Dịch giả: Hương Ly
Trong văn phòng làm việc của chi cục công an khu vực, Tiểu Lý nói: “Bác sĩ pháp y Cổ đã nhận định chiếc áo sơ mi của Chu Tuệ Như, không tìm thấy dấu vết máu trên chiếc áo đó.”
“Ồ.” Lâm Kỳ gật đầu.
Tiểu Lý lại đưa cho anh một tập tài liệu: “Đây là phần ghi chép lời khai của Quách Vũ sau khi đã chỉnh lí, khẩu cung của anh ta và Chu Tuệ Như hoàn toàn nhất quán, không có bất cứ sai lệch nào. Tối hôm đó, anh ta làm tăng ca từ công ty trở về, về thông tin anh ta tăng ca, đã nhận được sự chứng thực từ đơn vị. Sau đó, anh ta ăn đêm trong quán mì, trong khoảng thời gian đó, Từ Thiêm Đinh đi đến, ném xuống bàn tờ tệ, đòi Chu Tuệ Như đưa một suất cơm rang trứng đến bên sông. Về điều này, cũng hoàn toàn khớp với lời kể của Chu Phúc Lai.
Sau khi Chu Tuệ Như rời quán đi giao hàng, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho Chu Tuệ Như, sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới đi theo xem sao. Lúc anh ta vừa đến bên sông, tìm một lượt không nhìn thấy người đâu. Khoảng bốn, năm phút sau mới nhìn thấy Chu Tuệ Như chạy từ trong bãi cỏ ra, Từ Thiêm Đinh đang đuổi theo sau. Lúc chạy gần ra đến đường cái, Chu Tuệ Như bị ngã, anh ta vội chạy đến dìu đỡ. Từ Thiêm Đinh thấy có người đến, nên cũng không đuổi theo nữa, mà quay trở lại bãi cỏ phía trong. Bởi vì Chu Tuệ Như ngã khá nặng, không đi nổi nữa, hai người bèn ngồi ở phía bên kia đường để xem xét tình hình vết thương. Anh ta nói, họ chờ ở đó chắc khoảng mười phút, Chu Tuệ Như xoa bóp cổ chân khá lâu nhưng vẫn không đi lại được, cuối cùng hai người thương lượng, để Quách Vũ cõng Chu Tuệ Như về. Trong khoảng thời gian này, anh ta nói chắc chắn có người đi qua, nhưng anh ta không nhớ được cụ thể là ai, bởi vì anh đều không quen những người đó. Cả hai người bọn họ đều là người ngoại tỉnh, vốn cũng quen biết rất ít người ở khu vực quanh đây.”
“Thế à?” Lâm Kỳ suy ngẫm giây lát, nói: “Anh ta là bạn trai của Chu Tuệ Như à?”
“Không phải.”
“Không phải ư? Vậy anh ta đi theo đến bên sông làm gì? Rồi lại còn cõng cô ta về nữa?” Lâm Kỳ hỏi.
Tiểu Lý nói: “Theo như những lời miêu tả của những người khác về con người anh ta, thường ngày Quách Vũ là một người nhút nhát, bọn em nói chuyện trực tiếp với anh ta, cũng cảm nhận thấy điều này. Ban đầu anh ta nói chỉ đơn thuần là bạn bè bình thường, sau đó, sau khi bọn em truy hỏi mãi, anh ta mới ấp a ấp úng thừa nhận anh ta thích Chu Tuệ Như, còn dặn bọn em phải giữ bí mật, không được nói cho cô ta biết.” Lâm Kỳ nói: “Cậu cảm thấy lời giải thích của anh ta đáng tin không?”
“Đáng tin, bọn em đã tìm hiểu qua các đồng nghiệp của anh ta, anh ta chính là người có tính cách như vậy. Ngoài ra, dựa vào khẩu cung của anh ta, bọn em lại đi điều tra thêm, vào khoảng thời gian hơn giờ đêm hôm xảy ra vụ án, Quách Vũ đã đi đến cửa hàng tiện lợi / ở cạnh khu dân cư để mua bông băng và thuốc bôi chống sưng tấy, điều này cũng khớp với tình hình Chu Tuệ Như bị thương. Còn nữa, bác sĩ Cổ nói, hung thủ sau khi giết chết Từ Thiêm Đinh, bỏ ra ít nhất nửa giờ đồng hồ để cứa các vệt máu trên thi thể. Loại công việc này, chắc chắn một cô gái như Chu Tuệ Như không thể nào làm nổi, Quách Vũ lúc hơn giờ đêm thì lại xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, có máy camera chứng thực, rõ ràng anh ta không có thời gian để gây án.”
