Dịch giả: Hương Ly
Cũng như thường ngày, Quách Vũ đến quán mì Trùng Khánh, khi nhìn đồng hồ là đã giờ tối, quán không còn khách nào nữa cả, anh em nhà họ Chu đang thu dọn cửa hàng để chuẩn bị đóng cửa.
Quách Vũ đang định rời khỏi đó, Chu Tuệ Như nhìn thấy cậu, liền chạy tới chào mời: “Anh muốn ăn mì phải không?”
“Ơ... nếu quán đóng cửa thì thôi vậy.” Cậu khẽ nghiêng đầu, khi đối diện với Chu Tuệ Như, cậu luôn ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
“Không sao đâu, cũng chẳng vội một chút thời gian.” Chu Tuệ Như rất nhiệt tình.
“Ừm, vậy hãy làm cho tôi một bát mì vằn thắn.”
Chu Phúc Lai vào trong bếp nấu mì, Chu Tuệ Như ngồi xuống đối diện cậu, hỏi vẻ hiếu kì: “Sao hôm nay anh về muộn như vậy? Hình như cũng thường xuyên rất muộn thì phải?”
Quách Vũ cảm thấy mặt mình thoáng ửng hồng, giống bộ dạng như đang đối mặt với ông chủ, thật thà trả lời: “Công ty nhiều lúc cần phải tăng ca, chẳng có cách nào khác cả.”
“Anh làm công việc gì vậy?”
“Là lập trình viên, viết các công thức mã code trong vi tính.”
Chu Tuệ Như nghịch ngợm di động, rồi nói: “Giống như game ở trong di động, chính là viết bằng mã code phải không?”
“Ừm, nhưng tôi không làm về mạng di động, tôi làm về trang mạng Internet, chính là lúc khi máy vi tính của cô lên mạng sẽ cần phải dùng tới.”
“Ôi, giỏi quá, tại hồi trước tôi không chịu học hành, cảm thấy học rất khó, chắc chắn là anh phải học rất nhiều thì mới giỏi được như vậy.”
Lần đầu tiên có người khen ngợi mình “giỏi quá”, Quách Vũ mỉm cười, khẽ cúi đầu. Hai người nói chuyện một hồi, bát mì được bê ra, Chu Tuệ Như vẫn ngồi đối diện cậu, khiến cho cậu ăn cũng vô cùng thấp thỏm, như thể là ăn miếng lớn, bộ dạng khó coi đó sẽ bị lọt vào mắt của cô vậy. Cậu cảm thấy khoảnh khắc này rất ấm áp, có thể là... có thể là cô ấy cũng có thiện cảm với mình thì sao? Nhưng cậu từ xưa đến nay đều không dám thổ lộ bất cứ suy nghĩ thực sự của mình, bởi vì tình trạng hiện giờ của cậu để nuôi sống được bản thân mình đã khá chật vật, cậu không dám nghĩ nhiều gì đến tương lai cả.
Đúng lúc này, tên tóc vàng một mình đi đến trước cửa quán, nói với Chu Tuệ Như: “Này, người đẹp, làm cho suất cơm rang trứng, lát nữa cô hãy đem đến công viên bên sông.”
Chu Tuệ Như nhìn thấy tên đó, liền chau mày, thể hiện sự căm ghét: “Cửa hàng chúng tôi đóng cửa rồi; hôm nay không làm nữa đâu.”
Gã tóc vàng trừng mắt chỉ vào Quách Vũ: “Chẳng phải là vừa mới làm sao, sao đến lượt tôi thì không làm nữa, có ý gì thế hả?”
“Hôm nay hết cơm rồi, không làm được cơm rang trứng.”
“Cơm hết rồi thì mì cũng được, đưa đến nhanh đấy.”
“Mì cũng hết rồi.” Chu Tuệ Như rõ ràng không muốn bán cho cái kẻ thường xuyên ăn quỵt này.
Gã tóc vàng giận dữ hét lên: “Mày có ý gì thế?”
Chu Phúc Lai thấy vậy, liền vội vàng chạy tập tễnh từ phía trong ra, luôn miệng nói: “Có đấy, có đấy, anh đợi một lát, tôi đi làm ngay.”
“Anh!” Chu Tuệ Như hằn giọng một tiếng.
Gã tóc vàng ném lại một câu: “Người đẹp, tôi có việc đi trước đây, đợi lát nữa cô đưa đồ ăn đến công viên bên sông, nhất định là phải cô đưa đến đấy, sẽ không thiếu tiền của cô đâu, tiện thể trả luôn mấy lần trước.” Nói rồi, gã rút ra một tờ tệ, lại nói tiếp: “Số còn lại để lần sau ăn mì rồi tính.” Nói xong liền bước đi.
Chu Tuệ Như miễn cưỡng đứng dậy, cầm lấy tờ tệ đút vào trong ngăn kéo, than thở: “Anh à, loại thần kinh này phiền toái quá đi.”
Chu Phúc Lai khuyên nhủ: “Ôi, không có cách nào cả, chúng ta làm ăn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hơn thôi. Nếu em không muốn đưa đi, để lát nữa anh đưa đến đó nhé.”
“Thôi đi thôi đi, chân của anh...”, Chu Tuệ Như nhìn đôi chân tập tễnh của anh trai, nói: “Anh cứ ở lại trong quán thu dọn đi, em đưa đi là được rồi.”
Quách Vũ suy nghĩ giây lát, thận trọng hạ giọng hỏi: “Sao gã đòi cô đưa đến công viên bên sông nhỉ?”
“Ai mà biết giở trò gì chứ?” Chu Tuệ Như làu bàu, nhớ đến mấy lần trước đưa đồ ăn đến, gã tóc vàng đều động tay động chân với mình, đưa đến bên sông, ngộ nhỡ gã muốn... chắc cũng không đến nỗi thế đâu, tên lưu manh này là người bản địa, chắc sẽ không to gan như thế nhỉ? Thôi cứ đề phòng một chút thì hơn, Chu Tuệ Như đeo túi ngang bụng, sau đó bước đến chỗ ngăn kéo, vì không muốn để anh trai lo lắng, cô lén lấy ra một con dao gọt hoa quả đặt vào trong túi.
Món cơm rang trứng nhanh chóng được làm xong, Chu Tuệ Như thành thục đóng hộp lại, rồi đi về phía công viên bên sông.
Quách Vũ cảm thấy lo lắng cho cô - một cô gái đưa đồ ăn đến nơi vắng vẻ cho một tên lưu manh, cậu không yên tâm, nhưng cậu có thể bảo vệ được cho cô sao? Nghĩ một lát, lấy hết dũng khí đặt lại tiền mì lại trên bàn, cũng bước nhanh về phía công viên bên sông.