thay đổi, nhận thấy thịt nướng cũng không còn thơm nữa.
Tôi chọt chọt mấy lỗ vào rau xà lách, trong lòng có chút rầu rĩ, thật sự thấy không còn hứng thú nữa nên liền viện cớ đi về.
“Các cậu ăn trước đi, mình phải về rồi, mới nãy giảng viên phụ đạo có gửi cho mình mấy phần tài liệu cần điền.”
Bạn bè nhạy cảm nhận ra rằng tôi có hơi không được vui nữa, bọn họ chỉ nói không có gì, lần sau lại hẹn tiếp.
Tôi ôm túi xách đi về một mình, khi đi ngang qua một con hẻm tối thui tôi nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, có vẻ như trong số đó có sinh viên của trường bọn tôi.
.
“Anh ơi, đó giờ em chưa từng chịu tủi thân như vậy đâu……”
“Em chỉ thích Du Dạng thôi mà, em có làm gì sai đâu.”
“Con nhỏ Khương Kỳ đó chính là một con , em chẳng qua chỉ lấy USB của nó, chứ không hề mướn người ta đi đánh nó……” Một nữ sinh vừa nói vừa khóc.
Mà tôi, khi liên tiếp nghe thấy tên của Du Dạng và tên của mình thì kinh hãi đến mức hô hấp cũng chậm lại.
Một giọng nam rất hùng hồn vang lên.
“Tuyết Tuyết, em đừng khóc, em khóc đến nỗi tim anh đều muốn vỡ nát rồi này.”
“Em yên tâm đi, ngày mai anh sẽ dẫn người đi thu thập cái thằng không biết điều đó, đánh cho nó mặt mũi đều bầm dập, nhất định sẽ xả cục tức này cho em!
“Hu hu, vẫn là anh tốt nhất, anh đừng làm cho người ta gãy tay gãy chân giống như lần trước là được……”
Trông lòng tôi cả kinh, tôi cố gắng nhích tới để nhìn rõ người trong con hẻm nhưng lại vô tình đá trúng một cái lon, cái lon nhôm va chạm với mặt đường tráng xi măng tạo ra một âm thanh rất lớn.
Giọng nam hùng hồn đó quát lớn: “Ai ở đó?!”
Sau đó tiếng bước chân của mấy người trong hẻm truyền đến.
Tôi lập tức lao đi với tốc độ chạy nước rút trăm mét, nếu bị họ phát hiện tôi chắc chắn toang luôn.
Mắt thấy có một cửa hàng tiện lợi ở gần đó tôi hoảng loạn chạy vào phía trong kệ, bất ngờ đụng phải một lồ ng ngực rắn chắc.
Mùi hương chanh bạc hà trộn lẫn với nhau làm tôi lập tức nhớ tới người nào đó, Du Dạng cầm một lon bia trong tay nhìn tôi từ trên cao.
“Làm gì đó?”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cậu ấy, tôi như thể túm được một cọng rơm cứu mạng nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy.
“Du Dạng, có người…… Có người muốn đánh cậu……”
Cậu ấy cau mày gạt tay tôi ra: “Uống nhiều quá à? Hay lại là trò đùa gì nữa?”
“Không phải trò đùa, là thật đó……” Lần này tôi sự khóc thật rồi.
Lông mày vốn đang nhíu chắt của Du Dạng dần dần thả lỏng, mặc dù biểu tình vẫn có chút khó hiểu nhưng phần lớn là luống cuống.
“Cậu khóc cái gì?”
“Bọn họ nói, muốn đánh cho mặt mũi của cậu bầm dập mới thôi……”
Thấy biểu tình của tôi hoảng sợ, Du Dạng có chút bất đắc dĩ đỡ lấy tôi, cơ thể cậu hơi khom xuống dùng bụng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt cho tôi.
“Cậu quên tôi là ai rồi sao? Ai có thể đánh cho mặt mũi tôi bầm dập được chứ?”
Nhớ tới âm thanh hùng hồn đó, não tôi tự động hiện lên một người vạm vỡ dữ tợn.
Tôi vẫn còn rất lo lắng: “Cô gái kiêu ngạo đó……”
“Đừng sợ.” Cậu ấy vỗ vai tôi, giọng nói khiến người ta an tâm vô cùng.
Du Dạng đưa tôi về ký túc xá, dọc đường vẫn trấn an tôi đừng sợ hãi.
Hình như vừa nãy cậu ấy còn rất tức giận, cậu ấy không còn giận nữa sao?
.
Kết quả thi đua bổng cuối cùng cũng công bố, tổng cộng có ba suất, tôi xếp thứ hai.
Giảng viên phụ đạo vui mừng nắm tay tôi, khen tôi thực sự là một đứa trẻ tốt.
“Sắp tới sẽ có một kỳ công bố nữa, em nhất định phải ổn định tâm lý nha.”
Tôi thất thần gật đầu, trong đầu chỉ toàn là màn đối thoại trong hẻm nhỏ.
Tôi cảm thấy bọn họ không phải nói đùa, nếu như có thể, người đàn ông đó nhất định sẽ đánh Du Dạng một trận.
Cứ cách một tiếng tôi lại gửi tin nhắn cho Du Dạng một lần muốn xác nhận sự an toàn của cậu ấy, thế nhưng mãi cho đến tối, cậu ấy vẫn không trả lời tôi.