Lâm Kỳ gật đầu, không nói thêm gì nữa, sau khi điều tra, cả hai người đó hình như đều không có vấn đề gì, chỉ duy nhất, trong một khoảnh khắc lúc buổi sáng, Chu Tuệ Như có biểu hiện không được tự nhiên khiến anh có ấn tượng sâu sắc, điều này chỉ là sự căng thẳng do đối diện với sự dò hỏi của cảnh sát, hay là do có tật giật mình?
Tiểu Lý nói: “Đội trưởng Lâm, khẩu cung của hai người này phù hợp với sự thực, hơn nữa hai người đều không có thời gian phạm tội, manh mối này có thể tạm gác được rồi chứ?”
Lâm Kỳ chỉ có thể nói: “Tạm thời hãy suy xét đến những nhân vật khả nghi khác đi.”
Đúng lúc này, một nhân viên của nhóm bước vào trong văn phòng, người đó nói: “Đội trưởng Lâm, bọn em căn cứ theo sơ đồ cắt lát hung khí của bác sĩ pháp y Cổ tìm một lượt, tìm được ra loại dao gọt hoa quả này.” Anh đưa con dao cho Lâm Kỳ, “Loại dao gọt hoa quả này có bán ở khắp các siêu thị nhỏ và cửa hàng tạp hóa quanh khu vực xảy ra vụ án, không có cách nào điều tra ra được danh sách những người mua hàng.”
Lâm Kỳ nhận lấy con dao, nhìn chăm chú một lúc rồi đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nói: “Việc điều tra những người thời gian gần đây có xảy ra mâu thuẫn với Từ Thiêm Đinh thế nào rồi?”
Bọn em chủ yếu hỏi cậu bạn thân của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh và mấy tên lưu manh khác, bọn này gần như ngày nào cũng đàn đúm với Từ Thiêm Đinh. Theo trí nhớ của bọn chúng, bọn em liệt kê ra được khoảng mười bảy, mười tám người gần đây gieo thù kết oán với Từ Thiêm Đinh. Tên Từ Thiêm Đinh này thật là không chịu yên ổn chút nào, trong số mười bảy, mười tám người này, có người bị cậu ta đánh, có người bị cậu ta nợ tiền không chịu trả, thậm chí có lần Từ Thiêm Đinh ngược đãi một chú chó con, được một người tốt bụng cứu, cuối cùng Từ Thiêm Đinh lại lời ba trăm tệ mới chịu đưa con chó cho đối phương, người này em cũng ghi vào danh sách rồi. Đây là khoảng thời gian gần đây thôi đấy, lâu hơn nữa, ví dụ những người Từ Thiêm Đinh thu phí bảo kê, rồi đánh những ai, ăn uống không chịu trả tiền, nói chung không thể nào thống kê hết nổi.”
Lâm Kỳ chau mày, nói: “Mối quan hệ xã hội của người này phức tạp thật đấy, không có cách nào cả, chúng ta chỉ có thể đối chiếu từng người thôi.”
“Qua điều tra, em cảm thấy người khả nghi nhất chính là người nam giới tối hôm đó bị Từ Thiêm Đinh đánh ở chỗ dãy hàng quán bán đồ ăn đêm. Bọn em đã nói chuyện với anh ta, anh ta nói, tối đó sau khi về nhà thì ở hẳn trong nhà, nhưng chỉ có duy nhất bạn gái anh ta có thể làm chứng. Nhưng thái độ của anh ta rất kiên quyết, nói mình không thể nào vì một chuyện cỏn con này mà lại đi giết người được. Đội trưởng Lâm, anh xem, liệu có cần thiết đưa anh ta đến Sở để thẩm vấn không?”
Lâm Kỳ nói vẻ bất lực: “Không có chứng chứ gì mà đưa anh ta đến Sở, vậy thì tất cả những người có tên trong danh sách đó đều có thể đưa về đây. Nếu như vụ án không liên quan gì đến anh ta, cẩn thận anh ta tố cáo chúng ta.”
Người đó đành hỏi: “Vậy thì chúng ta cần phải làm thế nào?”
“Vẫn cứ phải điều tra từ góc độ cô bạn gái anh ta, nếu như đúng là nói dối, thông thường tố chất tâm lí của nữ giới rất kém, lời nói dối dễ dàng bị lật tẩy.”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy được thôi.”
Lâm Kỳ vỗ tay, nói: “Được rồi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, đã hết giờ làm rồi, hãy về nhà nghỉ đi.”
Sau khi mọi người rời khỏi đó, anh liền cầm theo con dao gọt hoa quả đó, rời khỏi phòng làm việc.