Tôi vội vàng gọi điện cho người quen của Du Dạng biết, nói Du Dạng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đối phương rõ ràng cũng không chịu tin tôi.
“Chị dâu à, chị đừng lo lắng quá, anh Dạng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. A a…… Kí lùm mía nó, thằng này ai kêu mày đánh dã ngoại vậy……”
Bên kia hình như đang chơi game nên đã nhanh chóng cúp điện thoại của tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cầm bình xịt hơi cay đi lang thang vừa gọi điện cho Du Dạng vừa đi tìm cậu ấy.
Tôi hỏi bạn bè của nhóm thiếu nữ bất lương đó bình thường bọn họ sẽ đi đâu, sau đó loại trừ từng nơi một. Cho đến khi tôi đến con hẻm nhỏ đó, chính là con hẻm mà tôi đã nghe bọn họ nói chuyện.
Nơi này không có người rất thích hợp để bọn côn đồ ẩu đả đánh nhau.
Sau đó tôi nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quyền đấm cước đá, xen lẫn vài tiếng rn rỉ không rõ ràng lắm.
Đúng là…… Du Dạng rồi.
Du Dạng dù đánh nhau có lợi hại đến đâu thì cũng không có khả năng một mình đánh lại mười mấy người được.
Cậu ấy bị đánh đến ngã nằm trên mặt đất, trên mặt có vài vết máu, trên người thì bẩn thỉu, trong miệng thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng kêu rn.
Tôi run rẩy lấy điện ra báo cảnh sát.
“Các chú tới nhanh nhé, nhanh một chút ạ, cậu ấy chỉ có một mình, cậu ấy sẽ bị người ta đánh chết……”
Chú cảnh sát trấn an tôi: “Con hãy nhờ mấy người qua đường đến hỗ trợ trước, bọn chú sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.”
Tôi chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó muốn xin giúp đỡ nhưng nhân viên bán hàng duy nhất chỉ là một cô gái gầy gò, tôi nhìn cánh tay trắng nõn của cô ấy, vẫn là không đành lòng.
Không còn ai có thể giúp đỡ rồi, tôi sợ Du Dạng sẽ không chống đỡ được đến khi cảnh sát tới.
Khi một tên côn đồ giẫm lên tay phải của Du Dạng, tôi liều lĩnh cầm bình xịt hơi cay xông vào phun vào mặt mấy người không đề phòng.
“Cái gì đây, con nhỏ này ở đâu chui ra dẫy?”
“Mày chán sống rồi đúng không? Còn dám chạy lại đây?”
“Kí lùm mía nó, hai mắt bố mày không thể mở ra được.”
“Mẹ kiếp, đứa nào mau tới nó đi!”
Du Dạng cố gắng chống đỡ nửa người, vặn vẹo nhìn tôi, cổ họng khàn đến mức nói không ra tiếng nhưng vẫn cố phun ra một chữ với tôi.
“Cút.”
Tôi không để tâm chạy vài bước đến bên cạnh cậu ấy, vừa khóc vừa phun hơi cay vào xung quanh: “Tôi nói cho các người biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến đây ngay lập tức!
“Nếu các người còn không chạy, coi chừng cảnh sát bắt các người!”
Đám côn đồ đó thật sự khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu kiêu ngạo hẳn lên.
“Đừng có lấy cảnh sát ra hù tao? Số lần bố mày vào cục cảnh sát còn nhiều hơn số lần mày đi học nữa đấy!”
Du Dạng dùng bàn tay phủ đầy vết đỏ sậm đẩy tôi ra, ánh mắt sắc bén: “Tôi kêu cậu mau cút đi mà.”
Tôi vẫn phớt lờ cậu ấy, đám côn đồ đó đã bị chọc giận.
“Kí lùm mía nó, quản bọn cảnh sát có tới hay không làm cái đếch gì, bố mày không thể bị con nhỏ này dọa sợ được!”
Vừa nói hắn ta vừa bắt đầu giơ nắm đấm vào người tôi.
Tôi nhào vào người Du Dạng khóc lên, cố gắng muốn phản kháng nhưng sau khi bình xịt hơi cay bị tôi phun sạch, tôi không còn vũ khí nào nữa.
“Mẹ nó.”
Du Dạng mắng một câu, thân thể loạng choạng đứng lên, một cước đá văng nắm đấm vốn nên rơi vào người tôi, rồi cậu ấy và mấy tên côn đồ quằn quại cùng một chỗ.
Trong không khí có những giọt máu bắn tung tóe, tôi muốn bảo vệ cậu ấy nhưng tôi thậm chí còn không thể đứng dậy được.
Trong lúc ẩu đả thì có tiếng còi cảnh sát truyền đến, đám kia côn kia bấy giờ mới chịu dừng tay lại, vừa mắng mỏ vừa bỏ chạy.
Du Dạng giống như không chút còn sức lực nào, cả người lập tức tê liệt ngã xuống đất thành hình chữ “大”.
Tôi vừa bò vừa lếch đến đó, run rẩy ôm lấy cậu ấy.
“Du Dạng, Du Dạng……”
Hơi thở của Du Dạng có phần yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng nâng bàn tay bẩn thỉu lên chạm lên mặt tôi một cái.
“Bảo cậu cút đi còn không chịu cút.”
“Bây giờ thì tốt rồi, thành mèo hoa nhỏ luôn.”